Giang Đồ nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, thấp giọng nói: “Đương nhiên là ngược lại rồi, sao anh có thể để em đuổi theo anh được.”
Đã gần một giờ sáng, Chúc Tinh Dao dường như vẫn còn rất tỉnh táo, cô bò sang một bên, vươn tay bật đèn bàn lần nữa, cô nhìn anh: “Trước đây em gặp ác mộng giật mình tỉnh lại đều vô cùng cảm thấy khó chịu, ngay cả suy nghĩ một chút cũng cảm thấy áp lực, trước kia em cũng không muốn nói cho anh biết, sợ anh nghe xong cũng sẽ khó chịu.”
Dù sao bọn họ cũng quyết định không có cô, nhưng trong giấc mơ cô cũng không biết mình đã mang thai bao nhiêu đứa con rồi.
Cuối cùng, tất cả đều biến mất.
Kết thúc luôn là một cơn ác mộng.
Giang Đồ nghe hiểu ý cô, anh trầm mặc một chút, xoay người đè cô dưới thân, rũ mắt cười: “Quá trình mang thai có mơ thấy không? ”
Chúc Tinh Dao: “…”
Mặt cô đột nhiên đỏ lên, không dám nhìn anh, “Không có…”
“Thật sự không có?” Giang Đồ vùi ở cổ cô, nhẹ nhàng hôn, có lẽ là do uống quá nhiều rượu, thân thể và hô hấp của anh nóng hơn lúc trước rất nhiều, Chúc Tinh Dao bắt đầu thở gấp, anh lại bên tai hỏi cô một câu, “Vậy làm thế nào em có thai?”
Chúc Tinh Dao: “…”
Lỗ tai bị anh hôn cảm thấy rất ngứa, lòng bàn tay anh có vết chai, dán vào eo cô cũng ngứa ngáy, cô bịt tai vặn vẹo mấy lần, lẩm bẩm: “Anh nóng quá.”
Chủ đề thành công chuyển hướng, Giang Đồ chống người lên, cúi đầu nhìn cô, Chúc Tinh Dao đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Thật sự cũng không mơ được bao nhiêu, nhoáng một cái trực tiếp nhảy đến chính mình mang thai, dù sao cũng là ác mộng… Khẳng định không quá đáng với anh, anh chính là mộng xuân, có thể so sánh sao? ”
Giang Đồ mỉm cười, trở tay tắt đèn, nghiêng người ôm lấy cô: “Ngủ không được à?”
“Có một chút.” Cô ở trong vòng tay anh, ôm anh thật chặt.
Giang Đồ cảm thấy đêm nay cô cực kỳ quấy rối, anh nhắm mắt chịu đựng, sau đó xoay người hôn lên môi cô: “Có phải không làm gì đó nên em mới ngủ không được?”
Chúc Tinh Dao sững sốt một lúc, mới nhận ra rằng hai người đã xa cách hơn một tuần, nhưng cô lại đến kỳ kinh nguyệt, không thể làm gì được nhất thời khịt mũi áy náy: “Không có, bây giờ em ngủ….” Cô kéo mền che tới đầu, lại mở ra, quay lại nhìn anh, chớp mắt, “Nếu như anh muốn, em có thử cách khác…”
Giang Đồ ấn đầu cô vùi vào trong ngực anh, khẽ thở dài: “Ngủ đi.”
Ngoại trừ lần đầu tiên hai người ở cùng nhau, anh chưa bao giờ để cô giúp anh bằng tay hay những cách khác. Chúc Tinh Dao bị anh ôm chặt, không nhúc nhích được, có chút không thoải mái, ở trong bóng tối giãy dụa vài cái thì không cựa quậy nữa.
Cô thử nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng cũng ngủ thiếp đi.
Vào ngày 20 tháng 9, Lâm Giai Ngữ tổ chức một buổi ký tặng sách cho độc giả tại một nhà sách ở Bắc Kinh, có rất nhiều độc giả đứng xếp hàng, buổi ký tặng kéo dài mấy tiếng đồng hồ, đến tận tối mới kết thúc.
Công ty của Lục Tễ ở gần đây, hai ngày trước, anh đã nhận được một chuyển phát nhanh trong nội thành từ Lâm Giai Ngữ, một quyển sách [Chờ Ánh Sao] – có chữ kỹ đặc biệt. Tiêu đề của cuốn sách đó đối với anh mang theo ý nghĩa mỉa mai trào phúng, anh không biết Lâm Giai Ngữ đang nghĩ gì, thế mà lại còn cố ý gởi đến cho anh.
Anh ném sách lên bàn, bị chồng giấy tài liệu đè lên tận hai ngày trời, buổi trưa Hứa Hướng Dương đến phòng làm việc của anh tìm đồ, tìm được sách, nhướng mày nói: “Lâm Giai Ngữ mở buổi ký tặng sách gần công ty chúng ta, rất đông người, danh tiếng thật sự rất tốt.”
Lục Tễ dừng một chút, “Phải không?”
Hứa Hướng Dương: “Cậu đọc chưa?”
“Chưa.”
Lục Tễ không muốn xem, Hứa Hướng Dương tìm được đồ thì nhanh chóng đi ra ngoài.
Văn phòng rất yên ắng, anh nhìn sách, do dự vài giây, cầm lên mở trang đầu tiên.
Trước đó, Hứa Hướng Dương và Chu Nguyên, thậm chí cả người nhà anh đều có ý hay vô tình nhắc tới nội dung quyển sách này, anh cảm thấy bản thân đây chính là chuyện xưa của bọn họ, cho dù không xem, anh cũng có thể đoán được nội dung.
Lục Tễ đã dành cả buổi chiều để đọc hết quyển sách, ở phần đầu của khuôn viên trường, anh cau mày mấy lần.
Chạng vạng, anh rời khỏi công ty, cầm theo quyển sách kia.
Sau khi ký xong, một số độc giả không chịu ra về, nán lại gần đó, có người nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen bước vào nhà sách, cô bé liền kéo cô bạn nhỏ bên cạnh: “Nhìn kìa! Người đàn ông đó đẹp trai quá!
Cô bạn học nhỏ nói: “Đẹp trai hơn Giang Đồ không?”
Cô gái nói: “Đều anh tuấn hết! Mỗi người mỗi kiểu!”
Mấy cô nàng độc giả bên cạnh nghe thấy, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía trước, chỉ thấy một bóng lưng cao gầy từ phía sau, người đàn ông theo biển chỉ dẫn đi lên lầu, tuy không nhìn thấy được gương mặt, nhưng bóng lưng đều toát ra vẻ đẹp trai và cực kỳ có khí chất.
Lâm Giai Ngữ còn có một buổi phỏng vấn nhỏ, đang ngồi trên lầu của nhà sách trả lời các câu hỏi của biên tập viên.
Phóng viên phỏng vấn: “Nghe nói trước đây cô không đồng ý với việc xuất bản cuốn sách này, biên tập viên đợi rất lâu cô mới đồng ý, là bởi vì nam nữ chính nguyên mẫu không đồng ý sao? Hay là bởi vì nam chính thứ 2 của chúng ta?”
Dù sao trong sách tác giả cũng có một câu chuyện với nam chính, trong mắt người thường, nam nữ chính đã trở thành một đôi đáng hâm mộ, mà nam thứ lại lâm vào tình cảnh khó xử.
Lâm Giai Ngữ mặc một chiếc váy dài, trang điểm tinh tế, điềm tĩnh mỉm cười: “Đều có cả, dù sao bọn họ cũng đều là người trong thực tế, nguyên mẫu của hai nam chính đều rất khiêm tốn. Chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, cho dù rầm rộ huyên náo cỡ nào đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ từ từ bình thản trở lại, dù sao trên thế giới này có rất nhiều chuyện mới mẻ, phải không?”
Phóng viên phỏng vấn cười cười: “Vậy mối quan hệ của cô với hai nam chính như thế nào?”
Lâm Giai Ngữ chớp mắt: “Nam chính là của nữ chính, nam chính thứ hai… Nam chính thứ hai là của mọi người, thật ra cậu ấy cũng là một người rất tốt, mọi người…khụ khụ, đừng ghét bỏ cậu ấy nha.”
Câu nói của cô khiến những người có mặt đều cảm thấy buồn cười, ai nấy cũng đều bật cười.
Lục Tễ đứng bên cạnh giá sách cao, rủ mắt nhìn xuống, anh không biết, liệu có phải mỗi cô gái đều trải qua một hồi lột xác và càng ngày càng trở nên hấp dẫn hơn trong mắt người khác hay không.
Trong ấn tượng của anh, Lâm Giai Ngữ là cô bạn học sinh Trung học bình thường xinh xắn, đôi khi vô cớ hờn dỗi. Lúc đó anh không biết cô tức giận vì chuyện gì, còn tưởng rằng có thể bất bình giùm cho Giang Đồ.
Bây giờ, anh đã biết.
Buồn bực không chỉ là vì Giang Đồ, mà cũng vì anh nữa.
Sau khi Lâm Giai Ngữ kết thúc cuộc phỏng vấn, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của anh, hơi thở nghẹn lại ở ngực, không thể đi lên cũng chẳng thể đi xuống được, gắng gượng ho một tiếng.
Phóng viên phỏng vấn nhỏ giọng nói: “Ồ, anh chàng đẹp trai đó là ai vậy?”
Khuôn mặt của Lâm Giai Ngữ đỏ bừng vì ho, Lục Tễ tùy ý bước xuống bậc thang, anh lấy ra một bản [Chờ Ánh Sao] từ giá sách ba chiều bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô: “Lâm Giai Ngữ, cậu nói xấu tôi trong quyển sách này không ít nhỉ? Tôi nói lớp phó học tập xấu khi nào? Tôi nói cậu ngu đến mức vô phương cứu chữa lúc nào?”
Lâm Giai Ngữ trợn tròn hai mắt, không thể tin được mà nhìn anh, thì ra là anh đã đọc rồi…
Cô khịt mũi: “Tôi rõ ràng là người theo chủ nghĩa thực tế, những lời cậu nói tồi tệ như vậy, đừng giả bộ mất trí nhớ mà phủ nhận.”
Biên tập hơi bối rối, sau đó đột nhiên kích động: “Vị này là ai thế?”
“À, chính là nam chính thứ hai bị các độc giả chán ghét.” Lâm Giai Ngữ dừng một chút, lại bổ sung ba chữ, “Là nguyên mẫu.”
Biên tập viên nhìn Lục Tễ với đôi mắt sáng ngời, nguyên mẫu của nam chính số hai đẹp trai quá đi! Chúc Tinh Dao hạnh phúc thật đấy! Mối tình đầu như thế này….cũng không mất mát gì! Lâm Giai Ngữ vừa nhìn đã biết biên tập viên đang nghĩ gì, cô bĩu môi, đi về phía Lục Tễ: “Mời cậu ăn cơm, coi như để bù đắp tổn thất tinh thần của cậu.”
Lục Tễ nhìn cô, nhướng mày: “Được thôi.”
………….
Ngày 25 tháng 9, bộ phim “Thời gian của chúng ta” được chuyển thể từ [Chờ Ánh Sao] chính thức khai máy ở Nhất Trung Giang Thành, hầu hết các cảnh quay đều được quay tại Nhất Trung.
Đoàn làm phim biết Chúc Tinh Dao và Giang Đồ sắp tổ chức hôn lễ, đạo diễn trêu chọc: “Có thể được uống rượu mừng không?”
Lâm Giai Ngữ đi tìm Giang Đồ một chuyến, sau đó Giang Đồ đưa tới hai mươi tấm thiệp mời, mời tổ chế tác đoàn làm phim, dàn diễn viên chính cùng tới tham dự hôn lễ. Đối với điều này, Chúc Tinh Dao cũng rất ngạc nhiên: “Em nghĩ anh sẽ không đồng ý.”
“Tại sao?” Giang Đồ bất đắc dĩ cười, “Em cầu hôn anh trong buổi liveshow có hơn hàng vạn người, còn có bộ phim sắp bấm máy nữa, có gì quan trọng hơn những việc này nữa không?”
Chúc Tinh Dao: “… Cầu hôn là lỗi của em sao?”
“Dĩ nhiên không phải.” Giang Đồ vội vàng phủ nhận, “Anh chỉ muốn nói, mời đoàn làm phim đến tham dự hôn lễ, chính là thêm vài người làm chứng, sao lại không đồng ý được?”
Đám cưới này khách mời rất đông, cũng không cần phải quan tâm mời nhiều thêm hai mươi người nữa làm gì.
Trước hôn lễ một ngày, buổi sáng Chúc Tinh Dao tỉnh dậy, nhìn thấy trên bàn đặt một tấm thiệp, trên đó vẫn in hình một cô gái chơi đàn Cello, rất giống tấm thiệp năm xưa.
Chúc Tinh Dao bò dậy, cầm tấm thiệp lên.
Từ ngày phim bắt đầu bấm máy, mỗi sáng Giang Đồ đều viết cho Chúc Tinh Dao một bức thư tình.
Nói như vậy, cộng thêm tám mươi bảy bức thư năm đó, đến hôn lễ ngày mai, vừa vặn sẽ có 99 lá thư tình.
Tinh Tinh, hôm nay là ngày trước đám cưới.
Đừng quên, ngày mai anh sẽ cưới em.
—- Giang Đồ
Năm 2018, ngày 5 tháng 10.
Sáng ngày 6 tháng 10, bên ngoài khách sạn tốt nhất tại Giang Thành, một nhóm nhân viên bận rộn đi ra bên ngoài khuân vác đồ đạc, những bông hoa được đặt từ nước ngoài mang về bằng đường hàng không vô cùng xinh tươi mơn mởn, bầu không khí tràn ngập hương hoa.
Bên cạnh lẵng hoa trắng xanh là một bức ảnh cưới, trong ảnh Chúc Tinh Dao vòng tay ôm cổ Giang Đồ, ngẩng mặt lên mỉm cười với anh, Giang Đồ rũ mắt xuống, đáy mắt hiện lên sự dịu dàng không thể che giấu được.
Bức hình này, bất cứ ai nhìn vào bức ảnh này đều sẽ nói bọn họ là một đôi trời đất tác thành.*
*天造地设 [tiānzàodìshè]: trời đất tác thành, xứng đôi vừa lứa, ý nói những sự vật được hình thành một cách tự nhiên, hợp lý, có thể hiểu là: trời đất tạo nên, tạo hóa gây dựng.
Năm giờ chiều, các vị khách mời lục tục bước vào sảnh. Chúc Vân Bình có nhiều bạn bè trên thương trường, hôm nay ông và Đinh Du cố ý ăn mặc ít màu sắc hơn, vốn hai người khi còn trẻ nhan sắc đã cao, đến tuổi này tuy diện mạo có chút già đi, nhưng khí chất lại hơn một bậc, ai thấy bọn họ cũng đều nói một câu: “Chẳng trách có thể sinh ra một cô con gái Chúc Tinh Dao xinh đẹp như vậy.”
Khi Giang lộ đi tới, thấy Thư Nhàn đang đứng ở cửa nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt có chút lo âu. Cậu bước qua vỗ vai bàấy, “Mẹ ơi, mẹ đừng nhìn nữa, bố con sẽ không đến sớm đâu.”
“Vậy bao giờ ông ấy đến?” Con đã nói với ông ấy chưa?” Thư Nhàn vội vàng nói.
“Con không nói nhưng chắc ông ấy cũng ngại lên bàn chính ngồi, nếu như con sắp xếp ông ấy ngồi bàn chính thế chẳng phải anh hai sẽ đánh chết con sao?” Giang Lộ mặc âu phục đen, là đồng phục của phù rể, cậu choàng tay qua vai Thư Nhàn, “Yên tâm đi ạ, khi bố con tới, ông ấy sẽ ngồi ngay cạnh cửa, ngồi cùng những người hàng xóm cũ ở ngõ Hà Tây.”
Thư Nhàn cả đời sống một cuộc sống yếu đuối nhu nhược, mấy năm trước dựa vào cậu thiếu niên Giang Đồ, sau này Giang Lộ lớn lên thì dựa vào Giang Lộ. Người ta đều nói bà sinh được hai đứa con trai ngoan, nhưng chỉ có bà biết mình không phải là một người mẹ tốt, đặc biệt là đối với Giang Đồ. Giang Cẩm Huy lại càng không phải là một người bố, hôn lễ này Giang Đồ chờ bao nhiêu năm, chuẩn bị tám tháng, bà không thể để cho Giang Cẩm Huy gây ra thêm lỗi nào nữa….
Con người kia, suýt chút nữa hủy hoại cuộc đời của Giang Đồ.
Trong phòng thay đồ, Chúc Tinh Dao đã đeo mạng che mặt cô dâu, dây chuyền mặt hình ngôi sao do Giang Đồ tặng. Lâm Giai Ngữ sờ tấm màn che của cô, mỉm cười nói: “Tinh Tinh, hồi Trung học mình ở cổng trường lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở cự ly gần, cảm thấy cậu vô cùng xinh đẹp, quả nhiên là nữ thần của trường chúng ta. Hôm nay, mình đã nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của cậu.”
“Khi đó à…” Chúc Tinh Dao nhìn mình trong gương, khóe miệng cong lên, “Mình đạp hỏng mắt kính của anh ấy, mình nói sẽ bồi thường cho anh ấy nhưng anh ấy không muốn.”
Hai tiểu hoa đồng trong hôn lễ là cháu trai năm tuổi của Chúc Tinh Dao và con gái của một người họ hàng, cháu trai nhỏ mặc một bộ âu phục màu trắng, còn cô bé mặc váy đầm trắng, cùng cầm đuôi áo cưới của cô.
“Dì út ơi, sau này cháu sẽ cưới một người vợ xinh đẹp như dì.”
“Sau này lớn lên, cháu sẽ lấy một người đẹp trai như chú Giang Đồ ạ.”
Mọi người bị hai đứa nhỏ chọc cười, Lê Tây Tây cầm cầm hoa đi vào, đưa cho Chúc Tinh Dao, lại ôm cô một cái, “Ây da, hôm nay gả chị em tốt của tôi đi rồi.”
Lâm Giai Ngữ bật cười thành tiếng, lấy điện thoại ra xem lại chương trình, nói với Lê Tây Tây: “Lát nữa mình phải đi trước, mình hồi hộp quá đi…. Lỡ như mình nói sai gì cậu phải nhắc mình đấy. Ôi chao, từ nhỏ đến lớn mình chưa từng lên sân khấu phát biểu, tự nhiên để mình làm MC đám cưới, các cậu cũng thật sự yên tâm à…”
“Ai bảo cậu là bà mai của hai người bọn họ chứ.” Lê Tây Tây cười hì hì nói, “Hơn hai trăm ngàn chữ tiểu thuyết cùng kịch bản phim đều có thể viết ra, cậu sợ gì thế? Hơn nữa đa số là người quen biết hết mà, cậu cứ yên tâm.”
Khương Mịch không nhịn được cười: “Chúng ta trước tiên chụp mấy tấm ảnh đi.”
Trong sảnh chính của tiệc cưới vang lên tiếng đàn cello trầm bổng, đó là video biểu diễn của Chúc Tinh Dao — Cô bắt đầu học đàn từ năm 6 tuổi, số lần cô biểu diễn trên sân khấu gần như không đếm xuể, hơn nữa Chúc Vân Bình và Đinh Du đã lưu giữ rất kỹ các video và ảnh biểu diễn của cô từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành.
Có người nói: “Sao toàn là ảnh và video của cô dâu mà chú rể không có thế?”
Thư Nhàn đúng lúc đi ngang qua nghe thấy, có chút ngượng ngùng dừng lại giải thích: “Hình Giang Đồ khi bé không nhiều, trước kia chúng tôi cũng không chụp ảnh thằng bé, phần lớn đều là ảnh chụp tập thể từ cấp Hai, cấp Ba.”
Ảnh chụp thời cấp Hai thật sự rất ít, nhưng cấp Ba cũng nhiều, đều nhờ vào đám người Đinh Hạng và Chúc Tinh Dao.
Giang Đồ mặc một bộ âu phục màu đen, cực kỳ khôi ngô tuấn tú, ở giữa sảnh đi lui tới chào đón khách mời. Tính tình anh lãnh đạm hướng nội, bình thường không thể nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt anh, nhưng hôm nay rõ ràng nhận ra được tâm tình của anh rất tốt.
“Chậc chậc chậc, Giang Đồ này, khung cảnh hôn lễ này là nơi đẹp nhất đời mà tôi từng thấy trên đời.” Đỗ Vân Phi đi theo phía sau anh lải nhải, “Không lẽ cậu đã tiêu hết tiền cho hôn lễ này sao?”
Lão Viên hừ một tiếng: “Cậu có thể câm miệng lại không, nói chuyện tiền bạc thật thô bỉ, hèn chi không lấy được nữ thần.”
Đỗ Vân Phi: “…”
“Tàm tạm, tiền nuôi gia đình nuôi vợ vẫn còn.” Giang Đồ ném lại một cậu, nhìn thấy Tào Thư Tuấn đang ngồi ở chỗ ngồi lớp 12(1) năm đó vẫy tay với anh, anh đi qua chào hỏi mọi người.
Lúc trước anh ở trong nhóm nói mời mọi người uống rượu mừng, bây giờ đã thực hiện. Lớp 12 (1) tổng cộng có 45 người, đến 43 người, ngay cả Hạ Cẩn cũng mặt dày mà đến. Còn hai người vắng mặt, một nguời chính là Trương Thịnh. anh ta không đến vì Giang Đồ không gửi thiệp mời cho anh ta, người còn lại thực sự có việc bận nên không thể đến được.
Tào Thư Tuấn vỗ vai anh, cười nói: “Chúc mừng nhé, trước mắt lớp chúng ta đã có một đôi là tụi em rồi.”
Hứa Hướng Dương nghe thấy, quay đầu hô to: “Lão Tào, em và Lê Tây Tây không phải là người sao?”
“Thầy nghe nói hai đứa chia tay…”
“Không chia tay!” Hứa Hướng Dương ngắt lời thầy, “Nếu như em với Lê Tây Tây chia tay, thì em sẽ cạo trọc đầu đi tu ngay.”
Rõ ràng là một chuyện rất đau buồn, nhưng mọi người nghe xong đều bật cười ha hả.
Khi ảnh cưới của Giang Đồ và Chúc Tinh Dao bắt đầu được phát trên màn hình lớn, ánh đèn toàn bộ sảnh từ từ mờ tối, một người đàn ông trung niên cúi đầu đi vào, ông ta ngồi ở bàn cuối cùng cửa ra vào, cực kỳ khép nép. Những người ngồi bên cạnh quay đầu lại nhìn, “Ơ Ông Giang, sao bây giờ ông mới đến, trước đó Giang Lộ đã nói ông sẽ ngồi vào chỗ này, thấy sắp hết giờ mà ông vẫn chưa chưa đến, chúng tôi tưởng… ông không đến.”
Tóc hai bên thái dương Giang Cẩm Huy bạc trắng, thoạt nhìn già đi không ít, tay phải ông ta có hai ngón tay không còn nên đeo găng tay màu đen để che lại. Ông mỉm cười lúng túng: “Xem, đến xem một chút.”
Cửa sau của sảnh chính mở ra, Chúc Tinh Dao mặc váy cưới xuất hiện, tay cầm một bó hoa, phía sau có hai hoa đồng nhỏ đỡ váy cho cô..
Cô căng thẳng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Giang Đồ ở đầu hành lang bên kia.
Cô nàng MC Lâm Giai Ngữ đang khẩn trương đối thoại với giám đốc thiết kế đám cưới, sau đó nhìn về phía Giang Đồ, nhỏ giọng nói: “Đoạn văn kia cậu có chắc là tự mình nói không, đừng hồi hộp mà quên mất đấy.”
Giang Đồ mắt nhìn thẳng, nhìn Chúc Tinh Dao phía trước, nói: “Sẽ không quên.”
Khi Chúc Tinh Dao nắm tay Chúc Vân Bình đi qua hành lang lãng mạn đẹp mắt kia, Chúc Vân Bình giao tay con gái lên tay Giang Đồ, ánh mắt ông bỗng dưng đỏ lên, nhìn Giang Đồ: “Bố giao con gái cho con, rất yên tâm.”
Giang Đồ nắm chặt tay Chúc Tinh Dao, nghiêm túc nói: “Cảm ơn bố.”
Trước khi trao nhẫn, cô MC Lâm Giai Ngữ lại không đi theo quy trình bình thường, cô gật đầu với nhân viên bên cạnh, “Bây giờ, trước tiên mời mọi người xem một đoạn phim nhỏ, là chú rể của chúng ta tham gia lên kế hoạch sản xuất, tặng cho cô dâu của chúng ta.”
Khách mời huyên náo hẳn lên.
“Ồ! Đoạn phim ngắn?”
“Quay hồi nào thế? Sao chẳng nghe nói gì hết vậy, có phải bộ phim đó không?”
Ngay cả Chúc Tinh Dao cũng sững sốt, hiển nhiên không biết, cô ngẩng đầu nhìn Giang Đồ, khóe miệng Giang Đồ cong lên, cúi đầu bên tai cô nói: “Nhìn màn hình.”
Đoạn phim ngắn này chỉ dài mười lăm phút, được quay và chỉnh sửa dưới sự hướng dẫn của đạo diễn “Thời gian của chúng ta”, Giang Đồ cũng tham gia lên kế hoạch. Tất cả các diễn viên chính đều tham gia quay phim, nhưng khéo léo chính là, phần trung học chỉ chụp bóng lưng hoặc bóng dáng của diễn viên, phối hợp với ảnh chụp năm đó hai người còn học Trung học, vừa thật cũng lại vừa giả, như thể hình ảnh nhân vật trong phim chính là Giang Đồ và Chúc Tinh Dao vậy.
Bộ phim nhỏ này do đạo diễn chỉ đạo biên tập mất ba ngày, cộng thêm lồng tiếng, hoàn toàn là hiệu ứng của một bộ phim thanh xuân, cực kỳ cực kỳ có cảm giác.
Hai phút tiếp theo là video Chúc Tinh Dao hát và cầu hôn Giang Đồ tại buổi hòa nhạc, Chúc Tinh Dao kiềm nén rất lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, cô cảm động đến mức không biết phải nói gì cho phải, cô ngẩng đầu nhìn Giang Đồ.
Mười giây cuối cùng.
Hình ảnh chuyển tiếp.
Trên màn hình lớn, Giang Đồ 29 tuổi ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu nghiêm túc viết bức thư tình thứ 99, chữ viết của anh rơi trên màn hình lớn, âm thanh từ trong loa phát ra, đồng bộ với giọng nói của anh trước mặt.
Hiệu ứng âm thanh kép, rung động con tim, là lời thoại là bức thư tình thứ 99 của anh J.
Giang Đồ nhìn cô, nói từng chữ từng câu: “Bạn học Chúc Tinh Dao, em có bằng lòng làm vợ Giang Đồ không, cả đời này ở bên nhau, mãi mãi chung thủy, để cho anh ấy cả đời này làm bạn với em cho đến già, vĩnh viễn tôn trọng em, che chở cho em, em có nguyện ý không?”
Chúc Tinh Dao hoàn toàn không biết Giang Đồ còn chuẩn bị một món quà như vậy, bờ vai cô run lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh.
—— “Em đồng ý.”
HẾT CHƯƠNG 81.