Ánh đèn sân khấu tối đi, Chúc Tinh Dao thu hồi ánh mắt, cụp mắt xuống, nâng cung đàn lên.
Lần cuối cùng Giang Đồ xem Chúc Tinh Dao biểu diễn trực tiếp là vào tháng 10 năm 2008, khi ấy Chúc Tinh Dao 17 tuổi, kỹ năng cầm đàn của cô còn hơi non nớt. Chúc Tinh Dao bây giờ đã 26 tuổi rồi, bất kể là cầm kỹ hay khí chất của cô, cả hai cũng đều hấp dẫn thu hút hơn lúc đó rất nhiều.
Khán phòng rất yên lặng, tất cả mọi người đều đắm chìm trong âm thanh trầm bổng huyền ảo của đàn cello và tiếng đàn piano dịu dàng sâu lắng, nhiều người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh và quay video, đăng lên Weibo, đám người Lê Tây Tây, Lâm Giai Ngữ, Đinh Hạng cùng chụp hình chung ở dưới sân khấu, đồng thời đăng lên trên vòng bạn bè.
Cuối bài hát, Giang Đồ nghe được một fan nam ở phía sau nói: “Không biết tiên nữ Chúc Tinh Dao sẽ tìm bạn trai trông như thế nào ha.”
Lão Viên quay đầu nhìn Giang Đồ, Giang Đồ cử động một chút, sắc mặt bình tĩnh.
Đỗ Vân Phi cầm máy ảnh, nhưng đột nhiên dừng ghi hình, anh ấy than thở bên tai lão Viên: “Tôi quyết định đổi nữ thần, nếu không sẽ rất khó xử, giống như tôi nhớ nhung đến bạn gái của anh em mình vậy, cậu xem vừa nãy Giang Đồ nhìn lúc tôi cầm máy ảnh ánh mắt lạnh đi mấy phần!”
Mười một giờ, buổi hòa nhạc kết thúc.
Nhưng Chúc Tinh Dao không đứng dậy chào cảm ơn, cô cười với khán giả: “Còn có một từ khúc của J.S. Bach, tôi muốn tặng nó cho một người.”
Phía dưới yên tĩnh một giây, ngay sau đó ồn ào huyên náo, có người kêu: “Ai vậy? Là ai!”
Tất cả mọi người cực kỳ hưng phấn nhìn xung quanh, muốn tìm cho được người kia, nhưng tiếc là dưới khán đài nhiều người như vậy, ánh đèn lại tối nên cơ bản nhìn không ra. Giang Đồ ngây người, nâng mắt nhìn về trung tâm sân khấu, cô đã thay một bộ lễ phục màu trắng, nhìn anh.
Giang Đồ nhìn cô chăm chú, đáy lòng dâng lên cỗ cảm xúc cuồn cuộn như sóng.
Lão Viên nghe thấy giọng nói ghen tị điên cuồng của Đỗ Vân Phi: “Cả đời này tôi chưa bao giờ hâm mộ một ai, chỉ hâm mộ Giang Đồ thôi.”
Lão Viên biết Đỗ Vân Phi thích con gái biết chơi nhạc cụ, đặc biệt là đàn cello và piano, bằng không cũng chẳng đem Chúc Tinh Dao ra làm nữ thần của lòng mình. Lão Viên hết sức hiểu tâm tình của anh ấy, anh vỗ vai anh ấy: “Đừng quá đau lòng!”
Sau buổi biểu diễn, Giang Lộ phụ trách đưa Thư Nhàn và bố mẹ của Lâm Giai Ngữ về nhà, trên đường đi, Thư Nhàn nắm lấy tay Giang Lộ hỏi không ngừng: “Có phải thật sự Chúc Tinh Dao là bạn gái của anh trai con không? Sao mẹ có cảm giác như nằm mơ vậy?”
Giang Lộ bất đắc dĩ nói: “Vậy mẹ cứ xem như là nằm mơ đi ạ.”
Ngay tức thì Thư Nhàn vỗ vào lưng cậu một cái: “Thế sao được?!”
Giang Lộ: “….”
Mẹ Lâm thở dài nói: “Giang Đồ đã có bạn gái, lại là một cô gái xinh đẹp như thế, nhưng Lâm Giai Ngữ chúng ta vẫn chưa có bạn trai, thế mà cũng coi được sao?”
