Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 57



Con phố này đã không còn như xưa, người đến người đi, rất náo nhiệt, mặt đường sạch sẽ, tiếng bánh xe ma sát dần dần đi xa.

Giang Đồ không buông tay, Chúc Tinh Dao cũng không nhúc nhích, bóng hình hai người bị đèn đường kéo dài, vừa mập mờ và vừa mềm mại.

Tiếng ồn của ván trượt ma sát trên mặt đất lại đến gần, cũng không biết tên nhóc xấu xa nào cầm đầu, bọn nhóc giẫm lên ván trượt vây xung quanh bọn họ, thậm chí còn la hét huýt sáo.

Người qua đường dừng bước, nhìn về phía bọn họ, bàn tán sôi nổi, có cô gái hào hứng nói: “Anh kia đẹp trai quá, dáng chị kia chuẩn thật, chỉ là không nhìn thấy mặt…”

“Những người chơi ván trượt này được mời tới sao? Kiểu lãng mạn mới?”

“Tôi biết rồi! Chẳng lẽ là cầu hôn?”

“Tôi luôn cảm thấy cô gái kia nhìn rất quen…”

Chúc Tinh Dao: “…”

Không đến một phút, bọn họ đã bị vây quanh.

Làm sao đây?

Chúc Tinh Dao không biết làm sao ngẩng đầu nhìn Giang Đồ, Giang Đồ đang rũ mắt nhìn cô, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm sau tròng kính, tay anh di chuyển từ eo đến vai cô, nửa ôm cô, nhỏ giọng thì thầm: “Cúi đầu, đi theo anh.”

Chúc Tinh Dao sửng sốt, kéo mũ xuống, cúi đầu “ừm” một tiếng, gần như cả người đều bị anh ôm vào trong ngực, người khác không nhìn thấy mặt cô.

Giang Đồ xoay người nhìn về phía mấy cậu thiếu niên kia, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng: “Tránh ra.”

Đám đông im lặng vài giây, mấy cậu nhóc ấy thấy tình thế không ổn, vội xoay người, lập tức quay đầu, lướt ván trượt lao ra khỏi khe hở trong đám đông, mở ra một con đường.

Giang Đồ ôm Chúc Tinh Dao bước nhanh ra ngoài, đám người sau lưng bàn tán thêm vài câu rồi giải tán, anh dẫn cô băng qua đường, đi đến chỗ vắng người, Chúc Tinh Dao đi chậm lại, quay đầu lại nhìn lại, “Chắc là không có ai nhận ra chúng ta…”

Giang Đồ dừng một chút, thả tay ra khỏi vai cô, sau đó lại nắm lấy tay cô.

Đã qua cảm xúc mơ hồ ngây thơ thời còn thiếu nữ, Chúc Tinh Dao biết rõ tình cảm bây giờ của mình với Giang Đồ, nhưng không biết vì sao, đáy lòng vẫn có chút cảm xúc chẳng thể nói rõ, không có cách nào để cô đến gần Giang Đồ mà không có thù oán gì.

Cô giật mình, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay anh.

Giang Đồ không biết cô muốn rút tay ra hay đáp lại anh, nhưng anh không một chút do dự nào, càng dùng sức nắm chặt tay cô hơn nữa, dắt cô đi vể phía trước.

Mãi cho đến cửa quán ăn, Giang Đồ mới buông tay cô ra, cúi đầu nhìn cô: “Vào thôi.”

Đây là quán mới mở, lúc này rất ít khách. Giang Đồ bảo Chúc Tinh Dao ngồi ở bàn trong góc đợi anh rồi đi gọi món. Giang Đồ lấy hai phần canh tiết vịt, mấy phần đồ ăn vặt, lấy thêm một chai sữa đậu có nhiệt độ bình thường.

Sữa đậu không phải nhãn hiệu mà cô thích hồi còn đi học, cửa hàng này không có.

Chúc Tinh Dao nếm thử một ít canh tiết vịt, ngẩng đầu nói: “Không ngon bằng Tào Ký.”

