“Vậy anh phải giúp em cãi lại!”
“….”
Khiêu chiến với quyền uy của trùm internet là một chuyện rất ngu ngốc.
Trình Sóc Xuyên dĩ nhiên sẽ không gây gổ với cư dân mạng, nhưng anh có thể trực tiếp lôi người ta vào danh sách đen của diễn đàn.
Trong một đêm, mọi topic trên diễn đàn nào đó có nhắc đến chuyện Chu Thiên Huệ đều biến mất không thấy, thậm chí ngay cả từ khóa Chu Thiên Huệ cũng không hiển thị nội dung, tìm không ra.
Hay thật! Đến bây giờ vẫn có người đứng sau chống lưng cho Chu Thiên Huệ?
Vì vậy mọi người bắt đầu đặt nhiều biệt danh khác nhau cho Chu Thiên Huệ, tiếp tục châm chọc và thảo luận.
Nghiêm Noãn tức.
Chỉ anh biết dùng máy tính chắc? Coi như anh giỏi!
Không phải cô care Chu Thiên Huệ, cô chỉ bảo vệ quyền lợi của bạn bè nghệ sĩ trước sự bao vậy to lớn của paparazzi! Dựa vào đâu mà thu điện thoại của cô! Tức!
Bên ngoài mưa to gió lớn ồn ào, Nghiêm Noãn lại rất rảnh rỗi.
Mùa đông ở thủ đô tuyết rơi dày đặc.
Nghiêm Noãn trùm chăn nằm ườn trên ghế salon.
Sắp hết năm rồi.
Cô cầm ly nước ấm lên nhấp một ngụm.
Bụng dần lớn, cô tìm Chung Vãn Anh học hỏi kinh nghiệm. Chung Vãn Anh bảo lúc cô ấy mang thai khó chịu muốn chết, còn phải uống thuốc, thiếu chút nữa bị sảy.
Nghiêm Noãn ban đầu có chút lo lắng nhưng kiểm tra xong thì không có vấn đề gì.
Bên ngoài tuyết rơi, Trình Sóc Xuyên trở về còn mang theo hơi lạnh.
Nghiêm Noãn không để ý đến anh, nghiêng người nằm trên ghế salon nhàm chán xem tạp chí.
Trình Sóc Xuyên mua rất nhiều thức ăn, khẩu vị Nghiêm Noãn bây giờ bị anh chiều hư rồi. Chuyện nào cô cũng có thể tỏ thái độ kiêu ngạo, riêng ăn uống là khép nép, Trình Sóc Xuyên gọi ăn cơm là ngoan ngoãn qua ăn.
Giờ cô ăn không nổi đồ bên ngoài nữa.
Mặn nhạt tăng giảm thế nào cũng không thích, không giống như vị Trình Sóc Xuyên nấu.
Hơn nữa, có mấy món Trình Sóc Xuyên tự sáng chế ra, người khác không thể làm giống anh được. Ví dụ như là phụ nữ có thai không nên ăn những món ăn nhiều dầu mỡ nhiều hoặc vị nồng, nhưng món cà tím được tráng qua một lớp trứng chiên lên, cô ăn thế nào cũng không thấy ngán.
Ăn kèm với bát canh cải trắng thanh đạm, Nghiêm Noãn ăn chay cũng có thể ăn một chén cơm.
Hình như hôm nay Trình Sóc Xuyên hầm canh mực cho cô, bởi vì nghe nói là ăn mực sẽ giúp tai thính mắt sáng. Dù ở xa nhưng Nghiêm Noãn đã ngửi được mùi mực thơm phức.
“Đói?”
Trong lúc chờ nồi canh mực hầm xong, Trình Sóc Xuyên khá rãnh rỗi, đổ nước ấm vào túi nước rồi đi đến trước thảm tatami.
Mắt Nghiêm Noãn dính lên tạp chí, không thèm để ý “ừ” một tiếng.
Trình Sóc Xuyên cũng quen với việc từ lúc cô mang thai thường xuyên hờ hững cáu kỉnh với người khác, tự mình vén chăn của cô lên, bỏ túi nước ấm vào.
“Em muốn đón Tết như thế nào?”
Trình Sóc Xuyên đứng trước của sổ sát đất, nhẹ giọng hỏi cô.
Nghiêm Noãn lật sách, “Không biết… Lúc trước anh thì sao?”
Trình Sóc Xuyên không có trả lời thẳng, hỏi ngược lại Nghiêm Noãn, “Còn em?”
“Em…? Thì ở nhà ngủ, hoặc là đi đến nơi nào ấm áp du lịch, hình như có mấy lần đón Tết ở đoàn làm phim.”
Từ khi rời khỏi Ung Thành, cô chưa từng đón Tết cùng ai, người ta thường nói vào những lúc không khí ngày lễ tưng bừng thì ở một mình… rất cô đơn.
Có lẽ vui nhất là lúc ăn tết ở đoàn làm phim, ít nhất thì những người không thể về nhà được đều ở chung một chỗ, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau xem chương trình, cùng nhau ca hát.
Cô đột nhiên nghĩ, Trình Sóc Xuyên hẳn cũng như vậy?
Quan hệ giữa anh và người nhà không tốt.
Cô mới nghĩ vậy thì Trình Sóc Xuyên nói, “Anh cũng vậy. Có về nhà mấy lần, lần nào cũng cãi vã, tan cuộc trong không vui. Mấy năm gần đây anh không về ăn Tết, đỡ để cho mọi người không vui.”
Nghiêm Noãn từ từ khép sách lại.
Cô ngồi dậy.
Hai tay cầm túi nước ấm chạm nhẹ lên mặt Trình Sóc Xuyên, “Vậy năm nay….Chúng ta một nhà ba người cùng nhau đón Tết nhé.”
Tim Trình Sóc Xuyên đập mạnh, cúi đầu nhìn bụng nhô lên của cô.
Im lặng thật lâu, anh gật đầu.
“Sau này chúng ta sẽ cùng nhau trải qua.”
Mùi mực thơm phức tỏa ra từ trên bếp lửa.
Trình Sóc Xuyên đổ ra, lại xào thêm mấy món.
Mùa đông ăn tối ngắm tuyết rơi giống như một kiểu lãng mạn khác, chỉ là thiếu ly rượu, đành dùng sữa thay thế.
Chẳng mấy chốc đã đến giao thừa, Nghiêm Noãn ở trong nhà quá lâu thành ra bực bội, nói thế nào cũng muốn ra ngoài đi bộ một chút.
Thật ra thì Tết đến ngoài đường đông đúc, việc cô mang thai cũng chưa công bố, Trình Sóc Xuyên không hy vọng cô ra ngoài bị nguy hiểm. Nhưng Nghiêm Noãn lấy ra mười tám võ công nũng nịu, anh thật sự không đỡ được.
Vì vậy dưới sự giám sát của Trình Sóc Xuyên, Nghiêm Noãn trang bị đầy đủ, phải đảm bảo không nhìn ra bụng cô đang mang thai, bảo đảm mặc dày, bảo đảm giày không trơn trợt, bảo đảm nhìn không ra cô là Nghiêm Noãn.
Lúc đó hai người mới đi ra ngoài mua đồ Tết.
Mấy năm trước đón Tết qua loa, Nghiêm Noãn cũng không quan tâm đ ến cái gì là đồ Tết, miễn sao thưởng tết cho nhân viên phòng làm việc là được, những thứ khác không quan trọng.
Năm nay ra cửa cô nhìn chỗ nào cũng thấy tò mò lại vui vẻ.
Đứng ở chỗ mua câu đối không chịu đi.
Hết chọn trái lại lựa phải.
“Anh Xuyên, anh thấy cái nào viết đẹp nhất? Em nhìn mãi không ra.”
Trình Sóc Xuyên mặt lạnh lùng, “Về nhà anh viết.”
“Anh cũng biết viết câu đối?’
Trình Sóc Xuyên ừ một tiếng, kéo cô đi khỏi chỗ in ấn câu đối, sau đó Nghiêm Noãn lại bị chữ “Phúc” các kiểu dáng khác nhau làm hoa cả mắt, nói gì đi chăng nữa cũng muốn mua về cho thêm không khí nhộn nhịp, mua thêm các chữ chúc mừng khác để dán, còn mua một bộ gối in chữ chúc phúc.
Để cho có không khí ngày lễ tết, Nghiêm Noãn còn chọn đèn lồ ng.
Trình Sóc Xuyên mua đồ Tết chủ yếu là thức ăn, anh dồn hết tâm tư vào việc nghĩ đồ vừa ngon vừa dinh dưỡng cho Nghiêm Noãn ăn. Hai người đi dạo một chút, lúc thanh toán đầy gần hai chiếc xe mua sắm.
Thời gian đi ra ngoài hóng gió ngắn ngủi kết thúc, lúc lên xe Nghiêm Noãn còn dựa vào cửa kính luyến tiếc kkhông thôi.
Trình Sóc Xuyên thấy cô như vậy, suy nghĩ một chút, “Muốn đốt pháo hoa không?”
Nghiêm Noãn nghiêng đầu nhìn anh, “Được không? Em nhớ là giờ thủ đô cấm đốt pháo hoa mà?”
“Tết thì có thể.”
Mắt Nghiêm Noãn sáng rực lên, “Vậy chúng mình đi mua một ít đi?”
Trình Sóc Xuyên gật đầu.
Pháo hoa là một ký ức từ rất lâu rất lâu trước kia, lúc cô còn ở viện mồ côi.
Lúc đó trong viện mồ côi có rất nhiều bạn nhó. Đến Tết, mẹ viện trưởng sẽ mua cho bọn họ một ít pháo hoa để chơi, gậy thần tiên, pháo đập, kẹo, dù hay gì đó,…
Bọn họ còn đào hố ở trong sân, để những que củi và giấy vụn chung một chỗ rồi đốt, để thêm một ít củi, rồi thả khoai lang vào trong nướng.
Nhưng khi đó Nghiêm Noãn được đãi ngộ như công chúa, bé trai trong viện ai cũng muốn lấy lòng cô, những chuyện này cô không cần tự mình làm. Cô còn nhớ vì tuổi nhỏ không biết, quên lật mặt, nướng thành nửa chín nửa sống, mọi người đồng lòng đưa nửa chín cho cô an.
Cuộc sống lúc đó như cách cô thật xa.
Nghĩ lại, cô còn nhớ như in vẻ non nớt cùng với sự chân thành trên khuôn mặt ấy.
Ngày giao thừa thời tiết rất đẹp, trời nắng trong xanh.
Chỉ là mới vừa rời giường Trình Sóc Xuyên đã nhận được điện thoại từ Trình Dương. Anh định từ chối nhưng Nghiêm Noãn lắc đầu, ý bảo anh nên trả lời.
Trình Sóc Xuyên thoáng khựng lại, trực tiếp mở loa ngoài.
“Chuyện gì?”
Bên Trình Dương hình như rất vui vẻ, tâm trạng anh cũng vui vẻ, “A Xuyên, hôm nay đưa bạn gái em về nhà ăn cơm đi.”
“Mẹ cũng về rồi,”
“….”
Nghiêm Noãn yên lặng liếc Trình Sóc Xuyên một cái.
Trình Sóc Xuyên mặt không đổi sắc trả lời, “Không, mấy người ăn đi, thay tôi hỏi thăm dì Điền.”
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Buổi sáng ngày hôm đó chị họ anh và dì Điền trong truyền thuyết cũng gọi điện tới bảo bọn họ về ăn cơm, mà có nói thế nào đi nữa, Trình Sóc Xuyên cũng bảo không.
Đến trưa, anh trực tiếp tắt máy.
Nghiêm Noãn cắn môi, hơi do dự, “Ừm… Nếu không thì giao thừa về đi?”
Trình Sóc Xuyên lắc đầu, “Anh muốn chúng ta một nhà ba người đón năm mới.”
Trình Sóc Xuyên kiên trì như vậy, Nghiêm Noãn cũng không còn lời gì để nói.
Cô và Trình Sóc Xuyên trang trí nhà cả một buổi chiều.
Màn đêm dần buông xuống, trang trí xong bật đèn lên, bên trong nhà bỗng chốc sáng lung linh.
Trình Sóc Xuyên nấu một bàn thức ăn, Nghiêm Noãn nhìn cũng rất vui vẻ, cô không sợ có người chụp. Paparazzi nào chuyện nghiệp đến mức đêm giao thừa cũng đi chụp lén cô cũng phục. Dù sao cô vẫn muốn vén màn cửa sổ!
Pháo hoa không ngừng nở rộ bên ngoài, phản chiếu làm bầu trời đêm sáng tựa ban ngày.
Hai người ngồi trước cửa sổ sát đất ăn cơm đoàn viên.
Nghiêm Noãn bưng ly sữa, xoa xoa bụng nhỏ của mình một cái, “Bảo bảo, đây là năm đầu tiên con cùng ba mẹ trải qua năm mới đấy. Nào, mời con một ly sữa!”
Nói xong cô nhấp một hớp nhỏ.
Trình Sóc Xuyên bị cô chọc cười, khóe miệng giương lên, gắp cho cô một miếng thịt gà.
Nghiêm Noãn gắp lên, vừa ăn vừa nói, “Bảo bảo, đây là quà ba con tặng cho con dịp năm mới, ăn thịt gà!”
Nhìn Nghiêm Noãn, nụ cười của Trình Sóc Xuyên càng lúc càng tươi hơn.
Nhân lúc món ăn còn nguyên vẹn, Nghiêm Noãn đột nhiên nhớ tới một chuyện, xin Trình Sóc Xuyên cho dùng điện thoại di động. Thấy năm mới Tết đến nên Trình Sóc Xuyên trả điện thoại lại cho cô.
Sau khi mang thai cô rất ít khi trang điểm, nhưng cô vẫn tự tin về nhan sắc nghiêng thành của mình, cho nên cầm điện thoại lên bắt đầu selfie.
“Anh muốn lộ mặt không?”
Cô quay đầu lại hỏi Trình Sóc Xuyên.
Trình Sóc Xuyên vừa gắp thức ăn vừa trả lời, vẻ sao cũng được, “Nghe theo em.”
“Vậy anh hơi ngẩng đầu lên xíu đi.”
Nghiêm Noãn đưa lưng về phía bàn thức ăn, mắt cười cong cong,
Chụp xong, cô chỉnh filter gam màu ấm áp, sau đó đăng bài đầu tiên trên Weibo sau mấy tháng biến mất.
Nghiêm Noãn: Chúc mọi người giao thừa vui vẻ~ Chúc mọi người năm mới vui vẻ.