Cho Anh Hôn Em Một Cái Nào!

Chương 8: Lễ tình nhân



1.

Những ngày nghỉ đông nhanh chóng trôi qua.

Bộ Tinh Bảo ngồi trước cửa sổ nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ treo tường, một phút, hai phút, ba phút…

- Wa, sao nhanh như vậy, hết kỳ nghỉ đông rồi. – Tiểu Mặc chu môi nói. Cậu vẫn còn chưa chơi chán, sao đã phải đi học rồi?

- Sao thế? – Bộ Tinh Bảo quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhăn nhó của em trai.

- Chẳng sao cả, ba hôm nữa là tới ngày vui của chị rồi. – Tiểu Mặc rụt đầu lại, lặng lẽ rời khỏi phòng.

- Ngày vui? Mình có ngày vui gì? Chuẩn bị thôi, sắp đi học rồi! – BộTinh Bảo đi tới xem lịch, bỗng dưng ngày 14 được đánh dấu bằng mực đỏkhiến mắt cô sáng lên. Đúng rồi, hôm nay là 11, ba ngày nữa là lễ tìnhnhân.

- Bực mình, lại phải tặng quà cho anh ấy… Nhưng Nam Trạch Lễ cái gìcũng có… hay là cứ tới siêu thị xem sao. – Bộ Tinh Bảo vừa chép miệnglẩm bẩm vừa bước vào phòng bếp.

Tặng kẹo hơn hay tặng đồ thủy tinh hơn nhỉ?

Ngày 14 tháng 2, ánh mặt trời rực rỡ, gió xuân dịu dàng thổi, một chàng trai cao lớn và một chiếc BMW màu đỏ chót.

Người đó đứng dựa lưng vào xe, mặc chiếc áo khoác màu đỏ rực, mái tóc nhuộm vàng, đang mỉm cười nhìn cô, không phải Nam Trạch Lễ thì là ai?

Bộ Tinh Bảo buồn rầu nhìn vào màu đỏ chói mắt, cô còn có thể làm gì được, chỉ đành đi ra thôi.

- Sao thế? Hoa mắt hả? Có phải vì anh quá đẹp trai không? Đẹp traitới mức không thể nào hình dung được? – Nam Trạch Lễ tự hào với mái tóccắt ngắn, để lộ vầng trán cao, thông minh.

- Đúng thế, rất “đẹp chai”, đẹp “chai” tới không thể nào hình dungđược. – Bộ Tinh Bảo giả vờ làm động tác buồn nôn. Mái tóc đen biến thành màu vàng, không biết có bị thần kinh không nhỉ? Tóc mái dài che lấp một bên mắt, vốn dĩ trông có vẻ hơi luộm thuộm, nhưng dù sao cũng đẹp hơnmái tóc hiện nay.

- Vậy sao? Có nghiêm trọng vậy không? Em không đùa anh chứ? – NamTrạch Lễ nhìn vào gương chiếu hậu, không tệ mà, đủ được 10 điểm. – BộTinh Bảo, hôm nay đi xem xiếc ngựa nhé!

- Sao lại xem xiếc ngựa?

- Hôm nay là lễ tình nhân mà! Đúng thật là, chẳng nhẽ em không xemlịch sao? – Nam Trạch Lễ kích động nói. Cậu ăn mặc như thế này là vì aichứ? Còn nữa, cậu lái xe tới là vì ai chứ? Cậu phải năn nỉ ông quản gianghiêm khắc suốt nửa ngày mới được mang xe đi như thế này.

- Anh đúng là ấu trĩ, lại còn xem xiếc ngựa nữa chứ. – Bộ Tinh Bảo giận dữ nói.

Mọi người đều nói “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”, Nam Trạch Lễcả ngày chơi với bọn hư hỏng nên giờ trông cũng giống như một học sinhcá biệt? Mặc dù mấy tháng gần đây biểu hiện của cậu khá tốt, thành tíchthi kỳ trước cũng có tiến bộ, cũng không gây chuyện đánh nhau… Nhưng,nhưng tính cách của cậu vẫn có phần…

- Mặc kệ, em phải đi xem xiếc ngựa với anh! – Nghe những yêu cầu vô lýcủa Nam Trạch Lễ, Bộ Tinh Bảo cuối cùng đành từ bỏ ý định thuyết giáocậu.

Ánh mặt trời rực rỡ ngập tràn mặt đất, chiếc xe sang trọng như mộtcơn sóng màu đỏ rực. Bỗng dưng, một chiếc xe màu đen dừng lại, một đôigiày nhỏ màu đỏ từ trên xe bước xuống, ngay sau đó là một đôi chân dài,một chiếc váy kiểu công chúa bằng ren, một chiếc áo ôm sát người màutrắng, chiếc khăn quàng cổ đáng yêu, mái tóc dài đen nhánh, tóc mái cắtphẳng, tất cả những điều này đều khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của người congái càng thêm nổi bật.

Đôi môi đỏ chót của cô gái thoáng nhếch lên, khuôn mặt được trangđiểm tỉ mỉ, hàng lông mi dài để lại một vệt đen mờ trên khuôn mặt, bàntay nhỏ nhắn đan chéo vào nhau. Do dự một lát, cuối cùng cô vẫn bước tới gần, giọng nói ngọt ngào xuyên qua không khí:

- Lễ!

Do Mỹ Cơ rảo nhanh bước chân, đôi giày nhỏ phát ra âm thanh lạnh lẽo trên nền xi măng.

Bàn tay Nam Trạch Lễ đang đặt trên vai Bộ Tinh Bảo bỗng cứng lại, nụcười trên khuôn mặt cũng đông cứng, một tiếng “ầm” vang lên trong đầu.Cậu chầm chậm quay đầu lại, cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp như một con búp bê Babie ấy đang đứng cách cậu một nơi chưa đầy 2m, thẹn thùng nhìn cậu.Đôi mắt lớn màu hổ phách của cô sáng lấp lánh, khuôn mặt trắng trẻothoáng ửng hồng.

- Do Mỹ Cơ? – Nam Trạch Lễ không dám tin vào mắt mình, bàn tay trượt dần xuống.

Do Mỹ Cơ mỉm cười, khẽ gật đầu, đôi mắt lớn ầng ậng nước:

- Là em, Lễ! Em trở về rồi.

Cô bước lên tặng cho cậu một cái ôm kiểu Pháp. Nam Trạch Lễ sững sờđứng im, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ không nói thành lời, có mộtchút kinh ngạc, một chút đau khổ. Câu chuyện cũ có cậu và Do Mỹ Cơ lầnlượt xuất hiện trong đầu cậu, làm rối loạn tâm trạng vốn rất vui vẻ bannãy.

Nam Trạch Lễ do dự một lát, rồi khẽ đẩy Do Mỹ Cơ ra, gắng gượng nặn ra một nụ cười:

- Chào mừng em trở lại, Mỹ Cơ! Ngày mai anh mời em ăn cơm nhé!

- Tại sao không phải là hôm nay? – Do Mỹ Cơ mỉm cười, tự nhiên kéo cánh tay Nam Trạch Lễ.

Nam Trạch Lễ rút tay về, nhìn Bộ Tinh Bảo đang nghi hoặc nhìn cậu ở bên cạnh:

- Hôm nay sợ là không được, anh với bạn gái của anh, Bộ Tinh Bảo cùng chúc mừng ngày lễ tình nhân.

Ngay sau đó, cậu lịch sự mở cửa xe, để Bộ Tinh Bảo ngồi vào trongtrước. “Rầm”, cửa xe đóng lại, khi Do Mỹ Cơ vẫn còn kinh ngạc há hốcmiệng không nói được lời nào thì Nam Trạch Lễ đã lái chiếc xe biến mấtnơi đầu đường.

