Ngay ngày hôm sau, Lý Tiêu Phong đã cho A Toản qua Nam Khang cung để mời Nhạc San về lại Đông Cung ở. Hắn nói, hắn đã chuẩn bị một tẩm cung mới cho nàng, đồng thời, đã xin với Hoàng hậu cử hành đại hôn sớm nhất có thể.
Sáng sớm nghe được tin này, cả nàng, A Hỷ và Vạn Nương nhất thời đều ngây ra nửa ngày.
Vào ban trưa, Hoàng hậu đã tuyên gọi nàng đến. Chắc chắn là do sự thúc ép của Thái tử.
Trong Phượng cung chất đầy đồ hỉ. Đồng thời có cả các thượng cung trong cung đều được vời đến để may hỉ phục cho nàng. Bọn họ có đem một số mẫu được may sẵn đến để cho nàng ướm thử và dễ chọn lựa.
Nhạc San tỏ ra không mấy hào hứng. Thái tử cáo có việc nên không đến thử đồ cùng nàng được.
Trùng hợp thay, lúc nàng đang ở đó lựa phục sức thì Trấn Bình vương cũng đến.
"A Lịch, đến đúng lúc lắm!" - Hoàng hậu cất tiếng nói - "Con xem, ngày Đại hôn sắp đến rồi. Phong Nhi lại chẳng mấy bận tâm gì đến thê tử của nó, tối ngày chỉ biết trầm luân với đám cơ thiếp, ngay cả việc quan trọng như thử đồ cưới cũng không đến tham gia".
Bà nhiệt tình than thở, song lại nói.
"Ta nhớ không nhầm thì số đo của con và Phong Nhi không chênh lệch là mấy nhỉ. Hay con giúp đỡ Thái tử, thử hỉ phục giúp nó đi!".
Nhạc San đứng cách đó không xa, nhưng đột nhiên nàng lại cảm thấy khoảng cách giữa nàng và Lý Huyền Lịch còn xa hơn cả trời và đất, cho dù đi đến tận chân trời góc bể cũng không tìm ra được điểm giao.
Mắt nàng rũ xuống. Bỗng thấy chạnh lòng.
"Thần, xin được tuân theo sự an bài của Hoàng hậu!".
Chủ ý này khó mà là chủ ý ban đầu của Hoàng hậu được. Nhạc San vừa thay đồ vừa suy nghĩ. Hình như có ai đó cố tình khi dễ nàng và Lý Huyền Lịch bằng phương thức này. Nếu nghĩ nàng và Lý Huyền Lịch có gian tình, trong cung này e là chỉ có một mình Lý Thi Uyển, bát công chúa thôi.
Các vị thượng cung cứ không ngừng trầm trồ, ca ngợi nàng xinh đẹp. Cũng may là đêm qua, Lý Huyền Lịch chẳng hề để lại chút vết tích nào. Nghĩ đến chuyện đó, mặt nàng lại nóng lên...
Khi quay lại thì trên người nàng và Lý Huyền Lịch đều đã là hỉ phục.
Hắn đeo mặt nạ nên nàng chẳng rõ được thái độ trên mặt hắn là thế nào, nhưng ắt hẳn là đang cười rất tươi. Nàng thấy đuôi mắt hắn nheo lại, cong lên, vô cùng rạng rỡ...
"Thái tử gia mà thấy công chúa trong bộ dạng này chắc chắn sẽ đập đầu vì hối hận đã không đến kịp dịp trọng đại này!".
"Vương gia quá khen rồi!".
Lý Huyền Lịch trông bộ dạng tân lang cũng vô cùng thẳng thớm. Vai rộng thân dài. Tất cả y phục nào khoác trên người hắn đều mang một loại khí chất oai hùng kỳ lạ. Những năm tháng ẩn nhẫn trên sa trường đã in đậm lên người hắn một ấn tượng không thể xoá nhoà.
