Một giây, hai giây, ba giây... người đàn ông cuối cùng cũng đứng lên, Cát Niên tự ép mình đối diện với sự phẫn nộ và khinh thường của anh, cô là người phụ nữ độc ác, bỉ ổi biết bao, vậy thì cứ để anh ta nhìn cho rõ.
.
Chiếc xe của người lạ rẽ khỏi con ngõ nhỏ tối tăm, chạy thẳng tới Bệnh viện Nhân dân số 3 gần nhất. Cát Niên ngồi ở ghế sau, Bình Phượng nằm gối lên chân cô, trên khuôn mặt trang điểm đậm dần xuất hiện những giọt mồ hôi trộm, phần da thịt thấp thoáng lộ ra trở nên vàng vọt.
Cát Niên vuốt nhẹ tóc Bình Phượng, cầu cho mau tới bệnh viện, trong xe không ai nói chuyện, ngoài tiếng Bình Phượng thỉnh thoảng rên rỉ mơ hồ, chỉ có tiếng thở của ba người. Cát Niên vốn không giỏi tiếp xúc với người lạ, huống hồ sự tình lại bắt đầu bằng một cảnh tượng hỗn loạn và khó xử như vậy, cô thậm chí còn không dám bừa bãi quan sát người ngồi ghế trước từ phía sau, chỉ nhớ màu vạt áo đen và hương nước hoa cologne thoang thoảng trên người anh ta.
Trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, người đàn ông hạ kính xe, châm một điếu thuốc, Cát Niên bị khói thuốc làm sặc, không kìm nổi bèn ho lên một tiếng, người đàn ông nghe thấy liền nghiêng đầu lại. Cát Niên hốt hoảng, cô biết mình và Bình Phượng có thể lên chiếc xe này đã là một sự may mắn hiếm có, lo sợ thái độ của mình bị hiểu nhầm thành không biết thân biết phận, có ý gì đối với việc hút thuốc, cô vội vàng đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi không... anh cứ hút đi, mau hút đi.”
Người ở hàng ghế trước nghiêng người, Cát Niên càng cố cúi gằm mặt, không nói còn không sao, nói ra lại hóa ra chữa lợn lành thành lợn què. Cô nghĩ, thực ra lúc này điều bản thân nên làm nhất là nói một tiếng cảm ơn, người dưng gặp nhau, người ta vốn không có nghĩa vụ phải giúp các cô, huống hồ chuyện này xem ra còn dẫn đến một chuyện không lấy gì làm vui vẻ khác, bất kể trên thực tế có phải bắt nguồn từ hai cô hay không.
“Cảm ơn anh.” Cô nói nhỏ.
Đèn đỏ đã hết, dòng xe phía trên bắt đầu chậm chạp di chuyển, người đàn ông dập điếu thuốc đang hút dở, ngồi ngay người, tập trung nhìn về phía trước, không có bất kỳ phản ứng nào đối với lời cảm ơn của Cát Niên.
Cũng đúng, như “bạn” anh ta vừa nói, đưa “hai đứa cave” tới bệnh viện thì có gì vẻ vang, ra tay giúp đỡ lần này có chăng cũng chỉ vì anh ta không phải người thấy chết mà không cứu, còn lòng cảm kích của cô, anh ta căn bản cũng chẳng coi ra gì.
Nghĩ như vậy, trong Cát Niên thấy bình tâm trở lại, trong đầu chỉ nghĩ bao giờ tới bệnh viện, vết thương của Bình Phượng không có gì bất trắc mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối ở phòng cấp cứu của bệnh viện cũng không hề yên tĩnh. Bình Phượng được khiêng vào gian điều trị, nhân viên hộ lý tiến hành kiểm tra tình trạng vết thương, kết quả chuẩn đoán cho thấy ngoài bị thương nhẹ ở phần mềm, nghiêm trọng nhất chính là phần chân, kết quả chụp X-quang vẫn chưa có nhưng dựa theo kinh nghiệm của mình, bác sĩ có thể khẳng định xương chân đã bị gãy do chịu ngoại lực tác động, đề nghị nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cố định.
“Cô là người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ hỏi Cát Niên.
Cát Niên nhìn Bình Phượng, gật gật đầu, tuy bố mẹ Bình Phượng vẫn khỏe mạnh, nhà lại đông anh chị em, nhưng người có thể dựa vào chỉ có cô mà thôi.
