Edit: An
Trước khi tiến vào trong trường học, tổ chương trình để bọn họ chơi một trò chơi làm nóng người.
Trò chơi rất đơn giản, cướp ghế. Sáu người ba chiếc ghế, ba người giành được ghế sẽ nhận bùa hộ mệnh.
Trong thử thách lần này, bọn họ phải ở lại trường ba ngày. Những người có bùa hộ mệnh chỉ cần đeo trước ngực sẽ tránh khỏi bị “quỷ” nhốt vào phòng tối một mình. Ngược lại, nếu ai không có bùa hộ mệnh thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị tách ra khỏi đoàn.
Nghe quy tắc xong, tâm trạng của mọi người đều như bị chó cắn. Vậy có nghĩa là, để trốn thoát được khỏi phòng kín, bọn họ phải có tâm lý ổn định.
Hiện tại, người có phản ứng lớn nhất, tâm trạng không ổn định nhất là Trương Kỳ Thụy.
Mấy ngày nay, cô ta phải hầu hạ trên giường mãi mới miễn cưỡng để kim chủ mình nhét cô ta vào chương trình này. Đã thế, còn phải sử dụng không ít quan hệ.
Không ngờ, mới tập đầu tiên thôi, độ khó của chương trình đã vượt quá sức tưởng tượng của cô ta. Lúc đầu, cô ta tưởng mình chỉ cần phụ trách phần nhan sắc, thể hiện rằng mình hiểu chuyện, lấy việc giúp người làm niềm vui là được, trốn thoát hay không không quan trọng. Ai ngờ, chạy thoát thì thôi đi, lại còn bị bắt tới trường hoang. Hiện tại, cô ta cũng không thể lâm trận bỏ chạy.
Mặc kệ, cô ta không muốn bị nhốt vào phòng tối.
***
Rất nhanh, trò cướp ghế làm nóng người bắt đầu.
Nghiêm Noãn vừa đi xung quanh ghế cùng mọi người, vừa thầm phỉ nhổ chương trình. Lắm trò thật đấy!
Ấy vậy mà, còn chưa đi đủ hai vòng, trọng tài đã đột ngột hô: “Dừng!”
Xoạt xoạt xoạt, mọi người hoàn toàn không để ý tới hình tượng, trực tiếp đặt mông ngồi xuống. Thậm chí, còn có cảnh hai người tranh một ghế. Có mỗi cô là cứ đứng ngây ngốc ở đó.
Bây giờ, tâm trí Trương Kỳ Thụy hoàn toàn bị nỗi sợ nhốt vào phòng kín chiếm lấy, nào có để ý tới cái gì gọi là hiểu chuyện, giúp người làm vui. Cô ta và Tống Phi cùng nhau tranh một ghế. Rồi cô ta còn mạnh tay đẩy một người đàn ông cao lớn ra.
Mặt khác, Khương Khương và Tề Tử Khâm cùng tranh một ghế. Sau đó, để tỏ ra là mình ga lăng, Tề Tử Khâm đứng dậy nhường ghế cho Khương Khương.
Kết quả đã có. Bùa hộ mệnh được đưa cho Khương Khương, Dương An An và Trương Kỳ Thụy.
Trong suy nghĩ của mọi người, lá gan của nam sinh sẽ lớn hơn một chút. Vì lẽ đó, Tống Phi và Tề Tử Khâm không có bùa hộ mệnh thì cũng không có gì đáng nói. Lại nói, “quỷ” cũng do người đóng, có khi sức lực còn chẳng bằng hai người đàn ông này, chỗ nào cũng khiến người ta rung động.
Vậy nên, Nghiêm Noãn trở thành tiêu điểm.
Trong lúc máy quay quay đặc tả khuôn mặt Nghiêm Noãn, Khương Khương cúi đầu, hơi nhếch miệng. Còn những người khác, họ không cười không có nghĩa là họ thông cảm cho Nghiêm Noãn. Có khi, họ còn đang chờ kịch vui.
Thấy người quay phim nhắm vào mình, Nghiêm Noãn phối hợp thể hiện ra biểu cảm kinh ngạc. Chỉ là, trong nội tâm có cảm xúc không nói nên lời…
Theo như tính chất của chương trình, sao cô cứ có cảm giác… mình nhất định sẽ bị nhốt vào phòng tối nhỉ?
***
Sau khi làm nóng người, sáu người mang theo hành lý vào trường học.
Trường học này xây theo lối kiến trúc khép kín, bên trong không lớn.
Do bình thường chỉ là chỗ tìm kích thích để giải trí nên nó không được mô phỏng đúng theo trường học thật. Phần đất hay được dùng làm sân bóng rổ hoàn toàn trống không, đi vào là thấy có hai tòa nhà.
