Cô cũng có thể được xem như là một người hâm mộ của Iman, nói chuyện với thần tượng đương nhiên sẽ không thể tránh khỏi việc khẩn trương, huống hồ cô còn phải cầu xin anh ấy.
Iman từ từ mở mắt nhưng không phải nhìn về phía Lương Điềm Vi mà là nhìn lên trần nhà màu trắng, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Cái ông già Steve kìa đúng là dai như đỉa.
Dù giọng nói của Lương Điềm Vi có hay đến đâu thì khi nghe thấy cô tự giới thiệu bản thân là trợ lý cầu thủ, Iman chưa nhìn thấy cô như nào thì ấn tượng của anh về cô đã giảm từ 0 xuống con số âm.
Anh xoay người để bình nước xuống góc tường rồi mới đưa mắt nhìn cô gái tóc đen trước mặt mình, cho dù cô có đáng yêu đến đâu thì trong mắt anh cũng không có chút dịu dàng nào, chỉ toàn là sự kinh thường.
Iman không kiên nhẫn khoanh tay trước ngực, trong mắt là sự lạnh lùng đến cực điểm: "Nếu tới bảo tôi đi về luyện tập thì không cần phải nói thêm câu nào đâu."
Lương Điềm Vi nhận thấy sự khó chịu và ghét bỏ của Iman nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí để đón nhận ánh mắt lạnh như băng của anh: "Cuối tuần có một trận đấu nên huấn luyện viên Steve muốn anh có thể trở về luyện tập."
Iman chán nản nhìn sang một hướng khác, anh thấy Modi đang chống nạnh đứng trong phông chụp chỉ huy nhưng chưa được hài lòng mà tức đến mức giậm chân.
"Yên tâm, tôi luôn duy trì trạng thái huấn luyện hàng ngày."
Anh luôn đến phòng tập tập những bài tập cơ bản, điều này Steve cũng biết, còn về lãng phí thời gian cho việc tập cùng đội anh căn bản không muốn đặt chân đến sân huấn luyện nên luôn tìm một vài lý do.
"Chờ đến lúc thời tiết không còn nóng nữa, chắc là tháng sau, tháng sau tôi sẽ đến tập."
Hiện tại đã là cuối tháng, nếu đối phương giữ lời hứa thì cô cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần chờ anh đến tham gia tập luyện là được. Lương Điềm Vi gật đầu, tỏ vẻ bản thân rất tin tưởng lời hứa của anh, chỉ là...
"Anh có biết sân tập của đội ở đâu không?"
Iman: "..."
Lương Điềm Vi: "..."
Làm ơn đừng cho cô hy vọng rồi làm cô tuyệt vọng, cô không nhịn được hỏi lại: "Iman, anh chắc chắn sẽ đến sân tập đúng không?"
"Tôi nói rồi, tháng sau tôi sẽ đến ít nhất một, hai lần."
Một, hai lần? Đội bóng tập luyện bốn ngày trong tuần, trước các trận thi đấu còn có các buổi nghiên cứu chiến thuật mà Iman lại chưa tham gia một lần nào.
"Nhưng mà cuối tuần trận đấu đã diễn ra rồi."
"Vậy thì sao? Tôi cũng đâu từ chối tham gia."
Hai tay anh khoanh trước ngực, cánh tay rắn chắc làm căng hết ống tay áo, khoé môi gợi cảm cong lên, trên khuôn mặt anh tuấn không chút để tâm.
"Tôi đã nói chuyện với Steve, trong đội bóng không chỉ có mình tôi là tiền vệ, nếu ông ấy nghi ngờ về thực lực của tôi thì cứ để ông ấy tự sắp xếp."
Bóng bầu dục là môn thể thao phổ biến nhất nước Mỹ, các giải đấu của liên đoàn thể dục các trường đại học có rất nhiều nhân tài tham gia. Trong các đội bóng hàng đầu đều có hàng trăm thành viên, một vị trí có năm sáu cầu thủ để thay thế, bổ sung là đều bình thường.
Tình huống bây giờ không phải là anh muốn ra sân mà là huấn luyện viên mong muốn anh tham gia thi đấu.
Bảo anh ra sân đương nhiên anh sẽ đến đúng giờ, không phải anh không nghe theo chỉ là công việc làm thêm quá bận, không rảnh để tham gia huấn luyện, vậy thôi.
Lương Điềm Vi: "Nhưng mà..."
Nhưng mà một lúc lâu cũng không thể nói câu tiếp theo.
Cặp mắt xinh đẹp, sâu thẳm tựa sapphire của Iman nhìn Lương Điềm Vi, thấy cô kinh ngạc một lúc lâu không nói được câu nào, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, ý cười của anh càng sâu hơn.
"Nhưng mà cái gì, cô nói đi."
"Nhưng nếu không tham gia tập luyện mà đã ra sân thì lúc đó anh với đồng đội sẽ không thể phối hợp được với nhau, đến lúc đó sẽ thành đối đầu với nhau. Sao anh đảm bảo được bản thân sẽ không phạm lỗi? Hơn nữa kể cả khi anh đang luyện tập cũng không thể cam đoan trạng thái của bản thân là tốt nhất, đúng không?"
Lương Điềm Vi thiếu đi sự tự tin, đến chính bản thân cô cũng chưa phát hiện giọng nói của mình nhỏ hơn rất nhiều. Đó là bởi vì cô đang nói về sự quan trọng của tập luyện với một cầu thủ năm sao.
Giống như một học sinh tiểu học nói với một tiến sĩ ở Cambridge rằng ông có việc học quan trọng như thế nào không? Ông biết không?
Người ta căn bản không thèm chú ý đến cô, nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười.
Iman đút hai tay vào túi, không kiên nhẫn ho nhẹ một tiếng, nếu đối phương là một chàng trai thì kiên nhẫn của anh đã hết từ năm phút trước.
"Tôi chỉ quan tâm đến việc chiến thắng nhưng thắng như thế nào tôi nói mới được tính, đừng lấy mấy cái quy tắc này ra trói buộc tôi."
Anh tự tin nói xong còn nở một nụ cười hư hỏng, cao ngạo lại ngông cuồng, làm cho người ta cảm thấy vừa đáng hận vừa đáng sợ.
"Giúp tôi chuyển lời đến Steve, nhờ ông ta mà bây giờ tôi nhìn thấy bóng bầu dục là thấy khó chịu, thậm chí nghe ai nói đến cũng cảm thấy khó chịu. Vì thế cô cũng đừng đến đây gây sự với tôi."
Lương Điềm Vi trố tròn mắt, anh đang nói cái gì vậy?
Nếu là những người khác hoặc người anh trai đam mê bóng bầu dục, luyện bóng đến cảm nắng của cô nói như vậy cô còn có thể tin được. Nhưng chính Iman lại nói bản thân không thích bóng bầu dục?
Stylish đứng ở một bên chạy đến chỉnh lại tạo hình cho anh, nghe thấy những lời này thì ngạc nhiên: "Cậu nói đùa hay thật vậy? Sau này còn có bộ ảnh mặc đồ thi đấu đấy."
"Chỉ cần đừng đưa bóng cho tôi."
Iman nhún vai: "Thì vẫn có thể kiên nhẫn được."
"Nhưng nếu không nhìn thấy Iman trong bộ đồ cầu thủ thì sẽ là một tổn thất lớn."
"Vậy đổi chủ đề đi, bóng chày hoặc bóng rổ đều được."
Anh nói rất tự nhiên, nghe còn tưởng là đang nói đùa nhưng khi anh nói những này đều nhìn thẳng vào mắt cô. Lương Điềm Vi biết anh không phải đang nói đùa.
Anh đang nói thật.
Ngày hôm qua đứng ở sân huấn luyện cô không vì bản thân bị nhóm cầu thủ gây khó dễ mà bỏ cuộc, ngược lại còn muốn mời được Iman đến tham gia huấn luyện. Cô sẽ làm được, cô phải chứng minh rằng không chỉ có mình con trai mới làm trợ lý cầu thủ được mà con gái cũng có thể.
Nhưng bây giờ, sau khi gặp Iman, trái tim cô cảm thấy trống rỗng.
Trong lúc Lương Điềm Vi không nói được lời nào, Iman xoay người rời đi, cô theo bản năng giữ chặt góc áo khoác của anh nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của đối phương làm sợ tới mức phải buông tay.
Iman liếc mắt nhìn Lương Điềm Vi: "Tôi gia nhập đội bóng là vì học bổng và những ưu đãi khác, đừng nghĩ tôi là một cầu thủ chăm chỉ, có trách nhiệm, trong hợp đồng không có yêu cầu này."
Cô không biết huấn luyện viên đã hứa hẹn với Iman điều gì nhưng tưởng tượng thôi cũng biết chắc chắn sẽ rất tự do nên anh mới tự tin đến vậy.
Rất rõ ràng Lương Điềm Vi đã trở thành một quân cờ hoặc đúng hơn là thành một công cụ. Steve mời Iman gia nhập Tyrannosaurus, đồng ý toàn bộ điều kiện của anh còn để anh tự do sắp xếp thời gian huấn luyện nhưng chờ đến khi Iman gia nhập đội bóng ông lại tìm người đến thúc giục Iman trở về huấn luyện.
Chẳng trách Iman lại cảm thấy khó chịu như vậy, ai bị như thế mà không khó chịu chứ, đúng là nói một đằng làm một nẻo.
Cô đã là người thứ tư Steve phái đi.
Có lẽ ngay từ ban đầu đội bóng không thiếu trợ lý nếu không thì sao những trợ lý mới đều tìm đến Iman mà không ở lại chỗ đội bóng giúp đỡ các thành viên khác luyện tập.
Đúng như những gì Iman nói, trong đội bóng có rất nhiều thành viên, Steve không hài lòng với anh thì có thể thay bằng người khác nhưng ông vẫn kiên quyết dùng Iman, điều đó chứng minh rằng anh là người không thể thay thế.
Vì thế nếu cô muốn tham gia thì không còn cách nào khác ngoài việc phải đưa được người này về.
Phải thuyết phục được Iman Lawrence.
Modi la lớn thông báo nhân viên hậu cần đã dựng xong bối cảnh tiếp theo, bên trong còn có một chiếc xe phân khối lớn Harley Davidson, Modi quay sang chỗ cô vẫy vẫy tay, ý bảo Iman quay lại.
Iman nhìn Lương Điềm Vi, trong mắt xuất hiện một tia cười nhạo,...
"Tôi đã nói xong, cô có thể đi rồi đấy."
Lương Điềm Vi lắc đầu: "Đúng lúc tôi đang định hỏi anh, tôi có thể ở đây đợi anh được không?"
Cô muốn đợi anh? Cô có biết hôm nay anh phải chụp bao lâu mới xong không?
Hay là cô biết dù anh có xong việc cũng sẽ không đến sân tập sao?
Iman nhếch môi, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Lương Điềm Vi, khuôn mặt cô trắng trẻo, thứ hấp dẫn trên đó là đôi mắt to tròn, đen láy của cô.
Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, lúc cười rất ngọt ngào, môi hồng răng trắng, cô giống như một tia sáng trong căn phòng thiếu sáng này.
"Tôi hứa sẽ không làm phiền các anh làm việc."
Quả thật cô rất yên tĩnh, nếu không phải cô chủ động đến nói chuyện với anh thì anh hoàn toàn không chú ý đến việc trong phòng có thêm một người.
Iman nhìn sang Modi, đối phương xua tay với anh tỏ ý tùy cậu giải quyết.
"Này, tôi nói rồi tôi sẽ không đến huấn luyện."
Lương Điềm Vi xua tay: "Không sao, tôi tự nguyện chờ anh."
Ý cười trên khoé miệng Iman biến mất, anh nhìn Lương Điềm Vi, cuối cùng bỏ lại một câu: "Tuỳ cô."
Muốn lãng phí thời gian ở đây làm những việc vô bổ hay bỏ lỡ một buổi chiều thứ sáu quý giá để nghỉ ngơi thì cũng là chuyện của cô.
Buổi chụp hình lại tiếp tục.
Đột nhiên có một chai nước xuất hiện trước mặt Lương Điềm Vi, là Ashley.
"Lúc mở cửa tôi thấy cô chảy rất nhiều mồ hôi."
Đại lộ Kenner nằm ở vùng ngoại ô, studio lại cần mặt bằng rộng lớn, ở đây dân cư thưa thớt, tiền thuê nhà cũng thấp nên rất phù hợp. Chỉ có một khuyết điểm là trạm xe bus gần nhất cũng khá xa.
Lúc Ashley mở cửa đã thấy Lương Điềm Vi đầm đìa mồ hôi, nhìn là biết cô gái này đã đi nhầm đường mấy lần.
Lương Điềm Vi thật sự rất khát, cảm kích nhìn Ashley: "Cảm ơn.". Truyện Dị Năng
Ashley ngồi xuống bên cạnh cô: "Chuyện của cô sao rồi?"
Rất chuẩn, vừa nói đã chạm đến nỗi đau của cô.
Lương Điềm Vi nhìn Iman đang tạo dáng trước máy ảnh, lắc đầu trả lời đối phương: "Chưa xong, chắc sẽ tốn không ít thời gian."
So với Lương Điềm Vi đang nản lòng thì Ashley đột nhiên cao giọng: "Vậy cô định đợi ở đây sao?"
Lương Điềm Vi lập tức cảm thấy lo lắng: "Có làm ảnh hướng đến công việc của các cô không?"
Ashley tức giận nói: "Không."
Cô ấy chỉ là thực tập ở đây, cho dù Lương Điềm Vi có làm ảnh hướng đến việc chụp hình thì cũng không đến lượt cô ấy đuổi người, huống hồ đối phương chỉ đứng yên lặng trong một góc.
"Nhưng anh ấy thì sao? Anh ấy đồng ý à?"
Chắc người Ashley nhắc đến là Iman nhỉ?
Lương Điềm Vi không chắc chắn đành nhắc đến tên Iman: "Iman sao? Anh ấy nói tuỳ tôi."
"Sao anh ấy lại đồng ý vậy? Không phải trước kia anh ấy rất ghét những người đến tìm sao..."
Ashley tức giận nhìn Lương Điềm Vi: "Hay là cô thích anh ấy nên mới ở mãi ở đây không chịu đi?"
Lương Điềm Vi vừa mới mở chai nước uống một hớp, suýt chút nữa là phun ra. Cô cố nén lại, che miệng ho khan: "Tôi, khụ khụ...."
Cô không thở được, mặt cũng đỏ bừng lên.
Không tới một giờ, mặt cô đỏ lên liên tục.
Lần đầu tiên là do phơi nắng sau đó là do vẻ đẹp của chàng trai quyến rũ rồi lại bị anh chặn lại cuối cùng là do Ashley dọa sợ.
"Tôi khuyên cô nên chết tâm đi, anh ấy sẽ không thích cô đâu." Ashley nói chắc như đinh đóng cột.
Sao cô lại thích Iman được chứ? Nói là hâm mộ hay ủng hộ thì chắc chắn là có nhưng nói đến thích thì hoàn toàn không có. Dù sao đối với cô mà nói Iman cũng là một ngôi sao xa tận cuối chân trời.
Đó là một khoảng cách không bao giờ có thể với tới.
"Tôi thật sự đến tìm anh ấy vì chuyện của đội bóng, đến gọi anh ấy trở về huấn luyện. Chỉ cần anh ấy đến thì tôi mới có thể chính thức gia nhập đội bóng."
Lương Điềm Vi hô hấp tốt hơn một chút mới giải thích được một câu. Với một người lấy tiếng anh làm tiếng mẹ đẻ như Ashley thì trong tình huống vừa rồi sợ là cũng không thể nói rõ.
Cô còn nghiêm túc nhìn về phía Ashley: "Tôi biết anh ấy không thích tôi, anh ấy thể hiện rất rõ điều này."
Với thái độ của anh vừa rồi chắc chắn đã coi cô thành một phiền phức lớn, chỉ ước cô lập tức biến mất.