“Cho nên mới vắng khách.” Giang Đồ bình tĩnh nói, “Tào Ký đã kinh doanh rất nhiều năm rồi, hương vị vẫn ngon nhất, quán này dám mở gần Tào Ký xem ra cũng có can đảm, lần sau vần là nên đến Tào Ký.”

Chúc Tinh Dao “ừm” một tiếng, trong lòng hơi lo lắng, không biết ông chủ Tào Ký còn nhớ cô hay không, năm đó cô khóc trong cửa hàng của ông, lại đuổi theo hỏi chuyện và địa chỉ nhà Giang Đồ. Cho dù cô có khiêm tốn đi chăng nữa thì cũng được xem là người của công chúng, hơn hết ông chủ rõ ràng biết Giang Đồ, nếu cô và Giang Đồ xuất hiện, ông chủ nhớ đến thì làm sao?

Cô không muốn Giang Đồ biết được chuyện kia, cho nên vừa nãy mới không dám tới quán Tào Ký.

Chúc Tinh Dao hơi đói, dạ dày không tốt lắm, vừa uống sữa đậu vừa cắn ống hút. Giang Đồ giải quyết thức ăn còn lại, anh nhìn thấy trong mắt cô lộ ra vẻ uể oải, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ khẳng định mệt muốn chết rồi.

Anh nhanh chóng đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

Chúc Tinh Dao ở trên xe mơ màng buồn ngủ hơn mười phút, xe dừng lại, Giang Đồ quay đầu nhìn cô: “Mấy ngày tới em có kế hoạch gì không?”

“Ngày mai là sinh nhật mẹ mình.” Chúc Tinh Dao nhìn anh, “Mình đồng ý với hiệu trưởng lên sân khấu biểu diễn cho ngày kỷ niệm ngày thành lập trường rồi, tối mai Tây Tây sẽ trở về, ngày 3,4 diễn tập với cậu ấy.”

Giang Đồ nghĩ đến ngày 4 tháng 10 là sinh nhật thứ 50 của Thư Nhàn, anh gật đầu: “Ừm, anh giúp em mang hành ly vào.”

Chúc Tinh Dao vội vàng nói: “Không cần, bố mẹ mình đang ở đây…Mình nhờ chú Lưu ra mang vào.”

Lão Lưu nhanh chóng đi ra, Giang Đồ đưa vali cho lão Lưu: “Chú Lưu, phiền chú rồi ạ.”

“Nên làm mà…” Lão Lưu nhìn anh, sau đó nhìn Chúc Tinh Dao, xách hành lý rời đi. Chúc Tinh Dao đi phía sau, lão Lưu quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Đồ vẫn luôn đứng yên tại chỗ, nhịn không được thấp giọng hỏi: “Cô chủ, bây giờ cháu đang yêu đương không công khai với tên nhóc kia sao? Còn không cho người nhà biết…”

Chúc Tinh Dao sửa lại cho lão Lưu: “Chú Lưu, cậu ấy tên là Giang Đồ.”

Lão Lưu: “Được được được, Giang Đồ, chú nhớ rồi.”

Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Chú Lưu bây giờ con chưa nói tới chuyện đó, chú đừng nói với bố mẹ con nhé.”

“Chú biết rồi, chuyện cháu không muốn chú nói, có khi nào chú nói chưa?” Lão Lưu cười, lại thở dài, “Mau vào đi, vừa nãy ông bà chủ còn nhắc đến cháu sao đã trễ như vậy rồi mà chưa về nữa đấy.”

“Dạ.” Đến cửa nhà, Chúc Tinh Dao chặn lão Lưu lại.

Về đến nhà, Chúc Tinh Dao đi tắm rửa trước, Đinh Du nhân lúc cô tắm rửa giúp bà sắp xếp lại hành lý giúp cô. Qua nửa giờ, Chúc Tinh Dao mặc váy ngủ bước ra khỏi phòng tắm, phá vỡ Đinh Du đang đếm thuốc của cô, cô tròn mắt nhìn: “Mẹ, sao mẹ lại đếm thuốc của con nữa rồi.”