Nhạc San thầm tưởng tượng trong đầu cảnh tượng hắn cùng với nàng quỳ bái thiên địa, kết tóc se duyên... Rồi lại nhớ đến tháng ngày ở Nam Khang cung sẽ không kéo dài được nữa, nụ cười trên môi bỗng vụt tắt.
"Được. Được." - Hoàng hậu cũng tấm tắc - "Hai đứa con đúng là nam anh dũng, nữ thướt tha. Ta trông thật là thuận mắt, chờ bên Thượng phục cục làm xong, hỉ phục sẽ được giao đến tẩm cung cho công chúa".
Nàng nhún người, định lui vào bên trong thay đồ thì nghe thấy tiếng của Lý Huyền Lịch ở gian bên ngoài vọng lại.
"Nhi thần còn có chuyện muốn thỉnh cầu mẫu hậu!".
"Chuyện gì? Con mau nói đi!".
"Nhi thần muốn thỉnh cầu mẫu hậu cho Thăng Ninh được ở lại cung của nhi thần cho đến ngày xuất giá!".
Bước chân của Nhạc San bỗng khựng lại.
Hoàng hậu tuy mở miệng ra là đã muốn từ chối ngay yêu cầu này, nhưng đột nhiên bà nhớ tới Lý Huyền Lịch là đứa con trai do chính tay bà vứt bỏ, từ trước đến nay dẫu có chịu đựng qua biết bao nhiêu uỷ khuất, hắn cũng chưa từng mở miệng cầu xin bà bất cứ điều gì. Vậy mà giờ đây... vì một Thăng Ninh...
Xem ra Lý Thi Uyển đi lung tung nói về gian tình giữa hắn và Thăng Ninh cũng không phải không có đạo lý.
Hoàng hậu khẽ thở dài. Lý Huyền Lịch à Lý Huyền Lịch, tại sao con cứ phải giành với Phong Nhi chứ?
"A Lịch... Mẫu hậu cũng rất muốn chấp thuận yêu cầu của con... Có điều, vừa sáng nay thì Thái tử đã đến cung của ta đòi người, ta cũng đã lỡ chấp thuận rồi...".
Lý Huyền Lịch cố giấu nỗi thất vọng. Dù là thế nào, phụ mẫu hắn cũng không bao giờ chọn hắn...
"Mẫu hậu có điều không biết. Thực ra trước đây nhi thần ở trên sa trường đã từng kết bái huynh đệ với Thái tử Dương quốc, nên cũng được coi như là nghĩa huynh của Thăng Ninh. Trước khi chia tay, nhi thần đã từng hứa với Vương Lẫm sẽ bảo vệ nàng chu toàn, lần hoả hoạn lần trước, rồi cả lần đầu độc trước đó nữa, nhi thần cả gan cho rằng, tất cả đều không phải là trùng hợp, đều cố ý nhắm đến Thăng Ninh, mà người ra tay nhất định là người trong Đông Cung. Vậy nên, để bảo toàn cho đại cục, để bảo vệ cho tình hữu nghị và mối liên hôn giữa hai nước, và cũng để cho thần được giữ gìn chữ tín với nghĩa huynh, nhi thần to gan xin mẫu hậu thu hồi thánh lệnh!".
Hoàng hậu một lần nữa thở dài.
Đây là nhi tử của bà, làm sao bà có thể không thể không nhìn thấu tâm tư của nó? Lý nào nó sống đến giây phút này, chưa từng hạ mình vì bản thân, lại hạ mình vì Thăng Ninh, vì đại cục? Bà tin con trai bà là người tài hoa, nhưng không tin hắn là người vĩ đại đến vậy...
Nhưng lời lẽ của Lý Huyền Lịch không phải không có lý. Giờ đây Hứa Phiến Nhi đang gần như nắm giữ Đông Cung, Thăng Ninh về đấy có thể yên ổn được sao?