“Chuẩn bị phí nhập viện đi, tình trạng vết thương của cô ấy không nhẹ đâu, cô cứ tới phòng thu phí nộp tiền trước đã.” Bác sĩ vừa nói vừa quan sát Cát Niên.
Lúc này Bình Phượng đã tỉnh táo lại, lấy tay chống nửa người dậy, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Đóng năm nghìn trước, thừa thiếu sau này tính sau.”
“Mẹ nó!” Bình Phượng nén đau chửi thề một tiếng. “Có nhầm gì không đấy, chả trách đều nói bệnh viện các người uống máu người, có cần phải chém ác như vậy không?”
Bà bác sĩ làm chuẩn đoán cấp cứu nghe xong liền cười nhạt: “Tiền cũng chẳng phải thu vào túi tôi, nói thật, cô có đóng hay không đối với tôi cũng chả tổn hại gì. Vết thương trên chân cô nếu như tới tìm thầy lang, đắp thuốc lá, rẻ nhất cũng phải trên dưới 500 tệ, dù gì cũng chẳng đến mức chết người, nhưng sau này đi đường tập tễnh, các cô tiếc tiền, có khi còn trở thành người đẹp khuyết tật không chừng.”
“Bà nói cái kiểu gì thế...” Bình Phượng giận dữ, giãy giụa định ngồi dậy. Cát Niên lập tức giữ cô lại, Bình Phượng tuy không chịu nhưng vết thương trên chân quả thực quá nhức, có muốn làm dữ cũng không nổi, đành cắn răng tự trách mình xui xẻo.
Vị bác sĩ thấy tình cảnh như vậy lại nói tiếp: “Xem vết thương của cô là do người ta đâm vào có phải không, ai đâm thì đi mà tìm người đó... sao, không bắt được gây tai nạn à?”
Cát Niên cúi đầu mặt tái xanh nhợt nhạt, Bình Phượng cũng nhất thời không nói được gì, một lúc sau mới lôi ra cuộn tiền lúc trước nhờ Cát Niên cất hộ, khoản tiền hôm nay cô kiếm được rồi liều mạng bảo vệ, thực ra đếm đi đếm lại cũng không nổi 1000 tệ, cộng thêm chút tiền tích góp được, và tất cả số tiền Cát Niên mang theo trong người, vẫn chưa đủ 2000 tệ.
Bình Phượng cầm số tiền, hai mắt dần dần tối lại, cô làm dữ gì chứ? Bệnh viện là nơi hiện thực như vậy, cô có thể kéo dài mấy ngày, đến ngày hôm sau cũng vẫn phải đóng tiền. Cô chẳng có chút ưu điểm nào, duy nhất chỉ dựa vào cơ thể tươi trẻ này, nếu như què một chân, còn ai vung tiền ra mua một gái điếm tàn phế nữa. Cô không muốn bác sĩ xem thường mình, nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra.
“Ấy, các cô cứ nghĩ cách đi.” Vị bác sĩ tuy miệng cay nghiệt nhưng vẫn còn chút lương tâm, cũng không tiếp tục thêm dầu vào lửa.
“Nhà mình vẫn còn một ít, về lấy trước đã.” Cát Niên vỗ vai Bình Phượng, đứng dậy định đi.
Bình Phượng lập tức kéo cô lại, “Cậu có bao nhiêu tiền chả nhẽ mình còn không biết? Cậu còn phải nuôi đứa bé nữa.”
“Nhưng cũng phải nghĩ cách chứ.” Số tiền Cát Niên có thể dùng thực sự cũng chỉ chưa đến 1000 tệ, tiền Phi Minh đi học, tiền ăn ở đi lại không phải là ít, cô cơ bản khó có nổi một khoản tích góp. Nghĩ cách, nghĩ cách, nhưng cách ở đâu, cô cũng không biết. Sống cuộc sống thanh đạm lánh đời, cô hoàn toàn không thấy khổ, nhưng vào lúc này đây, khi hiện thực tìm đến tận cửa, cô mới thực sự lĩnh hội được sự đáng sợ của nghèo khó. Anh họ không biết đang ở đâu, đến một người có thể vay tiền cô cũng không có.
“Lái xe đâm người ta rồi chạy mất, thật là đáng ghét!” Một cô hộ lý bên cạnh không kìm nổi bất bình cũng thêm vào một câu.
Đúng lúc đó, mắt Bình Phượng chợt sáng lên, bàn tay vừa kéo Cát Niên nắm chặt lại, tay kia đưa lên lau nước mắt, nói gấp: “Anh ta có lẽ vẫn chưa đi được xa!”
