Các người đều không quan trọng đến vậy, trên thực tế là chúng tôi, là tôi và Vu Vũ đã tự đi đến bước đường ngày hôm nay, cứ coi như không có các người, lẽ nào tôi và anh ấy sẽ có thể hạnh phúc mãi mãi hay sao?
.
Hàn Thuật gạt tay Đường Nghiệp, lúc này không ít khách khứa đang dùng bữa trong không khí lãng mạn của nhà hàng đã nhìn về phía họ, hai nhân viên phục vụ đi qua chỗ ba người cũng dừng bước, mắt nhìn nhau cúi đầu thầm thì.
Đường Nghiệp tuyệt đối không phải người có thể bỏ ngoài tai những lời xì xào của người khác, tính cách và nền giáo dục anh được nhận hiếm khi cho phép anh làm những việc vượt khỏi quỹ đạo. Tạ Cát Niên và Hàn Thuật, một người là “bạn gái” hôm nay anh mời đến, một người vừa là con nuôi của mẹ kế anh, vừa có khá nhiều vướng mắc với anh trong công việc. Dù có là người thiếu nhạy bén đến đâu cũng có thể nhìn ra cơn sóng ngầm đang cuộn trào giữa hai người này. Cát Niên là do anh đưa tới, anh vốn có nghĩa vụ đưa cô rời khỏi nơi đây ổn thỏa, nhưng tình cảnh trước mắt khiến Đường Nghiệp nghi ngờ tính sáng suốt của mình nếu còn tiếp tục nhúng tay vào.
Hàn Thuật nói đây là chuyện “giữa hai người bọn họ”, quăng một câu lạnh lùng như vậy xong, mắt anh ta không rời khỏi Tạ Cát Niên, còn Cát Niên từ đầu tới cuối chỉ im lặng cúi đầu.
Đường Nghiệp nhỏ giọng hỏi: “Cát Niên, em vẫn ổn chứ?”
Cát Niên nhếch môi cười chua chát, không trả lời.
Đường Nghiệp buông tay, “Xe anh đỗ hơi xa, anh xuống trước lấy xe.” Anh vỗ nhẹ cánh tay Cát Niên trước lúc rời đi, dịu dàng nói: “Anh đợi em trước ngã rẽ.”
Đến khi bóng Đường Nghiệp mất hút sau cánh cửa, Hàn Thuật mới nới nhẹ tay ra một chút, anh bất giác lo mình nắm quá chặt làm đau cô mà không hay. Nhưng cô trước sau đều không kêu một tiếng, lông mày cũng không nhíu lại, từ trước tới nay anh luôn không sao hiểu thấu cảm giác của cô, ngay đến cô đau hay không cũng chỉ dựa vào suy đoán của bản thân.
Dường như Hàn Thuật cũng ý thức thấy mình đang trở thành tiêu điểm ánh nhìn của mọi người, đặt biệt là Viện trưởng Thái vẫn đang cô độc ngồi nguyên tại chỗ lạnh lùng quan sát, anh nói: “Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện được không?”
Không biết Cát Niên đang nghĩ gì, cô đờ đẫn như mất hồn, bỏ ngoài tai mọi chuyện.
Hàn Thuật bất đắc dĩ nắm nguyên cánh tay cô kéo ra cửa, Cát Niên như con rối bị giật dây, lếch thếch đi theo anh.
Mãi tới vỉa hè đi bộ gần cửa Tả Ngạn anh mới dừng lại, do dự buông tay, chỉ sợ cô quay đầu chạy mất.
Con đường hút gió, khác hẳn với không khí ấm áp như mùa xuân bên trong nhà hàng. Cát Niên mặc một chiếc áo khoác màu ghi, cổ áo không khép kín, vừa đứng lại đã cảm nhận được cơn gió lạnh thấu xương tràn xuống từ cổ, cô run run khoanh tay trước ngực.
Hàn Thuật thấy vậy liền vội vàng cởi áo khoác định choàng lên vai cô nhưng bị cô ngăn lại.