Mặc dù nói Hứa Xương Công có thể là một đồng minh đắc lực cho Thái tử, nhưng Hứa Phiến Nhi hoàn toàn chẳng giúp được gì mà chỉ khiến cho Thái tử lơ là triều chính.
Hoàng hậu không màng đến sự sống chết của Thăng Ninh, nhưng bà lo sợ Hứa Phiến Nhi chính là hồng nhan hoạ thuỷ!
Nếu Thái tử Dương quốc thật sự có thể thuận lợi lên ngôi, bè đảng của Hứa Xương Công lớn hơn hay Dương quốc lớn hơn còn chưa rõ đâu!
Suy nghĩ một hồi, Hoàng hậu bỗng lại nói.
"Được rồi. Vậy con cứ đưa Thăng Ninh về Nam Khang cung đi. Những chuyện khác, ta sẽ từ từ nói lại với Thái tử vậy!".
"Nhi thần đa tạ Hoàng hậu khai ân!".
Nhạc San sau khi đi ra thì lẽo đẽo theo Lý Huyền Lịch về Nam Khang cung.
Hắn muốn đưa nàng vào tẩm cung của hắn nhưng lại bị Vạn Nương ngăn lại.
"Vương gia, như vậy không thích hợp đâu!".
Ắt hẳn Lý Huyền Lịch cũng không ngờ, có ngày người hắn đưa đến cho nàng, lại dám phản lại hắn.
"Vạn Nương, nàng ấy là người của ta, như vậy cũng cần phải câu nệ sao?".
"Vương gia thứ tội, nếu ngài thật sự nghĩ cho công chúa thì nên...".
"Bà yên tâm, ta sẽ không làm gì quá giới hạn cả!".
Vạn Nương vẫn hết mực can ngăn.
"Như vậy cũng không được. Thanh danh của công chúa...".
Trước khi Vạn Nương kịp nói thêm câu nào, Lý Huyền Lịch đã nắm lấy tay nàng giữa thanh thiên bạch nhật.
"Chẳng nhẽ bà muốn, ta ôm lấy nàng ở đây, trước mặt bao nhiêu người hay sao?" - Hắn thách thức.
Thái độ cố chấp kia khiến Nhạc San phải phì cười.
Hắn nói như thế, Vạn Nương đành chịu thua. Bà còn khẽ quở.
"Ngài đưa lão nô sang hầu hạ công chúa là để bảo vệ cho nàng, mà chính ngài thì lại...".
"Vạn Nương, ta tự biết chừng mực!".
Cánh cửa đóng sầm lại.
Chừng mực của Lý Huyền Lịch chính là mặc kệ tất cả. Mặt nạ vừa tháo xuống, hắn liền đè nàng vào tường, ngấu nghiến hôn nàng. Bàn tay của hắn ban đầu thì ghì lấy nàng, lúc sau thì dùng sức lên ngực nàng.
"A... Huyền Lịch, chàng nhẹ tay một chút... Nếu không, Vạn Nương sẽ biết đấy!".
Ngón tay hắn cách một lớp áo quần cứ không ngừng miết rồi vân vê đầu ngực cứng rắn của nàng. Nhạc San không thở nổi. Hơi nóng hắn đẩy qua cho nàng khiến nàng bủn rủn.
"San San, nàng mẫn cảm quá...".
Hắn than lên vành tai nàng. Khô nóng khiến tai nàng nhộn nhạo, rực đỏ. Khát vọng trướng dài của hắn không ngừng cọ cọ vào giữa hai chân nàng. Nhạc San mất tự chủ mà uốn éo.
"A... Không được đâu...".
Tay hắn mất kiểm soát mà bóp nghiến lấy ngực nàng. Sự bất chợt này khiến nàng bật ra tiếng rên như một con mèo nhỏ bị chạm vào chỗ ngứa. Lý Huyền Lịch không chịu dừng lại, mút mát rồi liếm láp hương vị ngon ngọt trên vùng da cổ trơn nhẵn.
