“Pằng”
Một viên đạn đi xuyên qua đầu của Lương. Hắn chết ngay tại chỗ. Tôi cầm lấy khẩu M4 chạy về phía dòng sông.
“Pằng”
Tôi nhanh chóng lao xuống nước để chốn. Lặn một hơi dài dưới lòng sông Hồng
“Pằng”
“Pằng”
“Pằng”
Tên xạ thụ đó bắn liên tiếp ba phát xuống dòng sông
Cầu Thăng Long
- Do not see him ( Không nhìn thấy hắn nữa ) – Tên xạ thủ nói
- Give up ( Bỏ đi ) – Tiếng nói qua bộ đàm
- Come get me ( Đến đón tôi )
Một chiếc UH-1 Iroquois bay đến chỗ của hắn
Dù ở dưới mặt nước tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng của trực thăng đang bay đến cầu Thăng Long.
Lặn một hơi dài ở dưới sông. Tôi cố ngoi lên mặt nước và thở dốc. Tôi vẫn còn sợ nước từ lần đó.
Chiếc UH-1 Iroquois bay đến cầu Thăng Long. Lấy lại được chấn tĩnh, tôi cố gắng bơi đến gần hơn đấy.
Cầu Thăng Long
Chiếc trực thăng bay áp gần sát vào thành cầu
- Hurry up. Air Force of the Ministry of Defense will arrive shortly (Nhanh lên. Không Quân của Bộ Quốc Phòng đến ngay đấy ) – Tên phi côngđiều khiển UH-1 Iroquois nói
- Wait for me( Đợi tôi chút ) – Tên xạ thủ đang thu dọn lại đồ đạc
- Hurry up ( Nhanh lên )
Gần đến nơi, tôi nhình thấy chiếc trực thăng đang dừng lại trên cầu Thăng Long
Cạnh
Nhìn qua ống ngắm. Một tên đang đứng trên cầu. Chắc hắn là xạ thủ của nhóm S. Hắn chuẩn bị nhảy lên trực thăng và đúng lúc đó.
“Pằng”
Viên đạn bay từ khẩu M4 tôi cầm trên tay đến chỗ trực thăng và trúng vào cổ hắn. Hắn rơi xuống dòng sông.
Trên trực thăng
- He died ( Cậu ta chết rồi ) – Tên phi công nói
- Search him ( Tìm hắn ta ) – Tiếng trong bộ đàm lại vang lên
“Pằng”
“Pằng”
“Pằng” ...
Tôi xả đạn liên tục vào chiếc trực thăng. Nhưng không có ích gì cả. ChiếcUH-1 Iroquois này đã được gia cố kính cường lực dày. Dù cho loại đạn đặc biệt này cũng không thể xuyên thủng. Xả hết cả băng đạn trên tay vàochiếc trực thăng xong. Tôi lặn sâu xuống dưới nước
“Pằng”
“Pằng”
“Pằng” ....
Chiếc trực thăng xả đạn liên tục xuống nước từ súng máy GAU-17/A gắn trêntrực thăng. Một viên đạn trúng vào chân tôi. Nhưng tôi vẫn cố gắng đểvào bờ
Chiếc trực thăng chiếu đèn xuống lòng sông tìmkiếm thứ gì đó. Chắc hẳn chúng đang tìm kiếm tôi. Nhưng lúc đó, tôi đãbơi vào đến bờ và lết từng bước lên trên mặt đê để trốn. Nhưng ở phíasau...
“Vèo”
Hai quả tên lửa bắn đi và đích đến
“Bùm”
“Aaaaaaaaaaaaaa”
Sức ép từ vụ nổ đẩy tôi bay xa. đập đầu vào tảng đá. Tôi bắt đầu thấy mờ dần. Mờ dần....
- Anh à! Tỉnh dậy đi – Có một giọng nói ở đây. Một giọng nói vô cùng thân thuộc đối với tôi
Tôi nhìn xung quanh chỉ có một màu đen cố gắng tìm kiếm giọng nói ấy từ đâu đến. Nhưng không có gì ờ đây ngoài một màu đen cả
- Tỉnh dậy đi anh – Vẫn giọng nói đó. Rồi bất chợt tôi đã nhận ra giọng nói ấy. Là giọng của Hiền
- Hiền. Em ở đâu – Tôi gọi trong nỗi vô vọng
- Anh còn việc phải làm mà. Tỉnh dậy đi anh
- Em ra đây đi. Đừng chốn nữa. Hiền
Tôi chạy trong mông lung màn đen ấy đề kiếm tìm thứ mà bao lâu nay mình đánh mất
- Em yêu anh – Tiếng nói nhỏ dần đi trong cái bóng tối ấy. Nhỏ dần rồi biến mất
- Hiềnnnnnnnn
Tôi giật mình mở mắt. Tôi thấy mình đã nằm trong một căn phòng toàn màu trắng.
- Tôi đang ở đâu thế này
- Cậu tỉnh dậy rồi sao
Một người đàn ông bước vào. Đó là.
.
.
.
.
.
Trụ sở điều tra bí mật
Sau một thời gian trò chuyện cùng cô gái. Ông ta đã gọi điện đến một nơi nào đó
- Vâng. Tôi đây – Một giọng nói của đàn ông vang lên qua điện thoại
- Tôi muốn xin lập ra một đội tập trung vào sự kiện lần này – Ông ta nói
- Được. Bộ đã phê chuẩn cho cậu toàn quyền vào sự kiện này. Cậu có thể chọn bất kỳ ai. Nhưng nhớ rằng, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm về việc này. Nên hãy thật cẩn trọng
- Tôi biết. Tôi sẽ chịu trách nhiệm
- Được rồi. Hãy cứ tiến hành theo phương án của cậu
- Rõ
Ông ta gác máy với vẻ mặt rất đỗi vui mừng quay lại nhìn cô
- Bộ đã cho phép chúng ta. Giờ thì tiến hành thôi
Cô gái đứng dậy nghiêm chào
- Rõ
Đường đến ký túc xá nữa
- Cái gì. Em nói cái gì. Nói lại anh nghe coi – Tôi thất thần với câu trả lời Hoa. Chuyện gì vậy chứ
- Anh thật sự không nghe rõ sao. N đi rồi. Anh không gặp được cô ấy đâu – Hoa nhìn thẳng vào mắt tôi như muốn khẳng định lại lời nói của mình
- Cô ấy đi đâu. Nói cho anh biết. Nhanh lên – Tôi nắm chắc lấy hai vai của Hoa lần nữa mà gào lớn lên
- Thả em ra. Anh làm gì vậy? – Hoa cố gắng gỡ đôi tay của tôi ra
Tôi nắm chắc lấy Hoa. Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ cho tôi một câu trả lời thích đáng. Có chuyện gì đang xảy ra vậy chứ. Chắc chắn chỉ là mơ thôi. Chỉ là mơ thôi
- Anh muốn biết thì đi hỏi Quỳnh ấy. Hai người đó là bạn thân của nhau cơ mà – Hoa nói lớn
- Quỳnh
Đúng rồi. Ánh mắt của Quỳnh khi đó. Cô ấy đang cố giấu điều gì đó. Cô ấy biết Bé đi đâu. Cô ấy biết chuyện này
Đúng lúc ấy. Cường và Tiền đã cùng đến. Biết có chuyện gì đó chẳng lành, họ chạy vội đến gỡ tôi ra khỏi Hoa
- Có chuyện gì vậy Hoa? – Cường nhìn Hoa nói
- Anh hỏi anh ấy đi – Hoa xoa xoa đôi vai của mình vì đau do tôi nắm mà nói
- Có chuyện gì vậy H? – Cường quay sang tôi mà nói
“ Quỳnh! Cô ấy biết câu trả lời. Mình phải hỏi cho rõ chuyện này. Không thể thế được”. Tôi có ý nghĩ thoáng qua trong đầu. Tôi bỏ mặc tất cả những người đang đứng vây quanh mình mà chạy đi. Chạy đến chỗ Quỳnh để tìm kiếm câu trả lời.
- H – Tiền gọi lớn rồi chạy theo tôi
Chỉ còn lại mình Hoa và Cường ở lại với nhau. Cường vẻ mặt mất bình tĩnh quay sang nhìn Hoa trau mày
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy Hoa. Nói cho anh nghe được không?
- Dạ. Thì ... là ... – Hoa ngập ngừng không nói lên câu. Dáng vẻ lo lắng
- Có chuyện gì mà em phải ấp úng như thế? – Cường quát lớn đến mức làm cho Hoa phải giật nảy cả mình lên
- Anh cũng tự đi hỏi Quỳnh đi. Sao lại cáu gắt với em. Em làm gì sai chứ? – Hoa cáu lại ngay với Cường lúc ấy
- Nhưng giờ là anh hỏi em
Ký túc xá nữ
Tôi chạy nhanh đến ký túc xá nữ. Tôi không nghĩ gì nữa ngoài việc muốn tìm ra câu trả lời cho mình. Tôi đang định chạy thẳng lên tầng ký túc xá nữ thì
- H. Mày sao vậy. Không vào đây được đâu. Đây là ký túc xá nữ mà. Không vào được đâu – Tiền cản bước tôi khi thấy tôi như vậy
- Mày tránh ra
Tiền ghì chặt lấy tôi đẩy tôi ra ngoài. Tôi vùng vằng muốn thoát ra khỏi Tiền. Nhưng không thoát ra khỏi nó được. Tiền khỏe hơn tôi rất nhiều. Nó đẩy tôi ra khỏi cổng ký túc xá nữ trước khi thanh tra ký túc phát hiện
- Mày thả tao ra – Tôi hét lớn lên
- Mày điên hả. Có chuyện gì từ từ nói xem nào.
Tiền vừa ghì chặt lấy tôi vừa nói nhẹ nhàng. nó biết tính khí của tôi lúc này như thế nào nên không dám quát to như ở chỗ tập. Nó rất có tài thuyết phục lòng người.
- Có chuyện gì vậy hai ông?
Một giọng nói quen thuộc với cả hai chúng tôi. Và đó là.
.
.
.
.
.
To be continue