Đinh Du đặt lọ thuốc xuống, vui mừng nhìn cô: “Chỉ uống ba viên, tốt hơn nhiều so với trước kia.”

Chúc Tinh Dao ngồi xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu quy trình chăm sóc da buổi tối, như có điều suy nghĩ: “Đã tốt hơn nhiều, không mơ thấy ác mộng nữa ạ.” Cơn ác mộng của cô ít đi, hiện tại hầu như không còn mơ thấy mình đuổi theo còn Giang Đồ thì chạy, nhưng làm sao cũng không đuổi theo kịp còn cảnh tượng bị ngã một chân đầy máu.

Đinh Du liếc mắt nhìn người máy nhỏ trên bàn, xoa xoa đầu cô, dặn dò cô ngủ sớm rồi đóng cửa lại.

Trong phòng khách, Chúc Vân Bình còn đang xem tin tức buổi tối, Đinh Du ngồi xuống bên cạnh ông, thở dài. Chúc Vân Bình cúi đầu hỏi vợ: “Có chuyện gì vậy? Con lại uống thuốc nhiều hơn nữa à?”

“Không phải, con bé chỉ uống ba lần.” Đinh Du mỉm cười, “Người máy kia anh cũng thấy rồi chứ? Em thấy con mình xem nó như bảo bối, cũng không biết là ai tặng… Em nhớ năm đó Lục Tễ hình như là học Công nghệ Thông tin phải không? Anh nói xem có thể là do nó tặng không?”

Chúc Vân Bình bật cười: “Bọn nó lúc còn học đại học thì chia tay, đã bao nhiêu năm rồi.”

Đinh Du suy tư một chút: “Em đang suy nghĩ xem có phải bọn nó đã nối lại tình xưa rồi hay không.”

“Chắc là không phải, nếu có thể thì đã tái hợp từ sớm rồi.” Chúc Vân Bình đổi đài, “Em còn nhớ chuyện Tinh Tinh bị quấy rối khi học lớp 12 chứ? Lúc ấy Giang Đồ giúp con mình đánh người xả giận, nếu là bạn học nam bình thường đâu có thể như vậy. Năm đó Tinh Tinh bởi vì Giang Đồ mà ra tay đánh Trần Nghị, lúc ấy không phải bác sĩ tâm lý bảo tìm Giang Đồ sao? Anh tìm hiểu rồi, thằng bé học trí tuệ nhân tạo ở Mỹ.”

Đinh Du sửng sốt: “Cho nên, anh nói người máy kia là Giang Đồ tặng?”

Chúc Vân Bình thở dài: “Hẳn là không còn ai khác.”

Vận mệnh đã quấn lấy hai người này từ lâu, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ gặp lại nhau.

Tối hôm sau, Chúc Tinh Dao và Chúc Vân Bình đang ở cùng Đinh Du cắt bánh sinh nhật, tin nhắn nhóm Wechat hết tin này đến tin nhắn khác, cô ăn xong bánh ngọt nhìn thoáng qua, là chuyện Hứa Hướng Dương đang tổ chức tụ họp, thời gian là tối thứ 5.

Hầu như tất cả mọi người đều đăng ký.

Hứa Hướng Dương: “Trước kia tụ họp đón Tết cũng không đông đủ người như vậy.”

Lớp phó: “Giang Đồ và Chúc Tinh Dao vẫn chưa nói gì cả, bọn họ tham gia đúng không?”

Lê Tây Tây: “Tôi đi, Tinh Tinh chắc chắn sẽ đi. Tám giờ hơn biểu diễn xong bọn tôi sẽ đến ngay.”

Có người can đảm @ Giang Đồ, không nhận được phản hồi.

Trong nhóm yên tĩnh một chút.

Chúc Tinh Dao suy nghĩ, gửi một tin nhắn: “Tham gia.”

Giây tiếp theo.

Giang Đồ: “Ừ.”

