Cảm xúc yêu đơn phương, giờ nghĩ lại cũng không phải là điều gì đó quá tệ.
Tôi xem nó là một trải nghiệm, một thử thách để tự khống chế điều chỉnh bản thân.
Năm đó, có sự đồng hành của những người bạn cũng khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn.
Lớp 9, cũng xảy ra những việc khiến tôi tưởng chừng sẽ không gượng dậy nổi.
Người ông mà tôi yêu thương đỗ bệnh, mẹ tôi xảy ra tranh chấp với cha tôi, gia đình tôi lúc đó chẳng lúc nào được bình yên.
Tôi tính khí cũng nóng nảy cáu kỉnh thất thường, có lần tôi còn gây sự với mấy đứa bạn của mình.
Học hành có sự xuống dốc mà tôi còn không tin, văn tôi không bao giờ điểm thấp, vậy mà kì đó tôi làm chỉ được 5.
Ngoài ra tôi còn bị bệnh phải nghỉ gần 1 tuần lễ để dưỡng bệnh, bài vở phải mượn đứa này, mượn đứa kia.
Đám bạn tôi vậy mà không bỏ mặc, tụi nó giảng bài lại cho tôi, mỗi đứa một môn, lấy tập tôi chép phụ tôi cho mau xong bài.
Tụi nó còn hay làm trò, kể cho tôi nghe những câu chuyện vui, tôi phải cảm ơn tụi nó lắm.
Những kỉ niệm đó tôi mãi sẽ không thể quên đâu.
Lên cấp 3, tôi chỉ chung trường với Thanh Nhã mà thôi, còn Thu Hồng theo cha cậu ấy đi nước ngoài học, còn Hoàng Huy thi trượt trường tôi nên qua trường khác học.
Dù xa thì xa nhưng vẫn giữ liên lạc qua những tin nhắn.
Đầu năm lớp 10, ông tôi mất, tôi khóc sưng hết cả mắt, mấy đứa bạn tôi hay tin lập tức lại nhà tôi thắp cho ông nén nhang rồi ngồi an ủi tôi cả buổi.
Lên cấp ba, tôi không thể kết bạn được, nếu có thì cũng chỉ là bạn bè xã giao chứ không thân.
Lúc đầu, tôi còn cảm thấy hơi buồn nhưng sao đó thì không còn vậy nữa.
Mọi chuyện luôn cần phải nghĩ thoáng, nếu không thay đổi được hoàn cảnh vậy hãy thay đổi mình để thích nghi với hoàn cảnh.
Cấp 3, tôi gặp những người bạn giống như tôi, tôi lúc này mới biết những người như tôi gọi là LGBTQ+
Ở đây, họ rất thoải mái về chuyện giới tính, có thể thoải mái trao đổi thảo luận về những chuyện đó.
Thoải mái về vấn đề giới tính thứ 3 nhưng cũng có những chuyện liên quan đến chuyện này ở trong trường tôi.
Như hồi cuối năm lớp 11, chuyện cũng không liên quan đến tôi nhưng lại làm tôi suy nghĩ nhiều về bản thân.
Hôm đó là buổi chiều nắng rất đẹp, lớp tôi đang nhốn nháo cãi nhau về việc nên xem gì trên tivi.
Thì đứa hay hóng chuyện lớp tôi chạy vào
"Ê, tụi bây có đánh nhau ngoài sảnh"
"Thảo đừng mà, dừng lại" Tôi cũng nghe tiếng ồn ào ở ngoài sảnh lớn nhưng không chú ý lắm.
"Đâu, đâu, vụ gì vậy"
Đám bạn tôi nháo nhào tò mò đi xem, tôi cũng không rõ chuyện gì cũng đi ra đó.
"Tên khốn kiếp như mày, mày dám nói lại những lời đó một lần nữa tao sẽ đánh bỏ mẹ mày"
Lúc ra cảnh tượng tôi thấy chính là chị Thảo tay nắm cổ áo của một nam sinh vật thẳng người ta xuống đất rồi đấm mấy phát thật mạnh vào mặt.
Mấy người bạn của chị ấy cố kéo chị ấy ra, vậy mà chị ấy vẫn nhào vào sát phạt cho đến khi thầy cô chạy ra mới tách được hai người.
Sao đó tôi mới biết được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nghe những người khác kể lại, nam sinh ấy đã lừa bạn của chị ấy lên giường, tôi nghe cũng rất sốc vì đối với tôi chuyện này quá sớm.
Hai người là bạn thân khác giới, chị ấy với cậu ta rất thân như tôi với Thu Hồng vậy.
Nhưng tên nam sinh kia không phải thật lòng thích cậu bạn kia, hắn chỉ muốn nếm thử chơi một thằng đàn ông khác như thế nào thôi, điều đó khiến cho bạn của chị ấy sốc đến uống thuốc ngủ tự vẫn rồi sinh bệnh trầm cảm.
