Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 72



Lúc ấy Giang Đồ với Chúc Tinh Dao đang ăn tối, Giang Đồ có một buổi tiệc ăn mừng, quá nhiều người cho nên Chúc Tinh Dao không đi cùng, cô cũng đặt một phòng ăn ngay tại nhà hàng đó, Giang Đồ phải chạy đi chạy lại hai đầu.

Giang Đồ vừa mới rời khỏi phòng ăn, Lâm Giai Ngữ liền gọi điện thoại tới, Chúc Tinh Dao cúi đầu nhấn nghe máy.

“Tinh Tinh, cứu mạng!”

Lâm Giai Ngữ khổ sờ nhờ giúp đỡ.

Chúc Tinh Dao vội hỏi: “Sao thế?”

Lâm Giai Ngữ nhanh chóng kể lại sự việc Giang Lộ bị lổ tẩy khi phát sóng trực tiếp, chuyện Giang Đồ chính là anh trai của Giang Lộ đã bị người hâm mộ biết, nhân tiện đem chuyện hồi anh học cấp Ba ra mà bàn tán, tình cờ một trong số fan bạn gái của Giang Lộ là độc giả của Lâm Giai Ngữ. Lâm Giai Ngữ khóc hai tiếng: “Huhu, chủ yếu là do Giang Đồ đẹp trai, buổi họp báo ra mắt sản phẩm vừa diễn ra thì đã có người chú ý đến tên và lời giới thiệu của cậu ấy, lập tức khẳng định cậu ấy chính là anh trai của Giang Lộ. Trong cuốn sách [Chờ Ánh Sao] Giang Hành cũng có một người em trai, nhà nghèo, nợ nần chồng chất, còn nhiều thứ nữa, hầu như tất cả sự việc đều đúng hết, cho nên….Bây giờ nhóm người hâm mộ đang thảo luận sôi nổi, đã biết nguyên mẫu chính là cậu và Giang Đồ rồi.”

Giang Đồ vẫn luôn là người khiêm tốn lãnh đạm, lạnh lùng vô tình*, nếu như cậu ấy biết mình bị ép trở thành nam chính trong tiểu thuyết, toàn bộbí mật về mối tình thầm kín nhiều năm bại lộ thì nhất định sẽ rất tức giận.”

*不近人情: không hợp với đạo làm người; không hợp tình người; không hợp lẽ; không hợp tình hợp lý。Có nghĩa là lạnh lùng vô tình, mặt thiếu thân thiện, mặt khó chịu, mặt khó tính, mặt tàn nhẫn.

Lâm Giai Ngữ không dám tưởng tượng đến cảnh đó, than khóc thảm thiết nói: “Tinh Tinh, chẳng phải cậu đang ở Bắc Kinh ư? Chỉ có mỗi mình cậu cứu được bọn mình thôi!”

Chúc Tinh Dao: “…”

Lâm Giai Ngữ tích cực đề nghị: “Chỉ có thể phiền cậu hy sinh một chút nhan sắc.”

Mặt Chúc Tinh Dao nóng bừng, thì thầm: “Sao cậu lại không đứng đắn thế…”

“Đầu óc u mê vì sắc đẹp!*” Trên QQ của Lâm Giai Ngữ hiện lên một loạt tin tức, biên tập viên lại đuổi theo đòi bản thảo của [Chờ Ánh Sao], huyệt thái dương của cô giựt giựt mấy cái, bỗng nhiên có người trong nhóm đang nói về tin tức địa phương ở Giang Thành, trong lúc một cảnh sát hình sự đang truy bắt tội phạm, không cẩn thận té xuống lầu và bị thương nặng, đã được đưa đến Bệnh viện Nhân dân gần nhất để cấp cứu.

*色令智昏 ( Sắc lệnh trí hôn) : Chỉ việc mất lý trí vì sắc đẹp/ dục v0ng, đầu óc u mê vì sắc đẹp/ dục v0ng, nhưng cũng có kết quả bảo nó là s3x-crazy. Nói đúng hơn là lợi ích (nữ sắc) làm cho người ta mất đi lấy trí, muốn làm ra chuyện vi phạm đạo đức.

“Tôi nghe nói đó là Đinh Hạng lớp 1 bên cạnh.”

“Chính là cậu ấy! Khi đó tôi nhìn thấy cậu ấy được đưa lên xe cứu thương, cả người đầy máu, thật đáng sợ!”

“Từ tầng ba ngã xuống, hy vọng cậu ấy không sao…”

———–

Sắc mặt Lâm Giai Ngữ thay đổi, cô run giọng nói: “Tinh Tinh, mình đọc được tin có một cảnh sát hình sự bị thương, đang cấp cứu trong bệnh viện, hình như vô cùng nghiêm trọng….Bọn họ nói người đó là Đinh Hạng…”

“Cậu nói gì?” Chúc Tinh Dao ngây người, hỏi ngay: “Cậu chắc chứ?”