Những giọt nước mắt trong vắt lăn dài trên hai gò má trắng mịn màng,trong đôi mắt tuyệt đẹp của cô, ngoài nước mắt, còn có cả sự oán hận.

Hai năm trước…

- Lễ, anh sẽ chờ em về chứ? – Do Mỹ Cơ đứng trước mặt Nam Trạch Lễ,thận trọng hỏi. Cô muốn làm một diễn viên nổi tiếng, bởi vậy cô phải học vũ đạo trước, vì ước mơ của mình, cô muốn tạm thời gác lại tình cảmnày.

- Không đâu. – Nam Trạch Lễ nhìn Do Mỹ Cơ bằng ánh mắt khẳng định. Khi nghe thấy câu nói này, cô vô cùng kinh ngạc.

- Vì sao? Vì sao không chờ em? Em sẽ trở về rất nhanh, chỉ cần 3 nămthôi! Tại sao anh không suy nghĩ cho em? – Do Mỹ Cơ kích động nắm lấycánh tay còn lại của cậu, ra sức lắc. Họ đều thích nhau, mẹ nói chỉ cầnhai người thích nhau, cho dù chia cách bao lâu cũng vẫn sẽ chờ đợi nhau.

- Vậy em có nghĩ cho anh không? nếu em thực sự yêu anh như em nói,tại sao em lại ích kỷ bắt anh gánh chịu hết những điều này? – Nam TrạchLễ giằng tay cô ra, đau đớn ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân di mạnh.

- Em hy vọng anh chờ em 3 năm. Trong thời gian này xảy ra việc gì em không quan tâm, nhưng khi em trở về, anh vẫn thuộc về em!

Đôi mắt đẹp của Do Mỹ Cơ thoáng một tia nhìn lạnh lẽo, cô chầm chậmkiễng chân lên, để lại một nụ hôn trên mặt Nam Trạch Lễ rồi quay ngườibiến mất nơi đầu đường sau cơn mưa.

Cô vì cậu ngày đêm tập luyện, cuối cùng cũng có thể rút ngắn đượcthời gian luyện tập và trở về sớm, nhưng cậu lại đã có bạn gái mới, mộtBộ Tinh Bảo không biết từ chỗ nào chui ra.

Bộ Tinh Bảo phải không?

- Cô gái bên cạnh Lễ là ai? Cô ta có thực sự là bạn gái của Lễ không? – Do Mỹ Cơ đứng trên lầu, nhìn Quang Tử đang xúc từng thìa kem lớn chovào miệng, trợn trừng mắt nhìn cô. Quang Tử nuốt nước bọt, gật đầu.

- Đúng thế, Bộ Tinh Bảo dùng đủ mọi thủ đoạn, cả ngày bám lấy Lễ, bởi vậy cuối cùng Lễ đành phải đồng ý. – Quang Tử nói dối không chớp mắt.Lần này thì có kịch hay để xem rồi, công chúa Do Mỹ Cơ đâu phải dễ chơi.

- Bám theo Lễ? Thế nào? – Khuôn mặt lạnh như băng của Do Mỹ Cơ thoáng nụ cười đắc ý. Xem ra chắc chắn là Nam Trạch Lễ vẫn nhớ tới mình.

- Ừm, là thế này… – Quang Tử thêm mắm dặm muối vào câu chuyện mới xảy ra trong vòng nửa năm nay, kể tỉ mỉ cho Do Mỹ Cơ nghe. Do Mỹ Cơ khẽnhếch môi, thì ra là chỉ dính lấy người ta thôi, nếu vậy thì dễ đối phórồi.

2.

Chiếc xe lao như bay trên đường cao tốc. Phong cảnh ngoài cửa xe lùixa về phía sau, ánh mặt trời đã rải trên mặt đất, mọi thứ xung quanh đều âm thầm thay đổi, Bộ Tinh Bảo cũng phát hiện ra sự thay đổi đó. Mọiniềm vui nỗi buồn của cô đều bị Nam Trạch Lễ làm cho đảo lộn, lời dặn dò của hiệu trưởng, ánh mắt đau đớn của ông Nam Nguyên Huy, vị hoàng tửđầu đời của cô, Vũ Đô Thần, tất cả, tất cả đều đã thay đổi theo sự thayđổi của thời gian. Ước mơ duy nhất của cô hiện nay là được sống vui vẻvới vị hoàng tử mới của mình, Nam Trạch Lễ.

Đằng trước là nơi nào? Cầu? Biển? Không phải là họ đi xem xiếc ngựa sao?

Khuôn mặt Nam Trạch Lễ u ám, không nói tiếng nào. Thậm chí cậu cònkhông nhìn đường, cứ đi mãi đi mãi, đi tới khi không còn đường nữa cậumới rẽ, chỉ cần là đường thì cậu sẽ đi.

Sự bình tĩnh mà cậu vừa ngụy tạo đã hoàn toàn biến mất. Sự xuất hiện của Do Mỹ Cơ khiến cậu không thể nào bình tĩnh được.

- Nam Trạch Lễ, không phải chúng ta đi xem xiếc ngựa sao? – Bộ TinhBảo thỏ thẻ hỏi. Cô bám chặt vào dây an toàn, tốc độ lái xe của NamTrạch Lễ quả là đáng sợ.

- Không đi nữa, chúng ta ra bờ biển. – Giọng của cậu khàn khàn, không khí xung quanh hình như đông cứng lại theo lời nói của cậu.

- Đi… đi ra bờ biển? Tại sao? – Bộ Tinh Bảo không dám tin vào tai mình.



“Két”, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại bên bờ biển. Nam Trạch Lễ lái xe như điên cuồng suốt cả buổi sáng, đi hết một vòng thành phố, cuối cùngđi tới một bãi biển không người, những cơn gió biển thổi lạnh buốt tớitận xương tủy.

- A… – Nam Trạch Lễ hét lớn, tiếng hét của cậu nhanh chóng vang xa,rồi lại quay trở lại, vọng trong không trung, mấy giây sau mới biến mất.

Nam Trạch Lễ thả người xuống bãi cát, để mặc cho dòng nước biển lạnh buốt liếm vào chân cậu.

Tâm trạng cậu lúc này vô cùng tồi tệ! Tại sao cô ta lại quay về? Rõ ràng là đã đi rồi, tại sao lại còn quay về?

Một giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống khuôn mặt đẹp trai còn non nớt. Cậu còn quan tâm tới cô không, nàng công chúa Do Mỹ Cơ lớn lên bên cậutừ khi còn nhỏ? Nếu không quan tâm cô, tại sao cậu lại tới đây? Đây lànơi mà cô ấy thích tới nhất, là nơi chứa đựng hồi ức của hai người từkhi còn rất nhỏ.

Sự xuất hiện của Do Mỹ Cơ đã phá vỡ tâm trạng bình tĩnh của Nam Trạch Lễ, cậu khó khăn lắm mới quên được quá khứ, sự xuất hiện của cô lạikhiến cậu nhớ lại.

- Lễ, chúng ta sẽ xây một tòa lâu đài ở đây, được không? – Cô bé chớp đôi mắt lớn, ngây thơ hỏi, bàn tay cô vốc từng nắm cát lớn.

- Được, vậy thì anh sẽ là hoàng tử của em. – Nam Trạch Lễ dùng một cànhcây vẽ một tòa lâu đài thật lớn trên cát, cuối cùng cậu đứng ở đỉnh củatòa lâu đài, nhoẻn miệng cười. – Do Mỹ Cơ, nhìn xem, đây chính là tòalâu đài của chúng ta.

- Không thèm, em muốn có một tòa lâu đài trên đỉnh núi. – Do Mỹ Cơ lắc lắc tay cậu, chỉ về ngọn núi phía xa xa.

“Tòa lâu đài trên đỉnh núi”. Nam Trạch Lễ chậm chạp ngồi xuống, theoký ức, ngón tay cậu chỉ về ngọn núi đó. Khi cậu xây tòa lâu đài đó, haingười phụ nữ mà cậu yêu nhất đều rời bỏ cậu.

Mẹ bỏ cậu đi tới một thế giới khác, còn Do Mỹ Cơ bất chấp tình cảmcủa cậu, bỏ đi Mĩ. Người duy nhất còn ở bên cạnh cậu là Dương Hâm Hoạch, vì muốn cậu vui vẻ, vì muốn chúc mừng tòa lâu đài của cậu, cô đã bỏ rasuốt hai tháng trời ròng rã, vẽ cho cậu một bức tranh sơn dầu.

- Lễ, em đói rồi. – Bộ Tinh Bảo đứng sau lưng cậu, khó nhọc nói một câu mà cô cảm thấy rất mất mặt.

- Đói rồi sao, đúng là con heo. Em không biết nói cái gì khác hả? Làm gì mà phá hoại không khí đẹp như thế này chứ! – Nam Trạch Lễ thở dài,ngước mắt lên nhìn bầu trời rộng lớn. Lúc này mặt trời vừa lặn, phía bên kia bờ biển được nhuộm một màu đỏ rực, những lớp sóng bạc đầu nhấp nhôhết lớp này tới lớp khác, cuối cùng lại lặng lẽ rời xa.

- Em đã không ăn gì suốt một ngày rồi. Không ngờ ngày lễ tình nhân củamình lại phải chứng kiến bạn trai nghĩ về người con gái khác. – Mặc dùBộ Tinh Bảo không muốn thừa nhận, nhưng nhìn thái độ khác lạ của NamTrạch Lễ sau khi gặp Do Mỹ Cơ, cô cũng có thể đoán ra được.

- Bộ Tinh Bảo, chúng ta đính hôn nhé! – Nam Trạch Lễ bỗng dưng quayđầu lại, ghé sát mặt vào mặt cô. Trên khuôn mặt cậu mang theo cả nụcười, nhưng không phân biệt được là thật hay giả, chỉ có dáng vẻ cậu khi đứng ngược sáng quả thật là rất đẹp.

- Hả? – Bộ Tinh Bảo há hốc miệng, đầu óc trống rỗng.

- Đúng thế, đính hôn. – Nam Trạch Lễ mỉm cười, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa hồng của cô.

Còn nhớ từng có một cô bé nói với cậu rằng, khi cô lớn lên, chắc chắn cô sẽ là cô dâu của cậu. Nhưng cậu còn chưa kịp trưởng thành, cô bé đóđã phản bội lại lời hứa của hai người, cô đã bỏ đi, vì ước mơ của mình,đi tới một nơi rất xa.

Nam Trạch Lễ lắc đầu, cố gắng vứt bỏ cái bóng mờ ảo trong đầu mình.Bây giờ bạn gái của cậu là Bộ Tinh Bảo, bởi vậy cậu nhất định phải quênDo Mỹ Cơ. Nam Trạch Lễ hạ quyết tâm, lên tiếng:

- Có được không?

- Đính hôn? Đính hôn? – Bộ Tinh Bảo không dám tin những gì cậu vừa lại, lặp đi lặp lại như một con ngốc.

Nam Trạch Lễ gõ mạnh lên đầu cô:

- Anh chưa nói với em rằng khi hôn nhau phải chuyên tâm sao?

- Đính hôn, vừa nãy anh bảo chúng ta đính hôn phải không? – Lúc này cô mới vỡ lẽ ra, lắc mạnh vai cậu.

- Đúng thế, đừng lắc nữa, anh chóng hết cả mặt rồi. – Cậu lườm cô – Trí tuệ của cô nhóc này tỷ lệ nghịch với tình cảm sao.

- Ồ, đúng rồi, em có quà tặng cho anh. – Bộ Tinh Bảo vui vẻ lôi rahai con cá heo thủy tinh mà mình đã phải nhịn tiền ăn sáng suốt mộttháng trời mới mua được.

Ánh thủy tinh trong suốt sáng lấp lánh nằm giữa lòng bàn tay có những đường chỉ rất rõ nét của cô, được mặt trời nhuộm một màu đỏ rực.

- Thế nào? Đáng yêu không? – Cô nũng nịu ngẩng đầu lên hỏi, vừa nhìnthấy dáng vẻ kinh ngạc của Nam Trạch Lễ, cô đã biết là chắc chắn cậu rất thích.

- Em với Dương Hâm Hoạch hợp nhau thật! – Nam Trạch Lễ thò tay vào cổ, lấy ra một món đồ.

Khi một con cá heo đực xuất hiện trước mắt Bộ Tinh Bảo, nụ cười trênmặt cô bỗng dưng bị sự thất vọng che kín. Trong lòng thoáng nổi giận, cô thò tay giật con cá heo đực trên cổ Nam Trạch Lễ, ném mạnh ra biển.

- Không cho anh đeo đồ cô ấy tặng! Đây là em tặng anh, hai con nàymỗi người chúng ta một cái. Như thế em sẽ không sợ anh bị cô gái nàocướp mất nữa. – Cô chu miệng giận dữ nói.

Lúc Nam Trạch Lễ còn chưa kịp định thần lại, con cá heo thủy tinhlạnh lẽo đã được đeo lên cổ cậu. Bộ Tinh Bảo hài lòng mỉm cười, đeo concòn lại lên cổ mình.

- Bộ Tinh Bảo, em điên rồi! Sao em lại ném đồ của anh đi? – Nam Trạch Lễ phẫn nộ bò ra đất tìm kiếm món đồ mà Bộ Tinh Bảo vừa ném đi.

- Dương Hâm Hoạch đối với anh thực sự quan trọng như vậy sao? Vậy còn em? Vậy còn em thì thế nào? – Bộ Tinh Bảo hét lớn, nước mắt không ngănđược lại lã chã rơi xuống. Cô không quan tâm việc cậu buồn rầu vì chuyện của Dương Hâm Hoạch, nhưng cô rất quan tâm tới việc cậu không thèm để ý tới cảm nhận của cô. – Nam Trạch Lễ, sao anh có thể như thế? Anh thậtlà quá đáng!

Bộ Tinh Bảo khóc lóc chạy ra đường. Tại sao lại như thế? Nam Trạch Lễ vừa nãy còn nói muốn đính hôn với cô, tại sao bây giờ lại đối xử với cô như vậy?

- Chết tiệt! – Nam Trạch Lễ chửi thầm, quay người chạy lên. – Bộ Tinh Bảo, em đứng lại cho anh!

Nam Trạch Lễ vừa chạy vừa gọi, không lâu sau giữ được Bộ Tinh Bảo lúc đó đang đứng khóc cạnh chiếc xe, một tay cậu đấm mạnh lên xe:

- Rốt cuộc thì em định giở trò gì?

Bộ Tinh Bảo nghiêng đầu nhìn khuôn mặt giận dữ của cậu, lau nước mắt trên mặt, châm chọc:

- Đồ của anh bị em ném xuống biển rồi, anh sẽ không tìm thấy nữa đâu.

Nam Trạch Lễ nắm chặt tay, trợn trừng mắt nhìn Bộ Tinh Bảo. Chếttiệt, nếu cô không phải con gái, có lẽ nắm đấm của cậu đã rơi lên mặt cô rồi.

- Sao hả, anh muốn đánh em sao?

- Anh… – Nam Trạch Lễ nghiến răng, lại một nắm đấm nữa nặng nề rơi lên xe. Cậu rất giận.

Bộ Tinh Bảo hét lớn:

- Anh muốn thế nào? Tâm trạng của anh không tốt đúng không? Nói cho anh biết, tâm trạng của em cũng rất tệ.

- Tâm trạng em không tốt hì em có thể tùy tiện ném quà sinh nhậtngười khác tặng cho anh sao? – Nam Trạch Lễ nắm chặt cánh tay Bộ TinhBảo, sức ở bàn tay cậu quá lớn khiến Bộ Tinh Bảo đau nhói, nước mắt lạichảy ra.

- Bởi vì là của Dương Hâm Hoạch tặng nên càng đáng giá phải không? Em biết rồi, em biết rồi… – Cô cố rút cánh tay về, lùi về phía sau. Miệngnói chỉ là bạn với Dương Hâm Hoạch, nhưng món quà bạn tặng lại đáng giáhơn của bạn gái tặng? Lòng đố kỵ đã nuốt trọn lý trí của Bộ Tinh Bảo, cô quay người chạy nhanh ra đường, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Nam Trạch Lễ cáu kỉnh chửi thề, tiếp tục quay ra bờ biển tìm con cáheo thủy tinh. Trời sập tối nhanh chóng, cho tới khi trên bầu trời đãxuất hiện những vì sao, cậu vẫn không tìm được con cá heo đã lẫn vào với biển.

Một góc tối bên đường có một cái bóng. Bộ Tinh Bảo đã đứng ở đây haitiếng đồng hồ, mặc kệ cô vẫy tay như thế nào, vẫn không có chiếc ô tônào chịu dừng lại.

Bỗng dưng một ánh đèn từ xa rọi tới, Bộ Tinh Bảo vội vàng chạy ra, ra sức vẫy tay và gọi lớn:

- Xin dừng xe! Xin dừng xe!

“Két”, chiếc xe dừng lại. Khi Bộ Tinh Bảo phát hiện ra người lái xe là Nam Trạch Lễ, cô lập tức quay đầu đi về phía trước.

Nam Trạch Lễ châm chọc:

- Sao thế, có phải không có xe không?

Bộ Tinh Bảo không để ý tới cậu, vẫn đi tiếp.

Chiếc xe chầm chậm đi bên cạnh cô, Nam Trạch Lễ nói tiếp:

- Nếu em có thể tìm được đồ của anh trong vòng một tiếng đồng hồ, anh sẽ đưa em về.

Bộ Tinh Bảo quay lại hằn học lườm cậu, Nam Trạch Lễ cũng đang nhìncô. Cô không phân biệt được cảm xúc trên khuôn mặt cậu. Bộ Tinh Bảo nóilớn:

- Nếu em không đồng ý thì sao?

- Tốt lắm! – Nói câu này xong, Nam Trạch Lễ bèn lái xe lướt qua người cô.

- Nam Trạch Lễ! – Bộ Tinh Bảo hét lớn. Nhưng ánh sáng cuối cùng đã bị màn đêm nuốt chửng, cô nhìn con cá heo trong tay, nghẹn ngào nói:

- Nam Trạch Lễ, anh là đồ ngốc. Em đâu có vứt đi…

Nhưng cho dù cô gọi lớn như thế nào, gọi tới rách cả cổ họng, Nam Trạch Lễ cũng không nghe thấy nữa.

Sáng sớm, khi tia sáng đầu tiên rọi lên mặt đất, vạn vật như bừngtỉnh. Chiếc xe ngựa chở mặt trăng âm thầm bỏ đi, nữ thần bình minh đánhcỗ xe màu bạc của mình tới, reo rắc ánh sáng cho mặt đất, thần mặt trờiApolo ngồi trên cỗ xe ngựa mặt trời lướt qua bầu trời. Nữ thần mùa xuânxòe rộng những ngón tay nhỏ nhắn, tặng cho những cành cây thêm nhiều lộc non, lá biếc, trên mặt hồ in bóng từng cành liễu rủ, bươm bướm bắt đầukhiêu vũ, những cơn mưa xuân như những sợi lụa từ trên trời bay xuống,chui vào vòng ôm của đất mẹ.

Lại mưa rồi. Bộ Tinh Bảo chán nản đóng cửa lại, đã rất nhiều ngày Nam Trạch Lễ không tới đón cô đi học, sao cậu lại hẹp hòi hơn một đứa congái như vậy?

- Mẹ, con đi học đây! – Bộ Tinh Bảo cúi đầu chào người mẹ đang mỉm cười rạng rỡ.

- Nhớ về nhà sớm nhé, hôm nay là sinh nhật con. – Mẹ vui vẻ nói.

Sinh nhật của cô? Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ? Có phải là 26 tháng 2 không? Nam Trạch Lễ đúng là xấu xa! Bỗng dưng ngọn lửa giận dữ tronglòng cô lại bùng cháy dữ dội. Đồ chết tiệt, mười hai ngày rồi! Khôngnhững mười hai ngày này cậu không tới đón cô đi học mà ngay cả bóng dáng cậu cũng chẳng thấy đâu! Chỉ vì một con cá heo thôi sao?

Ánh mắt trời rớt lại trong lòng bàn tay cô, con cá heo đực vẫn ngoanngoãn nằm trong đó, cô chỉ ném đi một hòn đá, làm sao cô có thể vứt điđồ của cậu được?

- Bộ Tinh Bảo! – Lúc gần đi tới trường, cô nghe thấy một giọng nói êm dịu gọi tên mình.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Do Mỹ Cơ đang thong thả bước về phía mình. Do Mỹ Cơ cao ngạo ngẩng cao đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, mặc một bộquần áo hàng hiệu mà có lẽ giá cả của nó không bao giờ Bộ Tinh Bảo cóthể tưởng tượng ra được. So với cô ta, Bộ Tinh Bảo bỗng dưng thấy mấthết cả tự tin. Từng tế bào của cô nhanh chóng phát ra những tiếng thanthở.

- Có chuyện gì không? – Bộ Tinh Bảo nhoẻn miệng cười. Cô tuyệt đối không thể thua Do Mỹ Cơ được.

- Để tôi giới thiệu một chút, tôi là bạn gái của Nam Trạch Lễ, tôitên là Do Mỹ Cơ. – Do Mỹ Cơ kiêu ngạo đưa tay phải ra, những chiếc vòngtay va vào nhau leng keng.

- Tôi nghĩ cô lầm rồi thì phải. Cô chỉ là bạn gái cũ của anh ấy thôi. – Bộ Tinh Bảo nhắc nhở cô ta.

- Không phải. Chúng tôi chưa bao giờ chia tay, sao gọi là cũ với mớiđược? – Nụ cười ngọt ngào vẫn nở trên môi Do Mỹ Cơ, ngay cả giọng nóicủa cô vẫn dịu dàng, không hề thay đổi.

- Lẽ nào Nam Trạch Lễ bắt cá hai tay sao? – Bộ Tinh Bảo nghĩ thầm rồi bỗng dưng há hốc miệng kinh ngạc nói. – Ồ, tôi biết rồi, thì ra côkhông muốn thừa nhận là mình đã chia tay với anh ấy, vẫn sống trongnhững hồi ức! Như vậy không tốt đâu…

“Chát”, một cái tát rơi lên gò má trắng trẻo của Bộ Tinh Bảo, má cônhanh chóng hằn lên năm vết ngón tay. Do Mỹ Cơ vẫn cười, cô ta nhẹ nhàng lấy khăn ra lau tay, sau đó ném khăn tay vào thùng rác, cười nói:

- Nói cho cô biết, Nam Trạch Lễ là của tôi, luôn luôn như vậy. Bâygiờ tôi trở về rồi, nếu thức thời thì cô cút xa ra cho tôi, càng xa càng tốt. – Nói xong cô ta còn gõ mạnh mấy cái lên đầu Bộ Tinh Bảo.

Bộ Tinh Bảo vô cùng tức giận.

Do Mỹ Cơ rất cao, cao hơn Bộ Tinh Bảo tới nửa cái đầu, cô ta cũng rất gầy, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của một người mẫu. Cô là thiêntài về vũ đạo, là diễn viên, là người mẫu, là một ngôi sao nổi tiếng,trước đó không lâu, cô còn giành giải triển vọng trong một cuộc thikhiêu vũ.

Bộ Tinh Bảo chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn con người kiêu kỳ trước mặt, quệt mạnh giọt nước mắt trên má, lẩm bẩm:

- Tôi sẽ không từ bỏ đâu. Nam Trạch Lễ không phải là đồ vật, không có chuyện nhường hay không nhường, tất cả đều do anh ấy tự lựa chọn. Cònnữa, hôm nay cô tát tôi một cái, chắc chắn tôi sẽ trả lại cho cô

3.

Nhìn bóng Dương Hâm Hoạch bỏ đi, Nam Trạch Lễ bất lực mỉm cười. Cônhóc này tới lúc nào mới trưởng thành được đây? Cậu tiện tay ném bức thư tình màu hồng phấn vào trong thùng rác.

- Lễ, anh ném cái gì thế? – Sau khi thu hết can đảm, Bộ Tinh Bảo mớidám đi về phía Nam Trạch Lễ. Cậu không tới tìm cô không có nghĩa là côkhông được tới tìm cậu.

- Không có gì. – Nam Trạch Lễ lạnh nhạt nói, sau đó khoác ba lô lên vai.

- Lễ, chúng ta cùng ăn cơm nhé! – Do Mỹ Cơ mỉm cười đẩy Bộ Tinh Bảo ra, bám lấy cánh tay Nam Trạch Lễ.

- Xin lỗi, hôm nay anh mệt, muốn về nghỉ ngơi sớm. – Nam Trạch Lễ rút cánh tay về, đi nhanh ra khỏi phòng học. Chỉ để lại hai cô gái đang mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

- Đều tại cô!

- Đều tại cô!

Do Mỹ Cơ và Bộ Tinh Bảo nghiến răng đồng thanh nói.

Khi hai người phát hiện ra mình vừa nói cùng nhau, bất giác thấy kinh ngạc, rồi nhanh chóng cúi thấp đầu nhìn về hướng thùng rác.

Trong thùng rác là một bức thư màu hồng phấn. Trên phong bì có in hình một cô gái rất đáng yêu đang mở tròn mặt nhìn họ.

- Cốp! – Đúng lúc hai người lao về phía bức thư, hai cái đầu đập mạnh vào nhau.

Hai người đều nhìn trừng trừng người kia, mỗi người nắm chặt một đầubức thư, ra sức kéo. Cuối cùng vì cả hai đều dùng sức quá mạnh nên bứcthư rách đôi, đẩy hai người lùi về sau mấy bước. Hai người cúi đầu nhìnnửa bức thư trong tay mình, còn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.

Hoàng thái tử điện hạ:

Chào anh!



Thành Tú Châu

Hai người không hẹn mà cùng đọc hai nửa bức thư của mình. Cuối cùngkhi đọc tới cái tên “Thành Tú Châu”, họ thở phào nhẹ nhõm, đồng thanhnói:

- Cũng may không phải Dương Hâm Hoạch, mình nói rồi mà, sao có thể là cô ấy được?

Hai người một lần nữa lườm nhau. Quả nhiên, nỗi lo lắng của hai người cũng giống nhau.

- Hừ! – Hai người đồng thời ném bức thư trong tay vào thùng rác rồi đi ra ngoài.

Bóng Nam Trạch Lễ đã biến mất từ lâu giữa sân trường đông đúc.

- Anh ấy là của tôi. – Do Mỹ Cơ kiêu ngạo nhấn mạnh.

- Nhưng hai người đã chia tay rồi, bây giờ người bên cạnh anh ấy là tôi. – Bộ Tinh Bảo cũng không chịu thua kém, lườm lại.

Quán rượu vẫn vô cùng náo nhiệt, chỉ thiếu mất hoàng thái tử NamTrạch Lễ. Ở một góc quen thuộc, một đám người đang chán nản ngồi dựa vào salon.

- Con nhóc đó quả thật là quá đáng! – Do Mỹ Cơ vỗ mạnh tay lên bàn, khiến mọi người đứng gần đó đều quay lại nhìn.

- Làm sao? Lại là Bộ Tinh Bảo hả? – Ánh mắt Quang Tử thoáng một tia nhìn đắc ý.

- Đúng thế, mọi người phải giúp tớ đối phó với cô ta! – Do Mỹ Cơ lêntiếng, sau đó tất cả mọi người đều cúi đầu xuống, tiếp tục làm việc củamình.

- Sao thế, mọi người làm sao thế? Không phải chỉ là Bộ Tinh Bảo thôisao? Có gì mà sợ! Hay là mấy năm Do Mỹ Cơ không ở đây, mọi người đềuquên tôi rồi? – Cô lớn tiếng hỏi, mọi âm thanh trong quán bar đều bịtiếng của cô át đi.

- Chị, chị nghe bọn em nói. Chị có biết vì sao Nam Trạch Lễ không tới đây nữa không? Đó là vì con nhóc Bộ Tinh Bảo đó. Hơn nữa ngày nào NamTrạch Lễ cũng đón nó đi học rồi đưa nó về, bởi vậy mọi người không dámđộng vào nó. – Quang Tử bất lực nói. Nhìn khuôn mặt Do Mỹ Cơ ngàng càngsa sầm xuống, cô ra hiệu cho người ngồi bên cạnh.

- Đúng thế, Mỹ Cơ. Con nhóc đó mặt dày lắm, ngày nào cũng bám lấyTrạch Lễ không tha, ngay cả bọn tớ cũng thấy chướng mắt. Các cậu nóiđúng không?

- Đủ rồi, không muốn giúp thì thôi, chẳng nhẽ Do Mỹ Cơ tôi lại khôngđối phó nổi với con bé nhà nghèo đó sao? – Do Mỹ Cơ ngăn Quang Tử lúc đó đang định mở miệng, đứng lên đi ra sàn nhảy. Chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng có thể làm được. Cô nhếch môi lên, bây giờ đúng là thời cơ tốt.

Nam Trạch Lễ, Nam Trạch Lễ…

Bộ Tinh Bảo tô đi tô lại cái tên đó trong vở, bất giác đã tới giờ tan học, Chờ thêm một lát nữa, chờ thêm một lát nữa là Trạch Lễ sẽ tới, cônói với mình như vậy. Nhưng khi mọi người trong lớp đã về hết, sântrường huyên náo cũng đã trở về với sự yên tĩnh, vậy mà Nam Trạch Lễ vẫn chưa xuất hiện.

Một cơn gió xuân thôi qua mang theo chút ý xuân nồng nàn, lướt qua khuôn mặt buồn rầu của Bộ Tinh Bảo.

- Haiz… – Bộ Tinh Bảo cuối cùng không chờ đợi được nữa. Cô bước trêncon đường râm mát vắng bóng người, nhớ ra gần đây lúc nào mình cũng thởdài.

- Chính là cô ta! – Bỗng dưng sau lưng Bộ Tinh Bảo vang lên một tiếng nói. Cô vừa quay đầu lại, thấy Do Mỹ Cơ đi ra từ sau một gốc cây, saulưng cô ta có mấy người mặc quần áo màu đen, trông có vẻ quen quen. BộTinh Bảo bất giác thoáng run trong lòng, không phải họ thì là ai, chínhlà cái gã trong quán rượu trêu chọc cô, bị Nam Trạch Lễ đánh gãy mộtcánh tay.

- A, đại ca, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại là con nhóc này!Ha ha… – Khuôn mặt nham hiểm của thằng béo rung rinh cười, đám đàn ôngbên cạnh hắn cũng ngoác miệng cười ghê rợn.

- Đúng thế, cô Do Mỹ Cơ, không ngờ kẻ thù của chúng ta lại là cùng một người. – “Con lợn béo” hưng phấn muốn nhảy lên.

- Nếu đã như vậy thì tôi không cần phải nói nhiều nữa. Mọi người cứdạy dỗ cho con nhóc này một bài học, tới lúc đó tôi sẽ không ngược đãicác người đâu. – Do Mỹ Cơ mỉm cười lùi về sau, nụ cười lạnh lùng lướtqua mặt Bộ Tinh Bảo.

Lùi về sau. Một bước, hai bước, ba bước…

- Đừng lùi nữa, lùi tiếp là rơi xuống hố đấy. – “Con lợn béo” cườicười, bước từng bước về phía Bộ Tinh Bảo. – Tao thực sự không nỡ đánhmày! – “Con lợn béo” giơ tay về phía Bộ Tinh Bảo, cô không kịp tránh,nhận trọn một cái tát như trời giáng của hắn. Khuôn mặt cô đỏ bừng, đaunhức, khóe miệng có vị mằn mặn.

- Nếu biết có ngày này thì khi đó đừng như vậy có phải hơn không? – Gã béo cười híp mắt nói, đưa tay lên giật tóc Bộ Tinh Bảo.

- Á… – Bỗng dưng gã béo hét lên thất thanh, bàn tay trong không trung vội rụt về. Hắn phẫn nộ nhìn về phía sau, thảng thốt.

- Mẫn Huyền Tân! – Do Mỹ Cơ kinh ngạc gọi.

- Còn cả tôi nữa! – Dương Hâm Hoạch bỗng dưng nhảy từ sau lưng MẫnHuyền Tân ra, cái bóng màu hồng của cô thu hút không ít ánh mắt của mọingười. Dương Hâm Hoạch đứng bên cạnh Do Mỹ Cơ khiến mọi người không thểkhông so sánh vẻ đẹp của hai cô gái.

- Chị Bảo, chị không sao chứ? – Mẫn Huyền Tân đẩy mạnh đám con traiđang chảy nước dãi xung quanh, đứng chắn trước Bộ Tinh Bảo. Một khuônmặt của Bộ Tinh Bảo đã sưng lên, khóe miệng có một dòng máu nhỏ.

- Thằng nhóc này ở đâu ra vậy, dám… – Lời nói của “con lợn béo” cònchưa dứt, Mẫn Huyền Tân đã tát cho hắn một cái, khiến hắn quay tròn tạichỗ. Cuối cùng nhờ mấy tên đàn em giữ lại nên hắn mới không ngã lănxuống đất.

- Vân Thượng, Mẫn Huyền Tân. – Mẫn Huyền Tân ung dung đáp, đưa tay ra đấm mạnh vào một gã gầy gò bên cạnh. Sau đó, khi đối phương còn chưakịp cảnh giác, hai người nữa đã bị đánh ngã xuống đất.

- Mẫn Huyền Tân cố lên! Cố lên! Tuyệt quá! Lợi hại quá! Sang trái!Sang phải! Ha ha!… – Dương Hâm Hoạch vui vẻ vỗ tay, không quên lấy điệnthoại di động ra chụp ảnh. Cuối cùng chụp một bức ảnh chung của lũ nằmlăn dưới đất.

- Ha ha… Mẫn Huyền Tân, em ngưỡng mộ anh quá! Hôn cái nào… – Cô gửicho cậu một nụ hôn thật kêu qua không khí. Cuối cùng quay lại nhìn Do Mỹ Cơ đang hoảng sợ định bỏ chạy. – Nào lại đây người đẹp, chụp một bứcảnh.

- Hâm Hoạch, đừng nghịch nữa, đưa chị Bảo về trước đi! – Mẫn HuyềnTân dìu Bộ Tinh Bảo đi, Dương Hâm Hoạch vui vẻ đá mạnh vào người một gãđang nằm dưới đất.

Mùi chanh dìu dịu, tiếng nhai khoai tây chiên giòn tan. Dương HâmHoạch há to miệng nhét khoai tây chiên vào, thân hình gầy gò co lạitrong salon, nhìn Mẫn Huyền Tân đang thận trọng bôi thuốc cho Bộ TinhBảo, đáy mắt ánh lên nụ cười.

- Cảm ơn hai em, nếu không có hai em chắc chị bị chúng đánh cho tốităm mặt mũi rồi. – Bộ Tinh Bảo cười khổ. Cô vừa mỉm cười, khóe miệng bịđánh lại nhăn lại vì đau, chỗ thuốc mát lạnh vừa bôi đang thấm dần vàoda cô.

- Không cần cảm ơn em, tại Hâm Hoạch bảo thích ra đó đi dạo, khôngngờ lại gặp chị. – Mẫn Huyền Tân thu dọn đồ đạc, đi vào phòng. – Ngườigiúp việc đâu, giúp anh nấu cơm nào!

- Em no rồi, em không ăn nữa nên không phải nấu đâu. – Dương HâmHoạch vui vẻ nói. Bộ phim hoạt hình trong tivi đang đến hồi hấp dẫn, côkhông bỏ để vào phòng ăn đâu!

- Trả tiền đây! Trả tiền đây! – Mẫn Huyền Tân khua khua chiếc muôi,đứng ở cửa phòng bếp, nói với Dương Hâm Hoạch. Cô vội vàng nhét hết chỗkhoai tây chiên còn thừa vào trong miệng, chạy vụt về phía cậu, quên cảđi dép.

- Mẫn Huyền Tân, em ghét anh! Em đánh chết anh, em đánh chết anh! –Dương Hâm Hoạch ra sức làm động tác “thái thức ăn” về phía Mẫn HuyềnTân, Mẫn Huyền Tân vẫn mỉm cười vo gạo.

Bộ Tinh Bảo đứng ở cửa nhìn dáng vẻ hạnh phúc của hai người, lên tiếng:

- Hai người ở chung rồi hả?

Suýt nữa thì Dương Hâm Hoạch cắn phải lưỡi mình, gạo trong nồi của Mẫn Huyền Tân cũng suýt thì bị đổ hết ra ngoài.

- Chị đừng đùa…

- Chị Bảo, bọn em đang hẹn hò. – Mẫn Huyền Tân ôm Dương Hâm Hoạch, cười nói.

Dương Hâm Hoạch ra sức gật đầu:

- Vâng ạ! Thế nên chị Tinh Bảo, chị không cần lo em giành anh Trạch Lễ với chị, em với anh Trạch Lễ không có quan hệ đó đâu.

- Ặc, chị Bảo có nói gì đâu! Đúng là tự sướng. Đúng không hả chị?

- Chị có thể giúp được gì không? – Bộ Tinh Bảo hỏi. Nhớ lại hiểu lầmcủa mình ngày trước với Dương Hâm Hoạch, cô thực sự muốn tìm cái lỗ nàođó để chui xuống.

- Ừm, vậy chị nấu cơm đi, em đi xem phim, ha ha… – Không chờ Mẫn Huyền Tân lên tiếng, Dương Hâm Hoạch đã tót ra ngoài.

- Hai người thực sự đang yêu nhau hả? – Bộ Tinh Bảo vẫn thấy hơi khótin, nghe nói chưa người nào hẹn hò với Dương Hâm Hoạch được quá mộttuần.

- Dạ vâng, gần một tháng rồi!

- Ồ…

4.

Ánh mặt trời rạng rỡ, chớp mắt lại đã sang tháng ba. Trời xanh mâytrắng, một bóng người trẻ tuổi đang chạy nhanh dưới ánh nắng mặt trời.

Những chiếc lá trên cây táo đã xanh trở lại, những bông hoa táo trắng như tuyết bị gió thổi qua, từng cánh hoa bay lượn trong không trung.Một cái bóng đỏ rực đang đứng dưới gốc táo, quan sát mọi thứ trong sântrường, Thi thoảng cô lại vẫy tay với cái bóng màu trắng đứng cách đókhông xa, quả bong bóng kẹo trong miệng nở to ra rồi nổ “bụp”.

Nhìn thấy Nam Trạch Lễ đang cúi đầu bước tới, Dương Hâm Hoạch khoáttay ra hiệu, chớp mắt với Bộ Tinh Bảo đang đứng bên cạnh. Trong phútchỗ, Dương Hâm Hoạch đẩy Bộ Tinh Bảo về phía Nam Trạch Lễ.

Nhưng thật không may là vì cô dùng sức quá mạnh nên chân bị trượt đi, kéo theo cả Bộ Tinh Bảo ngã phịch xuống đất. Nam Trạch Lễ giật nảymình.

- Á! – Dương Hâm Hoạch véo mạnh lên cánh tay Bộ Tinh Bảo. Bộ Tinh Bảo đau đớn kêu lên, nước mắt sắp trào ra.

- Ai da, xin lỗi, xin lỗi! – Dương Hâm Hoạch vội vàng nói, đồng thờikéo cánh tay Nam Trạch Lễ. – Anh Trạch Lễ, anh giúp em xem có phải emlàm chị Bảo đau rồi không, sau mãi chị ấy không đứng lên được vậy? –Những giọt nước mắt lo lắng của Dương Hâm Hoạch lã chã rơi ra, cô kéomạnh vạt áo Nam Trạch Lễ.

- Em không sao chứ? – Nam Trạch Lễ liếc Bộ Tinh Bảo đang nằm trên đất một cái rồi vội quay đầu lại. Khi nhìn thấy cả người Dương Hâm Hoạch là bụi bẩn, cậu cau mày lại. Cậu cúi đầu nhìn xem trên người Dương HâmHoạch có vết thương nào không, phát hiện đầu gối của cô bị rách một chút da, vết thương đang chảy máu. – Có đau không?

- Anh Trạch Lễ, em không sao, anh xem chị Tinh Bảo xem! Đúng thật là, em thực sự không sao! – Dương Hâm Hoạch quẫy mạnh người, muốn thoátkhỏi đôi tay gọng kìm của Nam Trạch Lễ. Nhưng Nam Trạch Lễ không thèm để ý tới cô, kéo cô tới thẳng phòng y tế của trường.

Bộ Tinh Bảo đứng lên, lòng bàn tay đỏ hồng. Kế hoạch vừa nãy củaDương Hâm Hoạch thất bại rồi, những vết thương trên người cô không thểnào sánh nổi với vết thương trong lòng. Mỗi lần chỉ cần Dương Hâm Hoạchxảy ra chuyện gì đó, Nam Trạch Lễ đều bỏ mặc cô, những giọt nước mắt đau lòng không nhịn được, lại đua nhau trào ra.

- Cô không bao giờ có thể là đối thủ của cô ấy. – Lúc này Do Mỹ Cơxuất hiện, đắc ý nói, khuôn mặt cô có một cảm xúc rất khó hiểu.

- Lẽ nào cô đã thua Dương Hâm Hoạch rất nhiều lần rồi sao? – Bộ Tinh Bảo châm biếm.

Do Mỹ Cơ nghiến răng lườm Bộ Tinh Bảo, khóe mắt đầy sự phẫn nộ:

- Cứ cho là tôi thua cô ấy, cũng không thua cô. Cô đừng mơ có được Nam Trạch Lễ. – Nói xong cô giận đùng đùng bỏ đi.

Bộ Tinh Bảo không khóc nữa, cô chỉ mỉm cười. Do Mỹ Cơ nói đúng, haingười họ không bao giờ có thể là đối thủ của Dương Hâm Hoạch, cho dù cóthể Dương Hâm Hoạch không thích Nam Trạch Lễ.

Phòng y tế ngập trong mùi thuốc sát trùng nồng nặc, vị bác sĩ đeokhẩu trang trắng đang xoa thuốc cho Dương Hâm Hoạch. Động tác của anhrất nhẹ nhàng, lại rất cẩn thận, nhưng…

- Á! Đau quá… Anh đẹp trai, anh có thể nhẹ tay chút không? – DươngHâm Hoạch ngoác miệng ra kêu. Sao mà cô lại đen đủi như vậy, nhớ tới ánh mắt tuyệt vọng của Bộ Tinh Bảo ban nãy, cô biết mình lại làm hỏng việcrồi.

- Đúng thế, có phải anh thấy Dương Hâm Hoạch dễ bắt nạt nên mới cố ýdùng cồn loại mạnh làm cô ấy đau không? – Nam Trạch Lễ cau mày, giằngcái tăm bông trong tay bác sĩ, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho cô.

- Anh Trạch Lễ, em không sao, anh mau đi xem chị Tinh Bảo đi, vì anhmà chị ấy mất ngủ mấy ngày liền. Chị ấy lúc ăn cũng nhớ anh, lúc ngủcũng nhớ anh, đi học nhớ anh, đi đường nhớ anh, ngay cả đi vệ sinh cũngnhớ anh, chị ấy sắp phát điên vì anh rồi. – Dương Hâm Hoạch thêm mắm dặm muối vào câu chuyện. Khi nhìn vào bàn tay của Nam Trạch Lễ, bất giáctrù trừ một lát rồi làm mặt hề với bác sĩ, nói tiếp. – Chuyện hôm naykhông thể trách chị Tinh Bảo được, ai bảo em làm việc không cẩn thận,bởi vậy mới…

- Cô ấy vứt mất con cá heo em tặng anh, ngay cả quyền nổi giận anhcũng không có sao? – Nam Trạch Lễ hất mạnh tóc về phía sau. Mái tóc màuvàng lúc trước của cậu đã được nhuộm về màu đen, vầng trán cao thôngminh đã bị mấy sợi tóc mềm che mất.

- Anh… anh vì chuyện này mà nổi giận sao? Anh đúng là người đàn ônghẹp hòi! – Dương Hâm Hoạch đá mạnh vào chân Nam Trạch Lễ, cô ghét nhấtlà những người đàn ông hẹp hòi.

- Em đi đây, anh tự xem nên làm thế nào đi, em rất thích chị TinhBảo. – Nói rồi Dương Hâm Hoạch bỏ ra khỏi phòng y tế, mặc cho Nam TrạchLễ hoang mang nhìn theo.

Hình như đúng là cậu hẹp hòi thật. Nhưng có thật là vì cô ném con cáheo đó đi không? Hay là vì sự xuất hiện của Do Mỹ Cơ? Nam Trạch Lễ trầmngâm suy nghĩ một lúc rồi bỗng dưng đứng bật dậy, những việc của quá khứ đã trở thành quá khứ, không phải như vậy sao?

Dương Hâm Hoạch chậm chạp leo lên tầng năm, vui vẻ gọi:

- Chị Tinh Bảo! Chị Tinh Bảo có trên đó không?

Một hồi lâu không có ai trả lời, chỉ có một đôi mắt đang âm thầm quan sát cô.

- Cô là Dương Hâm Hoạch? – Trương Doãn Tú nhìn cô gái trước mặt bằngđôi mắt khinh bỉ. Nhìn gần trông cô xinh đẹp, đáng yêu hơn rất nhiều sovới nhìn từ xa.

- Đúng thế! Thì ra chị cũng biết em hả? Vậy phiền chị gọi chị TinhBảo cho em được không? – Dương Hâm Hoạch lễ phép nói. Nhưng Trương DoãnTú lại đứng chặn trước mặt cô, không cho cô nhìn rõ cảnh tượng trướcmắt.

- Tiểu Bộ không có ở đây! Từ nãy đi chưa thấy quay lại! – Trương Doãn Tú lạnh lùng nói, đóng rầm cửa lại. Ánh mắt Dương Hâm Hoạch dừng lạitrên cánh cửa đóng im ỉm, trong lòng thấy hơi ấm ức.

- Bộ Tinh Bảo! – Nam Trạch Lễ tìm thấy Bộ Tinh Bảo bên cái hồ nhỏtrong sân trường, cậu giữ chặt cô rồi quay cô lại để hai người nhìnthẳng vào mặt nhau.

- Vết thương của Hâm Hoạch đỡ chưa? – Bộ Tinh Bảo lạnh nhạt hỏi. Rõràng là cô cũng bị thương, nhưng Nam Trạch Lễ lại không nhìn thấy sự tồn tại của cô, lần nào cũng như vậy.

- Ừm, có lẽ là không sao cả, chỉ bị thương ngoài da thôi, còn em thìsao? Có bị thương không? Đưa anh xem nào. – Cậu kéo tay cô, nhưng BộTinh Bảo lại giằng ra. Bây giờ hỏi những điều này thì còn ý nghĩa gìnữa? Chỉ là lời thăm hỏi giả dối, làm như thế còn khiến cô khó chịu hơnlà quay sang mắng chửi cô.

Cô vĩnh viễn không phải là đối thủ của cô ấy.

Lời nói của Do Mỹ Cơ như một cái búa, một lần nữa gõ mạnh vào tim cô.

- Bộ Tinh Bảo, em thực sự không sao chứ? – Nam Trạch Lễ có vẻ khôngtin, lại hỏi lại. Rõ ràng là cậu nhìn thấy cô bị ngã rất mạnh xuống đất. Mình đúng là đáng chết thật, lúc đó vừa nhìn thấy Dương Hâm Hoạch bịthương lại đã loạn hết cả lên, đầu óc trống rỗng, bởi vậy mới quên mấtBộ Tinh Bảo cũng đang bị thương.

- Không sao, không cần hoàng thái tử phải nhọc công. – Bộ Tinh Bảo nói mát, lúc quay người đi, nước mắt lại rơi.

- Bộ Tinh Bảo, Hâm Hoạch bị thương, anh đưa cô ấy tới phòng y tế cũng là chuyện rất bình thường mà. Hơn nữa tình cảm của bọn anh không phảiem không biết, bây giờ cô ấy đang hẹn hò với Mẫn Huyền Tân, lẽ nào emnghi ngờ anh và cô ấy ở bên nhau sao? – Mấy ngày trước khi Dương HâmHoạch nói với cậu điều này, cậu chỉ thấy buồn cười, không ngờ Bộ TinhBảo thực sự nghĩ như thế thật.

- Đúng! Tôi nghi ngờ, tôi đố kỵ, tôi ghen ghét tới mức sắp phát điênlên! Tại sao lần nào anh cũng xếp tôi đằng sau cô ấy? Anh cũng biết rõcô ấy không phải là bạn gái anh, tôi mới là bạn gái anh, nhưng tại saolần nào anh cũng không chịu nhìn tôi? Anh làm tôi nghi ngờ, ngờ rằng cóphải anh thầm yêu cô ấy rất lâu rồi không. Trong lòng anh, Dương HâmHoạch lúc nào cũng quan trọng hơn tôi, không, phải nói là cô ấy còn quan trọng hơn chính bản thân anh. – Bộ Tinh Bảo hét lên đau đớn.

Mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên yên lặng khác thượng, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người họ.

Nam Trạch Lễ không nói gì, cậu nhìn thẳng vào mắt Bộ Tinh Bảo, chậm chạp nói:

- Nếu anh nói là vì có nguyên nhân khác thì sao?

- Nguyên nhân gì?

- Bây giờ vẫn không nói được, có điều anh với Hâm Hoạch không như em nghĩ. – Nam Trạch Lễ nghiêm túc nói.

Một lúc lâu sau, Bộ Tinh Bảo mới nghẹn ngào:

- Sao tôi lại phải tin anh?

- Vì em nên tin anh!

- Vậy thì sau khi tìm được chứng cứ để chứng minh rồi anh hãy tới tìm tôi! – Bộ Tinh Bảo quay người bỏ đi.

Mặt trời chói chang, thời tiết thật là nóng nực, lá cây khô vàngtrước cái nắng. Chiếc áo sơ mi trắng của Nam Trạch Lễ đã ướt mồ hôi, cậu cúi thấp đầu, lê từng bước chân nặng nề trên con đường vắng vẻ.

- Lễ! – Do Mỹ Cơ vừa từ bệnh viện bước ra, nhìn thấy cái bóng quenthuộc của Nam Trạch Lễ vội vàng chạy lên, giữ chặt lấy tay cậu. – Saolại đi bộ một mình ở đây? Dương Hâm Hoạch không đi cùng anh hả? Hay làcô ấy đi cùng Mẫn Huyền Tân rồi? – Do Mỹ Cơ nhẹ nhàng nói. Nụ cười trênkhuôn mặt cô rạng rỡ như ánh mặt trời, hoàn toàn không quan tâm tớikhuôn mặt lạnh lùng của Nam Trạch Lễ.

- Không liên quan tới cô. – Nam Trạch Lễ gạt tay Do Mỹ Cơ ra, vẫy một chiếc taxi rồi leo lên. Do Mỹ Cơ cũng lên theo, nụ cười trên khuôn mặtvẫn không hề thay đổi, lại ôm tay Nam Trạch Lễ lần nữa.

- Tới bar Wing đi! – Do Mỹ Cơ cười nói, ngả đầu lên vai Nam Trạch Lễ.

- Dừng xe. – Nam Trạch Lễ hét lớn, mở cửa xe ra.

- Lễ, anh làm sao thế? Không vui thì phải đi giải sầu chứ! – Do Mỹ Cơ giữ cánh tay cậu lại, nước mắt trào ra.

- Nếu cô cách xa tôi một chút thì tự nhiên tôi sẽ vui ngay. – NamTrạch Lễ lạnh lùng nhìn cô, hình như hoàn toàn không còn chút tình cảmnào với cô. Người Do Mỹ Cơ bỗng chốc run rẩy, vừa nãy cô chỉ giả vờkhóc, nhưng lần này cô thực sự thấy rất tủi thân. Nước mắt chảy thànhdòng trên khuôn mặt trắng trẻo, lớp mascara dày cộp theo nước mắt chảyxuống, khiến mặt cô nhòe nhoẹt màu đen, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp đượctrang điểm tỉ mỉ giờ đây trông lấm lem đến tội nghiệp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv