Vụ việc liên quan đến phim vẫn rất hot, mặc dù Tô Lỵ đã lên tiếng xin lỗi rồi tỏ ý sẽ thay đổi diễn viên, nhân đó nam chính bộ phim cũng quay video công khai xin lỗi, nhưng không thể làm giảm cơn giận của mọi người.
Có người tự nhận biết rõ tình hình bắt đầu đưa ra những thông tin về quan hệ mờ ám giữa Tô Lỵ và người mới.
Đến nước này, dù không cam lòng, Tô Lỵ vẫn phải đưa ra lựa chọn đúng đắn, không quan tâm người kia là chó săn nhỏ, tiểu thịt tươi hay là tình nhân bé nhỏ của mình nữa. Nói đi nói lại, việc vui vẻ so ra kém quan trọng hơn sự nghiệp, thanh danh lẫn sự phát triển ở tương lai.
Tô Lỵ đăng thêm bài văn dài giải thích, tỏ ý mình chưa hiểu hết về diễn viên, dù có người nhắc nhở cũng chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, không điều tra cẩn thận, cuối bài còn dùng ba chữ “Rất xin lỗi”.
Đối với một diễn viên lâu đời như cô ta mà nói, cách biểu đạt này là hạ thấp tư thái.
Bình thường tất cả các công kích của cư dân mạng thường chỉ có một mục đích: nhìn bạn nhận lỗi, nhìn bạn thừa nhận.
Hành động này của Tô Lỵ đã thu được cảm tình cùng sự đồng tình, lác đác có vài người thay cô ta nói chuyện.
Người qua đường 1: Chị Lỵ lần đầu làm đạo diễn, loại sơ suất đó có thể thông cảm mà, cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy.
Người qua đường 2: Không thể nhìn nổi nữa! Vai diễn đâu phải đạo diễn bảo đổi là đổi ngay được. Dựa vào đâu mà nói do Tô Lị chứ?
A Tinh thấy sự việc đi theo chiều hướng ngược lại, cảm thán: “Không hổ danh là diễn viên, co được dãn được.”
Nghiêm Noãn nằm trên sofa, cũng đang xem tin tức. Cô rất tán đồng lời nhận xét của A Tinh. Có vài người trải qua mưa gió vẫn có thể đứng vững không ngã. Không phải kiểu cẩn thận, thận trọng để không mắc sai lầm, mà là phạm lỗi rồi còn tìm ra cách giải quyết tốt nhất, nhận rõ được tình hình.
Tô Lỵ có thể mà Chu Thiên Huệ lại giả chết.
Giờ Chu Thiên Huệ là tiêu điểm, vì ngay thời điểm mấu chốt lại dấy lên tin hủy hợp đồng với người đại diện, giải trừ không hòa bình. Người đại diện đăng weibo trách móc rất nặng, nói Chu Thiên Huệ không phúc hậu, ám chỉ hai người bất hòa từ lâu.
Nghiêm Noãn chống cằm trầm tư: “A Tinh, video lần trước đã gửi cho người đại diện của Chu Thiên Huệ rồi đúng không?”
A Tinh ngẩn người mất mới giây mới hiểu Nghiêm Noãn đang nhắc tới video quay được ở nhà vệ sinh công ty khoa học kỹ thuật Khải Trình, cô nàng gật đầu: “Vâng.”
“Thế à…”
Chẳng biết Nghiêm Noãn đang nghĩ gì mà hơi thất thần.
A Tinh: “Trước phòng làm việc bên họ còn liên hệ với chúng ta, nói ra nói vào ngầm có ý hỏi phải làm sao bên mình mới xóa video. Nhưng lúc đó em dựa theo lời của chị trả lời lại, nói chỉ cần Chu Thiên Huệ an phận, bên mình sẽ không đi tìm phiền toái.”
Việc này Nghiêm Noãn nhớ, cô ngồi dậy: “Vậy chúng ta cần chuẩn bị một vài biện pháp đối phó. Nhỡ người đại diện của Chu Thiên Huệ bị chọc tức, đăng video Chu Thiên Huệ làm nhục chị ra bên ngoài thì….”
Nghĩ đến đó, Nghiêm Noãn ngẩng đầu nhìn A Tinh: “Chuẩn bị nhiều phương án chút. Nếu video bị phát tán, chúng ta phải khống chế được hướng gió.”
A Tinh trịnh trọng gật đầu. Cô nàng hiểu ý Nghiêm Noãn. Nếu điều hướng tốt thì cái thể hiện ra là Chu Thiên Huệ hai mặt, bắt nạt Nghiêm Noãn. Dẫn dắt không tốt, sẽ có người lôi kéo nói Nghiêm Noãn có ý đồ xấu, mưu tính trước.
Mặc kệ thế nào, phòng bị trước luôn tốt. Loading...
A Tinh bỗng nhớ ra một việc: “Đúng rồi, hôm qua người chăm sóc chị Tuệ gọi điện thoại cho em, nói có cô gái đến thăm chị Tuệ, bảo mình là em họ của chị ấy. Em nghĩ hẳn là Đào Tử nhỉ?”
“Việc qua lâu vậy rồi mà giờ cô ta mới tới?”
A Tinh gật đầu.
Nghiêm Noãn rũ mắt: “Lần trước chị gặp cô ta ở đám cưới của Thẩm Tư Diệu. Giờ cô ta đang đi theo Khương Khương, thuận buồm xuôi gió lắm đó.”
A Tinh phì cười, châm chọc vài câu: “Lúc cô ta ân cần với Khương Khương không biết có nhớ mình từng nói Khương Khương là bùn nhão không thể trát tường không. Thay đổi chóng mặt thật, thái độ quay ngoắt 180 độ cơ mà.”
“Người trong giới không phải đều như vậy sao?… Nhưng trước đó đi ghi hình cho chương trình, sao không thấy cô ta đi theo Khương Khương nhỉ?”
Chương trình “Trốn thoát” bắt đầu quay lại, lần này tổ chương trình cho phép người đại diện và trợ lý đi cùng. Hai lần Nghiêm Noãn đi quay chương trình, A Tinh với Thượng Dương trái phải không rời, nhưng bên Khương Khương chỉ dẫn trợ lý đi theo mà người đó chẳng phải Đào Tử.
Việc này A Tinh biết: “Vì gần đây lịch trinh của Khương Khương nhiều lên đó. Hòa Diệu sắp xếp Vương Hi Phượng làm người đại diện cho cô ta và thêm một người chăm sóc. Trợ lý cũng hai người. Tuần trước, lúc mọi người ghi hình bên trong, em có ngồi nói chuyện phiếm với trợ lý bên đó. Phòng làm việc bọn họ tính tuyển thêm trợ lý nữa.”
Người mới chẳng có vẻ gì là quá nổi mà có nhiều người hầu hạ ghê. Quả nhiên là con gái rượu.
Nghiêm Noãn có chút cảm thán. Nhớ lại năm đó cô với Khương Khương giống nhau. Lúc cô mới ra mắt, cái gì mà người đại diện trợ lý, cứ như nuôi thả vậy.
A Tinh hỏi: “Chị, không bằng chúng ta cũng tuyển thêm trợ lý thực tập nhé? Gần đây hoạt động của chị cũng nhiều lên đó, nên tuyển thêm trợ lý.”
Nghiêm Noãn dựa vào đại ngôn “Cái thế” tăng thiện cảm, song song với đó là đoàn đội ra sức tuyên truyền trên mạng, dùng việc từ bỏ vai diễn cọ nhiệt. Đùng một cái trở nên nổi như trước.
Còn nữa, “Trốn thoát” đã quay được vài tập, lập tức phát sóng trên truyền hình Tinh thành. Xem biểu hiện của cô ở trò chơi chạy khỏi mật thất, có thể đoán được, chương trình phát sóng sẽ thu được không ít fan.
Sau khi gặp chuyện không may, Nghiêm Noãn cứ im lặng âm thầm chuẩn bị đại chiêu, chờ thời cơ thích hợp tung ra, thu lại được toàn bộ sự nổi tiếng của mình.
Chờ trở lại như ngày trước, cô sẽ bận tối mắt tối mũi. Nên tuyển thêm trợ lý thực tập mới rồi.