Giang Lộ nghĩ gì nói đó: “Mọi người yên tâm, nếu như không có ai thèm lấy chị ấy thì con sẵn lòng cưới.”
Vừa dứt lời, trên lưng bị vỗ một cái nữa, Thư Nhàn mắng: “Nói bậy cái gì đấy, đó là chị con, hai đứa hơn kém nhau năm tuổi lận đấy!”
Bố Lâm cười nói: “Khi nãy tôi có nhìn thấy đối tượng mà Giang Đồ giới thiệu cho Lâm Giai Ngữ, cậu ấy trông rất đoan chính ngay thẳng, nhìn qua có vẻ là người đáng tin cậy.”
Sau khi tất cả khán giả rời đi, Chúc Tinh Dao đã có một cuộc phỏng vấn, phóng viên hỏi: “Tôi hỏi một chút, từ khúc J.S.Bach đó là dành tặng cho ai?”
Chúc Tinh Dao ngồi trên ghế sofa trong phòng trang điểm, mỉm cười: “Từng có một người bạn học nói rằng cậu ấy cảm thấy rất vui khi nghe được từ khúc của J.S.Bach, chúng tôi đã nhiều năm không gặp nhau, tôi muốn dùng từ khúc này của J.S.Bach để xua tan đi mọi sự đau khổ trong quá khứ. Từ nay về sau, tất cả đều là những điều hạnh phúc và vui vẻ.”
Cửa phòng đối diện phòng trang điểm mở ra, Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ đang ngồi bên trong, anh nghe thấy lời cô nói, hốc mắt nóng lên, cúi đầu, đứng dậy bước ra ngoài.
Lâm Giai Ngữ nhìn bóng lưng của anh, cô nghĩ, bây giờ Giang Đồ hẳn là rất hạnh phúc.
Hứa Hướng Dương nhìn thấy vòng bạn bè của mình đều chia sẻ buổi hòa nhạc, anh ấy thở dài: “Không biết mấy cậu đã chặn Lục Tễ chưa, nếu như cậu ấy xem được chắc hẳn trong lòng rất khó chịu.”
Lê Tây Tây nhìn về phía Lâm Giai Ngữ, nhớ lại buổi chiều hôm nay cô ở trên máy bay đọc hơn một nửa bộ [Chờ Ánh Sao], tâm trạng cô có chút phức tạp, quay đầu hỏi Hứa Hướng Dương, “Em tưởng bọn họ đã đánh nhau một trận coi như kết thúc hoàn toàn mọi việc rồi, đến giờ cậu ấy vẫn chưa buông được sao?”
Hứa Hướng Dương suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ vậy?”
Lâm Giai Ngữ im lặng viết nguệch ngoạc trên màn hình điện thoại di động, cô cũng tưởng rằng Lục Tễ và Giang Đồ đánh nhau xong một trận, nói hết sự thật cho Chúc Tinh Dao biết thì anh ấy sẽ buông tay.
Nhưng vẫn chưa sao?
Đêm khuya ở Bắc Kinh, Lục Tễ đang dựa vào ghế sô pha trong căn hộ nhìn lướt qua trên vòng bạn bè của mình, suy tư chốc lát, anh đứng dậy, cầm lấy một lon bia trong tủ lạnh.
Lục Tễ tựa vào cửa tủ lạnh, uống hết một lon bia lạnh, “rắc rắc” một tiếng, ném lon bia vào thùng rác.
Lâm Giai Ngữ muốn gởi tin nhắn cho anh mấy lần nhưng cuối cùng cũng vẫn kìm lại.
Giang Đồ chạm mặt Chúc Vân Bình ở ngoài cửa, Chúc Vân Bình nhìn anh, giọng nói ôn hòa: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”
Cuối hành lang rất yên tĩnh, Giang Đồ đứng sau Chúc Vân Bình, chờ ông mở lời trước. Chúc Vân Bình lấy bao thuốc từ trong túi ra, đưa cho anh một điếu, Giang Đồ có hơi bất ngờ, nhận lấy: “Cảm ơn chú.”
Chúc Vân Bình cúi đầu châm lửa, quay đầu nhìn Giang Đồ: “Khi học cấp Ba cậu đã thích Tinh Tinh rồi à?”