“Không cần đâu.” Giọng Cát Niên lộ vẻ chán chường mệt mỏi, “Làm loạn đủ rồi chứ, Hàn Thuật.”
Đây là câu đầu tiên Cát Niên nói với anh sau lần chạm mặt vô tình này.
Hàn Thuật chậm chạp hạ cánh tay đang cầm áo khoác xuống, lời nói lạnh buốt hơn cả gió đêm trong nháy mắt làm máu trong huyết quản anh đóng băng.
Anh khoác chiếc áo lên tay, nhìn ông già Noel được dùng để mời chào khách trước cửa hàng thời trang, anh bỗng cảm thấy mình thật giống chú hề đáng thương trước mặt cô.
Anh bật cười, bắt đầu kiểu tự trào quen thuộc, “Thật không hiểu sao lúc nào anh cũng sừng sững xuất hiện trước mặt em với cái bộ dạng xán lạn ngớ ngẩn này.”
Cát Niên không cười, anh cũng không ngạc nhiên. Hàn Thuật gượng cười, tự đẩy mình đến cực điểm của sự khó chịu, cuối cùng anh chọn cách không làm khó mình nữa, giải thoát cho đôi môi đang diễn đến cứng đờ.
“Vừa rồi điều anh nói với Đường Nghiệp không phải chỉ nói chơi thôi đâu, muốn anh quỳ xuống xin em cũng không sao cả, chỉ cần chúng ta có thể nói chuyện, chỉ cần khiến em có thể thấy dễ chịu hơn… cần anh quỳ xuống xin em không?” Anh níu lấy hai bàn tay lạnh như băng của Cát Niên.
Trong cơn gió lạnh, hai người không ai có thể sưởi ấm ai.
Cát Niên cảm thấy quá đỗi hoang đường, cô sợ Hàn Thuật bốc đồng lên nói được là làm được, vội vàng giật tay ra lùi lại vài bước, “Đừng, đợi tôi đi rồi anh muốn quỳ ai thì quỳ, có quỳ thế nào cũng mặc anh.”
“Vậy em nói một câu xem, anh phải làm thế nào mới được đây?”
Đừng nói đến chuyện trở thành kẻ hề được mọi người yêu mến, ngay đến hạ màn anh còn không biết làm sao. Trong ấn tượng của Cát Niên, Hàn Thuật là người tự tin đầy mình, thêm chút ngạo nghễ không sợ trời đất, lòng tự tôn của anh quá cao, tính khách khí thường ngày cũng luôn là kẻ trên dành cho kẻ dưới. Vậy mà lúc này đây, anh như một đứa trẻ cứ đi, đi mãi mà không tìm thấy nhà, chỉ một giây trước khi trời tối bỗng kinh hoàng nhận ra trước mặt không có nổi một con đường.
Cát Niên hoàn toàn không phải là người phụ nữ có trái tim sắt đá, thừa nhận rằng cô không quên nổi chuyện cũ, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ trừng phạt Hàn Thuật sẽ khiến cô vui hơn một chút. Bởi vì cô và Hàn Thuật là hai người riêng rẽ, Hàn Thuật có nỗi khổ của Hàn Thuật, Tạ Cát Niên có nỗi khổ của Tạ Cát Niên, tăng của người này không có nghĩa là giảm của người kia, hà tất phải làm vậy?
“Tôi từng nói tôi tha thứ cho anh cũng không phải chỉ nói chơi. Anh thực sự không cần làm thế này, Hàn Thuật, anh sống cuộc sống của anh, để tôi sống cuộc sống của tôi, thu xếp như vậy là cách tốt nhất cho cả hai chúng ta.”
Nhưng, một lời tha thứ từ miệng Cát Niên không phải sự khoan dung Hàn Thuật cần, cũng không thể cứu rỗi anh khỏi cơn ác mộng hàng đêm. Anh thốt ra câu hỏi đã quẩn quanh trong lòng anh suốt mười một năm nay, “Nếu như người ngã xuống chết hôm đó là anh, liệu mọi người có dễ chịu hơn chút không?”
Anh vẫn không dám hỏi nếu như người chết là anh, liệu cô có thể quên hết mọi lỗi lầm, chỉ nhớ những điểm tốt của anh hay không? Nhưng trong lòng Cát Niên liệu có khái niệm “tốt” về anh? Không ư? Vậy cũng không sao, chỉ cần cô nhớ tới anh là được. Nếu như anh chết, liệu cô có còn nhớ tới anh?
Cát Niên quay mặt nhìn những chiếc xe đang xé gió chạy trên đường cái, ánh đèn màu lễ hội cùng khung tủ kính sáng trưng đẹp đẽ phản chiếu sắc mặt cô xanh xao, anh nhắc đến từ “chết” nghe mà kinh hãi, ép cô nhớ lại sự chia cắt người sống kẻ chết khi đó. Nếu như người chết là Hàn Thuật… Trên đời này có nếu như ư? Anh có thể sửa lại số mệnh? Anh có thể đổi lại Tiểu hòa thượng của cô?
“Hàn Thuật thật ra anh vẫn không hiểu, một thời gian dài tôi cũng không hiểu nổi, vì vậy tôi còn buồn hơn anh rất nhiều, trách số mệnh quá bất công với tôi. Đứng trước tòa án nghe phán quyết, tôi chỉ mong cả lũ các người kéo nhau xuống địa ngục, rồi sẽ không có nổi cái chết nhẹ nhàng… Nhưng giờ tôi không còn hận anh như vậy nữa, biết vì sao không? Vì trong suốt mười một năm qua cuối cùng tôi cũng hiểu ra một chuyện. Anh cho rằng anh là tên đầu sỏ gây tội, thực ra không phải, mẹ nuôi anh cũng không phải, thậm chí Trần Khiết Khiết và bố mẹ cô ta, ông chủ nhà nghỉ, cả Lâm Hằng Quý, cũng đều không phải… Các người đều không quan trọng đến vậy, trên thực tế là chúng tôi, là tôi và Vu Vũ đã tự đi đến bước đường ngày hôm nay, cứ coi như không có các người, lẽ nào tôi và anh ấy sẽ có thể mãi mãi hạnh phúc bên nhau sao?”
Nói xong những lời này, Cát Niên khóc, cô khóc trước mặt Hàn Thuật. Bao nhiêu năm rồi, cô rất ít khi nhìn thẳng vào những giọt nước mắt của mình. Mỗi ngày hôm nay đều không phải do vô số những ngày hôm qua tích lũy lại ư? Cô cùng Vu Vũ từng bước bước qua tuổi thanh xuân, lẽ nào hai người họ không có gì sai? Nếu như cô không nhát gan cố chấp như vậy, nếu như Vu Vũ không bốc đồng nông cạn như vậy, nếu như bọn họ không quá khao khát thứ tình yêu không đúng đắn ấy, nếu như bọn họ tin mình là bươm bướm chứ không phải những con sâu bướm, nếu vậy tấn bi kịch này liệu có thể sửa lại? Có thể có rất nhiều khả năng, nhưng không bao giờ có “nếu như.”
Cũng như những gì cô đã nói với Hàn Thuật, trên đời làm gì có nếu như. Những người có trong “nếu như” không phải Vu Vũ và Cát Niên. Thế giới này hiện thực là vậy, còn họ vẫn cứ quá đỗi ngây thơ. Cát Niên muốn tự gạt mình biết bao nhiêu, muốn mình tin, suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi, không có Hàn Thuật, không có Trần Khiết Khiết, không có những người không đáng có, cô và Vu Vũ sẽ có thể mãi mãi không chia lìa. Nhưng đó chỉ có thể là thế giới tưởng tượng trong mơ. Hai con sâu bướm dưới lớp đất sâu, một con chỉ muốn lặng lẽ dựa dẫm trong bóng tối tĩnh mịch, một con lại cuồng nhiệt vươn tới một thế giới khác. Có lẽ ngay từ đầu ông trời đã định một con quay đầu không thấy bờ, một con phải bôn ba bích hải trong bóng tối; còn cây lựu trong nghĩa trang liệt sỹ và cây tỳ bà trong vườn, vẫn mãi tương vọng, chỉ đến thế mà thôi.
Hàn Thuật không dự liệu tới những giọt nước mắt của Cát Niên, anh định đưa tay ra lau, nhưng lại không dám, cũng như anh sợ Cát Niên hận anh, lại cũng sợ cô không hận anh.
Lời Hàn Thuật thống thiết, “Anh chỉ muốn một cơ hội bù đắp cho em cũng khó vậy sao?”
Cát Niên vừa khóc vừa nói: “Anh có thể cho tôi cái gì? Mười một năm rồi, không phải tôi vẫn sống tốt đấy thôi? Nếu như anh thật sự thấy có lỗi với tôi thì nên mong cho tôi hạnh phúc, sao phải khổ sở phá đám quan hệ giữa tôi và Đường Nghiệp. Lẽ nào anh cho rằng hạnh phúc của tôi chỉ có thể dựa vào sự bù đắp của anh hay sao?”
Hàn Thuật lập tức cứng họng, anh vẫn luôn tự nhủ, chỉ có đối tốt với cô một chút mới có thể bù đắp lại những lỗi lầm của mình năm đó, anh cứ đâm đầu theo suy nghĩ ấy, nhưng Tạ Cát Niên chỉ nói một lời đã làm thức tỉnh người trong cơn mê.
Lẽ nào hạnh phúc của tôi chỉ có thể dựa vào sự bù đắp của anh?
Tiếng còi ô tô vang lên ngắn ngủi, Cát Niên và Hàn Thuật nghe tiếng đều nhìn sang, xe Đường Nghiệp đã đỗ bên kia đường.
Cát Niên vội vàng quệt nước mắt còn vương trên mặt, “Tôi phải đi đây.”
Hàn Thuật nhớ lại câu nói đùa của mẹ nuôi lúc trước, đúng vậy, Đường Nghiệp có điểm nào thua anh? Trên bàn ăn hai người họ tâm đầu ý hợp thân thiết biết bao, vì sao trước nay anh chưa từng nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp của Cát Niên cũng có thể do một người đàn ông khác đem lại?
Cát Niên lấy hết sức giằng cánh tay đang bị Hàn Thuật nắm chặt, tiếng còi lại lần nữa vang lên, có lẽ Đường Nghiệp đã quan sát thấy tình cảnh khó khăn của Cát Niên, anh lo lắng mở cửa xe bước ra. Hàn Thuật trong lòng rối bời, thứ “bù đắp” duy nhất mà anh có thể cho cô đã trở nên nhợt nhạt cực độ, anh không biết mình còn có thể làm gì. Trong tình cảnh cấp bách, anh càng nắm chặt lấy tay Cát Niên, kéo cô lại một cách vô ích.
“Em nghe anh nói đã, hãy nghe anh nói đã…”
Dòng xe tấp nập nhất thời cản lại bước chân của Đường Nghiệp đang băng qua đường.
Bàn tay ướt đẫm mồ hôi của anh khiến cô quên đi giá lạnh.
Lúc này, Cát Niên cũng đã bình tĩnh trở lại, cô nhìn trân trân Hàn Thuật
“Được, anh nói đi…”
Hàn Thuật định mở miệng nói nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không biết nói gì. Anh nên nói gì? Trước một người con gái như Tạ Cát Niên, mọi khả năng anh có thể nói ra đều đã bị cô chặn lại ngay từ lúc bắt đầu.
Cô im lặng đứng đó, cho anh thời gian để bộc bạch mọi thứ, để anh không còn cách nào oán hận cô.
Nói đi, Hàn Thuật.
Đường Nghiệp cuối cùng cũng lách qua được hàng xe sin sít chạy lại.
Nói đi, nói đi, mày định nói điều gì?
Rốt cuộc muốn nói điều gì?
Người đàn ông kia từng bước tiến lại gần.
Người khéo ăn khéo nói như Hàn Thuật lần đầu tiên hận ngôn từ kém cỏi của mình.
Lần này, đến lượt Cát Niên tách từng ngón tay Hàn Thuật đang giữ chặt cô.
Mắt cô hơi đỏ, đó là dấu vết của những giọt nước mắt khi nãy.
Cuối cùng, cánh tay của Cát Niên cũng được trở lại tự do, cô nói: “Hàn Thuật, anh hãy tha cho mình, cũng là tha cho tôi.”
Cát Niên quay đầu bước lại phía Đường Nghiệp đang ngập ngừng tiến về phía hai người.
“Xin lỗi anh.” Cát Niên ý thức được cặp mắt đỏ hoe vì khóc của mình đã thu hút sự chú ý của Đường Nghiệp, bèn quay đầu đi chỗ khác, nói khẽ.
Đường Nghiệp chỉ cười, lấy tay khoác vai cô băng qua đường, trước khi lên xe, anh còn quay lại nhìn về phía Hàn Thuật, trong đêm mùa đông se lạnh, một người vui vẻ hoạt bát như Hàn Thuật tay vắt áo khoác, đứng cô độc như cây đèn đường.
Cát Niên ngồi bên ghế phụ lái, nghe tiếng anh khởi động xe, im lặng hồi lâu mới nói: “Xin lỗi anh, tôi làm bữa tối hôm nay bung bét hết cả rồi.”
Đường Nghiệp tập trung nhìn đường phía trước, lúc lâu sau mới đáp: “Sao lại nghĩ thế chứ, em không làm sai gì cả.”
Cát Niên nhìn chăm chăm vào ngón tay mình, “Tôi là người đã từng ngồi tù.”
Đường Nghiệp quay sang nhìn cô, bắt chước cách nói đơn thuần ấy, “Tôi là người yêu đàn ông.”
Nói xong cả hai người đều cùng im lặng, lúc sau Cát Niên mới cười khan vài tiếng. Đường Nghiệp ngây người, rồi cũng cười phá theo. Với màn tự giới thiệu hoang đường vừa rồi, hai người như làm quen lại lần nữa.
“Em có cần về ngay không?” Đường Nghiệp hỏi Cát Niên.
Cát Niên lắc đầu, hôm nay Phi Minh ở lại trường nên cô cũng không cần vội về nhà.
“Tối nay chỗ nào cũng đông, hay là chúng ta tới một nơi yên tĩnh chút.”
Chiếc xe đưa hai người thẳng tiến ra ngoại ô, từ radio vang lên những bản nhạc Giáng sinh vui tươi. Nơi Đường Nghiệp đưa Cát Niên đến hoàn toàn không đẹp, bốn bề đều là công trường đang thi công, anh dừng xe bên một ao bùn nhỏ.
Đường Nghiệp dường như cũng hơi bất ngờ, “Lần trước tới đây nước dưới ao vẫn rất trong xanh, còn có rất nhiều cá nữa.”
Cát Niên nhìn quanh, dần dần cảm thấy quen thuộc, cô đã hơi hiểu ra.
“Đây chính là ‘Vọng Hà đình Đại Thử đối phong miên’ phải không?”
Đường Nghiệp bật cười, “Nói chuyện với em thật đỡ tốn hơi. Đúng vậy, trước đây tôi thường đến đây câu cá… đương nhiên không phải đến một mình…” Anh biết Cát Niên có thể hiểu, cũng không giải thích gì thêm, nói tiếp, “Chẳng bao lâu nữa chỗ này sẽ trở thành một khu resort suối nước nóng.”
“Nơi này sao?” Cát Niên cũng hơi kinh ngạc, vùng này cô không xa lạ gì, đi thêm hai cây số nữa cũng sẽ có một con sông, qua con sông sẽ là một ngôi miếu nhỏ, trước đây cô từng cùng Vu Vũ tới đây xin thẻ, mà không, phải là trộm thẻ. Lúc đó, vùng lân cận này vẫn còn rất hoang vắng. “Vật thị nhân phi” cũng không đủ để hình dung sự biến đổi này, đến cả thành phố cũng theo đó mà thay đổi hình dạng.
Đường Nghiệp gật đầu, “Cả khoảnh đất này là dự án do tôi đề xuất.” Anh nói rồi lại bật cười. “Vốn định đưa em đến thử vị câu đêm, đồ câu tôi cũng đã mang theo, nhưng xem ra không có cá rồi. Nhưng đã đến đây rồi, hít thở chút không khí trong lành, ngắm trăng ngắm sao cũng tốt.”
Anh ngả ghế ra sau, ngắm nhìn bầu trời đêm qua lớp kính chắn gió. Thấy Cát Niên ngồi ngẩn người, anh bèn giúp cô ngả ghế, ra ý bảo cô nằm xuống.
Tư thế ngả người thế này khiến Cát Niên lúc đầu còn có chút không tự nhiên, cô tập trung nhìn chằm chằm vào màn đêm ngoài cửa kính, nhìn hoài rồi bật cười, làm gì có ngôi sao nào, trên trời chẳng có gì khác ngoài những đám mây lúc ẩn lúc hiện.
Đường Nghiệp ngại ngùng giải thích: “Lần trước tôi tới có rất nhiều sao… có lẽ tôi là người cổ hủ không còn thuốc chữa mất rồi.”
Cát Niên nhắm mắt nói: “Không đâu, tôi nhìn thấy rất rất nhiều sao, lại có cả ngân hà nữa.”
“Thật sao?” Đường Nghiệp cũng học theo cô nhắm nghiền mắt.
“Anh có biết vì sao máy bay bay trên trời lại không đâm phải các ngôi sao không?” Cát Niên hỏi.
“Ờ?”
Không đợi Đường Nghiệp trả lời, Cát Niên đã nói tiếp: “Vì ngôi sao biết ‘lấp lánh’.”
“Ồ… hóa ra là như vậy.” Đường Nghiệp gật đầu.
Cát Niên cười, mở mắt nhìn anh, “Thật là, tôi đang kể chuyện cười đấy.”
“Ha ha, thú vị thật.” Đường Nghiệp cười vài tiếng giữ thể diện cho cô.
Trái lại, Cát Niên cuối cùng cũng không nhịn nổi cười phá lên trước câu chuyện nhạt nhẽo của mình. Cô nhớ đến Vu Vũ, anh lúc nào cũng khó tiếp thu những chuyện cười nhạt thếch của Cát Niên, có lúc anh không hiểu chuyện ra làm sao cũng hùa theo cô ha ha cười lớn, qua mấy ngày sau anh lại đứng trước mặt Cát Niên cười khì khì nói: “Anh hiểu chuyện cười hôm trước em kể rồi, ha ha ha ha.”
Đường Nghiệp nhìn đôi mắt Cát Niên dù vẫn còn vương vệt nước mắt nhưng đã trở nên dịu dàng hơn khi hồi tưởng ký ức. Anh lại nhắm mắt, chậm rãi hỏi: “Em nói xem những ngôi sao chúng ta nhìn thấy khi nhắm mắt có thực sự tồn tại không?”
Cát Niên đáp: “Đối với người khác có thể là không, nhưng chỉ cần tôi tin tưởng, chúng sẽ tồn tại.”
“Có một lần tôi cùng người ấy ra biển câu cá đêm, trước đây tôi chưa từng điên cuồng đến thế, đêm đó chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm. Nhưng sau này… khi chúng tôi nhớ lại đêm hôm đó, người ấy nói người ấy nhớ ánh trăng sáng vằng vặc trên nền trời quang đãng, hết sức tuyệt đẹp. Nhưng trong ấn tượng của tôi, khi đó có mưa lất phất, tôi còn tận mắt nhìn thấy những giọt nước mưa rơi xuống mặt biển. Chúng tôi đã tranh luận chuyện này rất lâu, không ai chịu ai. Cuối cùng, người ấy nói với tôi: “Được rồi, Đường Nghiệp, cứ coi như đêm hôm đó của cậu có mưa đi, nhưng cậu cũng không thể phủ nhận ánh trăng cậu nhìn thấy khi đó.”