“Ai?” Cả bác sĩ lẫn Cát Niên đều sững người.
“Tôi nhớ ra rồi, người đưa tôi đến, người đàn ông đưa tôi đến đây, chính là anh ta đâm tôi! Đừng để anh ta chạy thoát...”
Cát Niên nhìn Bình Phượng mà không dám tin, ánh mắt Bình Phượng hoàn toàn tỉnh táo, trong tỉnh táo có cả sự van nài, Cát Niên đọc được lời cô không nói ra miệng: “Người đàn ông đó nhìn có vẻ nhiều tiền, 5000 tệ đối với anh ta có đáng gì!”
“Đàn ông? Người đưa cô đến, có phải cao cao, mặc đồ đen không?” Bà bác sĩ phản ứng lại đầu tiên.
“Đúng, chính là anh ta.” Bình Phượng ra sức gật đầu, tay cô bấm chặt lấy Cát Niên.
Nữ bác sĩ không chút do dự, lập tức quay sang dặn dò mấy hộ lý bên cạnh: “Cô đuổi theo xem, nói với bảo vệ một tiếng, xem còn có thể chặn anh ta lại được không.”
Cát Niên khẽ mở miệng, không hiểu sao không thể thốt ra lời, chỉ còn biết nhìn cô hộ lý chạy như bay về phía cửa.
“Các cô cũng thật là, chuyện lớn như vậy sao không nói sớm, chút ý thức bảo vệ chính mình cũng không có?” Bà bác sĩ nhíu mày lên lớp. “Còn không mau gọi điện báo cảnh sát đi, phải bắt người gây tai nạn chịu trách nhiệm chứ.” Vừa nói bác sĩ vừa quay sang Cát Niên, “Cô đi cùng cô ấy, cô ấy đã không cử động được rồi, cô đi xem xem, nếu bảo vệ đuổi kịp rồi cũng có thể nhận diện xem sao.”
Cát Niên cụp mắt, hàng lông mi khẽ chớp, ánh sáng và bóng tối đan chéo vào nhau. Cô nhẹ nhàng gỡ bàn tay Bình Phượng đang níu chặt lấy mình, gật đầu đi ra.
Cát Niên đi theo vị bác sĩ ra khỏi phòng điều trị, vừa đúng lúc thấy cô hộ lý khi nãy từ cửa chính thở hồng hộc chạy vào, vừa đấm ngực vừa nói: “Cũng may chạy nhanh, bảo vệ chặn được một người ở bãi đỗ xe, mặc đồ màu đen, dáng người cao, liệu có phải người vừa đưa các cô tới khi nãy không? Thật đúng là không ngờ, nhìn đĩnh đạc đường hoàng vậy mà, tôi còn cứ nghĩ anh ta làm việc nghĩa, suýt chút nữa lại để anh ta chạy thoát.”
Ngay sau đó, người đàn ông được hai nhân viên bảo vệ “hộ tống” hai bên từ từ bước vào.
Cát Niên thấy buồn, Hàn Thuật từng nói, cô nói dối đã thành tinh. Tuy cô thực sự nói dối không ít nhưng chưa từng làm hại tới bất kỳ ai, huống hồ còn là người vừa mới giúp mình. Cô cúi gằm mặt, chỉ nghe tiếng bước chân đang tiến lại quanh mình, một lần nữa ngửi thấy mùi cologne nhè nhẹ.
Ống quần anh ta là lượt ngay ngắn, đôi giày cũng chỉnh tề, sạch sẽ. Cát Niên có thể cảm thấy con người này cũng giống như Hàn Thuật, đều được sinh trưởng trong một môi trường tốt. Nhưng Bình Phượng cũng có đôi chân dài đẹp đẽ, tuy đôi chân ấy luôn phải đi những đôi giày rẻ tiền, nhưng cô không thể bị què. Nếu như còn lựa chọn nào khác, Cát Niên sẽ không làm thế này, nhưng trên thế gian bao nhiêu tội ác như vậy, có bao tội ác là tự nguyện? Công bằng vốn dĩ chỉ là tương đối, sự lương thiện cũng thế.
“Cô xem, có phải anh ta không?” Bà bác sĩ giục.
Cát Niên chậm chạp ngẩng đầu, nâng cao cằm, đón nhận cặp mắt dò xét lạnh lùng từ người đối diện.
“Chính là anh ta.” Cô quả nhiên có tài nói dối thiên bẩm, một câu nói đảo lộn trắng đen thốt ra khỏi miệng mà vẫn điềm nhiên đến vậy.
“Ha.” Người đàn ông cười hắt một tiếng, dường như cố tự cắt nghĩa cho bản thân, “Tôi đâm vào cô ta?”
“Không phải sao?” Mặt bà bác sĩ lộ vẻ coi thường.
“Nếu như tôi đâm vào cô ta, tôi tuyệt đối không đi như thế này. Đáng tiếc, rất xin lỗi, người đâm cô ta không phải là tôi.” Anh ta tự giải thích rành rọt từng chữ, hoàn toàn không phẫn nộ và kích động như Cát Niên dự liệu: “Đâm vào cô ta là một chiếc Audi màu đen, ngay lúc đó đã bỏ đi rồi, vừa đúng lúc tôi ở gần đấy nên mới đưa bọn họ tới bệnh viện.”
“Chính là anh đâm vào tôi! Nếu không, sao anh lại tốt bụng chạy cả quãng đường đưa chúng tôi tới đây, anh tưởng mình là Lôi Phong (1) sống lại chắc? Ai mà ngốc như thế?” Bình Phượng ngồi trên xe đẩy, được một hộ lý đẩy ra, cao giọng nói lý. Đôi mắt phượng lấm lem mascara toát lên vẻ dữ tợn, từng ấy năm lăn lộn trên đường đời, cô sớm đã học được cách bảo vệ bản thân, để giữ được đôi chân này, cô có thể không màng tất cả.
(1). Lôi Phong: một chiến sĩ Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, là một tấm gương vì nhân dân quên mình, vô tư giúp đỡ mọi người.
“Đúng thế, sao tôi có thể ngốc vậy chứ.” Người đàn ông trẻ tuổi dửng dưng thốt ra từng từ.
“Anh đợi mà giải thích với cảnh sát, họ đến ngay thôi.” Bà bác sĩ xua tay nói.
“Cũng tốt.” Người đàn ông cười nhạt, hoàn toàn không sợ hãi, bước thẳng tới trước ghế gần đó ngồi xuống.
“Anh đừng hòng đi!” Bình Phượng vừa thấy anh ta cử động, lo sợ cơ hội duy nhất trước mắt chạy thoát liền hét lên the thé.
Cát Niên lại nghĩ người đàn ông này chắc chắn không vội bỏ đi, vì anh ta không sợ. Có thể anh ta có người quen làm cảnh sát giao thông, có thể anh ta biết trên xe mình không có vết va đập, chứng cứ rành rành, xem ra vụ vu khống này khó mà thành. Bình Phượng cứ nghĩ giữ được anh ta là giữ được tiền viện phí cho mình, có lẽ không...
Lúc này, cô là người đứng gần anh ta nhất, cô cúi đầu chỉnh lại mái tóc, hạ thấp giọng, chậm rãi nói: “Anh nói không phải anh đâm, cảnh sát có lẽ muốn biết, lúc đó anh đang làm gì.”
Một giây, hai giây, ba giây... người đàn ông cuối cùng cũng đứng lên, Cát Niên tự ép mình đối diện với sự phẫn nộ và khinh thường của anh, cô là người phụ nữ độc ác, bỉ ổi biết bao, vậy thì cứ để anh ta nhìn cho rõ.
Ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cát Niên, anh nhìn người phụ nữ mặt mũi đỏ bừng, đôi tay bắt chéo phía trước khẽ run run, nhưng liền đó lại chuẩn xác bắn trúng điểm yếu của anh.
Hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng mở miệng: “Được, là tôi đâm, các người cần bao nhiêu tiền?”
Các bác sĩ, hộ lý gần đấy trước sự chuyển biến đột ngột này không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Mắt Bình Phượng lập tức lóe lên một tia sáng, trên đời này đúng là không chỉ có một con dê béo!
“Hai vạn, không, ba...”
“Bình Phượng!” Cát Niên chặn đứng tiếng hét đầy kích động của người đang ngồi trên xe lăn.
“Năm nghìn tệ, coi như là chuyện riêng giữa chúng ta, về sau việc này không có liên quan gì đến anh nữa.” Cô đờ đẫn nói với người đàn ông.
Anh cười mỉa mai: “Cô có thể đại diện cho cô ta không?”
Cát Niên quay lại nhìn Bình Phượng.
Bình Phượng do dự một hồi, nói: “Đương nhiên có thể.”
Cảnh sát vừa kịp đến, thấy hai bên dường như đã giải quyết xong xuôi, cơ bản cũng thừa nhận chuyện giải quyết nội bộ này, đương nhiên không điều tra gì thêm, lập xong biên bản lấy lệ rồi cũng cho đương sự rời đi. Lúc này Cát Niên cũng vừa làm xong mọi thủ tục nhập viện cho Bình Phượng.
“Đợi chút, phiền anh đợi một chút.”
Người đàn ông đã bước tới gần chiếc xe, lại lần nữa nghe thấy tiếng gọi có phần rụt rè từ phía sau, anh chậm chạp buông tay khỏi tay nắm cửa xe, hít một hơi sâu, kiềm chế quay người lại.
Bốn bề không một bóng người, Cát Niên bước đến trước anh ta hai mét.
“Tôi cứ nghĩ rằng cô thấy lợi biết nhận, hóa ra cũng thuộc loại thấy bở đào mãi ấy, phần còn lại định nhét vào túi mình phải không?” Anh ta làm ra vẻ chợt lĩnh ngộ, trong mắt hiện lên rõ cơn phẫn nộ cố kìm nén.
Cát Niên đan chặt hai tay, “Liệu có thể cho tôi một địa chỉ chính xác để liên lạc với anh được không?”
Anh ta dựa vào xe, dường như đang nghe một chuyện cười hết sức hạ đẳng.
“Có phải khi nãy tôi làm cô có cảm giác tôi cực kỳ nhiều tiền, con người lại cực kỳ ngu xuẩn? Địa chỉ liên lạc với tôi? Ha!”
Cát Niên không nói gì, im lặng đứng tại chỗ chờ đợi, thấy anh ta không thể nào chủ động nói cho mình, bèn hạ giọng nói: “Anh không đưa, tôi cũng có thể lấy từ chỗ cảnh sát.”
Có lẽ Cát Niên nên cảm thấy may mắn vì cô đã gặp phải một người đàn ông thực sự có giáo dục, bằng không, nếu anh ta có làm gì ngay lúc này, thậm chí chửi bới cô thậm tệ, tuy cô có thể chịu đựng được, nhưng cũng sẽ rất xấu hổ. Tuy nhiên người đàn ông tên Đường Nghiệp này không như thế, dù Cát Niên có thể thấy bàn tay đang nắm chặt trắng bệch của anh, nhưng rất rõ ràng, anh ta đang nhẫn nhịn, hơn nữa còn tỏ ra khá sợ sệt về chuyện tình cảm thầm kín của mình.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Giọng nói của anh đã hạ đến mức đóng băng.
Cát Niên cúi đầu nói: “Anh tin tôi sẽ trả lại anh tiền không?”
Đáp lại cô là một tiếng cười nhạt.
“Vậy, vậy coi như tôi cần nghĩ kỹ xem nên đòi hỏi thêm điều gì rồi tới tìm anh vậy.” Cát Niên rất hiếm khi nói nhanh như vậy.
Anh ta im lặng, rõ ràng như đang cân nhắc, cuối cùng vẫn lấy tập giấy nhớ và bút từ trong xe ra, viết nguệch ngoạc rồi xé ra một tờ.
“Thứ cô cần đều ở đây.” Anh lạnh nhạt nói rồi giơ ra trước mặt Cát Niên, trong khoảnh khắc cô đưa tay đón lấy, anh buông tay, tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Cát Niên cúi người xuống nhặt, đứng lên đã thấy anh ta ngồi vào xe.
Cô đút mảnh giấy vào túi, lại đập nhẹ cửa kính đóng kín trước khi xe kịp rời đi.
Người đàn ông hạ kính xe, sự kiềm chế của anh ta dường như đã tới cực điểm.
Cát Niên nhét một vật qua khe hở kính.
“Thật ngại quá, anh làm rơi cây bút ký tên.”
Cuộc phẫu thuật của Bình Phượng được sắp xếp vào ngày hôm sau, bệnh viện đã xử lý các việc cần thiết đối với vết thương của cô. Cô năm lần bảy lượt nói mình có thể chịu được, trong viện có hộ lý, Cát Niên không cần phải túc trực qua đêm, dù gì sáng mai Cát Niên vẫn còn phải đi làm sớm.
Cát Niên cũng không gượng ép, dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt rồi lặng lẽ ra về, cũng may còn kịp bắt chuyến xe cuối cùng.
.