Nghe xong đề nghị A Tinh, Nghiêm Noãn lại lắc đầu từ chối, lười biếng nói: “Không cần, em có khả năng như vậy, một người cân ba, chị thêm trợ lý làm gì? Không cần phát tiền lương hả?”
Ngài đây còn để ý chút tiền lương đó sao? Hai ngày trước, Tiểu Trình tổng theo chị đi Pháp để lấy túi được đặt trước bên đó. Lấy lấy thế nào thành lấy về mười mấy cái… Một cái trong số đó cũng trả đủ tiền lương của trợ lý một hai năm rồi.
A Tinh yên lặng phỉ nhổ. Tiểu Trình tổng sắp tan làm, ừm… mình không nên làm bóng đèn thì tốt hơn. Cô nàng luôn có cảm giác mình còn ở lại sẽ thấy hình ảnh không phù hợp với trẻ em. Nghiêm Noãn niệm tình chị em không giết cô nàng, nhưng Tiểu Trình tổng chắc chắn sẽ giết.
A Tinh: “Chị, em về phòng làm việc trước để liên lạc với bộ phận quan hệ xã hội, sau đó hẹn ngày mai mười giờ sáng đi xông hơi… Chị dậy được không? Không thì mười một giờ?”
Nghiêm Noãn nhíu mày: “Ừm… nếu không thì một giờ chiều đi?”
“Vậy không được, hai giờ chị phải đến chỗ quay quảng cáo.”
“Thế mười một giờ đi.”
A Tinh gật đầu: “Được rồi, em đi trước nha, tránh cho lát nữa Tiểu Trình tổng trở về lại làm mặt lạnh với em…”
Cô nàng chưa nói xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng “lạch cạch”.
Không biết Trình Sóc Xuyên mở cửa từ khi nào, hiện đang chậm rì rì đóng cửa.
A Tinh che miệng theo bản năng, lắp bắp nói: “Tiểu… Tiểu Trình tổng, tôi chưa nói gì hết.”
Trình Sóc Xuyên liếc cô nàng một cái, không nói gì.
A Tinh cứng người, nhìn Nghiêm Noãn cầu cứu.
Nghiêm Noãn chống cằm, đôi mắt cười cong cong: “Tổng giám đốc Xuyên Xuyên bảo hôm nay muốn làm món tứ hỉ hoàn tử(1). A Tinh, không bằng em ở lại ăn cơm rồi hẵng đi?”
(1)Tứ hỉ hoàn tử:
182572_12729877282RWn
A Tinh lắc đầu như trống bỏi: “Không, không, hai người từ từ ăn, từ từ ăn.” Cô nàng bước nhanh đến cửa, thoắt cái biến mất.
Trình Sóc Xuyên nhìn cửa, cởi cà vạt, từ từ xắn tay áo, đi vào phòng bếp.
Nghiêm Noãn bỏ gối ôm xuống, chậm chạp di chuyển đến chỗ Trình Sóc Xuyên: “Anh Xuyên ơi! Tứ hỉ hoàn tử!”
Cô ôm lấy Trình Sóc Xuyên từ phía sau, nhỏ giọng làm nũng. Anh “ừm” một tiếng rồi bảo: “Không phải em muốn học làm sao, ở đây xem đi.”
“Được!”
Trình Sóc Xuyên dùng máy xay thịt xay nhuyễn thịt nạc rồi thêm hành, gừng, tỏi, rượu gia vị, muối và bột ngọt. Xong xuôi, anh trộn đều. Một lát sau dùng nơi giữa ngón trỏ với ngón cái để nặn thịt.
Thủ pháp của anh lưu loát sạch sẽ, rất thành thạo.
Nghiêm Noãn tò mò: “Sao anh biết nấu ăn thế? Em cứ tưởng thiếu gia như anh thường rau dưa các loại còn chẳng phân biệt được.”
Trình Sóc Xuyên dừng động tác lại, quay đầu nhìn cô: “Không phân loại được đồ ăn là em mới đúng.”
“…”
Loại chuyện này không cần nói ra, hiểu không?
Nghiêm Noãn sờ sờ mũi, phồng má.
Dầu bắt đầu nóng, Trình Sóc Xuyên thả những viên thịt đáng yêu vào chảo, chậm rãi chiên. Mùi thịt bay vào mũi, Nghiêm Noãn lập tức quên cơn tức, mắt nhìn chằm chằm từng viên trở nên vàng óng, nuốt nước miếng.
Từ lúc được Trình Sóc Xuyên chăm sóc, cô đã tăng thêm bốn cân (2kg). Ngay cả khi cô có chạy bộ và tập yoga cũng không thể cứu vãn được cân nặng ngày càng tăng của cô.
Cũng may, cô vỗn dĩ đã gầy, tăng thêm bốn cân nhìn không ra. Và Trình Sóc Xuyên rất hài lòng, buổi tối ôm cô ngủ còn khen: “Xúc cảm tốt hơn nhiều.”
Tứ hỉ hoàn tử ở trên bàn, hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Không biết Trình Sóc Xuyên móc ra thiệp ở đâu đưa cho cô. Nghiêm Noãn mở ra đã thấy: “Tiệc rượu? Tối mai?”
Trình Sóc Xuyên: “Ừ, mai em đi với anh.”
Nghiêm Noãn cắn đũa, ngẩn người. Đi… đi cùng? Có ý gì đây? Muốn công khai hả?
Trình Sóc Xuyên: “Anh là ông chủ của em. Em đi cùng anh, không phải chuyện bình thường sao?”
Hình như có gì đó không đúng…
Cô nhìn kỹ thiệp mời. Tiệc tối tại bãi biển của TRC. TRC là cái gì? Chưa nghe bao giờ.
“Thương hiệu nước hoa của chị họ anh tiến vào thủ đô.”
À à à, là người chị đã làm cho anh sữa tắm hương muối biển sao? Cô gật đầu: “Vậy mai anh tới đón em nhé. Chiều mai em có lịch quay quảng cáo.”
Trình Sóc Xuyên gật đầu.
Hai người cơm nước xong xuôi, thừa dịp ngoài trời gió mát chạy bộ vòng quanh hồ.
Gần nhà hai người có hồ Ban Mã. Buổi hoàng hôn nào, nắng chiều cũng len lỏi qua kẽ lá. Có người đi bộ vận động, có khi vài chiếc xe đạp lao nhanh qua.
Gần đây hai người đổi sang chạy bộ buổi tối, bởi vì sáng đi chạy, Nghiêm Noãn đã bị người qua đường nhận ra, hai lần bị vây quanh ký tên đến nửa tiếng. Trình Sóc Xuyên lại không thể đi qua bảo vệ cô, vì thế sẽ khiến quan hệ của hai người bại lộ. Đau đầu ghê!
Hơn nữa, trên diễn đàn có người nhiều chuyện nói mình gặp Nghiêm Noãn chạy bộ ở khu Minh Nguyệt mấy lần. Rất nhiều cư dân mạng nói mình muốn sang bên đó, giả vờ vô tình gặp Nghiêm Noãn.
Đáng sợ quá…
So sánh ra, chạy buổi tối tốt hơn nhiều. Tuy bên hồ nhiều người nhưng ban đêm không nhìn rõ mặt, lại đội mũ nên không lo bị nhận ra.
Hôm nay, Trình Sóc Xuyên mặc đồ thể thao màu đen, Nghiêm Noãn thì màu hồng nhạt cùng kiểu. Hai người sóng vai nhau chạy chậm quanh hồ.
Quảng trường bên hồ có các bác gái khiêu vũ. Ca khúc có tính tẩy não rất cao, Nghiêm Noãn cười không dừng được.
Chạy một vòng, cô đẩy vai Trình Sóc Xuyên làm nũng, hỏi: “Anh Xuyên, anh thử nói xem, sao cái hồ này lại được gọi là Ban Mã. Chúng ta tới đây nhiều lần mà sao không thấy con ngựa vằn nào.”
Vấn đề này hình như làm khó Trình Sóc Xuyên. Anh lau mồ hôi, trầm ngâm một lát, thở gấp trả lời: “Có thể là vì ở đây có rất nhiều vằn.” (Ban Mã có nghĩa là Ngựa Vằn)
“…”
Rất có đạo lý, không tài nào phản bác.
Tháng bảy ghé thăm thủ đô, thời tiết trở nên khô nóng nhưng bên hồ có gió thổi khá mát mẻ.
Tối nay hai người đã chạy khá lâu, giờ Nghiêm Noãn chạy không nổi nữa, Trình Sóc Xuyên cũng thả chậm theo tốc độ của cô.
Đang lúc họ tính chạy xong vòng này trở về nhà thì đột nhiên có một đám cả trai lẫn gái cưỡi xe đạp ấn chuông liên tục vọt tới. Hai người không chú ý nên không kịp đề phòng. Và cô bị đâm trúng ngay khi cô gái điều khiển chiếc xe phía sau không kịp thắng xe, thét chói tai rồi ngã xuống đất.
Cú va chạm mạnh mẽ ập tới. Nghiêm Noãn ngẩn ra. Đây có phải tai họa bất ngờ… trong truyền thuyết không?
Xe đạp phía sau thấy thế đều dừng lại, vội vàng xuống xe, tiến lên đỡ người dậy.
Lại đỡ Nghiêm Noãn là chàng trai mặc áo khoác. Lúc đỡ Nghiêm Noãn đứng dậy, chàng trai lơ đãng lướt nhanh qua gương mặt cô, ngây người hai giây rồi phản ứng lại, kêu lên một tiếng theo bản năng: “Nghiêm Noãn!”
Thời điểm cậu ta hô lên, vừa lúc người khiêu vũ ở quảng trường bên kia chú ý đến sự cố đột ngột xảy ra. Theo hướng âm thanh, một tiếng “Nghiêm Noãn” vang lên lúc tĩnh lặng đã thu hút sự chú ý.
Có người chụm đầu ghé tai nhỏ giọng nói chuyện, sau đó kết bạn đi xem kịch vui bên cô.
Thanh niên sau cưỡi xe đạp theo kịp cũng thấy được mặt Nghiêm Noãn. Mấy người đó ồn ào bàn tán: “Đây không phải Nghiêm Noãn sao?”
Nghiêm Noãn? Tên này nghe sao quen quen. Người tản bộ từ phụ nữ trung niên đến người trẻ tuổi đều qua xem thử, có vài người tản bộ ở xa xa không biết gì xảy ra cũng vây lại góp vui.
Trong đám người có mấy cô bé mười mấy tuổi, quên luôn việc cô bị ngã, chẳng quan tâm xem cô có bị thương không, vội vàng muốn cô ký tên, cầm điện thoại muốn chụp ảnh cùng. Quần chúng thấy minh tinh cũng vội vàng làm theo, cầm di động mở đèn flash nhắm thẳng vào cô.
Thật ra, có người muốn đỡ cô nhưng bị người vây xem náo nhiệt đẩy ra phía sau chen lên không được.
“Cô ấy ngã sấp xuống, trước đem cô ấy đỡ lên đã…”
Giọng rất nhỏ, bị áp xuống rất nhanh. Sau chả biết ai nói câu: “Cô ấy không phải nữ minh tinh lừa đảo sao? Nghe nói còn bị bao dưỡng đó.”
Dứt câu, tiếng bàn tán vang lên xung quanh, không ai mảy may tiến lên đỡ cô.
Nghiêm Noãn bất lực, muốn tìm Tình Sóc Xuyên. Vừa nãy… hình như Trình Sóc Xuyên cũng bị người ta đụng phải. Nhưng giờ cô bị vây quanh, căn bản nhìn không nổi ra bên ngoài.
Miễn cưỡng giúp người đổ xe đạp dựng lên xong quần chúng đứng xem tiến thêm một bước. Cô hết cách đành lui về phía sau.
Có người thừa dịp tối tăm không ai chú ý liền thò móng heo định sàm sỡ cô. Nhân lúc hỗn loạn, còn sờ cả đùi.
Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, lui nhanh về phía sau. Lui lui mấy bước mới nghe được tất cả mọi người hét lên bảo cô dừng lại. Cô không kịp tự hỏi đã dẫm phải hố. Ngay sau đó, có tiếng “bõm” vang lên.