Lâm Giai Ngữ cấp tốc gửi tin tức qua, nhưng không có hình ảnh, “Mình không rõ….cậu điện hỏi thử xem?”

Chúc Tinh Dao lập tức cúp máy, gọi cho Đinh Hạng nhưng không có ai nhận, mở nhóm lớp xem, một bạn cùng lớp có mối quan hệ tốt với Đinh Hạng ở trong nhóm nói: “Là Đinh Hạng, đang cấp cứu tại Bệnh viện Nhân dân, bây giờ tôi đến đó liền.”

Chúc Tinh Dao chạy tới phòng ăn lớn tìm Giang Đồ, cô đột ngột mở cửa phòng ra, bên trong một nhóm nhân viên Khoa học Kỹ thuật Duy Sang đang ăn mừng đều đồng đoạt quay lại nhìn.

Sau đó, cả nhóm sững sốt.

Có người kinh ngạc nói: “Chúc Tinh Dao?”

“Tôi hoa mắt ư? Cô, cô tìm ai thế?”

Giang Đồ nhìn mắt cô ửng đỏ, vẻ mặt hoảng sợ, bước nhanh tới: “Sao vậy?”

“Đồ ca….” Chúc Tinh Dao chưa từng trải qua việc người thân bạn bè bị thương nặng hoặc đau ốm sinh li tử biệt, trong lòng cô rất hoảng, ngón tay khẽ run nắm lấy quần áo của anh, “Đinh Hạng bị thương, đang ở trong bệnh viện cấp cứu, không biết như thế nào rồi…”

Giang Đồ bình tĩnh, vòng tay trấn an cô vào lòng, “Đừng lo quá, giờ chúng ta về xem cậu ấy ra sao.” Anh nhanh chóng cầm áo khoác lên, nhìn đoàn người đang sững sờ, vội nói với ông chủ: “Lưu tổng, xin lỗi, tôi có việc phải đi trước.”

Lưu tổng nghe rõ mọi việc, ông nhìn Chúc Tinh Dao: “Không sao đâu, về sau cũng chẳng còn việc gì nữa, để lão Viên chú ý là được rồi, hai người cứ về trước đi.”

Chúc Tinh Dao nhìn lướt qua Lưu tổng, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, cùng Giang Đồ đi ra khỏi phòng ăn. Giang Đồ gọi điện Đinh Hạng, vẫn không có ai nghe máy, anh cũng không biết địa chỉ chính xác nhà của anh ấy.

Bây giờ hơn chín giờ tối, chuyến bay cuối cùng trở về Giang Thành là chín giờ rưỡi, bọn họ không kịp nên phải về khách sạn trước.

Chúc Tinh Dao đã liên lạc được với vợ của Đinh Hạng, vợ của anh ấy đang mang thai, tinh thần suy sụp và khóc rất nhiều, nói Đinh Hạng giờ vẫn đang cấp cứu, chưa biết tình hình như nào nữa…

Giang Đồ cả đêm không ngủ, Chúc Tinh Dao cũng căng như dây đàn, cơ thể cô không thoải mái, mơ màng ngủ thiếp hai lần, mỗi lần tỉnh lại cũng hỏi: “Có tin tức gì chưa anh?”

“Vẫn chưa.” Sắc mặt Giang Đồ rất khó coi, Đinh Hạng là người bạn thân nhất của anh khi học cấp Ba, trong lòng thật sự không dễ chịu.

Chúc Tinh Dao yên lặng ôm chặt anh, nhỏ giọng nói: “Đinh Hạng chắc chắn sẽ ổn thôi.”

Sáu giờ sáng, Đinh Hạng ra khỏi phòng mổ và được đưa đến phòng ICU*

*ICU (Intensive Care Unit): là nơi đặc biệt trong bệnh viện nhằm điều trị, chăm sóc đặc biệt nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân bị bệnh hay chấn thương nghiêm trọng.

Chúc Tinh Dao cùng Giang Đồ và nhóm người Lê Tây Tây, Hứa Hướng Dương đáp máy bay trở về Giang Thành vào lúc 7 giờ sáng, Lâm Giai Ngữ và lão Lưu đến sân bay đón người rồi lập tức chạy thẳng tới Bệnh viện Nhân dân.

Một đám người chạy đến bệnh viện, Đinh Hạng vẫn chưa tỉnh, trong phòng bệnh ICU có bố mẹ và vợ anh ấy đều ở đây.

Bụng vợ Đinh Hạng hơi nhô lên, cô ấy đang mang thai mà chịu đựng suốt một đêm, tinh thần mệt mỏi, khi cô ấy đứng lên cả người hơi lung lay một chút, theo bản năng túm lấy Chúc Tinh Dao ở bên cạnh.

Bỗng nhiên cả người Chúc Tinh Dao cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt, không dám cử động.

Lê Tây Tây vội vàng tới đỡ vợ Đinh Hạng, hỏi cô ấy: “Cô không sao chứ?” Cô nói xong quay đầu lo lắng nhìn thoáng Chúc Tinh Dao, lời này hỏi cho cả hai người.

Mắt vợ Đinh Hạng vừa đỏ vừa sưng, cố gượng cười: “Không sao, bác sĩ nói tối nay Đinh Hạng có thể tỉnh lại rồi, khi tỉnh lại thì sẽ không sao, sau hai ngày tỉnh lại sẽ được chuyển đến phòng bệnh thường, cảm ơn mọi người đã chạy về thăm anh ấy.”

Chúc Tinh Dao âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu lui về sau một bước, níu chặt lấy áo khoác của Giang Đồ.

Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, nắm lấy ngón tay trắng nõn thon gầy của cô, thấp giọng nói: “Đã ổn rồi, đừng lo lắng nữa.”

Chúc Tinh Dao không thể nói với anh rằng sự lo lắng của cô vừa rồi không chỉ vì Đinh Hạng, cô gục đầu vào vai anh, khẽ nói, “Ừm.”

Bố Đinh Hạng nói: “Mấy cháu có mệt không? Hay về nghỉ ngơi đi, lúc nó tỉnh lại chúng tôi sẽ báo cho bọn cháu biết.”

Giằng co một đêm, đám người Giang Đồ chẳng tài nào ngủ được, chắc chắn Đinh Hạng đã toàn mới an tâm rời đi. Lúc xuống lầu, Hứa Hướng Dương với Lê Tây Tây nói: “Ông nội Lục Tễ mấy ngày nay bị bệnh, cũng nằm viện ở đây, vài hôm trước cậu ấy đã quay về.”

Lê Tây Tây “A” một tiếng: “Vậy em đi với anh qua thăm.”

Hứa Hướng Dương gật đầu, gọi điện cho Lục Tễ: “Bây giờ cậu có ở bệnh viên không? Tôi với Tây Tây đến thăm ông nội cậu.” Anh ấy dừng lại, “Đang dưới lầu?”

Vừa dứt lời, Giang Đồ nhìn thấy Lục Tễ phía đối diện đi tới.

Anh híp mắt.

Lê Tây Tây vô thức nhìn Chúc Tinh Dao và Giang Đồ, Giang Đồ ôm bả vai Chúc Tinh Dao, vẻ mặt lạnh nhạt, anh thu hồi ánh mắt, quay đầu nói với bọn họ: “Tôi với Tinh Tinh đi trước.”

Chúc Tinh Dao không tự nhiên nhìn Lục Tễ, Giang Đồ dùng sức đè chặt vai cô, cúi đầu nhìn cô: “Đi thôi.”

Giang Đồ xoay người Chúc Tinh Dao lại.

Lâm Giai Ngữ nhìn gương mặt không cảm xúc của Lục Tễ, đứng im tại chỗ.

Lục Tễ đi tới trước mặt nhóm người Lê Tây Tây, bình tĩnh nói: “Các cậu muốn đi thăm ông nội tôi à? Đi thôi.” Anh nhìn Lâm Giai Ngữ, “Cậu muốn đi không?”

Lâm Giai Ngữ có hơi sửng sốt, gật đầu nói: “Được,”

Ông nội Lục nhập viện vì bệnh tim, đã hơn một tuần mà bệnh tình của ông vẫn chưa ổn định, nhưng lại không muốn đến Bắc Kinh chữa bệnh, cho nên mấy ngày nay anh có thời gian thì chạy về chăm sóc ông.

Lúc bọn họ bước vào phòng, ông Lục đang xem TV, nhìn thấy Lục Tễ dẫn bạn đi vào, ông rất vui. Đây là lần đầu tiên ông gặp Lâm Giai Ngữ, mắt ông sáng lên: “Đây là?”

“Bạn học ạ.” Lục Tễ cười giải thích, rót cho ông ly nước.

Lâm Giai Ngữ mím môi, mỉm cười với ông Lục: “Là bạn ngồi cùng bàn hồi cấp Ba ạ.”

Lục Tễ quay lại nhìn cô.

Bạn ngồi cùng bàn quả thực thân thiết hơn rất nhiều so với bạn học cùng lớp.

Ra khỏi phòng bệnh, có mấy bệnh nhân nhận ra Lê Tây Tây, cô bị quấn lấy yêu cầu ký tên.

Lâm Giai Ngữ quay đầu nhìn Lục Tễ, nhỏ giọng hỏi: “Lục Tễ, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.

HẾT CHƯƠNG 69.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv