Anh muốn dắt cô tới ra mắt bố mẹ, đưa cô bước vào cuộc sống của mình, đây hoàn toàn không phải là một quyết định nông nổi, thậm chí có thể nói đây là một sự thổ lộ rõ ràng, là một lời hứa hẹn.
.
Chiều thứ Sáu, Chu Tiểu Bắc vừa giúp giáo sư chấm một đống bài thi cao như núi, mệt đến thẫn thờ cả người, cô vừa quay trở lại bàn làm việc của mình, còn chưa kịp lấy lại hơi thì nhận được điện thoại của Hàn Thuật, anh hẹn cô đến nhà ăn tối.
Phải đến một tuần rồi Chu Tiểu Bắc và Hàn Thuật không gặp nhau, thứ Bảy tuần trước vốn đã hẹn sẽ đến nhà thưởng thức tài nghệ nấu ăn của anh, nhưng cuối cùng lại thôi, Chu Tiểu Bắc có thể nhận ra tâm trạng hoảng hốt cực độ của Hàn Thuật lúc đó, và tất cả những sự không bình thường ấy dường như đều bắt đầu từ lúc anh nhìn thấy Tạ Cát Niên. Chu Tiểu Bắc chắc chắn giữa họ đã tồn tại một mối quan hệ sâu xa nào đó, lúc ngồi vào xe của Hàn Thuật, vốn cô cũng định lên giọng chất vấn anh giống như tất cả các cô gái bình thường khác.
“Hàn Thuật, anh và cô ấy có quan hệ thế nào với nhau? Anh nói đi, tại sao anh không nói? Anh nói đi, nói đi, anh phải nói cho em nghe…” Những lời như vậy cứ luẩn quẩn trong đầu cô, nhưng chưa kịp nói ra miệng, cô đã muốn cười rồi. Rốt cuộc cho đến tận khi Hàn Thuật dừng xe dưới khu nhà nơi cô ở, lịch sự nói “tạm biệt”, những lời chất vấn của cô với tư cách là bạn gái anh cuối cùng vẫn không kịp nói ra. Sau đó, Chu Tiểu Bắc rất buồn rầu, nhưng cô cảm thấy sợ hãi khi phát hiện ra rằng, nỗi buồn của cô chủ yếu là vì tính tò mò không được thoả mãn.
Bạn của Chu Tiểu Bắc là Trịnh Vy sau khi biết được cô đã kết thúc một ngày hẹn hò lãng mạn, rầu rĩ trở về ký túc xá úp mì tôm ăn, vô cùng coi thường cô, khiến cho Chu Tiểu Bắc cảm thấy chưa bao giờ bị mất mặt trước bạn bè đến vậy, tận khi cô một lần nữa nhận được lời mời của Hàn Thuật, lại tíu tít học hỏi kinh nghiệm của cô bạn đã có gia đình, lúc này trong lòng cô mới thấy lấy lại được chút danh dự.
“Vy Vy, cậu bảo món ăn anh ấy làm liệu có khó ăn lắm không nhỉ?”
“Ăn? Sao cậu chỉ nghĩ đến ăn thế nhỉ?” Ở đầu dây bên kia, giọng của Trịnh Vy lanh lảnh. “ Quan trọng không phải là ăn gì, Chu Tiểu Bắc, cậu có phải là heo đâu. Không khí! Chủ yếu là không khí! Ánh nến, âm nhạc, thêm chút tình tứ, rồi…”
“Rồi sao?”
“Rồi khẩn trương mà chiếm lấy anh ấy chứ sao.”
“Cậu biết thừa là tạo không khí lãng mạn không phải là sở trường của tớ mà.”
“Cái này cậu không phải lo, Hàn Thuật là cao thủ trong chuyện này. Cậu chỉ cần đừng có đòi ăn mì trộn với tỏi sống là được, không có vấn đề gì đâu.”
Trong lúc đợi Hàn Thuật đến đón, Chu Tiểu Bắc cố gắng nhẩm lại tất cả các bước mà Trịnh Vy đã sắp xếp cho cô, tự nhiên lại thấy bồn chồn trong lòng. Cô giở lại quyển sổ chép tay từ lúc còn là học sinh, định tìm lại một vài bài thơ hay để vỗ yên con tim nông nổi của mình.
Rilke (1) trong bài thơ “Ngày thu” đã viết:
.
Ai lúc này không nhà,
Thì không cần xây nữa.
Ai lúc này cô đơn,
Sẽ cô đơn mãi mãi.
.
(1). Rainer Maria Rilke (1875-1962), nhà thơ Áo.
Hàn Thuật đến rất đúng giờ, trước nay anh đều không thích để phụ nữ phải chờ. Thực ra từ chỗ làm của anh đến trường Đại học G không hề xa, chỗ ở cũng rất gần, Chu Tiểu Bắc hôm trước bảo để cô đi xe buýt đến, anh đã cười cô là ngốc.
Nhìn thấy Chu Tiểu Bắc trong bộ quần áo thể thao, tuy anh vốn là người thích con gái ăn mặc nữ tính nhưng cũng phải thừa nhận, thà Chu Tiểu Bắc mặc thế này còn hơn.
“Hàn Thuật, tối nay anh định làm món gì?” Mặc dù Trịnh Vy đã dặn đi dặn lại cô đừng có coi trọng chữ “ăn” đến vậy, nhưng cô vẫn không kiềm chế nổi.
Vẻ mặt của Hàn Thuật có vẻ ngạc nhiên: “Anh làm á? Chẳng phải anh đã nói với em trong điện thoại là hôm nay về nhà bố mẹ anh ăn cơm rồi cơ mà?”
“Cái gì?” Chu Tiểu Bắc sợ toát mồ hôi. “Không phải chứ?” Cô nghĩ, chắc hẳn lúc nghe điện thoại cô vẫn chưa thoát ra khỏi đống bài môn “Nguyên lý động cơ” ngổn ngang, từ quan trọng nhất lại không nghe được rồi.
“Em đừng lo, bố mẹ anh cũng không quá đáng sợ đâu.” Hàn Thuật an ủi cô, sự “hung bạo” của bố anh chỉ dành cho một mình anh mà thôi.
Chu Tiểu Bắc cười gượng vài tiếng. Cô đã nghe Trịnh Vy giới thiệu về gia cảnh nhà Hàn Thuật, thực ra cô không sợ gì Chánh án Hàn, cô là Chu Tiểu Bắc, là người đã vào Nam ra Bắc, chẳng có gì mà chưa gặp cả, lại có phải là loại gian lận phạm pháp gì đâu, sợ chánh án toà án làm gì? Chẳng qua là cô cảm thấy không thích ứng được với danh từ “bố mẹ” anh mà thôi.
Hàn Thuật nắm bắt được ngay tâm sự của cô, anh cười nói: “Trước sau gì chẳng phải có đoạn này đúng không? Anh thấy cần thiết phải đưa em ra mắt bố mẹ anh mà.”
Mặc dù miệng anh cười nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc. Chu Tiểu Bắc hiểu được thành ý của anh, một người coi trọng cảm giác của mình, coi trọng không gian riêng của mình như Hàn Thuật, rất dễ tạo cho phụ nữ cảm giác không khống chế được anh, nhưng anh lại trịnh trọng dắt cô tới ra mắt bố mẹ, đưa cô bước vào cuộc sống của mình, đây hoàn toàn không phải là một quyết định nông nổi, thậm chí có thể nói đây là một sự thổ lộ rõ ràng, là một lời hứa hẹn.
Chu Tiểu Bắc co chút cảm động, tuy cô không biết tại sao Hàn Thuật lại đưa ra quyết định này vội vã như vậy, nhưng đối với một người đang khao khát lấy chồng như cô thì đây chẳng phải giống đất hạn gặp trời mưa đó sao?
“Nét mặt của em thật là phức tạp, anh có thể hiểu là em đang giằng co quyết liệt trong lòng không đây?” Hàn Thuật mỉm cười nhìn Chu Tiểu Bắc.
“Có vấn đề gì đâu, đi thì đi.” Chu Tiểu Bắc phóng khoáng nói.
Nhà của Hàn Thuật nằm tại khu nhà ở số một của Toàn án Tối cao, thoạt nhìn biết ngay kiến trúc khu nhà này tương đương với khu nhà dành cho hiệu trưởng ở Đại học G. Hàn Thuật vừa tắt máy, Chu Tiểu Bắc nãy giờ cố giả vờ trấn tĩnh bỗng khom lưng xuống, vẻ mặt vô cùng đau đớn, miệng không ngừng kêu “ái, ôi”.