Giang Đồ không hút điếu thuốc kia, cầm trên tay, âm thanh trầm thấp: “Dạ.”
Chúc Vân Bình híp mắt: “Tinh Tinh biết không?”
Giang Đồ hít một hơi thật sâu: “Thời điểm học Trung học cô ấy không biết, sau này mới biết ạ.”
“Cậu là bạn ngồi cùng bàn với nó, rõ ràng có nhiều cơ hội hơn nhưng tại sao lúc ấy không nói cho nó biết?” Chúc Vân Bình không biết chuyện xảy ra giữa Giang Đồ, Chúc Tinh Dao và Lục Tễ, ông chẳng qua là cảm thấy Giang Đồ vì con gái ông mà ra tay đánh người, suy cho cùng đều có nguyên nhân nhân, hoặc là chuyện gì đã diễn ra, hay là biết được cái gì.
Sau đó, Chúc Tinh Dao mới bắt đầu tiếp nhận điều trị tâm lý, không chịu phối hợp, cho nên ông chỉ nghe sơ qua những gì Lê Tây Tây đã nói.
“Cháu không thể..”
Giang Đồ nuốt một hơi, xấu hổ nói: “Cháu cái gì cũng không có, tương lai sẽ còn mang đến tại họa và tổn thương cho cô ấy, ngay cả khi cháu có thể khiến cô ấy thích cháu nhưng chắc chắc chú dì sẽ không cho phép cô ấy ở bên một người như cháu.”
Chúc Vân Bình hút một hơi, thăm dò anh: “Cậu trở về nước là vì con bé?”
Giang Đồ nhìn ông, kiên định nói: “Đúng vậy ạ.”
“Vậy bây giờ cậu có làm được không?” Chúc Vân Bình hỏi.
“Bây giờ cháu sẽ không để cô ấy phải chịu khổ với cháu, cháu có thể cam đoan rằng cuộc sống của cô ấy sẽ không suy giảm khi ở bên cháu, nếu như so sánh với chú thì những điều này vẫn chưa đủ.” Giang Đồ luôn là người biết lo toan mọi chuyện, mỗi câu nói của anh đều là sự chắc chắn, “Nhưng cháu bảo đảm, cháu sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cô ấy, cả bây giờ và về sau cô ấy sẽ không phải chịu uất ức nào nữa.”
Chúc Vân Bình nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mặt, nhớ lại khi nãy con gái mình đặc biệt kéo một từ khúc của J.S.Bach dành tặng cho người này, trong lòng ông phức tạp. Con gái cưng của ông rất thông minh, sợ ông với Đinh Du làm khó dễ với tên nhóc này, cố ý làm tới nước này, thật sự cho rằng bọn họ không nhìn ra được sao?
Ông thở dài, cuối cùng hỏi một câu: “Bất kể con bé có yêu cầu gì, cho dù có cả khuyết điểm, cậu cũng có thể đồng ý và bao dung nó không?”
Giang Đồ đáp: “Có thể.”
Anh nghĩ, Chúc Tinh Dao có khuyết điểm nào nữa ư?
Có thể có, nhưng như vậy thì sao?
Cuộc phỏng vấn kết thúc, đã hơn mười hai giờ đêm.
Trên Weibo, có rất nhiều tin tức và video nhỏ về buổi hòa nhạc của Chúc Tinh Dao, nguyên nhân chủ yếu là Lê Tây Tây, ban nhạc X, Giang Lộ,… đến xem, tất cả đều bị phóng viên chụp ảnh.
“Lê Tây Tây và ban nhạc X đi xem buổi hòa nhạc thì tôi có thể hiểu được, Giang Lộ là một tuyển thủ gamesport, cậu ấy thích nghe đàn cello từ khi nào thế?”
“Trước đây Giang Lộ có theo dõi Chúc Tinh Dao rồi, chắc cảm thấy người ta đẹp mà thôi!”
“Tuyển thủ esport không thể thưởng thức âm nhạc được sao?”
“Giang Lộ là chồng tôi, mấy cô đừng có nói bậy bạ, có thể Chúc Tinh Dao là chị dâu của cậu ấy đó.”