Nhạc San ngửa cổ, không nhịn được mà ưỡn cao hai bầu ngực nảy vào tay hắn. Dưới bụng cứ siết vào từng đợt trơn ướt. Bên trong nàng trống trải như một cái cây bị khoét mất ruột vậy...
Nàng vừa mong chờ vừa sợ sệt dục vọng đang bành trướng bên trong mình. Nàng sợ rằng chính bản thân sẽ mở miệng cầu xin hắn...
"Nghĩa huynh, chàng đừng hư như vậy!" - Nàng chống tay, đẩy hắn ra khỏi người nàng.
Hắn ngẩn ra. Trong ánh mắt vừa có tia châm chọc vừa thâm sâu như đêm tối.
"Nàng vừa gọi ta là gì?".
Trên cần cổ nàng vừa ướt đẫm lại có hơi man mát, kích thích từng chân tơ của nàng đều dựng đứng cả lên. Bầu ngực nảy nở vẫn còn nguyên những vết đỏ ở trong tay hắn. Biểu cảm của nàng mơ hồ, động lòng người, không giống như người đang xin tha chút nào. Ngược lại còn giống như đang cầu khẩn hắn chiếm lấy nàng....
"Nghĩa huynh... Chẳng phải ban nãy chàng nói rằng chàng và hoàng huynh em đã kết nghĩa rồi sao?".
Bàn tay hắn càn rỡ luồn vào trong đai áo, vo chặt lấy một bên ngực mềm mại. Răng cắn chặt lấy bờ môi đỏ hồng, nàng cố không phát ra tiếng. Thân hình mềm nhũn, run rẩy dưới tay hắn.
"Nàng nghe thấy hết rồi?" - Hắn hỏi.
Lòng bàn tay càng mạnh mẽ siết chặt.
"A... Xin chàng tha cho ta..." - Giọng nàng run lên.
Hạt ngọc nhỏ lại cứng rắn đâm vào giữa lòng bàn tay hắn. Yết hầu hắn rung chuyển.
"Vậy sao? Thân thể nàng lại không nói vậy đâu..." - Môi hắn gian tà cong lên.
Hắn vừa dùng lực thêm một chút thì hai bầu ngực trắng đã nhảy ra khỏi đai áo. Khối thịt căng mọng chi chít những vết đỏ, nụ hoa ở giữa đỏ chói lọi chĩa thẳng vào miệng hắn. Lý Huyền Lịch không kiềm được mà hé môi ngậm lấy. Hắn vừa khẽ mút thì sống lưng của nàng chấn động.
Một tay đỡ lấy eo nàng, hắn dùng hết sức như muốn mút hết mật ra khỏi đoá hoa kia. Một tay kia của hắn dò tìm bên dưới, nhận ra trên mặt đùi khép chặt của nàng đều đã ướt sũng.
"Huyền Lịch... cầu chàng..." - Nàng thống thiết, càng ra sức ép hai chân lại với nhau.
Hắn nhả một bên ngực đã bắt đầu sưng lên kia của nàng ra, nói.
"Được thôi. Nếu nàng chịu nói cho ta biết chiếc áo choàng nàng vớt ra từ trận hoả hoạn đó là của ai?".
Nhạc San không tin được là hắn vẫn còn nhớ. Hai môi bỗng mím chặt.
Lý Huyền Lịch không thích biểu cảm kia, liền nhe răng nhay cắn hòn ngọc nhỏ của nàng.
Rất đau.
Nhưng cũng rất kích thích.
Nàng cứ ê a mãi, cố khống chế luồng điện tê rần đang chạy dọc khắp người.
"Đừng... Đừng....".
Hắn nghiến mỗi lúc một mạnh, như muốn cắn đứt luôn cục thịt nhỏ hồng hào ra khỏi người nàng để giải toả cho cơn giận dồn nén bấy lâu của hắn.
"A... Chàng..." - Nàng giương cờ trắng chịu thua - "Vật đó là của chàng mà... Huyền Lịch... Em thật sự không chịu nổi nữa...".
Toàn bộ người nàng run lên bần bật. Hai chân kẹp chặt lấy ngón tay hắn, cơ thể nàng giật lên một cái rồi vô lực ngã xuống người hắn.
Lý Huyền Lịch không nỡ trêu đùa nàng thêm nữa.
Nhạc San ngã trên vai hắn.
Một hồi mãnh liệt trôi đi. Thần trí dần thanh tỉnh lại, cảm giác bị coi thường bỗng nhiên dội xuống đầu nàng, khiến nàng bật khóc. Hai vai yếu ớt co lại, hai tay ôm lấy hai bầu ngực sưng đau.
"Nàng sao vậy?".
Hắn không hiểu, lập tức đỡ nàng xuống ghế, luống cuống xoa đi những giọt châu trong suốt đang lăn trên má nàng.
Nhạc San ấm ức nói hắn.
"Chàng bắt nạt em...".
Hắn luyến tiếc chỉnh lại y phục cho nàng. Miệng thì vẫn nói.
"Không có!".
"Chàng thật sự có thương em không? Hay chàng chỉ coi em giống như những nữ nhân khác đã từng ở trên giường của ngài, là công cụ để phát tiết?".
Nàng nói, khẽ nấc lên.
"Không có!".
Hắn ôm lấy tay nàng, trân quý hôn lên. Giờ phút trước còn kinh thiên động địa muốn nàng đến đâu, giờ phút này lại hèn mọn như chỉ muốn quỳ xuống chân nàng xin tha tội.
"Bọn họ sao so được với nàng chứ?" - Hắn thở dài, cứ không ngừng lau đi nước tuôn ra từ mi mắt mềm mại của nàng - "Ta thậm chí còn chẳng nhớ nổi mặt mũi họ thế nào. Những năm tháng ở biên cương một mình trống trải, ngoài giết chóc thì cũng là giết chóc. Ngay cả khi ở cạnh bọn chúng, đầu óc ta vẫn luôn nghĩ về quân số, chiến lược, thành bại...".
Hắn dụi má vào tay nàng, giống như một con thú đang tha thiết lấy lòng chủ nhân.
"Chỉ có khi ở với nàng thì loại chuyện này mới giống như một niềm hoan lạc thực thụ... San San ta muốn cả ngày được ở bên nàng, vuốt ve nàng, âu yếm nàng, cùng nàng kề cận thân mật như cá với nước, cùng hoà vào một thể. Ta muốn tỉ mỉ nhìn ngắm từng tấc da thịt của nàng, hôn lên đó, còn muốn nhìn thấy biểu cảm trầm luân của nàng chỉ dành riêng cho ta. Ban nãy, trông thấy nàng trong bộ hỉ phục quá sức kinh diễm, ta bỗng mơ mộng đến ngày được thành thân cùng nàng, kết bái thiên địa, động phòng hoa chúc... Tâm tình mất kiểm soát nên mới... Nếu nàng không thích, ta tuyệt đối sẽ không thế nữa! Ta có thể thề...".
Tâm trạng nàng cuối cùng đã vơi đi. Lý Huyền Lịch quỳ dưới chân nàng, ngẩng đầu thấp thỏm nhìn đôi mắt nàng dần lấy lại sự trong trẻo. Sự cố chấp dần được thay bằng một sự hổ thẹn khó thể nào nói hết được.
"Em thấy... Vạn Nương nói đúng... Chàng và em nên ít gặp nhau thôi!".
"Không. Bà ta chẳng hiểu gì cả" - Hắn phản đối. Chờ được nàng nguôi ngoai thì khí thế hừng hực lại trỗi dậy - "Ta không thể thiếu nàng được... Nàng thấy đấy, ta đã đòi lại nàng từ tay Thái tử rồi. Nàng không thể tin tưởng ta thêm một chút nữa được ư?".
"Em...".
Nhạc San còn chưa dứt lời thì thình lình cánh cửa trước mặt hai người "sầm!" một cái đã mở toang.
Nhất thời cả Nhạc San và Lý Huyền Lịch đều giật mình đến bất động. Cách bọn họ một khung cửa chính là Khắc Cần cùng nha hoàn của nàng ta. Bọn họ cứ đứng trơ ra như vậy, sáu mắt nhìn nhau không nói nên lời.
Đến lúc hồi tỉnh thì Nhạc San mới chột dạ rụt tay ra khỏi tay của Lý Huyền Lịch. Hắn thì đang ngồi quỳ ở trước mặt nàng, hai tay chống trên đùi nàng rất thân thiết. Mặt hắn không hề đeo mặt nạ, nhưng dáng vẻ cùng y phục đó của hắn, người ta vừa nhìn là có thể nhận ra ngay.
Khắc Cần hoàn toàn chết sững. Nhạc San vừa định đứng dậy thì nàng ta đã lùi bước, quay lưng chạy đi.
Nô tài trong Nam Khang cung ái ngại nhìn họ. Vạn Nương đưa cho nàng một ánh mắt như đang mắng "Nô tài đã nói với người rồi!".
Nhạc San gạt Lý Huyền Lịch sang một bên, dứt khoát đứng dậy đuổi theo Khắc Cần trước khi chuyện bé xé to, trước khi toàn bộ hoàng cung này đều biết chuyện xấu giữa nàng và Lý Huyền Lịch.
"Chờ đã!".
A Hỷ và Vạn Nương cũng gấp rút đuổi theo.
Con đường ra khỏi Nam Khang cung vừa dài vừa vắng vẻ. Hộc tốc qua ngã rẽ thứ hai thì Nhạc San mới bắt được Khắc Cần.
"Khắc Cần, chờ đã!" - Nàng cuống quýt ngăn nàng ta lại.
Khắc Cần quay đầu nhìn nàng. Thái độ rất đỗi lạnh lùng.
"Thăng Ninh công chúa còn gì để nói với ta sao?".
"Ta..." - Nàng quên cả phân bua - "Chuyện này không như nàng nghĩ!".
"Vậy công chúa nói xem ta nên nghĩ thế nào?".
Khắc Cần đáng sợ ở chỗ nàng ta không tỏ rõ thái độ, không la hét, không khóc lóc, cũng không làm quá mọi chuyện lên. Nhạc San chẳng có chút manh mối để biết nên xoa dịu nàng ta như thế nào...
Hai người là bạn bè tốt nên nàng rất hiểu. Khắc Cần tâm tư kín kẽ, cư xử cũng chững chạc và thâm sâu hơn người. Đó cũng là một trong những lý do nàng không dám nói rõ chuyện này với nàng ta.
Nhạc San không hiểu rõ Khắc Cần!
"Chúng ta... có thể về Nam Khang cung để nói chuyện được chứ?" - Nàng nài nỉ.
"Làm gì? Để các người có cớ bịt miệng ta sao?".
Nàng lắc đầu, ảo não.
"Không... Người là công chúa Xiêm quốc. Chúng ta có thủ đoạn gì để khống chế người được đây?".
Nàng vừa vươn tay ra thì Khắc Cần đã nghiêng người né tránh.
"Công chúa không cần động thủ" - Nàng ta vừa nói vừa ngẫm nghĩ - "Ta có chân ta tự về được!".
Tuy không có gì chắc chắn rằng Khắc Cần sẽ giúp đỡ nàng chuyện này, nhưng nàng ta còn nghe lời, Nhạc San thấy mình vẫn còn chút ít hi vọng.
Dọc trên đường về cung, Nhạc San vừa đi vừa suy tính xem nên đem chuyện này nói với Khắc Cần thế nào...
Lý Huyền Lịch đã đứng ở trước cửa cung chờ sẵn hai nàng quay về. Nhạc San vừa đi qua thì hắn đột nhiên lại nắm lấy tay nàng.
"Chàng điên rồi sao?".
Nàng muốn kéo về, lại nghe hắn nói.
"Đừng hoảng, ta cùng đi với nàng".
Lý Huyền Lịch vẫn như thế. Hắn không đeo mặt nạ, trông càng kiên định hơn mọi ngày. Dường như dưới tình huống khó khăn thế nào, hắn vẫn rất bình tĩnh đương đầu.
Thái độ này có trấn an nàng hơn một chút.
Khắc Cần nheo mắt nhìn Lý Huyền Lịch, chắc đang nghĩ, tên nam nhân này thật sự chẳng coi mình ra gì.
Rồi lại nghĩ, có khi đây chính là ý đồ của hắn, Lý Huyền Lịch muốn nàng hiểu rõ, nàng với hắn hoàn toàn không có hi vọng!
Ba người đi về tẩm cung của Khắc Cần. Giữa bọn họ, có lẽ chỉ có một mình Nhạc San là nôn nao bồn chồn. Nàng cứ thấy biểu hiện của hai người kia không đúng chút nào! Nói bọn họ hợp nhau cũng chẳng sai.
"Công chúa không cần phải nghĩ nhiều!" - Lý Huyền Lịch là người mở lời trước - "Mọi chuyện chính là như cô thấy, ta và Thăng Ninh chính là lưỡng tình tương duyệt! Nếu công chúa muốn trách thì chỉ có thể trách Đế hậu ban hôn người sai đối tượng mà thôi. Ta chưa từng đồng ý qua hôn sự này!".
Nàng giằng tay ra khỏi tay của Lý Huyền Lịch, tự hỏi sao hắn có thể thẳng thắn như thế chứ?
Nhìn qua Khắc Cần, nàng ta không chút ngạc nhiên, thậm chí còn tự mình rót một chén trà để nhâm nhi.
"Thăng Ninh, vậy người có gì để nói với ta nữa không?".
Nàng có thể cãi được nữa sao?
"Ta không cố ý... giành hôn phu của người..." - Nàng chỉ có thể nói thế.
"Ta không giận công chúa về chuyện đó!".
"Vậy...".
"Nhưng ta giận người vì đã không chịu nói với ta. Uổng công ta đối xử với công chúa thịnh tình như vậy, cô là đang đề phòng ta sao?".
Nhạc San giật mình.
"Không... Ta... Ta chỉ không biết công chúa sẽ nghĩ thế nào mà thôi. Dù sao... ngài ấy cũng là phu quân tương lai của người...".
Lý Huyền Lịch nhướn mày.
"Nói gì vậy? Ai là phu quân tương lai của ai?" - Hắn giận dữ lườm nàng, rồi lại quay sang Khắc Cần - "Công chúa, thứ cho ta nói thẳng, ta sẽ không lấy người, cũng không định nạp ai cả. Người duy nhất ta muốn lấy trên đời này là Thăng Ninh, chỉ có một mình nàng ấy mà thôi!".
Hắn vô cùng quả quyết, cũng vô cùng bình tĩnh, giống như một lời khẳng định, không ai có thể lung lay được hắn vậy.
Khắc Cần nhìn nàng rồi nhìn hắn. Tia tinh nghịch chợt loé lên.
"Thăng Ninh, vậy nếu ta bảo công chúa rời bỏ hắn thì ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra cả, công chúa dám làm chứ?".
"Ta..." - Nàng nghẹn lời, không dám nhìn Lý Huyền Lịch.
Khắc Cần bật cười.
"Ta chỉ trêu ngươi thôi. Thật ra không sao cả. Ta sẽ giữ bí mật giúp hai người!" - Nàng ta phủi tay, chồm người lên bàn, áp sát Lý Huyền Lịch - "Mặc dù ngươi đúng là anh tuấn thật đấy nhưng bổn công chúa ta không có hứng!".
P/s: đủ 15 vote lên chap mới nhé ạ!