Chỉ một câu nói đơn giản vậy thôi mà khiến cho mặt gương trong lòng Hàn Thuật vỡ tan tành, tất cả các mảnh gương vụn vẫn rất sáng, sáng đến mức khiến anh không trốn đi đâu được.
.
Cảnh giới lý tưởng của Hàn Thuật: một buổi sáng nhàn nhã, nằm trên giường cho đến khi nào đẫy giấc, dậy vận động xương cốt một chút, rồi uống một tách trà chanh tự pha, ăn cùng với bánh tổ ong mua tại tiệm bánh Tây lâu năm nằm ở góc phố dưới nhà, đây chính là một bữa sáng mỹ mãn, vừa ăn vừa có thể xem thời sự. Âm nhạc có thể có có thể không, nhưng trong máy nghe nhạc lúc nào cũng phải chờ sẵn một bản nhạc anh thích nhất. Khi ra khỏi nhà, anh thay bộ quần áo thời trang ngả cũ ưa thích nhất, đến một cuộc hẹn có chút mong đợi nhưng không quá hồi hộp. Mở cửa ra, thấy trời không nắng cũng không mưa, trời cao mây lặng, không khí mát mẻ trong lành, sẽ tốt hơn khi có thêm chút gió. Tất cả các vấn đề về công việc và cuộc sống đều được giải quyết một cách tốt đẹp, tối về còn có thể làm những việc yêu thích, hôm sau cũng không cần phải vội vã đi làm…
Lúc này anh đang đứng bên cạnh thảm hoa trước quảng trường Thời Đại thuộc Trung tâm Thương mại của thành phố G, mọi thứ đều thật tuyệt vời, tuy chưa hoàn toàn đạt tới cảnh giới lý tưởng của anh, nhưng cũng không còn cách xa lắm. Ngoài thời tiết, ngoài việc đội bóng anh hâm mộ đã chiến thắng ra, vẫn còn rất nhiều lý do khiến tâm trạng anh vui vẻ.
Hôm qua, cũng chính là ngày thứ Sáu, anh thắng kiện tại phiên tòa, tên bị cáo nổi tiếng gian ác, xảo quyệt cuối cùng đã phải cúi đầu trước pháp luật, ngay đến kiểm sát trưởng cũng phải khen anh chiến thắng quá đẹp. Chiến thắng này khiến cho kỷ lục thắng kiện với tần suất cao nhất của anh ở Viện Kiểm sát Nhân dân quận Thành Nam tiếp tục được duy trì, có thể nói là một kết thúc mỹ mãn cho quá trình công tác của anh ở quận Thành Nam.
Theo nguồn tin tin cậy, lệnh điều động anh lên cơ quan cấp trên đã được gửi đến Viện Kiểm sát Thành phố, tiền đồ của anh tiếp sau đây lại càng chắc như đinh đóng cột.
Tối qua mấy người bạn của Hàn Thuật mở tiệc chúc mừng anh, bốn người uống đến bốn chai vodka, vậy mà sáng tỉnh dậy anh không hề thấy nhức đầu, thời tiết vẫn đẹp như anh mong muốn, không có điều gì để anh có thể phàn nàn được, ngay cả khi đỗ xe ở bãi đỗ dưới hầm quảng trưởng cũng vừa khéo có được chỗ đỗ tốt nhất. Vậy nên mặc dù bạn gái đến muộn những 25 phút cũng vẫn không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của anh. Bốn, năm cô sinh viên trẻ đi qua trước mặt anh, nói chuyện cười đùa ríu ra ríu rít, liên tục nhìn về phía anh. Hàn Thuật ngẩng đầu lên đáp lại các cô gái bằng một nụ cười, các cô gái ngượng chín cả mặt, người này huých người kia rồi chạy mất.
Anh khẽ hát bài hát chỉ mình anh nghe thấy, một tay đút vào túi quần, một tay từ tốn hái bông hoa đỗ quyên đã tàn trên thảm hoa. Loài hoa này sau khi tàn không dễ dàng rã bông, mà khô lại thành một khối bám trên thân cây, vừa chiếm dụng chất dinh dưỡng nuôi cây, vừa làm mất mỹ quan.
Đúng vào lúc Hàn Thuật hái đến bông thứ mười bảy, vai anh đột nhiên đau nhói, tâm trạng vui vẻ của anh giống như một mặt gương xuất hiện vết rạn nứt đầu tiên sau khi hứng chịu một cú đấm mạnh.
Hàn Thuật hít sâu vài hơi, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt tươi cười quen thuộc. Anh định nói: “Anh thích được nghe em chào ‘Hi’ hơn là đón nhận quả đấm thép của em.” Nhưng suy đi nghĩ lại đành thôi, anh bèn nở một nụ cười rồi nói: “Cuối cùng thì em cũng đến rồi, không biết trong điện thoại ai bảo ai đến sau thì phải mời người kia ăn cơm ấy nhỉ?”
Chu Tiểu Bắc phóng khoáng kiễng chân, bá vai Hàn Thuật nói: “Mời ăn cơm thì đơn giản thôi, anh em mình đi đâu mà thiệt? Xin lỗi nhé, em thay quần áo hơi mất thời gian một chút, anh đợi lâu lắm rồi hả?”
Hàn Thuật cảm thấy kiểu bá vai bá cổ của Chu Tiểu Bắc hơi kỳ kỳ, anh hắng giọng một tiếng rồi khẽ lắc vai để thoát khỏi bàn tay ma quái của cô, đáp lại một câu như cô mong đợi: “Cũng không lâu lắm.”
Điều mà Chu Tiểu Bắc mong đợi chính là câu này. Từ trước đến nay cô không thích người đến muộn, hôm nay cô lại là người đến muộn nên cảm thấy rất có lỗi. Nghe thấy Hàn Thuật nói vậy, cô thực sự trút được cảm giác áy náy, liền nói: “Em biết ngay là anh chưa đến được bao lâu mà.”
“Ừ, mới chỉ có ba mươi bảy phút thôi. Thông thường ba mươi bảy phút là anh có thể xem xong báo cáo chuyên ngành dài khoảng hai mươi trang rồi, nếu nhanh còn có thể kết thúc được một phiên tòa nữa. Đương nhiên, đợi em thì cũng là điều nên làm thôi…” Hàn Thuật nửa cười nửa không cười, nhìn bộ mặt ấm ức của Chu Tiểu Bắc, ánh mắt vô tình dịch xuống dưới, lúc này anh mới thấy rõ quần áo của cô. Chiếc gương của Hàn Thuật lại kêu “rắc” một tiếng, xuất hiện vết nứt sâu hơn nữa: “Tiểu Bắc… em… em mặc cái gì thế này!”
Anh ngạc nhiên cũng phải thôi, Chu Tiểu Bắc từ trước đến nay vốn ăn mặc theo kiểu thời trang thông thường, hôm nay tự nhiên lại mặc váy khác hẳn mọi ngày. Thôi thì thế cũng được, váy thì váy, váy thể hiện được cái nét mềm mại của phụ nữ, nhưng… nhưng… chiếc áo vest ngắn sọc đen và jupe bó cùng màu, lại còn đôi giày cao gót nhọn hoắt màu đen khiến cho Hàn Thuật đến khổ sở khi phải khống chế vẻ mặt nhăn nhó của mình.
“Có vấn đề gì không?” Chu Tiểu Bắc gượng kéo váy, xem ra cô cũng chẳng tự tin đối với bộ cánh khác thường của mình.
Hàn Thuật và Chu Tiểu Bắc quen nhau nửa năm, chính thức có quan hệ yêu đương mới hai tháng. Lúc hai người ở cạnh nhau, Hàn Thuật thường ăn mặc rất chỉnh tề, còn Chu Tiểu Bắc thì suốt ngày quần bò áo phông. Người làm mối cho họ cũng chính là bạn thân của Chu Tiểu Bắc – Trịnh Vy đã từng nhiều lần nhắc riêng với Tiểu Bắc rằng: “Hàn Thuật là người chỉn chu, rất chú trọng tiểu tiết, cậu mà không ăn mặc tử tế thì đừng có đi cạnh người ta, trông cứ như là công nhân phụ hồ ấy.” Chu Tiểu Bắc ngắm đi ngắm lại, chẳng thấy mình có gì giống công nhân phụ hồ cả. Nhưng sau vài cuộc hẹn hò, cô thực sự nhận ra rằng cô ăn mặc quá tùy tiện so với Hàn Thuật. Một khi đã quyết định yêu nhau tử tế, cô thấy cần phải để ý tời cảm nhận của đối phương, vì vậy cô đã tiếp thu ý kiến của Trịnh Vy, trong sáng thứ Bảy này, cô khoác lên mình bộ váy duy nhất đi hẹn hò với Hàn Thuật. Vì nhiều năm không đi giày cao gót, Chu Tiểu Bắc đi từ ký túc xá đến bến xe buýt mất gấp đôi thời gian so với mọi khi, đây chính là lý do cô đến muộn.
Chu Tiểu Bắc cho rằng mức độ nghiêm túc trong cách ăn mặc của mình đủ để thể hiện thành ý của cô, nhưng hôm nay, Hàn Thuật – người đang đứng trước mặt cô – trên mặc áo phông Polo kẻ giống hệ một chú ong, dưới mặc quần bò, chân đi đôi giày Vans làm bằng vải bố, chiếc đồng hồ đeo tay cũng được thay bằng kiểu đồng hồ thể thao, vai khoác một chiếc túi to, trên mũi lại còn đeo một đôi kính gọng đen. Da dẻ anh chàng này đẹp thật, sắp ba mươi tuổi rồi mà giả nai làm sinh viên vẫn ra dáng ghê, chỉ có điều, hai người họ lại một lần nữa ăn mặc không hợp nhau.
“Sặc, sao hôm nay anh lại không mặc comple, đeo cà vạt?” Chu Tiểu Bắc không kiểm soát nổi cảm giác thất bại bỗng chốc trào dâng.
Nụ cười của Hàn Thuật pha chút gượng gạo: ”Vì trước đây mỗi lần gặp em. Không phải sau khi tan tầm thì cũng là lúc vừa xong phiên xử, còn hôm nay anh đi dạo phố. Có điều, lần sau đừng nói từ ‘sặc’ trước mặt anh được không?”
“Em thề sẽ không bao giờ mặc cái đồ dớ dẩn này lên người nữa, đã mất công ăn vận lại còn bị ghét.” Chu Tiểu Bắc vừa nói vừa xua tay.
Hàn Thuật tự an ủi mình, cũng coi như cô ấy có tâm, thế rồi anh vừa cười vừa vỗ vỗ lên vai cô nói: “Thôi mà, bộ quần áo này của mẹ em trông cũng được mà.”
“Sặc, là bộ của em đấy…”
“Đã bảo em đừng có nói cái từ ấy cơ mà.”
“Này Hàn Thuật, em bảo, cái bộ này của anh trông cũng ra người ra ngợm phết, được đấy, được đấy.”
“Anh coi như em đang khen anh.”
“Đương nhiên là em khen anh rồi, nhưng em nghe nói đàn ông mà trau chuốt quá thì 80% là đồng tính…”
“Anh cũng nghe nói hành động cố tình bịa đặt và tuyên truyền thông tin thất thiệt, xúc phạm đến nhân cách, hủy hoại danh dự của người khác, có thể bị kết tội vu khống, trường hợp tình tiết nghiêm trọng thì bị phạt tù, bắt giam, quản thúc hoặc bị tước quyền lợi chính trị trong vòng 3 năm.”
Hai người cứ người này một câu, người kia một câu, cùng đi về phía Trung tâm Thương mại, Hàn Thuật nói ga giường nhà anh đều cần thay mới rồi, Chu Tiểu Bắc tình nguyện đi chọn cùng anh với tư cách là người có con mắt “tuyệt với”, đây cũng là lần đầu tiên đôi tình nhân này hẹn hò riêng với nhau vào ngày cuối tuần.
Hàn Thuật quen Chu Tiểu Bắc vào hôm đám cưới của đồng nghiệp cũ, cũng là bạn của anh. Anh là phù rể, còn Chu Tiểu Bắc là phù dâu. Nghe nói đây là dạng quan hệ dễ nảy sinh tình cảm nhất, nhưng hôm đó Hàn Thuật không những không nảy sinh chút tình cảm nào mà còn toát mồ hôi hột. Anh chưa bao giờ gặp nữ tiến sĩ nào dữ dằn như thế, rõ ràng là một ả lưu manh, cứ nói rằng bọn trí thức hủ bại, Chu Tiểu Bắc còn xa mới được gọi là trí thức. Hồi đó anh đã đính hôn, chỉ hi vọng đến hôm đám cưới mình có thể miễn được sự giày vò này, không ngờ trước ngày cưới ba tháng, anh và vị hôn thê chia tay, mỗi người một ngả, cô dâu của Lâm Tĩnh là Trịnh Vy cứ nhất định muốn an ủi vết thương lòng của anh, và thế là cô Chu Tiểu Bắc long trọng trình làng.
Lúc đó, Chu Tiểu Bắc vừa từ Tân Cương trở về thành phố G, còn tại sao cô lại đi đến tận nơi xa như vậy để học tiến sĩ và tại sao cô chưa nhận được bằng tốt nghiệp đã quay về thì Hàn Thuật không biết. Sở dĩ anh không từ chối kiểu giới thiệu bừa này, trước hết là vì anh đang thấy nhàm chán, thứ hai là anh không muốn bác lại ý tốt của vợ chồng Lâm Tĩnh, và rồi với quan điểm cho rằng “mọi sự tồn tại đều hợp lý”, họ đi chơi với nhau vài buổi. Không ngờ sau vài lần tiếp xúc, anh và Chu Tiểu Bắc lại kết nhau ngay, chỉ mong mau chóng làm đám cưới.
Chu Tiểu Bắc trông có vẻ hơi bụi, dễ tạo cho người khác cảm giác ngổ ngáo, chứ thực ra cô là người giàu tình cảm, có tấm lòng rộng rãi, phóng khoáng hơn nhiều so với những cô gái khác, nhưng không hề kém phần tinh tế, vẻ ngoài trông cũng ổn, huống hồ, xuất thân gia đình, hoàn cảnh giáo dục, điều kiện làm việc của cả hai đều tương đương, lại cùng có ý định kết hôn, vì vậy đều cảm thấy đối phương là đối tượng kết hôn lý tưởng.
Vào một ngày cách đây hai tháng, Hàn Thuật và Chu Tiểu Bắc hẹn nhau cùng đi đánh cầu lông. Trong thời gian nghỉ giải lao giữa hai hiệp, hai người ướt đẫm mồ hôi, Hàn Thuật vừa đưa nước cho Chu Tiểu Bắc vừa nói: “Không xong rồi, ông bà già mà cứ nhắc suốt thế này thì cũng đến chết.”
Chu Tiểu Bắc hỉ mũi nói: “Nhà anh như vậy có nhằm nhò gì, đâu so được với vị sư tử Hà Đông nhà em? Em hai bảy tuổi đầu mà trước mặt người quen người lạ vẫn còn bị mẹ em véo tai, chửi bạc cả mặt, nhà họ Chu cứ gọi là mất hết thể diện, em từng có ý định tự tử nữa đấy. Đang ở Tân Cương vui vẻ thoải mái, thế rồi bị mẹ em lao đến tận nơi, kêu là cho em hai sự lựa chọn, một là về Đông Bắc, hai là liệu mà tìm một anh con rể cho bà; em chẳng nói câu nào, cuốn gói đến đây, phải dối mẹ là đàn ông phương Nam dễ lừa lắm, bằng không còn lâu mẹ em mới chịu thả em ra…”
Hàn Thuật phát hiện ra rằng, kể khổ với Chu Tiểu Bắc là một việc hoàn toàn sai lầm, cô là điển hình của kiểu người, khi bạn nói với cô ấy rằng “anh đau đầu” thì cô ấy đáp lại ngay là: “Đau đầu có nhằm nhò gì, đầu em còn có u đây này.” Có điều, ký ức đau thương này của Chu Tiểu Bắc ngoài việc khiến Hàn Thuật cảm thấy buồn ra, còn khơi dậy trong anh ý đồ nào đó, anh mỉm cười nói: “Chu Tiểu Bắc, hay là… anh lấy em tạm vậy nhỉ?”
Chu Tiểu Bắc ngỡ ngàng trong tích tắc, thế rồi huých mạnh vào vai Hàn Thuật: “Thôi thì cho anh vớ bở đấy.”
Họ đã bước vào con đường tình yêu như vậy. Thời gian trước, Hàn Thuật suốt ngày bận rộn vì một vụ án gai góc, Chu Tiểu Bắc vừa vào làm trợ giảng cho khoa Cơ khí trường đại học G, cũng bận suốt ngày, gọi là có vài buổi hẹn hò, song chẳng qua chỉ là đi ăn tối cùng nhau sau khi tan tầm mà thôi. Có đúng một lần đi xem phim, vừa mới vào phim chưa được năm phút, Hàn Thuật đã bị một cú điện thoại công vụ triệu đi, chỉ còn một mình Chu Tiểu Bắc gật gù chống chọi với 85 phút phim còn lại. Nói một cách chính xác thì thứ Bảy này mới chính thức là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người.
Vừa đến cửa Trung tâm Thương mại, hai người đã nghe thấy tiếng cãi cọ. Hàn Thuật và Chu Tiểu Bắc nhìn về phía phát ra âm thanh ầm ĩ, hai người trung niên có vẻ như là hai vợ chồng đang cãi nhau ầm lên ở đó, người đàn ông định bỏ đi, người đàn bà túm lấy tay áo ông ta, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: “Ông muốn cút đi đâu? Cả già lẫn trẻ trong cái nhà này ông đều không cần nữa hả?” Hai người xô đẩy nhau khiến cho mâu thuẫn thêm gay gắt, thế rồi họ xông vào đánh nhau tay đôi giữa đám đông. Người đàn ông vốn có ưu thế về thể lực nên người đàn bà mấy lần suýt bị ông ta đẩy ngã xuống đất, người đi đường thì thi nhau ngó nghiêng.
“Thật không thể chịu được.” Chu Tiểu Bắc trông nóng cả mắt, cô ngoảnh đầu nhìn Hàn Thuật, vẻ mặt của Hàn Thuật vẫn bình tĩnh như không thấy chuyện gì xảy ra, tay anh túm chặt Tiểu Bắc, rõ ràng anh đang muốn kiềm chế sự mất bình tĩnh của Tiểu Bắc, không cho cô xông vào can thiệp chuyện người khác.
Đối với Hàn Thuật mà nói, là người đã làm nhiều năm trong Viện Kiểm sát, Hàn Thuật quá quen với việc vợ chồng đánh nhau như đánh kẻ thù này. Lúc mới bước chân vào xã hội, anh cũng ghét cay ghét đắng cái ác, không thể chấp nhận được chuyện phái yếu bị bắt nạt, và anh chỉ ước gì được thay trời hành đạo, nhưng kết quả sau khi anh can thiệp vào thì ân oán của vợ chồng lại biến thành mâu thuẫn giữa nhân dân và chính quyền, hai vợ chồng người ta liền thống nhất với nhau để đối phó với cơ quan và cá nhân can thiệp vào chuyện riêng của họ. Đối với những sự việc như thế này, cách tốt nhất là để người ta tự tìm cách giải quyết mâu thuẫn nội bộ.
Chu Tiểu Bắc cũng hiểu được phần nào tâm tư của Hàn Thuật, cô tự nói với mình rằng: đang yên đang lành, dây vào mớ bòng bong này làm gì. Nhưng đúng lúc một chân của cô đã bước vào cửa Trung tâm Thương mại, một tiếng “bốp” đanh gọn vang lên, cô quay phắt lại, người đàn ông tát thẳng vào mặt vợ một cách dã man, người đàn bà giống như con búp bê vải cũ kỹ ngã dúi dụi.
“Sặc! Không ra thể thống gì cả.”
Hàn Thuật chưa kịp nói gì, Chu Tiểu Bắc đã như tên lửa lao thẳng đến chỗ xảy ra đánh nhau. Cô đỡ người đàn bà lên rồi tức giận quát gã đàn ông: “Ông có liêm sỉ không hả, đánh vợ như đánh chó thế à! Bắt nạt đàn bà thì có tài cán gì, tôi khinh bỉ nhất cái loại đàn ông như ông đấy!”
Chu Tiểu Bắc vốn cao gầy, lại đi giày cao gót, nên trông cao hơn gã đàn ông miền Nam cả một cái đầu, cộng thêm đôi mày lá liễu dựng ngược, đôi mắt hình quả hạnh trợn tròn, khí thế của cô áp đảo hẳn gã đàn ông kia. Cô tiến về phía trước mấy bước thì gã đàn ông lùi lại từng ấy bước, người đàn bà ngồi dựa vào cột đá, có vẻ như cũng bị biến cố này làm cho kinh hãi.
Gã đàn ông lùi về đằng sau vài bước, cuối cùng cũng phản ứng lại. Sự can thiệp của Chu Tiểu Bắc tuy có sức mạnh và bất ngờ nhưng dù sao đi nữa cô cũng chỉ là phụ nữ, lại mặc quần áo công sở thì khỏe khoắn thế nào được? Với lại, trước mặt bao nhiêu người, gã đàn ông cũng không thể để cho người khác cười mình được. Không biết có phải là giận quá hóa liều hay không, gã gào lên: “Mày là cái thá gì? Tao đánh vợ tao liên quan gì đến mày?” Nói xong, gã huých Chu Tiểu Bắc, rồi như để chứng minh điều gì đó, gã đạp một cái vào người đàn bà đang ngồi run rẩy bên cột.
Nếu như mọi khi thì Chu Tiểu Bắc chắc chắn không để cho gã đắc ý dễ dàng đến vậy, nhưng vấn đề là cô đang đi giày cao gót, đôi giày mà cô đang đi không quen tí nào. Bộ dạng xấc xược và không coi đàn bà ra gì của gã đàn ông khiến cô không thể chịu nổi. Cơn tức giận sôi sục trong lòng khiến cô không còn để ý gì được nữa, cô rút giày ra, táng thật mạnh vào vai gã đàn ông, gã đàn ông hét lên đau đớn, thế mà vẫn còn dám quay lại đánh nhau với cô.
“… Dạ vâng đúng rồi, anh Lý ạ, ở ngay trước cửa Trung tâm Thương mại X, phiền anh cho mấy đồng chí đang trực qua đây giải quyết giúp…” Vốn đang hi vọng có thể giải quyết sự việc một cách hòa bình văn minh, nhìn thấy sự chuyển biến đột ngột của trận chiến, Hàn Thuật quá kinh hãi chẳng còn màng đến gọi điện thoại nữa. Mặt gương tâm trạng vui vẻ của anh xem ra hôm nay thế nào cũng bị trăm ngàn vết nứt cho xem, anh ngước nhìn trời, không thể tham gia vào cuộc chiến này rồi. Đoạn anh vội tiến lên phía trước, giằng Chu Tiểu Bắc và gã đàn ông ra.
Xem ra, gã đàn ông và Chu Tiểu Bắc đều đã mất hết bình tĩnh, nếu Hàn Thuật không phải là người chịu khó tập thể thao thì khó mà xoay sở nổi bài hòa giải vô nguyên tắc này.
“Đủ rồi đấy nhé, đừng có ai động chân động tay nữa!” Hàn Thuật nghiêm nghị quát lên.
Người ta bảo những người làm trong ngành công an, tư pháp đều toát lên vẻ chính trực, tuy lúc thường Hàn Thuật như một chàng thanh niên ngoan ngoãn yêu đời, nhưng mỗi khi có việc trông anh lại rất nghiêm nghị. Gã đàn ông tuy đã dừng tay, nhưng mồm vẫn không chịu để yên, gã chỉ vào mặt Chu Tiểu Bắc nói: “Con điên, đừng có tưởng mày tìm giai làng đến đây mà tao sợ nhá.”
“Ông nói gì hả?” Chu Tiểu Bắc định lao lên thì bị Hàn Thuật lôi lại đằng sau, anh chỉ thẳng mặt gã đàn ông nói: “Ông nói thêm một lần nữa xem? Đủ rồi đấy. Ăn nói cho tử tế, không thì 48 tiếng tạm giam cũng chẳng dễ chịu thế nào đâu.”
Ngay cạnh Trung tâm Thương mại là trạm gác an ninh, cú điện thoại vừa nãy của Hàn Thuật nhanh chóng phát huy tác dụng, hai người đàn ông mặc quân phục đang tiến lại gần. Người đàn bà bị đánh vừa khóc vừa túm chặt lấy tay chồng nói: “Đi đi, đừng gây chuyện nữa.”
“Tất cả là do cái loại đàn bà đen đủi nhà bà gây ra chứ còn gì?” Gã đàn ông chửi vợ, rồi nhân cơ hội này xuống giọng: “Thôi, ông tha cho chúng mày.” Dứt lời, gã tức tối lôi người đàn bà rời khỏi đám đông.
Chu Tiểu Bắc nhìn bóng người đàn bà bám chặt lấy chồng đi xa dần, mặt lộ vẻ khâm phục. Hàn Thuật đang bận giải thích và cám ơn mấy anh quản lý trật tự vừa tới, tiễn mấy người đó về xong, lúc này anh mới lặng nhìn Chu Tiểu Bắc một lượt. Tóc cô rối bù, váy đầy vết chân, trên mu bàn tay hình như còn có vết bầm tím nữa. Nếu Hàn Thuật không nhớ nhầm thì tình trạng của gã đàn ông có thể còn thảm hơn cô. Anh lẳng lặng rút giấy ăn ra đưa cho Chu Tiểu Bắc.
Chu Tiểu Bắc tự biết mình nóng vội, nên trước mặt Hàn Thuật cũng cảm thấy ngượng ngùng, vì thế mà sau khi cầm giấy ăn từ tay anh, cô chỉ lau chùi qua quýt.
“Thực ra… chuyện này cũng không thể trách em được, gã đàn ông đó quá tởm lợm, em ghét nhất cái loại đàn ông đánh phụ nữ, lần sau em mà còn gặp lại lão ta, em nhất định sẽ…” Chu Tiểu Bắc cố gắng biện bạch cho mình.
Hàn Thuật chỉ cười nhạt một tiếng, anh vẫn không nói gì.
Hàn Thuật mà Chu Tiểu Bắc quen là người trên môi lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười, thái độ hôm nay của anh, cô thực sự chưa nhìn thấy bao giờ. Không hiểu vì lý do gì mà cô cảm thấy mình có gì đó sai sót, cô hắng giọng rồi lảng sang chủ đề khác: “Không ngờ anh cũng có biện pháp ra phết nhỉ, chỉ một cú điện thoại là đã triệu tập được ngay mấy ông cảnh sát, giỏi thật đấy.”
“Chẳng qua là sếp của họ nể mặt ông cụ nhà anh thôi.” Hàn Thuật lạnh lùng nói, rõ ràng là không thèm để ý gì tới ý tốt của Tiểu Bắc, “Chu Tiểu Bắc, anh đang nghĩ liệu em có phải là đàn ông đã chuyển giới không đấy.”
Chu Tiểu Bắc nghe vậy, trong bụng nghĩ, hỏng rồi, mãi mới tìm được thành phần “ra người ra ngợm” để kết hôn, quả này không khéo hỏng mất. Tự nhiên cô lại nhúng tay vào chuyện hai vợ chồng người ta làm gì chứ, rồi đến lúc mẹ cô lao đến đánh cô tuốt xác thì ai giúp đỡ cô? Nghĩ đến đây, một nỗi buồn khó tả rợn ngợp trong lòng, cô cúi gằm xuống, thà rằng mình tự biết thân biết phận còn hơn để người ta phủ nhận mình, cô lí nhí: “Hàn Thuật, đây là chuyện riêng của em.”
Hàn Thuật, đây là chuyện riêng của em…
Chỉ một câu nói đơn giản vậy thôi mà khiến cho mặt gương trong lòng Hàn Thuật vỡ tan tành, tất cả các mảnh gương vụn vẫn rất sáng, sáng đến mức khiến anh không trốn đi đâu được. Câu nói này, cái cúi đầu này, dường như là ký ức từ kiếp trước, như xa mà như gần, bao nhiêu đoạn ký ức muốn nhớ lại, nhưng lại sợ hãi nhớ lại đang lấp ló sau từng mảnh gương vỡ, cái tên đó đã hiện ra trước mắt, Hàn Thuật phải nghiến chặt răng, mới không thể thốt hai từ ấy ra thành lời. Hàn Thuật vốn bắt đầu hoài nghi mình và Chu Tiểu Bắc có phải là một đôi hợp nhau hay không, nhưng rồi lòng lại chùng xuống một cách vô nguyên tắc, anh khom lưng nhặt đôi giày cao gót bị đá sang một bên cho Tiểu Bắc, định giúp cô đi vào chân, nhưng không ngờ gót giày lại bị gãy từ lúc nào chẳng biết.
Đến lúc này, Hàn Thuật không nhịn được cười, anh nói: “Anh cũng đến chịu em đấy, bà hoàng hiếu chiến ạ.”
Chu Tiểu Bắc chợt chẳng thấy đau đớn gì nữa, cô bật cười, tiếng cười trong trẻo, chân xỏ bừa vào chiếc giày đã gãy, rồi nói với Hàn Thuật: “Đi, đưa em đi mua giày đã nhé.” Lúc ngẩng đầu lên, cô không hề phát hiện ra vẻ mặt thoáng nét thất vọng của Hàn Thuật.
Hàn Thuật đưa tay đỡ lấy Chu Tiểu Bắc đang khập khiễng bước đi, anh vừa đỡ vừa hỏi một cách nghiêm túc: “Này, vừa nãy em nói cái chiêu của em gọi là gì ấy nhỉ… tia chớp?”
“Em vẫn còn chưa giở độc chiêu của em ra đấy, lần sau thể hiện cho anh xem.”