Tôi bắt đầu từ năm lớp 4 đến tận bây giờ đều luôn đi xe đạp nên rất chủ động giờ đi giờ về, không cần phải chịu cảnh đợi cha mẹ đến rước như đám bạn cùng tuổi với tôi. Chỉ cần tan trường, tôi lấy xe đạp rồi chạy về nhà, có khi buồn chán lượn vài lần quanh mấy ngõ nhỏ ở trường rồi mới về nhà.
Tôi chán về nhà lắm, mẹ tôi chẳng quan tâm gì đến tôi cả, bà ấy với chồng bà tức cha tôi luôn luôn có lục đục, có hôm ông ấy còn rượt đánh bà ấy khắp xóm. Xóm tôi chỉ cần nói chuyện này ra, không ai không biết.
Mẹ tôi phải chịu áp lực rất nhiều, từ gia đình, từ công việc, còn phải lo cho em tôi nữa. Nó mới học lớp 4, tôi tội nhất khi thấy nó khóc, nó ôm lấy chân cha tôi, nó khóc mếu máo kêu cha tôi đừng đánh mẹ. Tôi cũng không biết làm sao, có lần tôi can trước mặt mẹ ông ấy còn đánh luôn cả tôi.
Tôi ghét ông ta, con người vô lương tâm, vô trách nhiệm với vợ con. Tôi lớn lên chắc chắn không bao giờ là ông ta.
Hôm nay, tôi đi học thêm tới tận 9 giờ tối mới về nhưng chiếc xe đạp của tôi lại làm trận làm thượng, xích xe bị bung vích. Không phải kiểu giuộc xích bình thường đâu, nó bung vích, cái phần óc nhỏ nhỏ nối các vòng xích nhỏ lại với nhau ấy bị giuộc ra. Không cách nào tự gắn lại được.
Giờ này, còn ai có thể giúp tôi đây, tiệm sửa xe giờ này có làm không? Nhưng tôi không có tiền, vậy phải làm sao đây. Tôi chạy ra vỉa hè đứng lóng ngóng nhìn trái ngó phải, tôi thật sự không biết phải làm gì, không có điện thoại, không có tiền, giờ nếu cuốc bộ cũng phải 2 tiếng mới về đến nhà
" Nè, làm gì vậy? " Thanh Phong nói
Cậu ấy hình như cũng mới tan học ra đang đợi phụ huynh đón.
" Cậu có tiền không? cho tôi mượn đi, mai tôi trả " Tôi thấy cậu ấy thì mừng lắm, cảm giác như được cứu rỗi
" Bao nhiêu, mà cậu mượn tiền để làm gì? " Cậu ấy hỏi tôi
" Xe đạp tôi bị hư rồi phải đem sửa " Tôi gấp lắm rồi
" Đứng đây đợi đi " Thanh Phong nói
Thấy tôi nhìn anh ấy, anh ấy cũng không nhịn được đáp lại " Chiều đi học không có xin tiền, đợi cha tôi đi, mượn ông ấy giúp cậu "
Đợi tầm 15 phút cha của cậu ấy lại đón, ngồi đằng sau xe còn có thêm một đứa bé gái tầm 5, 6 tuổi, là em gái anh ấy.
Anh ấy bước đến nói gì đó với cha của mình rồi nhìn tôi, cha anh ấy gật đầu rồi đi lại hỏi
" Xe con bị hư làm sao, dẫn xe ra sao chú xem sao? "
Tôi gật đầu chào hỏi chú ấy rồi đi lấy xe đạp của mình ra, cái xích nó xổ ra lê dài xuống đất. Tôi dẫn xe thôi mà đã nghe rõ tiếng lộc cộc trong xe.
Chú ấy nhìn rồi bảo tôi lên xe ngồi, còn chú thì một tay cầm cổ xe đạp, một chân thì đạp lên đồ để chân phía sau, dễ dàng kè xe tôi đến chỗ sửa xe.
Tôi lần đầu được người nhà của bạn mình giúp đỡ, tôi hơi run cũng hơi lo, cả chân tôi không hiểu sao lạnh buốt. Trong suốt qua trình đi, tôi không hề nói chuyện, ngồi im trên xe cho chú ấy đẩy đi.
Chuyện vui thường không đến cùng lúc mà chuyện rủi thường đi cả đôi. Tôi đến chỗ sửa xe thì trời cũng mua luôn, tôi không đem theo áo mưa, giờ cũng đã tháng 11, ai nghĩ sẽ có mưa đâu. Mấy ngày nay nắng muốn cháy da, chiều này thì lại không có một gợn mây, trường hợp này tôi phòng không nổi.