Đường Nghiệp rủ rỉ kể chuyện, anh không cố nhấn mạnh “người ấy” là ai, nhưng Cát Niên có thể hiểu được, thậm chí không cần quay sang nhìn, cô cũng có thể cảm nhận được nụ cười rầu rĩ trên khóe miệng người đàn ông bên cạnh.
“Tôi nghĩ, có thể cả ánh trăng và mưa đều cùng thực sự tồn tại. Chỉ là chúng tôi đã chọn nhớ những điều khác nhau. Tôi không phải người siêu thoát gì, tôi cần sự công nhận của những người xung quanh, sợ người khác nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Vậy nên đêm hôm đó dù có bao nhiêu khoái lạc, tôi cũng không có cách nào yên tâm hưởng thụ nó. Người đó thì khác, tình yêu của cậu ấy dũng cảm hơn tôi nhiều. Có lúc tôi sợ cậu ấy, sự dũng cảm cậu ấy khiến tôi không có nổi một đường lui.”
Cát Niên nghe anh kể xong cũng thủ thỉ nói: “Tôi hiểu ý anh. Nhiều năm trước tôi có một… một người bạn, khi đó tôi phải tự đi về qua một con đường hết sức đáng sợ, nhưng anh ấy không thể đi cùng tôi, anh ấy nói, anh sẽ đứng ở đó nhìn theo tôi đi, để tôi không còn sợ nữa. Tôi thật sự đã không sợ. Về sau, anh ấy thú thật với tôi lần đó anh ấy không để ý đã ngủ gật mất… Tôi nói, thế cũng không sao, trong lòng tôi anh ấy mãi vẫn luôn theo dõi tôi, mãi mãi dõi theo… Tôi tin, thế là đủ rồi…”
Hai người yên lặng nằm trên hai chiếc ghế được ngả ra sau trong chiếc xe có phần cũ kỹ, nhắm nghiền mắt như trẻ con, xa xa có tiếng ếch kêu văng vẳng truyền lại bên tai.
“Em tin không? Trái tim tôi ngày nào cũng giằng co. Hãy ở bên cậu ấy, không màng tới ngày mai, chỉ cần niềm vui trước mắt… Rời xa cậu ấy thôi, sống một cuộc sống bình thường, cưới vợ sinh con, niềm vui thấp thỏm không phải là niềm vui thật sự mà chỉ là thứ nha phiến gây nghiện.”
“Tìm một người phụ nữ, thế là được ư?” Cát Niên mở mắt, bất giác hai ánh mắt gặp nhau.
Đường Nghiệp bật cười, “Không, tìm một người phụ nữ hợp chí hướng, cai nghiện, sống một cuộc sống chân chính. Tôi không cần một tấm bia đỡ đạn, mà cần một người phụ nữ có thể cùng tôi thử một khả năng khác của hạnh phúc.”
“Vậy anh tìm thấy chưa?”
“Có lẽ rồi, tôi cũng không biết được nữa.”
Cát Niên thở dài, cơ thể cô như trôi dạt trên mặt nước, cứ phẳng lặng vậy, từng chút từng chút chìm xuống đáy.
Có người nói, người là cá, cuộc đời là nước, cứ bơi bơi vậy thôi. Nhưng trên mặt nước của cô, những hình ảnh phản chiếu ấy sao quá rõ ràng.
Cô lặp lại lần nữa lời đã nói: “Tôi là người đã từng ngồi tù.”
Lâu sau, Đường Nghiệp bên cạnh cũng đáp lại một câu: “Tôi là người đã từng yêu đàn ông.”
.