Lê Tây Tây: “…”

Ngay lập tức, Chúc Tinh Dao nhận được tin nhắn thoại của Lê Tây Tây trong tin nhắn cá nhân: “Hai cậu đang ở bên cạnh nhau à? Còn gửi tin nhắn, tin nhắn của cậu vừa gửi đi thì cậu ấy “ừ” một tiếng, giống như cậu đang đại diện cho hai người.”

Chúc Tinh Dao nhìn xem, hình như đúng thật như vậy…

Cô không cẩn thận, kem trên thìa rơi xuống màn hình, Đinh Du vội vàng rút khăn giấy cho cô: “Lau đi, xem cái gì thế, đợi ăn bánh xong rồi xem.”

“Dạ… Nhóm lớp đang nói chuyện ngày kỷ niệm thành lập trường với buổi gặp mặt ạ.” Chúc Tinh Dao đặt bánh ngọt xuống, nhận lấy khăn giấy lau điện thoại.

Chúc Vân Bình thăm dò hỏi: “Ngày kỷ niệm thành lập trường, các bạn lớp con đi nhiều không?”

Chúc Tinh Dao: “Khá nhiều ạ lại đúng dịp lễ Quốc Khánh, mọi người đều có thời gian.”

“Các bạn trước đây có quan hệ tốt với con, đều đi hết?”

“Đều đi ạ.”

“Ồ vậy thì quá tốt, cứ đi chơi vui vẻ.” Chúc Vân Bình ăn bánh ngọt, nhìn con gái, tiếp tục thăm dò một câu, “Người máy kia, là bạn học tặng con sao?”

Động tác của Chúc Tinh Dao ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn ông một cái, lúc này mới nhận ra… Bố cô dường như đang thăm dò, cô mím môi cười: “Bố muốn à?”

Chúc Vân Bình cười: “Bố không cần, ngược lại có thể mang cho bà nội một cái.”

Chúc Tinh Dao suy nghĩ, cũng cảm thấy có thể tặng bà nội và cháu trai nhỏ một cái, đợi sau khi đưa ra thị trường thì đi mua thôi.



Trong phòng luyện tập, Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây đang diễn tập, các cô có hai tiết mục, một là Lê Tây Tây hát trên nền nhạc cello của cô, còn lại là cô diễn tấu cá nhân.

Buổi chiều, Lâm Giai Ngữ gửi tới một chuỗi biểu cảm khóc lớn, hỏi Chúc Tinh Dao: “Hai cậu đang ở đâu thế? Mình muốn tìm các cậu đi chơi, mình viết bản thảo gần như hói đầu rồi!”

Chúc Tinh Dao gửi địa chỉ cho cô ấy, Lê Tây Tây: “Giai Ngữ, giờ trà chiều sắp đến, cậu thuận tiện mua đồ ăn cho bọn mình luôn nha.”

Không bao lâu, Lâm Giai Ngữ mang theo một túi trà chiều ầm ĩ đẩy cửa tiến vào, Lê Tây lập tức đình công, chạy ra chào đón cô ấy: “Tinh Tinh, nghỉ một chút đi, mình đói chết mất.”

Ba người ngồi ở trước bàn ăn bữa chiều, Lê Tây Tây chợt ra điều gì đó, quay đầu hỏi: “Tinh Tinh, người máy của cậu đâu? Không phải nói đưa cho mình xem sao?”

Chúc Tinh Dao lấy Tiểu Giang từ trong đặt lên trên bàn, Lê Tây Tây nhìn thấy trên đầu robot lấp lánh ánh sáng, vui vẻ nói: “Hello, bạn cùng lớp Tiểu Giang.”

Tiểu Giang: “Xin chào.”

Lê Tây Tây: “…”

Cô ấy giật mình, khiếp sợ chỉ vào robot: ‘Tại sao giọng nói lại giống với Giang Đồ thế?”

Lâm Giai Ngữ bật cười: “Âm thanh mô phỏng mà, thật ra nếu nghe kỹ cũng không giống lắm, giọng nói của Giang Đồ càng…” Gần đây cô thức khuya quá nhiều, đầu óc chập mạch, chẳng thể tìm được từ để hình dung.

“Giọng nói của Giang Đồ trầm với có từ tính hơn một chút, dù sao người máy cũng chỉ là người máy, âm thanh hơi lạnh về mặt máy móc.” Chúc Tinh Dao nói, ngay từ đầu cô cũng cảm thấy giống nhưng nghe nhiều thì cảm thấy không giống nữa.

Lê Tây Tây vô cùng tò mò, ôm người máy Tiểu Giang sờ đông sờ tây nhìn xem, “Chức năng “Gọi đâu có đó” vừa ra lệnh lập tức trả lời lại hả? Video trực tiếp?”

“Xem Giang Đồ có rảnh không, nếu cậu ấy không có thời gian thì nó sẽ tự động trả lời.”

“Để mình thử xem.” Lê Tây Tây hưng phấn nói.

Lê Tây Tây: “Tiểu Giang, Giang Đồ là người vô cùng nhẫn nại đúng không?”

Tiểu Giang: “Đúng thế.”

Chúc Tinh Dao: “… Cậu hỏi cái này để làm gì?”

Lâm Giai Ngữ cười: “Tiểu Giang, Giang Đồ thích ai?”

Tiểu Giang: “Thích Chúc Tinh Dao.”

Chúc Tinh Dao ngây người, Lâm Giai Ngữ và Lê Tây Tây cũng không nghĩ tới sẽ có câu trả lời kiểu này, Lê Tây Tây chớp mắt: “Vậy cậu có thích tôi không?”

Tiểu Giang: “Cậu là ai?”

Lê Tây Tây: “Lê Tây Tây.”

Tiểu Giang: “Không thích.”

Lê Tây Tây có chút không tưởng tượng nổi, Lâm Giai Ngữ nhìn sắc mặt đang bối rối của Chúc Tinh Dao, hỏi ngay: “Tinh Tinh, cậu không biết còn có chức năng này?”

Chúc Tinh Dao khẽ lắc đầu, cô cũng chưa từng thử hỏi Tiểu Giang vấn đề như này…

Tròng mắt Lâm Giai Ngữ đảo một vòng, cười nói: “Mình thử “Gọi đâu có đó” nha, gọi trực tiếp cho Giang Đồ? Hay là kết nối với Giang Đồ?”

Một giây sau.

Màn hình tối hơn một chút, hiển thị: Đang kết nối.

Chúc Tinh Dao: “…”

Lúc đó Giang Đồ đang lái xe, kết nối xong rồi đặt điện thoại lại trên xe, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh: “Lần này em gọi anh hay là Tiểu Giang nổi điên?”

Lâm Giai Ngữ: “…”

Lê Tây Tây: “…”

Hai người đồng thời nhìn về phía Chúc Tinh Dao.

Chúc Tinh Dao vội vàng nói: “Là mình, Tây Tây muốn thử người máy này, Giai Ngữ cũng đang ở đây.”

Lâm Giai Ngữ nói ra thắc mắc: “Tiểu Giang nổi điên là sao thế?”

Từ “Nổi điên” do Chúc Tinh Dao nói, Giang Đồ nhìn về phía trước, cảm thấy miêu tả này có chút đáng yêu, anh cười thầm: “Người máy này là sản phẩm thử nghiệm, công năng vẫn chưa ổn định lắm.”

Sau khi Chúc Tinh Dao tắt chức năng, Lê Tây Tây nhìn chằm chằm vào người máy như có điều suy nghĩ: “Tiểu Giang, sao tên này nghe giống con trai của các cậu vậy?”

Chúc Tinh Dao: “…”

Lâm Giai Ngữ bật cười: “Thật sự rất giống.”

Chúc Tinh Dao trừng mắt nhìn cô ấy: “Không phải là cậu gợi ý cho mình à, những tên cậu nói hay hơn Tiểu Giang hả?” Cô chuyển chủ đề, “Cậu viết bản thảo gì thế, sao viết đến mức sắp hói đầu vậy?”