Hai tòa nhà này, một tòa là kí túc xá còn một tòa là khu dạy học. Giữa hai tòa có một đường nối, vách tường xung quanh rất cao, còn có nhiều cây nhỏ, trên tường đầy những cây trinh đằng ba mũi.
Lối ra vào duy nhất cửa sắt lớn vừa khép khi bọn họ đặt chân vào bên trong. Khóa mật mã nơi đây gồm tám ký tự, bọn họ cần phải tìm ra được tám ký tự đó trong vòng 72 giờ tiếp theo để thoát ra khỏi trường học.
“Trường học ở vùng núi hoang dã, hoan nghênh học sinh mới nhập học…”
Vừa vào trong ký túc xá, những âm thanh kẽo kẹt vang lên, thêm vào đó là tiếng cười của những con ma làm người ta hoảng sợ.
Trương Kỳ Thụy bất an sờ bùa hộ mệnh trước ngực, hít sâu một hơi.
Khương Khương vẫn ổn. Lúc trước, cô ta từng tới một rạp hát bỏ hoang để quay phim nên thấy hoàn cảnh trường học này khá giống thế.
Dương An An bình thường kiêu ngạo nhưng lần này lại gặp phải đối thủ cạnh tranh mạnh là tiểu hoa đán Khương Khương nên dù có căng thẳng cũng phải mím môi không nói gì.
Tới hai người đàn ông thì đúng là họ có to gan hơn thật. Đặc biệt là Tề Tử Khâm. Biết xung quanh toàn là máy quay nên lúc nào anh ta cũng để ý tới biểu cảm của bản thân, dọc đường đi liên tục trêu mấy cô gái.
Tòa kí túc xá có ba tầng. Tầng một cửa nào cũng bị khóa, tầng hai tầng ba mỗi tầng có một phòng có thể ở, những phòng khác đều đánh dấu gạch chéo đỏ.
Sau một hồi thương lượng, hai người đàn ông quyết định để mấy cô gái ngủ ở tầng hai. Vì phòng ở tầng hai khá gần cầu thang, nên có chuyện gì có thể chạy ngay được.
Thật ra, lúc đi vào ký túc xá, Nghiêm Noãn thấy hơi sợ, nhất là khi cô còn nhớ tới cả mấy vụ khủng bố trước kia. Nào là đoàn người mất tích khi đi vào ngọn núi thám hiểm, một nhóm người chơi trò thoát khỏi phòng kín rồi bỗng dưng có người chết… Càng nghĩ, cô càng thấy sợ nhưng giờ đây cô đang mang trên mình sứ mệnh, nhất định phải tăng độ yêu thích, không được hoảng sợ!
Cô và ba cô gái còn lại đẩy cửa bước vào ký túc xá. Nơi đây rất sạch sẽ, không hề đáng sợ. Có điều, phòng tắm của phòng chỉ có buồng tắm, vòi hoa sen và chỗ rửa mặt, không có bồn cầu.
Trương Kỳ Thụy không nhịn được mở miệng hỏi: “Nơi này sao lại không có nhà vệ sinh?”
Khương Khương để hành lý qua một bên, nói: “Lúc mới tới, tôi thấy ở cuối hành lang có nhà vệ sinh.”
Vì vậy, muốn đi vệ sinh phải đi ra ngoài. Say luôn rồi.
Nghiêm Noãn để ý, từ lúc vào trường học tới giờ, đâu đâu cũng được gắn máy cố định, camera ở khắp nơi. Ngay cả trong ký túc xá cũng có camera, có mỗi phòng tắm là có chút riêng tư thôi.
Không biết sao, lúc này Dương An An lại muốn đi vệ sinh, không nhịn nổi nữa. Cô dùng hai tay ôm bụng, nhìn về phía Trương Kỳ Thụy: “Tôi muốn đi vệ sinh, mấy cô có ai muốn đi cùng không?”
Đương nhiên là cô muốn Trương Kỳ Thụy đi cùng mình. Bởi vì Nghiêm Noãn có tiếng xấu, hơn nữa trước đó còn cướp mất đại ngôn game của cô, Khương Khương thì đối thủ cạnh tranh mạnh của cô hiện nay. Giờ chỉ có mỗi Trương Kỳ Thụy là chưa có mâu thuẫn gì với cô, có thể kéo gần quan hệ thì tốt.
Tiếc là Trương Kỳ Thụy còn sợ nên không muốn ra khỏi ký túc xá. Vì vậy, cô ta không trả lời cô, Khương Khương cũng im lặng.
Tuy Nghiêm Noãn không muốn giao tiếp với Dương An An nhưng vừa lúc cô cũng muốn đi vệ sinh nên chủ động nói: “Tôi đi với cô.”
Có người dù sao vẫn hơn không có ai. Dương An An gật đầu, ngăn lại sự không tình nguyện trong đầu mình.
Đừng nói nữa! Nhà vệ sinh của trường học này không những không được sửa sang xa hoa mà còn rất tối, ánh đèn yếu, đã thế còn hiệu ứng âm thanh 3D vờn quanh đầy rùng rợn. Đúng là không cho người ta sống yên ổn mà!
Nghiêm Noãn đi ra khỏi phòng vệ sinh đơn, rửa tay.
Cô rất cảnh giác. Trước tiên, cô mở nước để chảy một lúc mới bắt đầu rửa. Cái này cũng là cô sợ tổ chương trình pha nước thành màu đỏ dọa họ.
Rửa tay xong, cô thấy Dương An An đang lo lắng đứng trước cửa, không biết mân mê cái gì.
“Làm sao vậy?”
Dương An An chỉ vào cửa, “Không biết sao cửa lại bị khóa rồi, phải nhập mật mã mới có thể đi ra.”
Nghiêm Noãn cũng chú ý đến mật mã trên cửa. Chết tiệt! Đi vệ sinh cũng phải chơi mấy trò này! Nhìn thấy máy quay nhấp nháy nút đỏ, cô yên lặng nén cơn tức giận trong lòng lại.
Cô nhìn khóa. Đây là dạng khóa vuông có bảng chín số để ấn điền mật mã, nhưng cô hoàn toàn không biết mật mã là gì, bên cạnh cũng không có gợi ý.
Nghiêm Noãn: “Chúng ta cùng tìm thử xem.”
Dương An An gật đầu, không dám cách Nghiêm Noãn quá xa. Hai người từng cửa phòng vệ sinh ra một, muốn xem xem bên trong có gợi ý gì không. Đến lúc Dương An An mở căn phòng cuối cùng, đột nhiên “A” một tiếng rồi chạy đi.
Cửa mở, bên trong có một thi thể mặc áo trắng, tóc đen, trên áo phun đầy máu, khiến người khác nhìn thoáng qua một cái đã không thể đứng vững.
Nghiêm Noãn bị dọa tới mức tim đập thình thịch. Thi thể nữ này chỉ làm cô hơi sợ thôi, tiếng hét của Dương An An mới là đáng sợ nhất. Sắc bén, chói tai, làm cả nửa linh hồn cô bị dọa chạy.
Nghiêm Noãn liên tục an ủi bản thân, không được thể hiện quá hoảng sợ. Đây là giả, tất cả đều là giả. Phía trên còn có máy quay, không được làm trò cười cho thiên hạ.
Cô vừa tự an ủi, vừa lùi nhanh về phía sau, đến chỗ gạch sứ xếp có ẩn ý mình nhìn thấy trong lúc vô tình.
Dương An An đã sớm chạy tới cửa, gõ liên tục như muốn để cho hai người ở ký túc xá nghe được đến đây giúp họ. Cô gái nhỏ vẫn là cô gái nhỏ. Căn bản chưa cần cô ra tay… mới vào chưa được bao lâu đã bị dọa sợ thành như này.
Nghiêm Noãn nhịn xuống xúc động muốn làm Dương An An ngậm miệng, yên lặng quan sát gạch sứ. Nó được sắp xếp theo hình giống chín số trong ô vuông kia, màu sắc của gạch sứ không giống nhau.
Gạch trắng và gạch đen.
timviec taitro
Cô hiểu ra rất nhanh. Vị trí đối xứng của mấy tấm gạch đen chính là mật mã.
“Tôi biết mật mã rồi. An An, cô xem màu sắc của gạch sứ này.” Nghiêm Noãn vỗ nhẹ vai Dương An An, giải thích tiếp: “Khóa này có chín ô, gạch sứ cũng chín ô. Màu đen chính là mật mã.”
Nói là giải thích cho Dương An An nghe nhưng thực ra là giải thích cho khán giả nghe. Nói xong, Nghiêm Noãn dùng vị trí tương ứng của gạch đen để nhấn mã 2458.
“Lách cách…”
Cửa phòng tự động mở ra.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Dương An An vẫn còn chưa hết sợ hãi. Hiện giờ, cô không để ý tới việc mình ghét bỏ Nghiêm Noãn nữa. Xem ra, ở đây chỉ có gan Nghiêm Noãn lớn hơn một chút mà thôi. Cô yên lặng, nhắm mắt đi theo sau Nghiêm Noãn.
Trở lại kí túc xá, Nghiêm Noãn còn nói cho Khương Khương và Trương Kỳ Thụy biết tình huống ở nhà vệ sinh, nhắc nhở hai người không đi căn phòng cuối cùng trong phòng đơn rồi nói mật mã ra ngoài cho các cô.
Cô giữ thái độ ôn hòa, còn khuyên mấy người họ không cần sợ, đề nghị nếu mọi người muốn đi vệ sinh thì cùng nhau đi.
Nghiêm Noãn ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại phiền não. Nếu không phải vì hiệu quả chương trình, ai lại đi kể lể với mấy cô nàng này. Không phải cô nói nhưng mấy người ở đây đều là rác rưởi.
Ở trong ký túc xá nói chuyện được một lúc, giọng nói âm u lại vang lên, “Những học sinh mới, trường học ở vùng núi hoang dã hoan nghênh mọi người tới đây. Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động, tối nay giờ Tý, không gặp không về…”
Cái quỷ gì vậy? Giờ Tý không gặp không về, chỗ nào đây? Đây là manh mối đầu tiên?
Trương Kỳ Thụy không sợ trôi phấn, ồn ào trách mắng: “Giờ Tý là mấy giờ, 12 giờ à?”
Khương Khương: “Giờ Tý là chỉ canh giờ. Đối chiếu với bảng giờ hiện tại chắc là khoảng 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.”
Trương Kỳ Thụy lại hỏi: “Không gặp không về…đi đâu mà không gặp không về.”
Mọi người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô một lúc, lắc đầu.
Bây giờ còn sớm, Nghiêm Noãn đề nghị trước tiên dọn dẹp một chút, phân chia giường ngủ, có một chiếc giường, Trương Kỳ Thụy và Dương An An không muốn ngủ dưới sàn, có trời mới biết sẽ có hay không thứ gì đó xuất hiện, trồn cũng không có chỗ trốn.
.......
Phục rồi! Cô là minh tinh mà, sao tổ chương trình có thể như thế?
Cuối cũng vẫn là Nghiêm Noãn và Khương Khương chủ động đồng ý ngủ dưới sàn. Giường ngủ coi như đã được chia xong.
Trong kí túc xá có bốn cái tủ. Tủ nào cũng có đủ đồ dùng sinh hoạt trong ba ngày, bánh mì, mì tôm, bánh quy, còn có cả cơm tự sôi. Mấy cái này các nữ minh tinh như các cô không quan tâm lắm. Ở trong vòng này, có ai là không thể ăn kiêng đâu.
***
Tất cả mọi người đều không ngủ được. Buổi tối, hai bạn nam kia xuống tầng tìm các cô. Sáu người cùng thảo luận, quyết định yên lặng đợi đến 11 giờ đêm, không đi ra ngoài.
11 giờ đêm, không có âm thanh gì vang lên. Trong lúc mọi người đang buồn bực, Nghiêm Noãn phát hiện, “Lớp học đối diện hình như vừa có ánh đèn.”
Mọi người cùng bước đến bên cửa sổ, phát hiện lớp học đối diện quả thật có cái gì đó phát ra ánh sáng lập lòe, giống như là đường liên lạc yếu sóng. Tề Tử Khâm híp mắt, “Bên kia có manh mối, chúng ta qua lớp học đi.”
Tống Phi, Khương Khương và cả Nghiêm Noãn đều gật đầu. Trương Kỳ Thụy và Dương An An không thể tách ra khỏi đoàn nên đành đi theo bọn họ.
Phòng học có ánh đèn đó rất tồi tàn. Trần nhà có mạng nhện, mấy cái ghế dựa cũng thiếu chân thiếu tay, trên bảng đen dội sơn đỏ. Nhìn qua, cảnh tượng rất tàn khốc, dọa cho mọi người sợ hãi.
Nghiêm Noãn là người đầu tiên phát hiện trên bục giảng có một quyển sáng.
Quyển sách cũng tàn tạ không thể tả, nhìn qua hình như là cố ý làm cũ, bên trên viết mấy chữ Hán theo thể Gothic(1) “Lịch sử của trường học trên núi”
(1)Thể Gothic là một dạng font chữ phổ biến, nhìn qua rất giống chữ cái Ả Rập (các bạn có thể lên gg search Gothic Font)
Aiz, chạy thoát khỏi mật thất còn có câu chuyện cũ gì nữa?
Nghiêm Noãn nhìn lướt qua. Cốt truyện này khá đơn giản, lấy bối cảnh là một trường đại học có vụ án giết người. Bởi vậy… dạng chuyện này, đem ai giết, giết ai, oán khí tụ lại bên trong ngôi trường này.
Nhìn qua đoạn mở đầu cô đã có thể đoán được phần cuối. Cô xem tiểu thuyết kinh dị nhiều rồi. Đây đúng là trò trẻ con. Nói nhiều thế này là muốn bọn họ tìm manh mối thoát khỏi trường học chứ gì.