Vẫn như mọi lần, sau khi kết thúc một trận hoan ái Định Ngôn sẽ thật kĩ lưỡng và tỉ mỉ mà vệ sinh sạch sẽ khắp người cho cô. Trong căn phòng, ánh đèn ngủ lờ mờ chiếu sáng, lòng ngực rắn rỏi của anh áp vào cánh lưng mong manh của cô.
Anh hạ thấp người, hôn vào đỉnh đầu Niên Ái một cách cưng chiều hết mực, có lẽ những chuyện đã qua khiến anh lại càng trân quý cô hơn bao giờ hết. Ôm chặt cô hơn vào lòng từ phía sau, Niên Ái cảm nhận được sự thỏa mãn từ nơi anh.
Chất giọng trầm khàn hơn so với mọi ngày, anh đưa sát cánh môi vào tai cô, cất giọng:"2 tháng sau chúng ta tổ chức hôn lễ được không?"
Dù tâm trí đã rất mệt mỏi, nhưng anh hỏi cô vẫn đáp:"Sao gấp thế?"
Cười một cái rồi nói:"Sợ em chạy mất."
Mắt không mở, miệng trả lời:"Em không dám."
Cắn nhẹ một cái vào tai Niên Ái, như đang đùa giỡn:"Không, em dám."
Không chịu nổi sự cợt nhả của anh, Niên Ái xoay người, tay cô luồn qua eo ôm lấy Định Ngôn, áp mặt vào ngực anh:"Tháng sau? có kịp không?"
Định Ngôn:"Em chỉ cần xuất hiện làm cô dâu thật xinh đẹp, những chuyện còn lại cứ giao cho anh là được."
Ngước mặt lên, từ từ hé mở mi mắt, cô nhìn anh nữa tin nữa ngờ:"Thật không đó?"
Chóp mũi của anh và của cô gần như chạm vào nhau, cái gương mặt này dù đã nhìn rất nhiều lần nhưng vẫn khiến tim cô đập nhanh, mặt ủng đỏ hết cả lên.
Định Ngôn cố tình hạ đầu xuống thấp thêm một chút để hai chóp mũi thật sự chạm vào nhau, ngữ điệu thách thức:"Muốn biết thật hay giả, em thử đi rồi sẽ thấy."
Thu hồi tầm mắt, Niên Ái trở về chỗ cũ, tiếp tục áp mặt vào ngực anh, mắt nhắm nghiền thỏa hiệp:"Được, em sẽ thử."
Giọng nói nhỏ đi hơn một tone cho vế sau:"Thử làm cô dâu của anh."
Anh biết không? có thể anh là người đơn giản nhất trong cuộc đời này mà cô từng gặp. Từ thuở thiếu niên cho đến khi trưởng thành chẳng mấy khi thấy được anh dùng những món đồ đắt đỏ nào, cũng không bao giờ thấy được cảnh tưởng giống như tổng tài trong tiểu thuyết mà cô hay đọc bằng lòng vung tiền như rác cho người mình yêu.
Nhưng thế thì đã sao? anh không có nhiều tiền, nhưng anh nguyện dùng tất cả những gì mà anh có để bảo vệ cô một đời chu toàn không lo không nghĩ. Có thể vài chục năm sau, khi chúng ta đã già đi, khi cô chẳng thể nhớ nổi những chuyện trong thời quá khứ, không thể nhớ nổi anh đã từng vì cô mà làm những gì, thậm chí đến cái tên của anh cô cũng sẽ quên mất. Nhưng cả đời này, cô mãi mãi cũng không thể nào quên cái ánh mắt dịu dàng mỗi lúc an ủi cô, cái cảm giác an toàn mà anh mang đến và cả cái hạnh phúc trong đời này của cô.
Thật may vì có anh, thật may vì anh đã xuất hiện, và thật may khi ta đã tìm thấy nhau.
2 Tháng Sau.
Trong hai tháng qua, đúng là giống như những gì mà anh nói Niên Ái hoàn toàn không động vào bất cứ thứ gì, cô chỉ toàn tâm toàn ý đợi ngày khoát lên mình chiếc váy cưới đặt biệt nhất để bước vào lễ đường mà thôi.
Lúc đầu khi trở về nước, hai người họ thông báo việc sẽ kết hôn trong 2 tháng tới cả hai bên gia đình điều rất bất ngờ nhưng không hề ngăn cản. Vì tất cả mọi người điều biết được cả hai đã phải trải qua những gì mới có thể đến được với nhau.
Hai người họ quyết định tổ chức hôn lễ ở Hà Xuyến và sau này cũng sẽ ở Hà Xuyến làm việc mà không trở về Nam Lĩnh. Vì đối với Niên Ái lẫn Định Ngôn, Hà Xuyến là nơi tương phùng, là nơi bắt đầu và nơi đây sẽ là nơi đáng để chứng kiến một cái kết mĩ mãn nhất.
Chỉ còn 8 tiếng nữa hôn lễ sẽ chính thức được diễn ra, tất cả mọi công đoạn chuẩn bị điều đã được hoàn thiện chỉnh chu hết sức có thể. Trong căn chung cư của Niên Ái, những người bạn phù dâu đã tề tựu đầy đủ, căn phòng trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Hạ Tâm Liên ngồi ở ngoài phòng khách cùng với hội chị em của mình, vừa cắn hạt dưa vừa buôn chuyện:"Tớ thật không ngờ, điều là cùng nhau có bạn trai chung một lúc, mà bây giờ cậu ấy đã kết hôn rồi còn tớ thì lại chia tay, đúng là xui xẻo."
Lương Mỹ Kiều vẫn là cái giọng bới móc người khác đó không hề thay đổi chút nào:"Bây giờ mới biết cậu xui xẻo sao? Từ năm nhất đại học gặp cậu, tớ đã biết rồi đấy."
Hạ Tâm Liên bất mãn:"Cậu giỏi vậy sao không đi làm thầy tướng số đi cần gì phải cực khổ học 4 năm đại học?."
Lương Mỹ Kiều bắt đầu khoa trương:"Nếu tớ mà đi làm thầy tướng số thật thì e là cả cái đất nước này không ai mở tiệm xem tướng được nữa đâu."
Tâm Liên tức đến đỏ mặt:"Cậu..."
Đường Tiểu Dân cười lớn lên một cái, không giản hòa còn châm thêm dầu vào lửa:"Hahaha, các cậu sao cứ như con nít thế? gặp nhau là gây chuyện, bao nhiêu tuổi đầu rồi, người bằng tuổi chúng ta cũng sắp lấy chồng rồi đấy các cậu còn ngồi ở đây cãi nhau được à."
Lương Mỹ Kiều liếc xéo Tiểu Dân, chất giọng khinh thường:"Làm như cậu không ế ấy?"
Tâm tình vui vẻ bị một câu của Mỹ Kiều hoàn toàn dập tắt, Tiểu Dân không phục:"Xì, tớ mà thèm quan tâm à."
Mỹ Kiều:"Ừ, thì đúng là ai kia không thèm quan tâm đâu, khóc từ năm nhất đại học đến bây giờ vẫn còn khóc đấy."
Mỹ Kiều:"Tâm Liên cậu nói có đúng không?"
Tâm Liên được dịp hùa theo Mỹ Kiều chọc tức Tiểu Dân:"Đúng, đúng, đúng Mỹ Kiều cậu nói câu này là đúng nhất."
Tiểu Dân tức giận, bức đến véo má Tâm Liên:"Bạch Liên Hoa bao nhiêu năm nay cái tính gió chiều nào xuôi chiều ấy của cậu xem ra cũng không đổi nhỉ?"
Cảm thấy gương mặt trở nên biến dạng, Tiểu Dân véo tới đâu Tâm Liên nhăn mặt tới đó:"Đau, đau, đau, đau, đau....."
Tâm Liên:"Tớ biết sai rồi, cậu đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân."
Tâm Liên:"Tha tớ, tha tớ."
Tâm Liên:"Gương mặt này vẫn còn chưa có bạn trai đâu, nếu bị cậu véo hư rồi tớ biết làm sao?."
Tiểu Dân bỏ tay ra:"Cậu biết vậy là tốt."
Tâm Liên xoa xoa mặt mình, miệng lẩm bẩm:"Ôi cái mặt đáng thương của mình..."
Lúc này, Mai Châu từ trong phòng bếp đi ra, trên tay là một đĩa dưa hấu lớn, cô lên giọng:"Nào mọi người, ăn dưa hấu thôi."
Sự chú ý tập trung lên người Mai Châu, 6 con mắt long lanh lên nhìn vào đĩa dưa hấu vừa được đặt xuống bàn.
Mỹ Kiều nhanh tay lấy được miếng dưa hấu đầu tiên cho vào miệng, vị dưa hấu ngọt thanh lan ra khắp cả khoang miệng, thanh mát ngọt ngào.
Mỹ Kiều:"Mai Châu, cậu đúng là tốt nhất."
Mai Châu ngại ngùng mỉm cười, Tâm Liên bên cạnh cũng vui tươi nói theo:"Đúng vậy, Mai Châu cậu chu đáo quá."
Tiểu Dân:"Đâu chỉ có chu đáo, còn xinh đẹp, giỏi giang nữa."
Mai Châu đỏ bừng mặt:"Thôi mà, đừng khen tớ nữa, ngại chết đi được."
Đám người họ cười phá lên huyên náo cả gian phòng khách, đúng thật lúc đầu mọi người chẳng ai biết ai nhưng vì có mối liên kết là Niên Ái, trong thời gian cô nằm viện bọn người họ thường xuyên thi nhau thăm bệnh thế là càng gặp càng thân, càng nói chuyện càng vừa ý vậy là chẳng biết từ khi nào trở thành một khối, chị em tốt buôn chuyện xuyên địa lý.
Được một lúc nói đủ chuyện trên đời, Tiểu Dân mới sực nhớ ra một điều hỏi Mai Châu:"À mà Niên Ái đâu? sao không thấy cậu ấy?."
Mai Châu vừa nói, vừa xoay đầu về hướng cửa phòng ngủ:"Còn ở đâu được nữa, đương nhiên là cùng chồng tương lai nấu cháo điện thoại rồi."