"có khi nào khoảng cách giữa tình bạn và tình yêu chỉ là một bức tường ngăn cách mỏng manh dễ vỡ, chỉ là một sợi chỉ có thể đứt bất cứ lúc nào.
Và có khi nào khi bạn nhận ra đứa bạn thân nối khố, 'Thanh mai trúc mã' của bạn đã yêu một thằng con trai khác không phải bạn, liệu bạn có hối hận vì đã bỏ lỡ bao cơ hội.
Cuộc sống là vậy! "
Cậu trên tay cầm một nhành hoa đào rực rỡ đi ra ngoài, dự định sẽ cho nó một điều bất ngờ.
Nhưng bó hoa bất ngờ rơi xuống đất, cậu nhìn nó một cái nhìn có chút gì đó đau nhói.
Cậu chỉ thấy gương mặt nó đang cười vui vẻ, mặt đối mặt với hắn.
Đứng chân chân nhìn nó với hắn một hồi, lồng ngực đau nhói như ngàn mũi tên xuyên trúng trái tim. Cậu không nghĩ mình thích nó, cậu không nghĩ là mình sẽ buồn đến thế này. Nó đơn giản với cậu không hơn không kém như một người bạn thân, tình cảm trước nay cậu dành cho nó bao giờ cũng là tình cảm bạn bè nhưng mà bây giờ... trái tim cậu đau quá!...
Nhìn nụ cười của nó dành cho một thằng con trai khác không phải cậu, sao cậu cảm thấy tức giận thế, cảm thấy cả thế giới như bỏ rơi mình.
"Ơ! Hàn Thiên... mày chưa vào trong sao?... À! Ra đây đợi tao chứ gì?"- Nó thấy cậu, cười hớn hở nhưng đáp lại nụ cười của nó chỉ là ánh mắt lạnh lùng gợi buồn mà nó xưa nay chưa từng thấy ở con người cậu.
Cậu không nhìn nó thêm nữa, bước chân cứ lạnh lùng lướt qua người nó.
"Này! Tên khùng kia... Đi đâu thế!"- Nó hét lên nhìn cậu đầy tức giận, mọi hôm yêu nhau lắm cơ mà sao hôm này nhìn nhau hờ hững thế
"Mặc kệ mi"- Nó hét lên rồi kéo tay hắn vào trong.
Cậu quay lại nhìn, chỉ thấy nó đang tay trong tay với một tên con trai khác không phải cậu.
"Đồ tồi!"
Cậu leo lên xe, phóng đi như điên trước con đường cao tốc. Vẫn biết là quá đột ngột, vẫn biết là nó không làm sai điều gì mà cậu lại làm lơ và nổi nóng với nó, vẫn biết rằng mình thật ích kỷ nhưng mà...
Cậu không chịu đựng được, nó không hiểu cậu.
Làn gió qua chiếc xe mui trần phảng phất bên tai cậu, làm cho mái tóc màu nâu hạt rẻ rồi xù, vẻ đẹp trai trên gương mặt vẫn còn đó, nhưng nó lại lặng yên, lạnh lùng không giống với cậu.
Một giọt nước mắt lăn xuống, đôi tay lái vô lăng của cậu run lên. Nếu như cậu là người đến sau, chắc hẳn cậu sẽ ngoan ngoãn nhượng bộ chúc nó hạnh phúc nhưng đằng này cả tuổi thơ của nó chỉ gắn liền với mình cậu thế mà chỉ trong phút chốc nó sẽ nhanh chóng quên đi cậu để vui vẻ ở bên người con trai khác.
Cậu không hận nó, chỉ là cậu trách bản thân mình đã không chịu thừa nhận mình yêu nó từ lúc nào để rồi hối hận mãi.
Như ngày nó nói với cậu 3 năm về trước
"Thiên, tao có bạn trai rồi! Là Khánh Anh đó, mày biết không, anh ấy bây giờ là đàn anh nổi tiếng đẹp trai, gương mẫu ở trường"- Nó hởn hở ở đầu máy bên kia, đáp lại cậu chỉ "Ừ!" lạnh một tiếng. Ngay sau đó cậu thông báo với nó mình sẽ đi du học, rồi cậu trở lại khi nó chia tay anh, cậu muốn tìm kiếm lại những kỉ niệm dấu yêu thủa nhỏ...
... chỉ có điều nó lại đang mỉm cười, tay trong tay với thằng con trai khác không phải cậu. Cậu với nó thực ra là gì đây?
Cậu mỉm cười, đôi môi anh đào nhếch lên một nụ cười đau đớn.
_________________
Nói về hắn và nó
"Tôi nghĩ cậu ta thích cậu"
Hắn bất ngờ lên tiếng, đôi chân nó bỗng dừng lại, ngước mắt lên nhìn hắn
"Đừng nhìn tôi như thế!"
"Cậu đang nói cái gì vậy?"- Nó nhăn mặt
"Cậu thân với cậu ta vậy! Chả nhẽ không nhận ra"
"Không đâu! Tuy chúng tôi rất thân thiết nhưng từ trước đến giờ cậu ấy vẫn mãi coi tôi như một người bạn thôi"- Nó khua khua tay phủ nhận, hắn lại nhìn nó yên lặng không nói.