“Cái này à…” Lâm Giai Ngữ nhìn cô, ngượng ngùng nói cô ấy đang viết câu chuyện của cô và Giang Đồ, đương nhiên câu chuyện này bao gồm cả đám người bọn họ, nhưng cô ấy không có cách nào cảm nhận được cảm xúc của từng người, cô ấy chỉ có thể viết những gì cô ấy biết, cô ấy hiểu, một nửa thực tế một nửa dựa vào biên soạn. Đặc biệt là góc nhìn của Chúc Tinh Dao, chỗ này vô cùng khó viết. Cô ấy có chút do dự, nhỏ giọng nói: “Nếu mình nói mình đang viết câu chuyện về nhóm chúng ta, các cậu có thể chấp nhận nó không?”

Hai người đồng thời sửng sốt, Chúc Tinh Dao hỏi: “Bọn mình?”

Lâm Giai Ngữ suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Đúng vậy, cậu nghĩ xem đám người chúng ta, Lục Tễ, Hứa Hướng Dương năm đó là đoạt huy chương vàng cuộc thi Vật lý, được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa. Tinh Tinh là nữ thần học đường, từ khi còn nhỏ đã có thể mở một buổi biểu diễn cá nhân. Tây Tây là một ca sĩ từ chương trình tuyển chọn giọng hát, bây giờ ai không biết cậu? Đinh Hạng là cảnh sát, Chu Nguyên làm nhà nhiếp ảnh cũng có chút danh tiếng, các cậu không cảm thấy đây là tài liệu rất thiết thực sao?”

Nhất là Chúc Tinh Dao, xứng đáng với vai nữ chính.

Lê Tây Tây bỗng nhiên hứng thú: “Viết đi! Viết mình và Hứa Hướng Dương vào nữa, cậu muốn biết cái gì? Để mình nói cho. Trước đây mình cũng muốn xuất bản một cuốn sách cho gia đình, người đại diện của mình cũng muốn mình…mà làm sao mình có thể viết được.”

Các cô cũng không luyện hát luyện đàn nữa, bắt đầu trò chuyện thời trung học.

Đến cuối cùng, Lâm Giai Ngữ thừa dịp Chúc Tinh Dao đi vệ sinh, kéo Lê Tây Tây hỏi nhỏ: “Có một số việc mình không tiện hỏi Tinh Tinh, hỏi cậu được chứ?”

Lê Tây Tây nhướng mày: “Cậu muốn hỏi chuyện của cậu ấy và Lục Tễ?”

Lâm Giai Ngữ ra sức gật đầu, Lê Tây Tây đem những chuyện mà mình biết, cơ bản đều nói ra hết.

Lâm Giai Ngữ sửng sốt, hỏi: “Cậu nói Lục Tễ viết tám mươi bảy bức thư tình cho Chúc Tinh Dao? Bắt đầu từ bữa tiệc chào đón lớp 10, mỗi thứ sáu hàng tuần đều có?”

Lê Tây Tây: “Đúng vậy, gần ba năm, à đúng rồi chỉ thiếu đúng một bức thư thôi, hình như chính là tuần mà Tinh Tinh và Lục Tễ bị tố cáo vì yêu sớm, hôm đó không có. Những lúc khác, dù nắng hay là mưa, chữ ký vẫn luôn là J, cậu và Lục Tễ ngồi cùng bàn lâu như vậy, cũng biết chữ cậu ấy không được đẹp, còn thích dùng chữ cái thay thế cho chữ ký của mình nữa.”

Chúc Tinh Dao đẩy cửa tiến vào, Lâm Giai Ngữ quay đầu, ngây người nhìn cô.

Chúc Tinh Dao nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

Lâm Giai Ngữ dùng sức nuốt nước bọt, gắng gượng nở nụ cười: “Không nói gì.”

Cô ngồi cùng bàn với Lục Tễ một năm, chưa từng thấy Lục Tễ viết thư tình, nét chữ của không đẹp, anh rất lười viết chữ, lười đến mức có thể không viết thì không viết, có đôi khi cô nhờ anh viết giúp các bước giải toán, nhưng cô biết anh có thói quen ký tên J đại diện cho chính mình.

Tuy nhiên…

J cũng có thể là Giang.

Tám mươi bảy bức thư tình, ký tên đều là J, chữ không đẹp … Nhưng mà, Giang Đồ viết chữ rất đẹp.

Lâm Giai Ngữ cố gắng nhớ lại mọi thứ về Lục Tễ năm đó, vẫn cảm thấy Lục Tễ không giống một người có thể kiên nhẫn viết tám mươi bảy bức thư tình, càng giống chuyện mà Giang Đồ sẽ làm hơn.

Ngày 4 tháng 10 sinh nhật Thư Nhàn, Giang Lộ đặt phòng ăn ở bên ngoài, mời mấy người bạn thân của Thư Nhàn và cả nhà Lâm Giai Ngữ đến. Lúc thắp nến, Giang Lộ ôm bả vai Thư Nhàn nói: “Mẹ, mẹ cứ ước nguyện năm nay có vận đào hoa đi.”

Thư Nhàn đánh lên tay cậu một cái, quở trách: “Con nói hưu nói vượn gì đó.”

Giang Lộ hừ một tiếng: “Con không nói bậy, mẹ mới 50 thôi, vẫn còn trẻ, dù sao cũng phải tìm một người sống qua ngày, mẹ tái hôn, con và anh con lại không phản đối. Phải không, anh.” Cậu nâng cằm lên với Giang Đồ.

Giang Đồ đứng ở bên kia, trên mặt không có cảm xúc gì, anh nhìn Thư Nhàn: “Đây là chuyện của mẹ.”

Thư Nhàn không ngờ tới Giang Đồ cũng muốn như vậy, bà nhịn không được đỏ mắt, lau nước mắt cười: “Ây da, nói cái này làm gì, mẹ không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại mẹ đang mong con sớm tìm bạn gái, mau chóng kết hôn, sau này nếu sinh con, mẹ trông giúp các con.”

Giang Lộ vỗ ngực cam đoan: “Cái này mẹ cứ yên tâm đi.”

Thư Nhàn trừng mắt nhìn cậu: “Không nói con.”

Giang Lộ nói: “Con biết, con giúp anh con đảm bảo điều đó.”

Giang Đồ nhìn cậu một cái, không nói gì.

Một lúc sau, anh cầm hóa đơn bước ra ngoài thanh toán.

Một nhóm người đi ra khỏi nhà hàng, Giang Đồ đưa Giang Lộ và Thư Nhàn về tiểu khu, xe dừng ở dưới lầu, đang chuẩn bị lái đi thì có người gõ cửa xe, là Lâm Giai Ngữ.

Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ đứng trước xe, anh cúi đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

Lâm Giai Ngữ trực tiếp hỏi: “Giang Đồ, lúc cậu còn học trung học đã viết thư tình cho Tinh Tinh phải không? Tám mươi bảy bức thư tình, là cậu viết, đúng chứ?”

Giang Đồ nhíu mày, trầm mặc một chút, hỏi: “Làm sao cậu biết được?”

Lâm Giai Ngữ thở dài: “Quả nhiên là cậu viết.” Cô rất khó hiểu, “Nhưng mà, chữ của cậu rất đẹp mà, cậu cố ý viết xấu à?”

Giang Đồ không kiên nhẫn: “Cậu muốn nói gì?”

Lâm Giai Ngữ ném xuống một quả bom: “Tinh Tinh cho rằng tám mươi bảy bức thư tình kia là Lục Tễ viết cho cô ấy.”

“Cậu nói gì?” Cả người Giang Đồ cứng đờ.

Lâm Giai Ngữ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng khiếp sợ của Giang Đồ như vậy, cô ngẫm lại cũng cảm thấy hít thở không thông: “Tinh Tinh cho rằng tám mươi bảy bức thư tình là Lục Tễ viết. Thư tình, đèn ánh sao, còn gì nữa? Chắc chắn vẫn còn phải không? Tất cả chuyện này, chẳng phải cậu đẩy cô ấy đến bên cạnh Lục Tễ sao?”

“Giang Đồ….nếu tôi là Tinh Tinh, tôi nhất định bị cậu làm cho tức chết.”

HẾT CHƯƠNG 54.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv