Trời vừa tối không lâu, bọn họ bàn nhau ra ngoài một chuyến để xem xét tình hình. Bà lão, Tiểu Tuyết, Liêm Đông và một thư đồng của cậu ta tên Mộc Từ cùng đi theo.
Ra khỏi tầng hầm quả nhiên nghe được tiếng tiêu nho nhỏ. Bốn người nhẹ nhàng bước lên lầu của nhà trọ. Cẩn thận mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Thấy những bóng đen đang ngấu nghiến ăn thịt mấy con vật sống dưới kia. Trên vài nóc nhà lại thấy mấy bóng trắng, tay cầm đoạn tiêu ra sức mà thổi.
Âm thanh này không theo một nhạc luật nào cả. Nó dở kinh khủng tới mức người nghe lâu như Liêm Đông cũng thấy chướng tai, càng đừng nói tới hai người lần đầu nghe kia.
Nếu không phải ở trong nhà, âm thanh nghe nhỏ hơn thì bọn họ chắc đã hỏng cả lỗ tai.
Nhìn khung cảnh tối nay, thật không thể ngờ nó từng là một thị trấn đông vui, tấp nập với những bách tính lương thiện. Thứ hiện diện bây giờ là những con quỷ khát máu người.
–" Bọn chúng thật tàn nhẫn. Hại hàng nghìn tánh mạng của bá tánh. Thật uổng công làm người" Tiểu Tuyết căm phẫn
Bà lão quay lại nói với ba người:
–" Hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta ra ngoài điều tra thêm về đám người áo trắng kia. Nếu nắm được vài thông tin của chúng, có thể ta sẽ tìm được cách giải thứ này.
Nói rồi cả đám quay lại căn hầm dưới đất. Tiểu Tuyết và bà lão đều về phòng của mình. Cô ngồi trên bàn, rót một ly trà, tự mình uống.
Trong đầu cô hiện tại rất nhiều suy nghĩ:
–" Nãi nãi à! Người nói tại sao tên tu sĩ đó lại hạ độc những người dân kia chứ? Tu sĩ học đạo bắt yêu không phải để giúp bách tính sao?"
Bà lão ngồi xuống đối diện Tiểu Tuyết, nói:
–" Các tu sĩ lên núi học thuật đều là muốn giúp đỡ bách tính, gây phúc cho đời. Nhưng có rất nhiều tên xấu xa lợi dụng việc này để chuộc lợi cho họ. Tuy thứ họ muốn không giống nhau như lòng tham thì không khác biệt. Họ đều sẽ được nhận lấy hậu quả thích đáng"
–" Vậy bà nói xem, đám người kia ruốt cuộc có mục đích gì?"
–" Bọn chúng có thể là đang thử nghiệm một loại bùa thuật khống chế con người........ Chuyện đó để mai hẵng tính. Bây giờ thì ngủ đi, ta buồn ngủ rồi."
Thấy bà lão đã nhắm mắt, Tiểu Tuyết cũng lên giường. Cô kéo chăn cho bà lão rồi quay lưng ngủ. Lúc này bà lão lại mở mắt ra, trong đầu bà còn đang nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ở trấn này. Nghĩ đến Tam Định, ở cận kề đã nguy hiểm rồi. Thật không biết bách tính ở đó ra sao nữa. Ngôn Tình Hài
Trời sáng Tiểu Tuyết bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài. Cô mắt nhắm mắt mở bật dậy, với một người lười biếng như Tiểu Tuyết thì ngủ bao nhiêu cũng không đủ. Nhưng hôm nay còn phải theo dõi đám người kia. Cô phải nhanh chân nếu không bà lão sẽ đi mất.
Sau khi chải chuốt kĩ càng xong thì cô vội ra đại sảnh. Quả nhiên bà lão và Liêm Đông đang định ra ngoài. May mà vẫn kịp, cô chỉ cầm một cái bánh bao rồi bẽn lẽn theo họ.
Thấy Tiểu Tuyết thì Liêm Đông dở giọng khinh bỉ nói:
–" Linh Tuyết cô nương sao không ngủ thêm chút nữa. Tối qua vừa làm được đại sự xong, chắc giờ vẫn còn mệt nhỉ?"
Thư đồng của hắn– Mộc Từ thấy vậy liền hỏi:
– " Công Tử! Tối qua Linh Tuyết cô nương đã làm việc đại sự gì vậy?
Bà lão vẫn đứng cười nãy giờ, Liêm Đông vừa mở miệng ra thì bà đã hiểu ngay. Liêm Đông miệng nói với Mộc Từ, nhưng ánh mắt lại quay qua Tiểu Tuyết, nói:
–" Ngươi thật ngốc, không phải hôm qua Linh Tuyết cô nương đã giúp chúng ta dọn dẹp lương thực đó sao? Một lượt liền thanh lí hết đống đồ ăn trên bàn. Ngươi nói làm việc nặng nhọc vậy mà mặt trời chiếu mũi sào đã phải dậy. Ta e là cô ấy không có sức."
Tiểu Tuyết hiểu ngay tên này đang cố ý giễu cợt mình. Tức tối đánh hắn ta, nói:
–" Xem ra hôm nay ngươi không cần phải ăn cơm rồi nhỉ"
–" Tại sao vậy?" Liêm Đông hỏi
–" Vì bây giờ ta sẽ cho ngươi no đòn luôn"
Nói xong thì ra sức đánh, nhưng càng đánh thì hắn càng né. Hai người rượt nhau thấm mệt, đúng lúc đó bà lão cũng sắp đi lên được cửa hầm rồi. Tiểu Tuyết vội đuổi theo bà lão, miệng nói:
–" Hôm nay tạm tha cho ngươi. Ngày khác ta sẽ tính sổ."
–" Ta mà sợ cô sao"
Sau khi ra ngoài thì liền theo kế hoạch. Liêm Đông và Tiểu Tuyết đến nhà trọ Thanh Chương, nơi bọn bạch y nhân ở để thăm dò tình hình. Bà lão sẽ trến nhà trọ Thông Cù để lấy tay nãi và đồ đạc. Đợi bà ta quay về thì cùng bàn bạc phương án tiếp theo.
Tiểu Tuyết hễ đi đến đâu, gặp ai cũng đều thấy sợ. Cô nhớ lại chuyện tối qua, những người này ăn thịt, uống máu thế nào thì đều kinh hãi.
–" Bình tĩnh đi. Ban ngày họ sẽ không ăn tươi nuốt sống cô đâu"
–" Nhớ lại chuyện tối qua ta vẫn thấy ghê rợn"
–" Xung quanh đây có rất nhiều tai mắt. Cô đừng để bị lộ"
–" Ta biết rồi! Ta sẽ cố gắng"
Hai người đi trong quán trọ, ngồi xuống bên bàn trà. Quan sát qua lại, vậy mà cũng chẳng phát hiện gì nhiều.
Ngồi một lát thì quay về căn hầm. Hai người rất cẩn thận để không ai phát hiện. Quay về thì đem chuyện này nói với bà lão
–" Nãy giờ các người có phát hiện điều gì ở quán trọ đó không?"
–" Cũng không phát hiện gì nhiều. Đều chỉ là chi tiết nhỏ" Liêm Đông
–" Người làm đại sự không bỏ qua tiểu tiết. Mau nói."