Điều tai hại chính là lớp 12 chỉ còn 3 tháng nữa thi tốt nghiệp.
Chị ấy nghe được những lời chế giễu từ tên kia vì thương bạn mình mà tức điên lên thẳng tay nhào đến đấm cho tên kia một trận.
Tôi không biết người bạn của chị ấy như thế nào, tôi có hỏi thăm nhưng mấy người khác đểu bảo không biết.
Tôi vốn biết tình yêu đồng giới sẽ chẳng thể nào bền, có khi chỉ là bạn tình hoặc chơi cho vui. ( Lúc đó tôi nghĩ vậy)
Nhưng những kẻ đi lừa gạt người khác tôi luôn đánh giá là những tên khốn nạn, cặn bã.
Tôi chỉ thấy tội cho người bạn kia thôi, mong rằng mọi chuyện sẽ mau trôi qua và những điều tốt đẹp sẽ đến.
Những việc xảy ra ngày hôm đó làm tôi suy nghĩ đến mối quan hệ trên mạng hiện tại của tôi. Đừng nói tôi đa cảm, là do trực giác mách bảo, tôi cảm thấy mối quan hệ kia đang tiến triển theo chiều hướng độc hại.
Vụ việc kia thức tỉnh tôi nên nhanh chóng chấm dứt mối quan hệ ảo kia tuy rằng hai đứa tôi đã gặp nhau ngoài đời.
Anh ta lớn hơn tôi hai tuổi nhưng mỗi lần nói chuyện anh ta đều sẽ cố lách sang chủ đề s.e.x và đều đó làm tôi khó chịu.
Tôi đã đề nghị anh ta mấy lần nhưng anh ta không hề thay đổi thậm chí càng quá đáng hơn. Có lần còn chụp ảnh n.u.d.e gửi cho tôi.
Tôi đã tâm sự với bạn tôi về việc này, nhất là Thu Hồng, cậu ấy dứt khoát nói
"Có những kẻ cặn bã họ không lộ bản chất ngày một ngày hai mà là dần dần dụ cậu vào bể tình mới lộ rõ bản chất"
Tôi hình như đang rơi vào vấn đề này rồi.
Những con người như tôi luôn gặp những chuyện như vậy đấy.
Tôi cũng đã quen bạn trai khi lên cấp ba nhưng rồi mọi thứ đều chẳng vào đâu, đầy tồi tệ. Thử tìm bạn trên mạng nhưng lại gặp những tên tìm đến tôi chỉ để gạ c.h.ị.c.h.
Năm lớp 12, trường tôi cũng xảy ra một chuyện liên quan đến chuyện tình yêu đồng giới. Tôi lúc đó đang bị bệnh rất nặng chỉ nghe đám bạn tám chuyện loáng thoáng.
Cụ thể là bạn A lớp 12 quen bạn B lớp 11, bạn B lớp 11 lại đi dụ dỗ một bạn nữa cùng khối sau đó để bạn A lớp 12 bắt được. Bạn nữ ấy còn rất mặt dày tuyên bố "Tao cướp bồ mày đó". Nghe nói bạn nữ lớp 11 kia cũng đang quen một chị khác trường.
Người con gái kia rất yêu bạn nữ lớp 11 này, cho dù bạn này đã tổn thương đến chị ấy. Chị ấy chấp nhận tha thứ tất cả rồi hai người nối lại tình cảm.
Lại là những câu chuyện đồng giới, tôi chỉ biết thở dài.
Kể từ khi tôi biết đến những diễn dàn LGBTQ+, không ngày nào tôi không thấy những câu chuyện, tâm sự của họ, dần dần tôi càng không còn tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu.
Tôi cũng khát khao được yêu, có một khoảng thời gian dài, tôi luôn cố gắng tìm người yêu. Tôi muốn được quan tâm, được dựa vào vai và ôm người mình yêu nhưng có lẽ tôi nên giấu nó đi thôi.
Thế giới này quá khó khăn với những người như tôi.
Sau đó tôi lên đại học, kết bạn với những người bạn mới. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy đang bước vào thế giới thuộc về mình.
Tôi biết được nhiều câu chuyện về những người trong cộng đồng LGBTQ+ hơn. Nhìn thấy cách họ sống, cách họ yêu thương nhau, cách họ toả ra nhiệt huyết cuộc sống.
Đó là lần đầu tiên, tôi thấy được sức mạnh nội tại của những con người bị xã hội kì thị có thể mạnh mẽ đến vậy.
Lần đầu tiên thấy được cái thứ tình yêu mà không ai tin có thể kéo dài lại có thể nắm tay nhau lâu đến vậy.
Có thể nói, đã lâu tôi không cảm thấy thoải mái tự tại như vậy.