“Em không sao chứ?” Hàn Thuật sợ hãi hỏi.
“Em bị đau bụng.” Chu Tiểu Bắc lí nhí nói.
Hàn Thuật đưa tay đỡ cô: “Thế thì nhanh xuống xe đi, mẹ anh là bác sĩ, để mẹ anh khám cho.”
“Em bị… Hàn Thuật, em xin lỗi, em thấy có lẽ em không nên lên nhà anh thì hơn, chắc em ăn phải đồ hỏng rồi.”
“Cứ cho là bị đi ngoài đi, chẳng nhẽ em không thấy nhà vệ sinh gần đây nhất là ở nhà anh à?”
Chu Tiểu Bắc nhăn nhó lắc đầu, rồi ghé vào tai anh thì thầm vài tiếng. Cô nói vòng vo quá khiến lúc đầu Hàn Thuật chẳng hiểu chuyện gì, kết hợp với thái độ úp mở của cô, cuối cùng anh cũng đoán ra được cô muốn nói gì.
“Cái đó… ồ… á?”
Chu Tiểu Bắc nói tiếp: “Anh cũng biết đấy, lần đầu tiên đến nhà, em làm sao mở mồm ra là hỏi mẹ anh mượn “cái đó” được, đúng không?”
Hàn Thuật không biết nói gì, anh nhún vai: “Anh cũng không biết mẹ anh còn có “cái đó” để cho em mượn nữa hay không ấy. Thôi được rồi, Chu Tiểu Bắc, ý của em là bây giờ em rút lui đúng không?”
Chu Tiểu Bắc cười nịnh bợ: “Nếu như anh không có ý kiến gì.”
Hàn Thuật lấy tay gõ gõ vào vô lăng, cuối cùng anh cũng nở nụ cười: “Để anh đưa em về nhà.”
“Không không không, anh đã đến tận cửa nhà rồi, đừng có đưa em về làm gì.” Chu Tiểu Bắc liến thoắng từ chối, “Anh vào nhà đi, em tự đi về được mà, không vấn đề gì đâu.”
“Thật không?”
“Thật hơn bao giờ hết. Thôi em đi trước đây, anh đừng nói là em đến đây rồi nhé. Bai bai anh, gọi điện thoại sau nhé.”
Hàn Thuật bất lực dõi theo bóng dáng Chu Tiểu Bắc biến mất nhanh như tên lửa, cô có thể rút lui ngay trước trận đấu còn anh thì không.
Nghe thấy tiếng mở cửa của Hàn Thuật, mẹ anh đã đứng ngay sau cửa chờ con, vừa nhìn thấy con, bà đã xót xa sờ nắn tay con trai: “Cục cưng, phải đến hai tuần nay con không về nhà rồi đấy, xem con gầy thế này này, mẹ kê cho con thuốc bổ con không uống đúng giờ phải không? Càng bận thì càng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ con ạ, mẹ đã bảo con chuyển về nhà từ lâu rồi mà cứ không nghe…”
Hàn Thuật nghe từ “cục cưng” không thể sửa nổi của mẹ, bỗng nhiên cảm thấy mừng vì Chu Tiểu Bắc không có ở đây. Anh ôm lấy vai mẹ, không để mẹ nói tiếp.
“Con bảo này mẹ ơi, ngày nào con cũng uống no thuốc bổ mẹ cho con rồi, làm gì còn ăn được cơm nữa. Hơn nữa, người mẹ gọn gàng thế này, con trai mẹ thì béo được đến đâu?”
Kiểu khen khéo léo này lập tức khiến mẹ Hàn Thuật vui như tết, bà cười mắng con: “Chỉ khéo nịnh là giỏi thôi, lát nữa ăn nhiều canh vào nhé, mẹ đun cả chiều nay đấy.”
Hai mẹ con vừa nói chuyện vừa đi về phía phòng khách, Chánh án Hàn lúc này ngồi trên ghế sofa ra điệu đang đọc báo cũng phải hỉ mũi: “Con trai sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi mà còn chiều thế, bảo sao mà đến giờ tính tình vẫn như đứa trẻ con, chẹp… mẹ hiền thì hỏng con thôi.”
Hàn Thuật nghe vậy liền nhìn về phía mẹ, hai mẹ con nhìn nhau hiểu ý cười, đây là câu cửa miệng của Chánh án Hàn mỗi khi nhìn thấy cậu con trai, họ nghe nhiều quá nên giờ cũng thành vô cảm rồi.
Hàn Thuật là một điển hình được nuôi dưỡng trong gia đình bố nghiêm mẹ hiền. Vợ chồng Chánh án Hàn có hai người con, một gái một trai, Hàn Thuật là con trai út, trên anh còn có một chị gái hơn bốn tuổi tên là Hàn Lâm. Hàn Lâm có lẽ từ nhỏ đã hơn Hàn Thuật ở chỗ cô thừa hưởng được tính nghiêm túc và chín chắn của bố, chưa bao giờ khiến bố mẹ phải lo lắng vì mình. Trước đây, Chánh án Hàn luôn tự hào về cô con gái rượu, thế nhưng Hàn Lâm sau khi tốt nghiệp trường Đại học Luật hàng đầu ở trong nước đã ra nước ngoài học tiếp. Trong thời gian này cô gặp được một chàng hoàng tử ngoại quốc, thế là mặc dù chưa tốt nghiệp nhưng đã bất chấp sự phản đối của bố mẹ về làm dâu nước Bỉ, trở thành bà nội trợ, nay đã là mẹ của ba đứa con. Vì thế, bố anh đã từng có một thời gian dài không muốn nghe điện thoại của con gái gọi về, ông không thể hiểu được tại sao cô con gái giỏi giang của mình lại chịu chấp nhận vứt bỏ hết tương lai sự nghiệp để sinh con và làm nội trợ cho cái “thằng quỷ Tây” đó. Nhưng khoảng hai năm trở lại đây, có lẽ thời gian đã khiến ông thích nghi và chấp nhận được sự thật này, cộng với ba đứa cháu ngoại đứa nào cũng hết sức đáng yêu, ông mới dần dần bớt căng thẳng với cô con gái. Thế nhưng cũng chính vì lý do trên mà sự kỳ vọng của ông đối với con gái không thể không chuyển sang gửi gắm vào cậu con trai ông vốn chẳng đánh giá cao gì cho lắm.
Trong ký ức của Hàn Thuật, hồi còn nhỏ anh đã không ít lần bị ăn món “gậy tre xào thịt” của bố. Chánh án Hàn là người tin tưởng tuyệt đối vào chủ nghĩa “đánh mới nên người”, ông giáo dục con theo kiểu truyền thống nhất và hy vọng con mình lớn lên sẽ trở thành nhân tài cho xã hội. Hàn Thuật lại cho rằng, nếu như bố anh xem phim hoạt hình “Cậu bé bút chì Shin” thì nhất định sẽ có nhiều đồng cảm, bởi ông đã nuôi con ông như nuôi Tooru Kazuma, nhưng con ông hồi nhỏ lại giống Shin-chan. Tất nhiên, Hàn Thuật tự nhận thấy mình chắc chắn có chí tiến thủ hơn nhiều đứa trẻ khác, nhưng rõ ràng là anh còn xa mới đạt đến yêu cầu của bố mình. Cho đến trước khi vào đại học, mô hình cuộc sống của anh vẫn là bố thì ra sức đánh, mẹ thì ra sức chiều, thường xuyên là vừa bị bố mắng cho bù đầu, quay ra lại được mẹ ôm vào lòng xuýt xoa gọi con yêu. Hàn Thuật cho rằng anh sống trong môi trường như vậy mà vẫn có thể trở thành một kiểm sát viên như ngày hôm nay chứ không phải một Giả Bảo Ngọc hay một tên tội phạm nào khác quả là điều đáng để tự hào.
Hai bố con đang ngồi chuyện trò thì mẹ gọi vào ăn cơm. Trong khi mẹ và dì giúp việc lúi húi chuẩn bị trong bếp, bố anh hỏi han công việc của con trai.
“Nghe nói phân viện của con đề cử con vào danh sách Công tố viên trẻ ưu tú của Thành phố, đã gửi báo cáo lên cấp trên rồi.”
“Vâng, nhưng mới chỉ là đề cử thôi bố ạ.” Hàn Thuật rất cẩn trọng khi trả lời các câu hỏi tương tự thế này, vì nếu như anh tỏ ra đắc ý bố anh thế nào cũng mắng anh kiêu ngạo, nhưng nếu anh quá khiêm tốn thì lại bị quy là quá tiêu cực.
Đúng như Hàn Thuật dự đoán, mặc dù đã trả lời cẩn thận thế rồi, bố vẫn vừa uống trà vừa nói: “Bố đã nói với Viện trưởng Thái của con rất nhiều lần rồi, chuyện riêng chiều con thì đã đành, chuyện công việc không được chiều con như thế.”
Hàn Thuật bất bình nhưng cũng không dám xẵng giọng: “Con thấy mẹ Thái không phải là người để tình cảm riêng ảnh hưởng đến công việc đâu.” Nói xong anh tiện tay rót trà cho bố.
“Anh ấy, từ giờ trở đi phải chú ý bỏ thói kiêu căng ham thành tích đó đi, mấy năm nay có chút thành tích bé bằng con kiến đã vểnh râu lên rồi. Đừng có tưởng tôi không biết, sở dĩ ngày hôm nay anh có được danh tiếng như vậy phần nhiều là do những vụ án phức tạp, khó giải quyết gần như chẳng bao giờ bị rơi lên đầu anh cả.”
“Bố cũng đã từng nói với con là tiếp nhận vụ án phải nghiêm túc cẩn trọng còn gì? Con sao dám làm ảnh hướng đến danh tiếng Chánh án Hàn của bố được.” Hàn Thuật cười nói.
Trăm sai nghìn sai, nịnh nọt không sai, đây là quy luật từ thượng cổ đến nay, quy luật này cũng rất hữu dụng với Chánh án Hàn. Quả đúng như vậy, ông Hàn lắc đầu, dù miệng không nói gì nhưng nét mặt đã dịu xuống rất nhiều. Hàn Thuật cười thầm trong bụng, anh đương nhiên không bao giờ nói ra trước mặt bố rằng không chỉ một người nói với anh rằng ai mà khen anh trước mặt Chánh án Hàn thì còn tác dụng hơn khen Chánh án Hàn rất nhiều. Xem ra Chánh án Hàn ở nhà rất cứng rắn nhưng khi nhắc đến con trai trước mặt người ngoài chỉ có một lời nhận xét duy nhất đó là: “Con trai tôi được cái giống tôi”.
Nhưng Hàn Thuật lại chẳng thấy mình giống bố chút nào, trước hết, về tướng mạo anh giống mẹ hơn, vì vậy anh luôn cho rằng mình đẹp trai hơn bố rất nhiều. Thứ hai, cho dù sự nghiệp có thành đạt đến đâu anh cũng không bao giờ coi công việc là toàn bộ cuộc sống của mình như bố. Đối với Hàn Thuật, cho dù có yêu công việc đến mấy thì việc hưởng thụ cuộc sống vẫn phải đặt lên hàng đầu, vì vậy anh sẽ nỗ lực nhưng nhất quyết không bao giờ hy sinh niềm vui của mình để phấn đấu.
Trong lúc hai bố con nói chuyện, bà Hàn đã bê món canh gà hầm đậu trắng bày trước mặt hai người.
“Không cho hạt tiêu, ít muốt, ít dầu, của ông đây, … cho hạt tiêu, chỉ cần nước không cần cái, cưng à, bát này là của con.”
Nếu nói về điểm giống nhau giữa hai bố con, thì chính là sự chú ý trong từng tiểu tiết của cuộc sống. Rất nhiều người phải thán phục khi thấy một người đàn ông như Hàn Thuật mà lại chăm chút đến như vậy, nhưng nếu như họ nhìn thấy chiếc khăn tay lụa sạch tinh mà Chánh án Hàn đã mang theo mấy chục năm nay, thì sẽ hiểu rõ thế nào là di truyền. Hồi còn trẻ, Chánh án Hàn cũng là một công tử nổi tiếng thời loạn, nếu không phải vì tính tình quá cứng nhắc thì Hàn Thuật nghĩ ông còn đào hoa hơn cả mình. Ngoài việc quen miệng gọi bố bằng biệt hiệu “Chánh án Hàn” khi nói chuyện với mẹ, Hàn Thuật còn thường xuyên gọi ông là “công tử Hàn nhà chúng ta”.