Chiều tà chuyến đi cắm trại tan dần rồi kết thúc, hắn đưa nó về rồi đi luôn không nói đến một lời. Nó buồn bã, ỉu xìu đi vào trong khi đã nhìn thấy bóng xe hắn xa dần.
Nói đến cậu, tuyệt nhiên là không thấy đâu! Căn bản chính là một cuộc điện thoại cũng không có. Nó thay quần áo, rồi leo lên giường trằn trọc suy nghĩ, điện thoại cứ ở chế độ định gọi cho cậu nhưng suy đi tính lại lại thôi!
"Aish! Tên Hàn Thiên khùng này! Thật ra thì cậu đang giận dỗi cái gì?"- Nó bực mình đá tung chăn, chợt nó nhớ đến hắn, hôm nay hắn đã nói với nó cái gì nhỉ?...
"Cậu... hẹn hò với tôi đi!"
Câu nói đó cho đến bây giờ vẫn khiến nó cơ hồ khó hiểu, hắn thật sự thích nó sao? Không cần biết hắn có thích nó thật không chỉ có điều nó đã thích hắn mất rồi!
Nó bật lại điện thoại, tìm số của hắn lưu thành "My Devil!" rồi nhắn cho hắn một dòng tin: "Ngủ ngon"
Năm phút sau nó nhận lại được một tin nhắn của hắn: "Tôi cho phép cậu ngủ ngon!"
Nó mỉm cười tắt máy rồi chùm chăn đi ngủ, lần đầu tiên kể từ khi anh chia tay nó, nó lại có được cảm giác ngọt ngào này!
_____________
Sáng hôm sau
Nó mới mở cổng đã thấy hắn đợi ở đó
"Ơ... Cậu"
"Lên xe!"- Hắn nói bằng chất giọng lạnh lùng đợi nó lên xe cũng nhanh chóng phóng đi.
Nó ngồi phía sau, gương mặt đỏ ửng có lẽ do quá bất ngờ, à không do hắn đột nhiên quá chu đáo, à không, cũng không phải, có lẽ do ngồi sau hắn, nó cảm nhận được sự bình yên hòa quyện cùng với mùi hương bạc hà đầy nam tính và khuyến dũ.
Hắn dừng xe trước cổng trường, cậu từ đâu bước ra vẫn cái vẻ kiêu ngạo như hôm qua
"A! Thiên mày..."- Nó chưa kịp nói hết câu đã bị cậu chặn lại
"Chúng ta nói chuyện đi!"
"Ừ!"- Nó gật đầu
"Đi theo tôi"
"Không nói ở đây được luôn sao?"- Nó nhìn hắn e ngại
"Tùy cậu, nếu nó không làm ảnh hưởng đến ai đó"- Cậu trả lời hờ hững
"Không sao!"
Nó đáp lại đầy cương quyết, cậu nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng, nó thấy cái gì đó lạ hoắc đang diễn ra trong cậu
"Tôi thích cậu"
Ba từ ngắn ngủi phát ra khiến nó sock đến cực độ. What the hell? Nó đang nghe nhầm sao? Hay tên khùng nài lại kiếm chuyện đùa giỡn... Nhưng không ánh mắt đó lạnh lùng và nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"Tên điên này tưởng lừa bà dễ thế sao?"- Nó cười ha hả, đập vai cậu vài cái. Đáp lại nó chỉ là sự im lặng từ phía cậu. Nó thấy lạ, miệng cũng ngừng, tuyệt nhiên không có thêm một nụ cười nào ngoài nó. Nó như nhận ra sự thật. Im lặng lắng nghe, bầu không khí thật là gượng gạo.
Riêng hắn, vẫn lặng yên không nói, tay đút túi quần đôi mắt lạnh lùng nhìn nó.
Nó run người, không hiểu nổi tình huống gì đang diễn ra.
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu một điều thôi! Liệu giữa tình bạn có thể xuất hiện thêm tình yêu không?"
Nó cứng đờ người, tự dưng nhớ đến câu nói hôm qua hắn "Tôi nghĩ cậu ta thích cậu". Có lẽ hắn nói đúng rồi!
"Mình xin lỗi... Hàn Thiên... Mình"
"Hiểu rồi!"
Cậu đáp lại, một câu nói chứa đựng bao cảm xúc, đau có, cay có, đắng có, buồn có, hờ hững có, nuối tiếc có...
Cậu lướt qua hắn và nói như người dưng, nó không giữ cậu, chỉ mơ hồ nhìn bóng dáng cậu bước đi. Cuối cùng thì nó vẫn chẳng hiểu mình đang nghĩ gì.
Nó khóc... Lần đầu tiên trong cuộc đời kể từ 15 năm trước ngày mẹ nó mất, lần đầu tiên một đứa con gái mất cảm giác với nước mắt lại bật tiếng òa khóc.
Hắn kéo nó vào lòng, trước đám đông, giữa sân trường, hắn trao cho nó một nụ hôn, một nụ hôn cuối đông đem theo cả nỗi buồn lẫn kí ức. gió đông thổi lạnh, nụ hôn đầu đời ngọt ngào nhưng có cái gì đó còn mơ hồ.