–" Bọn ta phát hiện nơi này có rất nhiều người ra vào. Hơn nữa những người này có vẻ chưa từng bị hạ độc"
–" Chưa bị hạ độc. Có khi nào là người mới đến không?" Tiểu Tuyết hỏi
–" Không thể nào! Bọn ta luôn theo dõi ngoài cửa thành. Hoàn toàn không có ai đến thành này cả"
–" Không phải người mới đến. Cũng không bị hạ độc. Xem ra đám người này với bạch y nhân là một duộc. Bọn chúng rất có thể là những kẻ theo dõi chúng ta"
Bà lão suy nghĩ một lúc thì lại nói:
–" Ta có một kế hoạch, mặc dù hơi mạo hiểm nhưng trong tình thế hiện tại nó là khả thi nhất"
–" Kế hoạch gì mau nói đi. Nguy hiểm đến mấy bọn ta cũng sẽ làm" Liêm Đông
–" Chiều nay ta sẽ lẻn ra bên ngoài, sau đó vào lại vào thành. Giả vờ là khách mới tới, đến nhà trọ Thanh Chương đặt phòng. Tại đó giả vờ trúng độc, thăm dò bọn bạch y nhân"
–" Được thôi! Được thôi! Bên trong nhà trọ đó chắc chắn có nhiều bí mật. Ta cũng muốn xem xem bọn chúng ruốt cuộc giấu thứ gì" Tiểu Tuyết hí hửng"
–" Kế hoạch này mình ta là đủ. Không cần ai hết"
–" Bà điên à! Một kế hoạch mạo hiểm như thế mà bà đòi làm một mình. Có phải bà khinh thường bọn ta vô dụng không hả?" Liêm Đông nói
–" Ta không phải có ý đó. Chỉ là kế hoạch này quá nguy hiểm. Một khi bị phát hiện bọn chúng sẽ không tha. Ta có khinh công có thể trốn thoaat dễ dàng"
Liêm Đông nói:
–" Tưởng mình bà có võ công sao? Mấy trò bay nhảy đó bổn thiếu gia đây đã học từ khi mười tuổi. Có khó gì! Hơn nữa ta đường đường là trấn chủ tương lai. Lại để cho một bà lão thay mình điều tra kẻ thù sao. Dù bà nói thế nào ta cũng phải đi"
Bà lão không còn cách nào từ chối nên đành cho cậu ta theo
–" Được rồi! Chúng ta đi thôi" Tiểu Tuyết nói
–" Cô ở lại" bà lão lạnh lùng đáp
–" Tại sao ta phải ở lại chứ? "
–" Ta hỏi cô. Cô biết võ không?
–" Không biết"
–" Cô biết khinh công không?"
–" Ừm......thì...... Ta không biết"
–" Vậy nếu bị phát hiện, cô sẽ trốn bằng cách nào?"
–" Ta......ta ngửi được mùi yêu khí. Nếu cho ta theo, biết đâu ta sẽ phát hiện được yêu quái"
–" Chuyện đó thì không cần. Ta tự điều tra được"
Nói xong hai người đều về phòng. Gói ít đồ mang theo. Tiểu Tuyết cũng đi theo nài nỉ, nhưng bà lão vẫn không chuyển ý.
–" Nãi nãi à. Bà cho ta đi cùng đi. Ta hứa ta sẽ nghe lời, tuyệt đối không phá phách gì hết. Cho ta đi đi mà......."
–" Ta không phải sợ cô phá phách. Chỉ là nơi đó quá nguy hiểm thôi. Hơn nữa nơi này cách không xa chỗ chúng ta ở. Cô ở đây đợi tin đi."
–" Nãi nãi à.........nãi nãi......nã.....i.......nãi"
Nói dứt lời thì bà ta cùng Liêm Đông lẻn ra ngoài. Cải trang thành bà cháu, thay đổi một chút diện mạo rồi mới vờ đến thuê phòng. Vừa bước vào thành quả nhiên phát hiện đám người kia theo dõi mình.
Hai người theo kế hoạch đã định, thành công đặt phòng.
Tiểu Tuyết cũng không chịu ngồi yên. Cô cải trang thành nam nhân, dán một bộ ria mép, tay cầm quạt vờ như mình là một người lễ độ. Bà lão và Liêm Đông đều biết khing công nên họ dễ dàng bay ra ngoài. Còn Tiểu Tuyết chỉ đành tìm một lỗ chó để chui. Thành công một bước, tiếp theo chính là vào lại thành để thuê phòng. Phải thật nhẹ nhàng, làm sao cho bà lão không phát hiện ra thân phận của mình.
–" Tiểu nhị cho một phòng thượng hạng đi"
–" Khách quan, phòng ở chỗ chúng tôi đều giống nhau. Nhưng người yên tâm, phòng rất rộbg rãi và sạch sẽ"
–" Được rồi! Vậy lấy ta một phòng"
–" Được ạ. Mời khách quan lên lầu ba, rẽ phải, phòng cuối hành lang."
Nhận phòng xong cô vội vã chạy lên. Cũng không biết phòng của Liêm Đông và bà lão ở đâu. Hi vọng phòng họ không gần mình, nếu không sẽ bị bại lộ mất.
Tiểu Tuyết vừa vào phòng thì lén lấy ra một túi đồ ăn lớn. Đây đều là những thứ cô lấy được từ nhà bếp dưới căn hầm kia. Đồ ăn ở khách điếm chắc chắn bị hạ độc. Vậy ta tự mang đồ ăn của mình đi. Đỡ phải đi lại nơi căn hầm ấy, dễ bại lộ.
Về phía Vũ Khanh, y cùng Liêm Đông cùng ở hậu viện lầu một. Hai người được phân phòng kề nhau, rất dễ dàng hành động.
Hai người nhanh chóng hành động. Đi đến các lầu để tra xem bên trong những căn phòng ấy ruốt cuộc có thứ gì. Hậu viện ở lầu một khá rộng nên Liêm Đông sẽ thăm dò chỗ ấy. Lầu hai và ba giao cho bà lão.
Bà ta đi chầm chậm qua từng căn phòng. Mắt liếc nhìn xung quanh và bên trong. Cố gắng ghi nhớ những người và đồ vật bên trong. Nhưng những người này chẳng có gì kì quái cả. Họ đều là mấy người mà bà ta đã từng thấy trên phố. Xem ra lầu này không có gì khả nghi cả.
Tiếp tục lên đến lầu ba, lầu này có vẻ ít người hơn hai lầu dưới kia. Hơn nữa trông có vẻ khang trang hơn rất nhiều.
Tiểu Tuyết vừa ra khỏi phòng, định xuống dưới lầu xem thế nào, thì bắt gặp bà lão đang đi lên phía này. Cô vội núp sau cây cột, tay cầm cây quạt che mặt.
–"Nguy to rồi, ta mới vào chưa được bao lâu đã gặp bà ta. Không phải chứ, ta lại xui vậy sao? Khoan đã! Ta đã cải trang thành một nam nhân râu ria thế này, bà ta khẳng định không nhận ra đâu"
Nói xong cô vẫn giữ quạt che mặt. Bước nhanh xuống lầu, lướt qua mặt bà lão chỉ dám liếc một cái.
Lúc cô bước qua, bà ta luôn cảm thấy rất kì lạ. Mùi hương trên cơ thể tên này rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ đã ngửi được ở đâu. Lúc bà ta vừa bước chân lên lầu ba thì bên dưới có tiếng gọi:
–" Này tên kia ngươi làm gì vậy?"
Phản xạ rất nhanh bà ta liền khom lưng, chống gậy, làm ra bộ dạng già yếu để đánh lừa người khác. Một đám người chạy nhanh lên lầu, tay ai cũng lăm lăm cậy kiếm, nói:
–" Ngươi làm gì ở đây vậy hả?"
–" Ta....ta về phòng"
–" Phòng ở đây đều là phòng cấm, làm gì có chỗ nào của ngươi. Ta thấy bà có vẻ đáng nghi lắm."
–" Ngươi nói gì cơ? Ban nãy ta còn bước từ phòng của ta ra mà. Làm sao có thể cấm tùy tiện vậy được."
–" Ta đã nói nơi này bị cấm, không có chỗ nào là phòng để bà ở cả. Bà ruốt cuộc là ai? Đến nơi này làm gì?"
Đám người tay đều cầm chuôi kiếm, tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Đám người này căn bản không đủ làm đối thủ của bà ta. Nhưng làm vậy sẽ bứt dây động rừng, vậy thì công sức trà trộn vào đây sẽ thành uổng phí.