" Làm phiền chú với Phong quá " Tôi ái nấy nói với chú ấy
" Không sao, chú có áo mưa " Chú ấy giọng chẳng hề phiền trách tí nào
Đợi xe sửa xong, tôi nói mấy lời cảm ơn, chú ấy còn hỏi tôi có áo mưa không? Tôi làm sao mà mặt dày mà đi ngờ người ta nữa chứ. Tôi nói có đem theo, rồi chú ấy đi trước, tôi thì đứng đợi mưa tạnh rồi về nhưng đợi mãi mua vẫn không ngừng rơi, chỗ sửa xe cũng đến giờ đóng cửa, thấy đã trễ tôi liều mình chạy đi luôn.
Mưa hôm nay đặt biệt lớn, tôi chạy mà gió nó tốc, nó thôi vô mặt tôi, hạt mưa đập vô mặt vừa đau vừa rát, chạy được một lúc thì mưa nhỏ hạt dần rồi cũng chỉ còn mưa lâm râm. Lúc về đến nhà gần 12 giờ đêm, mẹ tôi, em tôi, ông bà tôi, cậu tôi, mọi người trong nhà không một ai đi ngủ.
Về đến nhà em tôi đã chạy ra nói: " Sao hôm nay anh về trễ thế, ở nhà ai cũng lo cho anh hết đấy, anh lại không đem theo điện thoại nữa chứ " nhìn mặt của nó thì cũng đủ hiểu nó lo lắng cho tôi cỡ nào rồi.
Người tôi ướt như chuột lột, tôi vào nhà nói rõ mọi chuyện với mọi người, không ai trách cứ hay nói gì với tôi cả, chỉ kêu tôi đi tắm rửa giặt quần áo rồi học bài đi. Mọi người đều ai về nhà nấy.
Dầm mưa về, cả người tôi cũng lạnh cóng, tắm xong tôi leo thẳng lên giường trùm mền thật kĩ. Tôi để cái cặp của mình hong trước quạt gió, tôi chỉ có một cái cặp thôi, ướt như vậy ngày mai không có đâu mà đi học. Tập sách hên là không ướt nhiều, cũng để chung cho máy quạt thổi khô.
Sáng hôm sau, cả người tôi cảm thấy lờ đờ mệt mỏi, tay chân cũng không muốn nhấc lên. Tôi vô lớp ngồi gục xuống bàn ngủ từ giờ truy bài cho đến khi vô tiết học.
Cậu ấy ngồi kế bên tôi cũng không biết làm gì im lặng lạ thường, bình thường cậu ta cũng lục đục làm chuyện gì đó, chứ không bao giờ yên tĩnh như hôm nay.
Tôi đang cuộn tròn hai tay ôm lấy đầu thì có một bàn tay nắm lấy cái tay ôm đầu tôi gỡ ra. Cậu ấy lấy tay áp lên trán tôi, tôi cảm thấy người kia nhíu mày lại rồi lại thả tay ra.
Cậu ấy giơ tay xin cô đi vệ sinh rồi đứng lên đi mất, tôi cũng chẳng buồn để ý. Một lúc sao cậu ấy quay trở lại, cầm theo mấy viên thuốc và một miếng hạ sốt.
Thanh Phong đưa nó cho tôi, kêu tôi uống nhưng tôi không có đem theo nước làm sao mà uống. Tôi nhìn anh ấy rồi nói cảm ơn, đem mấy viên thuốc ấy nắm trong tay rồi ngủ.
Hết tiết đầu tiên rồi, tôi lại thấy cậu ấy biến mất nữa nhưng một lát sau không biết từ lúc nào lại đứng trước mặt tôi, chìa ra chai nước.
Tôi nhìn rồi nói " Tôi còn chưa trả tiền sửa xe cho cậu nay lại nợ tiền nước, cậu không sợ tôi quỵt tiền của cậu luôn à "
" Người như lớp trưởng đây, lòng tự trọng cao lắm, chắc chắn không quỵt tiền " cậu ấy thản nhiên mà nói
Tôi nhận chai nước rồi uống hết đống thuốc đó, đến tiết thứ hai nhờ vậy mà đỡ hơn rất nhiều.
" Cảm ơn " Tôi chỉ nhẹ giọng nói vậy nhưng cậu ấy lại nghe
" Không có gì "