Buổi tối Giang Lộ lướt weibo, thấy một số bình luận đoán già đoán non, thiếu chút nữa hoảng sợ thả điện thoại, cậu nhanh chóng đăng Weibo: “Vé do người khác tặng, không đi thì rất lãng phí, buổi hòa nhạc cực kỳ tuyệt vời.”
Lê Tây Tây đăng ảnh chụp chung với Chúc Tinh Dao lên Weibo, Chúc Tinh Dao ấn like cho cô ấy rồi quay sang hỏi: “Giang Đồ đâu?”
Lê Tây Tây mờ mịt: “Không biết.”
Tiểu Quỳ lại gần, nhỏ giọng níu: “Em thấy Chúc tổng với anh Giang cùng đi ra ngoài, đoán chứng là bọn họ có chuyện cần nói.”
Thì ra là vậy, Chúc Tinh Dao bĩu môi.
Lê Tây Tây nhân lúc Lâm Giai Ngữ đi vệ sinh, tiến đến bên tai Chúc Tinh Dao hỏi nhỏ: “Lúc học cấp Ba Lâm Giai Ngữ thích Lục Tễ, cậu có biết không?”
Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu ấy đã viết ra thì chứng tỏ trong lòng đã buông xuống hơn phân nửa, chúng ta đừng nói thêm gì nữa.”
Cửa phòng trang điểm bị đẩy ra, Giang Đồ đi vào, Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Đồ đi tới trước mặt cô: “Có thể đi được chưa?”
“Đi thôi.” Lê Tây Tây kéo Hứa Hướng Dương đứng lên, ngáp một cái, đôi mắt ngấn nước, “Giải tán nào.”
Cuối cùng, Chúc Tinh Dao mới chậm rãi mặc áo lông vũ, đội mũ và đeo khẩu trang, cô soi gương, đi qua kéo cánh tay Giang Đồ, nhỏ giọng hỏi, “Bố em đã nói gì với anh?”
Giang Đồ rũ mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Em nói thử xem?”
Chúc Tinh Dao có chút lo lắng: “Ông ấy mắng anh à?”
Khóe miệng Giang Đồ cong lên: “Không có, ông ấy hỏi anh…”
“Gì thế?”
“Hỏi anh có phải lúc còn học Trung học đã thích em rồi không.” Giang Đồ rũ mắt nhìn cô, “Em đã nói chuyện qua với bố?”
“Nói qua một chút.” Chúc Tinh Dao hàm hồ bước qua, ngửa đầu nhìn anh, “Còn gì nữa không?”
“Hết rồi.” Giang Đồ ôm eo cô, dẫn cô đi ra ngoài.
Tiểu Quỳ và nam trợ lý Tiểu Thiên xách đồ đi ở phía trước, Chúc Tinh Dao đứng ở cửa kéo Giang Đồ lại, Giang Đồ dừng bước, rũ mắt nhìn cô.
Chúc Tinh Dao túm cổ áo của anh, kiễng mũi chân lên, hôn anh.
Cô vẫn còn đeo khẩu trang, Giang Đồ đóng cửa lại, kéo khẩu trang của cô xuống, cúi đầu hôn cô, giọng nói trầm thấp: “Ngày mai mấy giờ em bay?”
Chúc Tinh Dao được mời đến một dàn nhạc giao hưởng ở nước ngoài, tham gia biểu diễn mở màn của một lễ trao giải, ngày mai sẽ đi, cô mở môi, giọng nói bị anh nuốt chửng.
Giang Đồ đêm nay có chút mất khống chế, nụ hôn của anh từ trước đến nay luôn mãnh liệt, đến khi Chúc Tinh Dao cảm giác hơi thở trong lồng nguc của mình sắp hết, anh mới buông tha cho cô. Cô dựa vào ngực anh, thở hổn hển: “Bay vào buổi chiều.”
“Đi mấy ngày?”
Giang Đồ nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa, giơ tay lên, khóa cửa lại.
“Hơn một tuần lận.” Chúc Tinh Dao vùi mặt vào lòng anh, đột nhiên có chút luyến tiếc. Cô ngẩng mặt lên, gần như thốt ra, “Tối nay em đến nhà anh được không?”
Hơi thở Giang Đồ cứng lại, anh không xác định cúi đầu nhìn cô, đáy mắt cảm xúc nồng đậm đan xen: “Em nói cái gì?”
HẾT CHƯƠNG 66.