Cho Anh Hôn Em Một Cái Nào!

Chương 2: Nụ cười ma quỷ



Thời tiết hôm nay rất đẹp. Bộ Tinh Bảo mở rèm cửa sổ, nhìn xuống dòng người đang tấp nập đi bộ bên dưới, bỗng nhớ ra hôm naylà thứ bảy, chắc chắn Nam Trạch Lễ sẽ ở nhà. Nếu vậy thì bắt đầu tiếnhành bước đầu tiên thôi – ít nhất thì cũng phải để cho cậu ta biết suynghĩ của mình chứ.

Cô cầm địa chỉ mà hiệu trưởng đưa cho, đi hết nửavòng thành phố mới tìm thấy nhà Nam Trạch Lễ, nhưng tòa biệt thự trướcmắt khiến cô thấy hơi sợ hãi.

- Chỗ này là nhà Nam Trạch Lễ sao? – Cô như hỏi chính mình, lại như đang hỏi người khác.

Sau khi đã xác định chắc chắn mình không tìm nhầmđịa chỉ, Bộ Tinh Bảo mới nhè nhẹ lau mấy giọt mồ hôi trên trán, rụt rèngó đầu vào bên trong. Trong đó rất yên tĩnh, cô chỉ nghe thấy tiếng vòi nước đang phun lên.

- Cố lên, cố lên!

Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng Bộ Tinh Bảo cũng đưa tay lên ấn chuông.

Một lúc lâu sau, một giọng nói chán nản vang lên trong cái loa gắn ở cổng:

- Ai thế, giữa trưa tới làm phiền người ta?

- Xin chào, tôi là Bộ Tinh Bảo, học sinh trườngTrung học Vân Thượng, là bạn khóa trên của Nam Trạch Lễ. – Bộ Tinh Bảolịch sự trả lời, người đầu dây bên kia dập mạnh điện thoại, sau đó không thấy nói năng gì nữa.

Nam Trạch Lễ chửi thầm trong miệng, ra đứng gần cửasổ, khi nhìn thấy Bộ Tinh Bảo đang đứng dưới trời nắng, thi thoảng lạikiễng chân lên ngó đầu vào bên trong, cậu lại nhếch miệng lên cười. Haitay cậu đút túi áo, quay ngược trở lại, một lúc sau đã đứng trước chiếckính viễn vọng bắc ở ban công, quan sát khung cảnh ngoài cổng.

Ngòi bút trong tay Nam Trạch Lễ nhẹ nhàng vẽ từngđường nét lên giấy, dưới ngòi bút của cậu, một dáng người yểu điệu,thướt tha dần dần hiện lên. Cậu lại dậm thêm nét bút, khuôn mặt Bộ TinhBảo hiện rõ ràng trên giấy. Cậu phác thêm vài nét nữa, Bộ Tinh Bảo ngẩng đầu lên, dáng vẻ sốt ruột của cô càng trở nên sống động.

Nam Trạch Lễ say sưa vẽ không biết mệt, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình.

Từng giây từng phút trôi qua, Bộ Tinh Bảo vẫn đứngdưới nắng, làn do cô đỏ hồng vì nắng nóng. Cô cúi thấp đầu, thi thoảnglại nhìn vào đồng hồ, rồi lại nhìn lên mặt trời, cái bóng sau lưng cô đổ dài.

Bộ Tinh Bảo ngốc nghếch đứng chờ suốt cả buổi chiều. Ấn chuông, gõ cửa, gọi lớn… Cô dùng đủ mọi cách, nhưng sau khi nghethấy giọng nói chán nản trong loa, bên trong không còn động tĩnh gì nữa. Cô không nhịn được, bực bội đá mạnh vào cánh cổng sắ.

Nhìn thấy mọi thứ xảy ra trước mắt, Nam Trạch Lễ thích chí cười lăn lộn.

- Cuối cùng thì cũng nổi giận rồi. Biết sớm là mìnhkhông kiên nhẫn thì đừng có xuất hiện ở đây. – Nam Trạch Lễ vừa cười vừa lẩm bẩm. Lúc này mười mấy tờ giấy rơi xuống đất, trên đó là hình vẽ BộTinh Bảo ở mọi tư thế, ngay cả động tác cô vừa đá chân vào cổng cũngđược ghi lại.

- Keng… keng… - Chiếc đồng hồ lớn sau lưng thong thả gõ 6 tiếng, cuối cùng cũng dừng lại.

- A, 6 giờ rồi! Đúng thật là, bổn thái tử không cóthời gian chơi với cô nữa. – Nam Trạch Lễ như chú chuột bạch nghịchngợm, nhảy chân sáo quay vào phòng.

Nam Trạch Lễ nghênh ngang từ nhà xe đi ra, đẩy xeđạp phóng về phía cổng. Bộ Tinh Bảo đang đứng trước cửa, vừa nhìn đãthấy cậu.

Nhìn vào cái bóng càng lúc càng gần mình, trái timBộ Tinh Bảo đập cuồng loạn trong ngực, bỗng chốc thấy vô cùng căngthẳng. Cô thầm nói với mình:

- Cố lên, cố lên!

Đúng vào lúc Bộ Tinh Bảo đã chuẩn bị kỹ càng, chuẩn bị đi về phía Nam Trạch Lễ, bỗng dưng Nam Trạch Lễ dừng lại.

Cửa sắt được mở ra, Nam Trạch Lễ ung dung ngồi lên xe đạp, đi qua trong con mắt hậm hực của Bộ Tinh Bảo rồi biến mất.

Bộ Tinh Bảo định thần lại, đưa tay lên quẹt những giọt mồ hôi trên trán, dậm mạnh chân, mắng với theo:

- Nam Trạch Lễ, cậu là đồ đáng chết. Tôi… tôi…

- Cô làm sao? Tới bắt tôi đi, bắt tôi đi! – Nam Trạch Lễ ở cách đó không xa, quay đầu lại đáp.

- Đáng chết, tôi bắt được cậu thì cậu biết tay! – Bộ Tinh Bảo nghiến răng nghiến lợi nói. Mới đuổi theo được mấy bước, cô đã như một quả cà bị sương đêm vùi dập, mệt mỏi dựa vào cái cột đá.

Tới lúc này Bộ Tinh Bảo mới cảm thấy tình trạng của mình thật tệ.

Khuôn mặt cô nhem nhuốc như một con mèo mướp, chiếcáo phông mới thay ra lúc trưa giờ đã ướt đẫm; đôi giày thể thao màutrắng lúc đứng lúc kiễng, giờ cũng không còn nhìn ra màu sắc nữa… Nhìncô như một nàng công chúa bị mắc nạn.

Nam Trạch Lễ dừng lại, quay đầu nhìn dáng vẻ thêthảm của Bộ Tinh Bảo, cô đã hoàn toàn mất đi vẻ cao ngạo và tự tin nhưlần đầu gặp mặt. Bỗng dưng cậu thấy hơi hối hận, cậu tự hỏi có phải mình quá đáng quá không? Nhưng cảm giác đó trôi qua trong chớp mắt, nhanhđến nỗi ngay cả cậu cũng không nhớ ra rằng mình từng có cảm giác đó.

Im lặng một lát, Bộ Tinh Bảo bỗng đứng thẳng lên, day day hai mắt, nắm chặt nắm tay, hét lớn:

- Không sao? Chẳng phải chỉ là một khó khăn nho nhỏ thôi sao? Không sao, mình là ai chứ? Mình là Bộ Tinh Bảo.

Bộ Tinh Bảo là ai, đương nhiên là cô gái lợi hạinhất trường Trung học Vân Thượng rồi! Cái chết của bố và gánh nặng nợnần của gia đình không làm cô gục ngã, huống hồ chỉ là một Nam Trạch Lễnho nhỏ? Nghĩ tới đây, Bộ Tinh Bảo lại phấn chấn hẳn lên, mỉm cười:

- Cố lên, cố lên! Nỗ lực, nỗ lực! Nam Trạch Lễ, chắc chắn tôi sẽ không từ bỏ việc “cảm hóa” cậu đâu!

Nam Trạch Lễ đứng cách đó không xa, không nhịn đượcbật cười. Nhìn cái dáng vẻ cô vừa khóc vừa cười, cuối cùng còn ngửa mặtlên trời nói cái gì đó, cậu nghĩ, sao lúc trước mình không phát hiện ralà Bộ Tinh Bảo lại buồn cười như thế nhỉ?

Bộ Tinh Bảo lại tới.

Buổi sáng chuẩn bị đi học, Nam Trạch Lễ lại nhìnthấy Bộ Tinh Bảo đang đứng chờ trước cổng. Cậu nhớ nhà cô không ở gầnđây, nhưng cô vẫn tới, hơn nữa hình như đã tới một lúc lâu rồi.

- Cậu chủ, sao cậu lại cất xe đi? – Quản gia ngạc nhiên hỏi.

Nam Trạch Lễ vội bịt chặt miệng vị quản gia, nói nhỏ:

- Đừng có gọi tên cháu, bên ngoài có một gã điên đang chờ cháu.

Cậu thận trọng liếc ra ngoài cổng, nhưng Bộ Tinh Bảo đã nhìn thấy cậu, hơn nữa còn nở nụ cười rất ngọt ngào. Nụ cười đó nhưgiọt sương buổi sớm, tinh khiết, trong lành và còn mang theo cả sự mátmẻ còn đọng lại của ban đêm.

Nam Trạch Lễ tóm vội cặp sách, chạy nhanh về phía bức tường bên cạnh.

- Nam Trạch Lễ, chúng ta cùng đi học đi. – Bộ TinhBảo gọi lớn, ra sức vẫy tay về phía cậu, nhưng Nam Trạch Lễ đã biến mấttừ lâu.

- May quá, may quá. Đúng thật là… Cứ như âm hồn vậy. – Nam Trạch Lễ trèo tường xuống, thấy Bộ Tinh Bảo đang nói gì đó vớiông quản gia. Bỗng dưng cô quay người lại, nhìn thấy cậu, bèn ôm cặpsách vội vàng chạy theo.

- Nam Trạch Lễ, chờ tôi với, chúng ta cùng đi học! – Giọng nói ngọt ngào của cô vọng vào trái tim yếu đuối của Nam Trạch Lễ, nhưng cậu vẫn không dừng bước chân. Cậu quay người lại, định co giòchạy. Cậu không ghét Bộ Tinh Bảo, bản thân cậu không phải là người contrai hẹp hòi như thế. Cậu chỉ không biết trong giây phút đó, mình nênđối diện với cô như thế nào.

Chạy, ra sức chạy. Nam Trạch Lễ chạy bằng tốc độ gấp ba bình thường, nhanh chóng đi tới cổng trường. Quay đầu nhìn lại, cáidáng con gái nhỏ nhắn đó đã không thấy đâu, lúc này cậu mới yên tâm laumồ hôi trên trán, bước vào cổng trường.

Vào lúc cậu chuẩn bị bước lên cầu thang thì cái bóng màu hồng phấn của Bộ Tinh Bảo lao lên từ đằng sau, cô nắm chặt cánh tay cậu, mỉm cười:

- Nam Trạch Lễ, thì ra cậu chạy nhanh thế à!

Nghe thấy giọng nói của cô, từng sợi thần kinh trênngười Nam Trạch Lễ bắt đầu căng lại, những giọt mồ hôi vừa lau sạch lạitúa ra. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô, mãi cho tới khi xác địnhđược người đứng trước mặt mình là Bộ Tinh Bảo, nụ cười ngọt ngào của côchính là chứng cứ.

- Trưa nay ăn cơm cùng nhau được không? – Cô mỉm cười hỏi, mắt cô nheo lại.

- Không… được! – Nam Trạch Lễ nheo mắt, nghiến răngtrả lời cô. Sau cô lại chạy nhanh thế nhỉ? Nam Trạch Lễ rút tay mình về, điều chỉnh lại tâm trạng, đi nhanh về phía trước.

Nhìn theo cái bóng của cậu, Bộ Tinh Bảo không biếtlàm thế nào. Vì chờ cậu, cô phải dậy từ lúc 6 giờ, đứng ở ngoài cổng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cậu lại trèo tường ra ngoài, lại còn chạytrốn bằng tốc độ của một siêu nhân. Cô đành ngồi taxi tới trường, nhưngcuối cùng lại chỉ biết nhìn theo cái bóng của cậu, thẫn thờ.

Lại thất bại sao?

Lúc này Nam Trạch Lễ đã về tới phòng học, cậu mở cửa sổ, nhìn xuống dưới, đúng lúc nhìn thấy Bộ Tinh Bảo cũng đang ngẩng đầu nhìn lên. Trong phút chốc, ánh mắt hai người gặp nhau, Bộ Tinh Bảo lạimỉm cười với cậu, nụ cười rạng rỡ tới khó chịu. Nam Trạch Lễ vội vàngđóng cửa sổ, đưa tay lên vuốt ngực.

- Đại ca, sao thế, hôm nay sao có vẻ mất tập trungvậy? – Cậu bạn cùng lớp Hạ Thành Xuyên ghé sát đầu lại, nhưng bị NamTrạch Lễ lườm cho một cái, đành ngoan ngoãn ngồi về chỗ mình.

- Đồ chết tiệt, nếu cô ta cứ đi theo mình từ sáng tới tối như vậy, mình sợ mình không sống nổi qua năm nay mất.

– Nam Trạch Lễ lẩm bẩm trong miệng, vứt mạnh quyểnsách trong tay xuống, bước nhanh ra khỏi phòng học. Nhưng đồng thời vớimấy lời ca thán, trong khóe mắt cậu lại không che được sự đắc ý, có mộtcái gì đó trong lòng âm thầm thay đổi.

- Bình… - Một tiếng va chạm rất lớn vang lên. Nam Trạch Lễ cau mày, chửi thềmột tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Bộ Tinh Bảo đang đưa tay lên ôm trán, đứng ngay trước mắt cậu. Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt to tròn mọngnước. Trong lòng Nam Trạch Lễ thoáng dao động, nhưng lại đẩy Bộ Tinh Bảo lúc đó đang đứng chắn trước cửa, bước ra ngoài.

- NamTrạch Lễ, cậu cho tôi một cơ hội được không, tôi chỉ cần xin cậu 1 tiếng thôi! – Bộ Tinh Bảo chạy nhanh theo, nắm lấy cánh tay cậu. Cô không thể chờ được nữa, nếu cứ tốn thời gian như vậy, không có tiến triển gì thìlời hứa của cô cũng không thể nào thực hiện được. Bây giờ Nam Trạch Lễvà cô giống như mèo với chuột, người chạy người đuổi.

- Tôiphải đi vệ sinh, cô cũng muốn đi theo sao? – Bỗng Nam Trạch Lễ buông một câu, quay người tránh khỏi cô, cánh tay giật mạnh. Bộ Tinh Bảo buôngthõng hai tay đứng ngay chân cầu thang, nhìn theo cái bóng dần biến mất, bất lực thở dài rồi đi vào phòng học.

Chắc chắn cô sẽ nghĩ ra cách gì đó, không thể để cậu ta “chơi” mình hết lần này tới lần khác được.

- Đúngrồi! – Bộ Tinh Bảo vỗ trán, vỡ lẽ ra, - Còn có Vũ Đô Thần, còn Vũ ĐôThần mà! Vũ Đô Thần là bạn tốt của cậu ta! – Cô hạ quyết tâm, bèn bướcnhanh vào phòng học. Người bạn cùng bàn ngày trước của cô, cũng chính là Hội trưởng Hội học sinh hiện tại, Vũ Đô Thần, lúc đó đang vui vẻ nóichuyện gì đó rất thú vị với bạn bè.

- Tiểu Bộ, cùng tới đây nghe? Thiên tình sử của Dương Hâm Hoạch, cháu họ mình. – Vũ Đô Thần làm ra vẻ nhiều chuyện, nói.

- Chiềunay cậu có thời gian không? Ý tớ muốn hỏi là sau khi tan học. – Bộ TinhBảo vừa nói xong lập tức thấy hối hận, vì Vũ Đô Thần nhìn cô như ngườingoài hành tinh. Trong phút chốc, hai má Bộ Tinh Bảo đỏ bừng lên, cô khẽ cắn môi, không biết phải làm thế nào.

- Này,Tiểu Bộ, cậu làm thế với tớ ngay trước mặt các bạn cùng lớp… - Vũ ĐôThần giả vờ như đang xấu hổ. Trống ngực Bộ Tinh Bảo đập thình thịch, đầu cô càng lúc càng cúi thấp.

Lẽ nào Vũ Đô Thần cũng biết chuyện cô thầm thích cậu sao?

- Khôngcần phải xấu hổ đâu, có chuyện gì nói ngay trong lớp cũng được rồi. – Vũ Đô Thần thấy Bộ Tinh Bảo không nói gì, bèn ngượng ngùng đưa tay lên xoa mũi.

- Ồ, nếu cậu không có thời gian thì thôi. – Giọng nói của Bộ Tinh Bảo rất nhỏ, cứ như tiếng kêu của kiến.

- Cái gì chứ, có gì thì nói đi, ngoài việc giới thiệu bạn trai cho cậu, nhữngviệc khác tớ đều đồng ý. – Vũ Đô Thần thoải mái khoát tay.

- Thực ra cũng không có việc gì, chỉ là việc có liên quan tới Nam Trạch Lễ.

- Hả? – Các bạn cùng lớp đồng thanh kêu lên, rồi nhanh như chớp, họ quay lại dán mắt vào Bộ Tinh Bảo.

- A a a… - Tiếng hét đáng sợ của Vũ Đô Thần vang lên khắp lớp, ngay cả những bạn học lớp khác đang đi qua hành lang cũng phải dừng lại, ngó đầu vàonhìn.

Bộ TinhBảo bất lực ngồi xuống chỗ của mình, nhưng Vũ Đô Thần vẫn không tha chocô. Khuôn mặt điển trai của cậu xuất hiện trước mắt cô, làm ra vẻ hiểubiết:

- TiểuBộ, có phải cậu thích Lễ nhà tớ không? Lễ cái gì cũng tốt, chỉ có điềuđào hoa lắm, nếu cậu muốn tìm bạn trai thì cứ tìm tớ đi, tớ đảm bảo mộtlòng một dạ với cậu, không bao giờ thay đổi!

- Ha ha… - Lời nói của cậu vừa dứt, cả phòng học vang lên tiếng vỗ tay, tiếngcười, tiếng huýt sáo, cả lớp bỗng dưng trở nên hỗn loạn. Đúng lúc đóthầy giáo bước chân vào lớp, thầy vỗ nhẹ cây thước lên bảng, lúc này mới giải cứu được cho Bộ Tinh Bảo đang xấu hổ đỏ cả mặt.

Phù! BộTinh Bảo thầm thở phào nhẹ nhõm, lén liếc sang Vũ Đô Thần, phát hiện cậu vẫn đang nhìn mình, hơn nữa trong mắt cậu còn có một nụ cười rất khóhiểu.

Trời ơi, lần nữa thì có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng không rửa hết tội!

Xem racái gã Vũ Đô Thần không nghiêm túc đó chẳng thể nào giúp cô được rồi. Bộ Tinh Bảo nghĩ đủ mọi cách không ra lý do gì để Nam Trạch Lễ chịu nghecô nói 1 tiếng đồng hồ. Đột nhiên, cô nhìn thấy một cô gái có đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh đang nhìn lên cửa sổ phòng học.

- Hi hi, chị Tinh Bảo, xin hỏi cậu em có ở đây không? Hôm nay em quên không mang tiền. – Dương Hâm Hoạch cũng nhìn thấy Bộ Tinh Bảo, bèn nhanh chân bước vào phòng học.

- Em là… - Cô gái quen mặt này thật là đáng yêu!

- Thì ra chị Tinh Bảo không quen em sao? Nhưng em gặp chị rồi. Em là học sinhmới, Dương Hâm Hoạch, học lớp 10A1, cậu em chính là bạn cùng bàn chị, Vũ Đô Thần.

- Ồ, em chính là cô cháu gái Dương Hâm Hoạch mà Thần nói hả?

- Đúng rồi. Chị có biết cậu em đang ở đâu không? Em quên mang tiền, bây giờ vẫn chưa ăn cơm.

– Dương Hâm Hoạch nhún vai. – Vừa nãy lúc đi tìm anh Trạch Lễ, cũng chẳng thấy bóng dáng anh ấy đâu.

Anh Trạch Lễ? Có phải là Nam Trạch Lễ không? Bộ Tinh Bảo như nhìn thấy một tia hy vọng.

- Xinlỗi, chị cũng không nhìn thấy Thần đâu. Em không mang tiền sao? Thế thìchị em mình cùng ra nhà ăn ăn cơm. Chị có thẻ, dù sao thì cũng chỉ cómình chị.

- Thật sao? Chị Tinh Bảo mời em ăn cơm? – Dương Hâm Hoạch vừa nghe nói có người mời ăn cơm, hai mắt sáng lên.

- Ừ, chị với Thần thân như vậy, coi như em cũng là em của chị. Hi, mặc dù vai vế có vẻ loạn… - Bộ Tinh Bảo vừa nói, vừa cười kéo tay Dương Hâm Hoạch đivề phía nhà ăn.

- Hâm Hoạch này, em rất thân với Nam Trạch Lễ phải không? – Gọi món xong, Bộ Tinh Bảo hỏi thăm dò.

DươngHâm Hoạch nhìn mấy món ngon trước mặt, hai mắt sáng lên, chỉ lơ đãng gật đầu. Không biết vì sao, nghe thấy tin hai người rất thân nhau, Bộ TinhBảo lại cảm thấy không vui.

- Vậy em có thể giới thiệu chị với cậu ấy được không?

- Việcnày… - Dương Hâm Hoạch nghiêng đầu nhìn Bộ Tinh Bảo một lúc, đồng thờicũng không quên đưa cốc sữa lên miệng hút, - Thực ra em cảm thấy chịTinh Bảo hợp với cậu út của em hơn, sao chị lại tìm anh Trạch Lễ? Tínhtình anh ấy khó chịu lắm, lại hay đánh nhau, chủ yếu nhất là vô tâm, nếu làm bạn gái của anh ấy thì chắc chắn là rất vất vả.

- Khôngphải chị muốn làm bạn gái của cậu ấy! – Bộ Tinh Bảo mỉm cười nói, nhưngánh mắt nghi hoặc của Dương Hâm Hoạch khiến cô hơi căng thẳng. Lẽ nàobiểu hiện của mình giống như đang muốn tìm bạn trai gấp sao?

- À, emnói thế thôi, không cần phải ngượng. Em nghe cậu út nói chị Tinh Bảo vẫn chưa có bạn trai, nên mới hơi tò mò. Có điều nói đi thì phải nói lại,anh Trạch Lễ cũng không phải là người xấu đâu, ít nhất thì anh ấy đối xử với em rất tốt, anh ấy chưa bao giờ đánh em, mắng em, hihi…

- Dương Hâm Hoạch nuốt nốt miếng bánh cuối cùng, sau đó hài lòng chép miệng, mỉm cười.

- Em thích cậu ấy không? – Bộ Tinh Bảo buột miệng.

- Thích ai? – Dương Hâm Hoạch ngạc nhiên.

- Nam Trạch Lễ ấy! – Bộ Tinh Bảo hơi sốt ruột.

- Em? Em không thích anh Trạch Lễ đâu. Một cô gái ưu tú như em, đương nhiên làrất kén chọn bạn bè. Ôi, không nói nữa, em phải đi cổ vũ cho đội bóngđây. Cảm ơn bữa trưa của chị Tinh Bảo! Hôm khác em bảo cậu út mời chị ăn cơm! Em đi trước đây! Bye! – Dương Hâm Hoạch vô tư nói một tràng dàirồi chạy đi, để lại một mình Bộ Tinh Bảo vẫn đang ngây ngô chưa hiểuchuyện gì.

Haingười có mối quan hệ tốt nhất với Nam Trạch Lễ lại không chịu giúp cô,Bộ Tinh Bảo giận dỗi đi trên con đường râm mát lát đá xanh, luôn miệngthở dài. Xem ra chỉ có thể dựa vào cách làm của mình, ôm cây đợi thỏrồi, mặc dù hơi ngốc một chút, nhưng người xưa nói đúng, có chí thì nên, chỉ cần mình kiên trì, rồi có một ngày Nam Trạch Lễ sẽ phải đầu hàng.

- A! –Bộ Tinh Bảo kêu nhỏ, một “vật thể lạ” từ trên trời rơi xuống đúng vàomặt cô, cô mở lớn mắt nhìn “vật thể lạ” đó nảy trên mặt đất mấy lần,cuối cùng rơi xuống một cái hố nhỏ bên cạnh.

Ngay sau đó, một bóng người cao to chắn tầm mắt của cô. Bàn tay đang xoa đầu của Bộ Tinh Bảo ngay lập tức ngừng lại, bởi vì cô thấy Nam Trạch Lễ đangnhặt quả bóng rổ trên mặt đất.

Cô vội chạy nhanh về phía đó, nắm chặt cánh tay Nam Trạch Lễ:

- Nam Trạch Lễ, chiều nay cùng ăn cơm đi! Chỉ một lần này thôi!

Cô khẩncậu cầu, đôi mắt to tròn sáng lên, hai hàng lông mi cong vút để lại mộtbóng râm nho nhỏ trên khuôn mặt trắng hồng, Nam Trạch Lễ chỉ ôm quảbóng, liếc ngang sang cô.

- Tại sao? Sao cô lại muốn ăn cơm với tôi? – Nam Trạch Lễ lạnh nhạt hỏi, trong lòng bất giác có một sự chờ đợi nho nhỏ.

- Bởi vì tôi đã hứa với chú Nam, phải giúp cậu tránh xa bọn trẻ con hư hỏng đóra, tìm ra con đường thực sự của mình. – Cô rất chân thành, cũng rấtthật thà, cô không muốn lừa dối Nam Trạch Lễ.

Nhưng Nam Trạch Lễ vừa nghe thấy câu nói này, cả người như bị đông cứng lại.

- Thì ra cô thực sự đồng ý với ông ta. – Nam Trạch Lễ giằng tay về, quay người bỏ đi.

Bộ TinhBảo bất lực đứng im tại chỗ. Rõ ràng vừa nãy cô đã nhìn thấy nụ cườitrong mắt Nam Trạch Lễ, còn tưởng là mình đã thành công, nhưng tại saobỗng dưng Nam Trạch Lễ lại nổi giận như vậy nhỉ?

Ánh mắtBộ Tinh Bảo rơi xuống đất, cô phát hiện cách đó không xa có một thứ gìđó đang phát sáng, đó là một cái đồng hồ. Lẽ nào là của Nam Trạch Lễsao?

Bộ TinhBảo cầm đồng hồ trong tay, sự thất vọng trên khuôn mặt đã biến mất, chỉdựa vào cái này, cô đã có lý do để Nam Trạch Lễ phải dành thời gian chocô rồi.

Tiếngchuông báo tan học vang lên. Bộ Tinh Bảo đeo ba lô lên vai, lao ra khỏiphòng học, suýt chút nữa thì đụng cả vào thầy giáo. Cô lúng búng xin lỗi thầy, sau đó chạy thẳng tới cửa phòng học của Nam Trạch Lễ, nhưng trong phòng học huyên náo đã không thấy bóng dáng cao ngạo của Nam Trạch Lễđâu.

- Bạn ơi, cho hỏi một chút, Nam Trạch Lễ học ở lớp này phải không? – Cô giữ một người lại, lên tiếng hỏi.

- Đúng thế, nhưng cậu ấy không tới học hai tiết cuối.

- Tại sao? Lúc nghỉ giải lao tớ vẫn thấy cậu ấy đánh bóng mà. – Cô kinh ngạc hỏi.

- Không biết, để tớ gọi giúp bạn. Hạ Thành Xuyên, có người tìm Nam Trạch Lễ.

Khônglâu sau, một nam sinh miệng nhọn như miệng khỉ đi ra, đó là Hạ ThànhXuyên. Vừa nhìn thấy Bộ Tinh Bảo đang lo lắng đứng ở cửa lớp, đôi mắtnhỏ của cậu ta lập tức híp lại.

- Wa wawa… - Cậu luôn miệng kêu, nhìn Bộ Tinh Bảo từ trên xuống dưới, dường như không tin đó là con người cô bằng xương bằng thịt. Ánh mắt của tất cảmọi người đều hướng về phía hai người.

- Xinhỏi Nam Trạch Lễ đâu? – Bộ Tinh Bảo xấu hổ quá nên giọng nói có vẻ bốirối. Sao năm nay cô lại đen đủi như vậy, suốt ngày phải gặp con ngườinày. Không tôn trọng chị học khóa trên thì thôi, sao lại nhìn cô nhưngười trên sao Hỏa vậy?

- Tínhkhí cũng không vừa đâu nhỉ! Các bạn, các bạn có biết đây là ai không? Đó chính là chị Bộ Tinh Bảo, người mà một năm trước đã tát đại ca củachúng ta một cái đấy! – Hạ Thành Xuyên vỗ mạnh tay. Giọng nói của hắnvừa dứt, mấy nam sinh khác trong phòng học chạy ra, bao vây Bộ Tinh Bảo.

- Bìnhthường đại ca không cho bọn tôi động vào cô, nhưng không có nghĩa là bọn tôi không dám. Hôm nay đúng là… Câu đó nói thế nào nhỉ?

- Ngốc, là “cầu được ước thấy”!

- Đúng rồi, cô dựa vào cái gì mà dám coi thường đại ca của chúng tôi!

- Ghét nhất là loại người giả dối này…



Một đámcon trai bao vây lấy Bộ Tinh Bảo, mặc dù không ai động tay động chân,nhưng mỗi người đua nhau nói một câu cũng đủ khiến cô toát mồ hội lạnh.Cô cứ đi giật lùi về sau rồi “bình”, lưng cô đập vào tường, không cònđược lui nữa.

- Cũng biết sợ cơ đấy! Biết sợ thì mau xin lỗi đại ca của bọn tôi đi! – Hạ Thành Xuyên giận dữ nói.

Lúc này, hai chân Bộ Tinh Bảo đã bắt đầu run rẩy, nếu phải đánh nhau, chắc chắn cô đánh không lại bọn họ.

Bộ Tinh Bảo thu hết dũng khí, lắp bắp nói:

- Tôi,tôi tới tìm Nam… Nam Trạch Lễ… Hơn nữa bạn trai tôi là Vũ… Vũ Đô Thần,là bạn tốt của… Nam Trạch Lễ! Nếu hôm nay các người dám đánh tôi, tôikhông dám đảm bảo Nam Trạch Lễ sẽ không trả thù các người.

Bộ TinhBảo căng thẳng nhìn chăm chăm vào mấy người trước mặt, cũng không biếtlời nói dối này có khiến bọn chúng thấy sợ một chút không.

Nhưng đáng tiếc là đám con trai sau khi nghe thấy mấy lời đó, chỉ ngoác miệng ra cười nhạo cô.

- Ha ha, lừa ai chứ, Vũ Đô Thần có bạn gái? Lại là cô? Ai mà tin chứ! – Một gã béo múp míp nói.

- Này,đã nợ người ta cái gì thì phải trả… - Hạ Thành Xuyên giơ cao nắm đấm. Bộ Tinh Bảo sợ hãi ngã xuống đất, hai tay đưa lên ôm đầu.

- Đủrồi! Chuyện của tao với cô ta, tao tự giải quyết. – Bỗng dưng Nam TrạchLễ xuất hiện, tóm chặt cánh tay của Hạ Thành Xuyên, lạnh lùng nói.

Thực ralúc cậu vừa lên cầu thang, thấy một đám người đang bao vây uy hiếp BộTinh Bảo, cậu định chạy ra ngăn cản ngay lập tức, nhưng Bộ Tinh Bảo nóiVũ Đô Thần là bạn trai của cô khiến cậu lại ngập ngừng.

- Đạica, con nhóc này quá đáng quá. – Hạ Thành Xuyên giải thích. Nhìn thấyNam Trạch Lễ sầm mặt lại, hắn đành nuốt nước bọt, đứng dịch sang mộtbên.

Nam Trạch Lễ đi tới trước mặt Bộ Tinh Bảo, đưa tay ra, lạnh nhạt nói:

- Đứng lên đi, sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi.

Bộ Tinh Bảo ngân ngấn nước mắt, đứng lên, bàn tay của Nam Trạch Lễ buông thõng trong không trung.

- Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, tôi còn tới nữa. – Nói xong, cô cúi đầu bỏ đi, đôi vai run rẩy khiến chiếc ba lô cũng rung theo.

- Bộ Tinh Bảo…

Nghe thấy tiếng Nam Trạch Lễ gọi tên mình, Bộ Tinh Bảo đã đi được mấy bước lại dừng lại, do dự một lát rồi vẫn quay đầu lại.

- Saunày đừng tới nữa, tôi không dám đảm bảo sau này họ sẽ không ra tay vớicô. – Giọng nói của Nam Trạch Lễ hơi run run. Bàn tay của cậu vừa đưa ra giờ thu về, cả người dựa vào tường.

- Nếucậu hứa là không đánh nhau nữa, không qua lại với bọn hư hỏng đó nữa,tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu. – Bộ Tinh Bảo cũng cónguyên tắc riêng của mình, khuôn mặt nhỏ vốn trắng trẻo của cô giờ đỏbừng do xúc động.

- Đừnglo chuyện bao đồng. – Một lúc lâu sau, đúng vào lúc Bộ Tinh Bảo đã không còn dũng khí để chờ đợi nữa, bỗng dưng Nam Trạch Lễ mở miệng. Nụ cườilạnh lùng của cậu có cái gì đó đau khổ, giọng nói như tắc nghẹn lại.

- Vậy thì tôi còn tới nữa, cho tới một ngày…

- Côtưởng rằng cô là ai, Bộ Tinh Bảo? Cô thì biết cái gì? Cô dựa vào cái gìmà đòi can thiệp vào cuộc sống của tôi? – Cô còn chưa nói xong, NamTrạch Lễ đã hét lên.

Lúc đó mấy người đang định ra khỏi phòng học, thấy Nam Trạch Lễ hét lên, sợ hãi quay trở lại.

- Tôi không là ai cả, nhưng tôi vẫn muốn nói câu đó…

- Đủrồi, cô còn không mau cút đi. – Nam Trạch Lễ như một con sư tử đã nổiđiên, hét lên với Bộ Tinh Bảo. Ai có thể biết được rằng trong lòng cậuđang vô cùng đau khổ? Ai có thể đứng trên lập trường của cậu mà suy nghĩ cho cậu?

Bộ Tinh Bảo cố ngăn dòng nước mắt đang chực trào ra, cô cắn chặt đôi môi tái ngắt, bước từng bước chân nặng nề bỏ đi.

Để thoát khỏi sự đeo bám của Bộ Tinh Bảo, Nam Trạch Lễ chuyển ra khỏi nhà, bởi vậy mấy lần Bộ Tinh Bảo đứng chờ trước cổng nhà cậu nhưng vẫn không thấy cậu đâu.

- Chàocô, cô vẫn đang chờ cậu chủ Trạch Lễ sao? – Người quản gia nghe nói cóngười ngày nào cũng tới chờ Nam Trạch Lễ, hôm nay ông ra xem, quả nhiênnhìn thấy Bộ Tinh Bảo đang đứng trước cổng.

- Dạ, vâng ạ, xin hỏi cậu ấy có nhà không ạ? – Bộ Tinh Bảo có vẻ hơi mệt mỏi.

- Cậuchủ mấy hôm nay dọn tới căn hộ chung cư ở đường 5 rồi, cậu ấy nói chỗ đó gần trường hơn. – Người quả gia thương hại nhìn cô. Ngày trước cũng cónhững người thích Nam Trạch Lễ, ngày nào cũng ở đây chờ cậu, nhưng người kiên trì như cô gái này thì là lần đầu tiên ông gặp.

- Ồ, vậy sao, vậy bác có thể cho cháu địa chỉ không ạ?

- Có lẽlà chỗ này! – Người quản gia nghĩ một lát rồi viết một dòng địa chỉ lêncuốn sổ nhỏ của Bộ Tinh Bảo. – Ngày trước tôi từng tới đó quét dọn phòng cho cậu Trạch Lễ.

- Vângạ, cảm ơn bác! – Bộ Tinh Bảo lễ phép cảm ơn, sau đó quay người chạy vềtrường. – Nam Trạch Lễ đáng chết, cậu chuyển nhà mà không nói cho tôimột tiếng. Hu hu… hôm nay lại bị muộn rồi. – Cô vừa chạy vừa mắng, trong lòng chợt thấy vô cùng ấm ức.

Dưới ánh chiều tà, Bộ Tinh Bảo lại đứng chờ dưới gốc táo. Đây là con đường màNam Trạch Lễ bắt buộc phải đi qua, nếu đứng đây chờ, chắc chắn sẽ gặpđược cậu. Cô vừa kiễng chân lên nhìn, vừa chào hỏi những người bạn màmình quen biết, nụ cười vô cùng ngọt ngào.

- Này, đại ca, Bộ Tinh Bảo lại tới kìa. – Hạ Thành Xuyên ngạc nhiên nói.

Nam Trạch Lễ nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy Bộ Tinh Bảo đang nhìn những quả táo chín vàng trên cây.

- Tao đi trước đây, giữ cô ta lại giúp tao. – Nam Trạch Lễ quay người lẩn nhanh vào đám đông.

Bộ TinhBảo vừa cúi đầu xuống, nhìn thấy một dáng người kỳ lạ như con mèo đangđịnh bỏ đi, dáng người đó rất giống Nam Trạch Lễ.

- Nam Trạch Lễ! – Cô gọi lớn, sau đó co giò chạy theo.

NamTrạch Lễ thấy cô đã phát hiện ra mình, cũng không còn đi như mèo nữa,đứng thẳng người lên, tìm được cái xe đạp rồi phóng lên.

- NamTrạch Lễ… - Giọng nói ngọt ngào của Bộ Tinh Bảo vang lên sau lưng cậu,Nam Trạch Lễ cảm thấy bánh xe nặng chình chịch, quay đầu lại nhìn, thìra Bộ Tinh Bảo đã nắm chặt yên sau xe.

- Này,rốt cuộc thì cô định thế nào? – Nam Trạch Lễ chán nản hỏi. Sự bực bộilúc đầu của cậu đã chuyển thành sự mệt mỏi, bất lực. Bây giờ cậu khôngbiết phải làm thế nào, ngay cả cả ý định bỏ trốn cũng không còn.

- Không muốn gì cả, chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi.

Nụ cười của Bộ Tinh Bảo trong mắt cậu như nụ cười của một ác ma.

- Chị hai ơi, tôi không có thời gian, thực sự là không có thời gian. – Nam Trạch Lễ gỡ tay Bộ Tinh Bảo ra, nhấn mạnh bàn đạp.

Thấy Nam Trạch Lễ chuẩn bị bỏ đi, Bộ Tinh Bảo rối trí quá không biết làm thế nào, vội nhảy lên ngồi trên yên sau:

- NamTrạch Lễ, thực ra cậu cũng là một học sinh tốt, nếu cậu không giao duvới bọn học sinh hư hỏng khác, chắn chắn cậu sẽ được mọi người quý mếnhơn.

Cô vỗ nhẹ vào lưng cậu, nói như một người mẹ, như một tu nữ đang giáo dục những đứa trẻ phạm tội

NamTrạch Lễ vừa rồi chỉ lo tới việc chạy trốn, cảm thấy xe chao đảo mộtchút, còn tưởng là vấp phải ổ gà dưới đất, không ngờ rằng Bộ Tinh Bảo đã ngồi lên xe.

- A a a… - Nam Trạch Lễ hét lên rồi dừng xe lại, nhảy khỏi xe đạp rồi bỏ chạy. – Cô bị điên hả, cô đúng là bị điên rồi…

Cậu ra sức chạy, nhưng Bộ Tinh Bảo đã leo lên xe đạp của cậu và nhanh chóng đuổi tới nơi.

- NamTrạch Lễ! Tôi có phải là ma quỷ gì đâu, việc gì phải sợ thế? – Cônghiêng đầu, nhè nhẹ đạp xe. Thì ra chiếc xe của Nam Trạch Lễ thú vị thế này, dễ đạp hơn những chiếc xe bình thường.

Vì quáhưng phấn nên Bộ Tinh Bảo không nhìn xung quanh, cứ đạp như bay về phíatrước, không nhìn thấy một chiếc ô tô đang đi ngược chiều. Bộ Tinh Bảohét lên thất thanh, nhưng chân lại quên không dừng lại, vì quá hoảng sợ, cô quên cả bóp phanh. Nam Trạch Lễ vội chạy về phía Bộ Tinh Bảo, kéo cô xuống khỏi xe đạp, nhưng không kịp để cứu chiếc xe.

Chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, theo quán tính, chiếc xe lao thẳng về phía trướcmột đoạn rồi đâm vào chiếc ô tô. Tài xế ô tô luôn miệng chửi, nhưng bịánh mắt như giận dữ như sắp giết người của Nam Trạch Lễ làm cho hoảngsợ, đành ngậm ngùi quay đầu xe bỏ đi.

- Tôi,tôi, tôi… - Bộ Tinh Bảo vẫn còn run bần bật, không nói nổi lời nào, côhoảng sợ mở lớn mắt, mặt trắng bệnh một cách đáng sợ.

- Cô bịthiểu năng hả? Có bị thương không? - Chiếc áo sơ mi của Nam Trạch Lễ bịrách mấy chỗ, tay cũng bị trầy da, rơm rớm máu. Cậu căng thẳng nhìn BộTinh Bảo, tới khi biết là cô không bị thương, mới yên tâm kéo cô đứngdậy.

- Xin…xin lỗi! – Hai chân Bộ Tinh Bảo mềm nhũn, suýt tí nữa thì lại ngã ngồixuống đất, cảnh tượng hãi hùng vừa rồi quả thực giống như một cơn ácmộng.

- Làmơn, xe của tôi đẹp như vậy, cô đừng có lỗ mãng như thế có được không?Còn nữa, tuần sau tôi còn phải đua xe với bọn Thần! Cô nói xem, bây giờcô định xử lý thế nào? – Một tay Nam Trạch Lễ giữ chặt Bộ Tinh Bảo, nhìn vào đống “sắt vụn” nằm giữa đường, hai hàng lông mày cau lại.

- Tôi sửa giúp cậu…

- Cô sửa giúp tôi? Cô có phân biệt được bộ phận nào với bộ phận nào không? Côtưởng cô nói chuyện như một tu nữ thì cái gì cô cũng “đại tu” được hả? – Nam Trạch Lễ nhớ lại những lời Bộ Tinh Bảo nói vừa nãy khi ngồi sau xecậu, cảm thấy cô giống y như một tu nữ mặc bộ quần áo màu đen sống trong các tu viện.

- Tôigiống nữ tu ở chỗ nào? Tôi đền cho cậu là được chứ gì. Có điều Nam Trạch Lễ này, cậu có thể nghe tôi nói hết được không? Thực ra chú Nam…

Cô cònchưa nói xong, Nam Trạch Lễ đã đi ra giữa đường, rõ ràng là không muốnnghe bất cứ chuyện gì có liên quan tới Nam Nguyên Huy.

- Cái xe chết tiệt! Không biết gã nào mà dám lao cả vào xe của bổn thái tử? Đúng là chán sống mà! – Cậu đau lòng dựng đống sắt vụn lên, tiếc ngẩn ngơ.

Bộ Tinh Bảo cúi đầu, nói nhỏ:

- Xin lỗi…

Nam Trạch Lễ lạnh lùng nhìn Bộ Tinh Bảo, sự lạnh lẽo trong ánh mắt cậu như một hồ nước đóng băng vào mùa đông.

- Tôi… trên mặt tôi có nhọ sao? – Bộ Tinh Bảo thận trọng hỏi, muốn phá vỡ sự im lặng.

Cuối cùng Nam Trạch Lễ chỉ thở dài, đang định bỏ đi.

- Này,Nam Trạch Lễ. – Bộ Tinh Bảo lại đuổi theo. – Xin lỗi, thực sự rất xinlỗi, tôi không cố ý đâu, chỉ là… - Nói thế nào thì cũng là cô làm hỏngxe của người ta, mà cái chính là còn phải cảm ơn cậu vì đã cứu cô.

Bỗngdưng Nam Trạch Lễ quay lại phía Bộ Tinh Bảo. Cơn gió mát mẻ thổi rốitung mái tóc dài của cô, Nam Trạch Lễ đưa tay lên, dịu dàng vén tóc côra sau tai, nói:

- Nhớ là cô làm hỏng xe của tôi, một tuần sau phải đền cho tôi.

Nói rồi Nam Trạch Lễ nhướng mày lên cười, quay người biến mất vào trong màn đêm.

- Việc này… - Bộ Tinh Bảo khó hiểu trước hành động của cậu. – Cái gì chứ?

Khi NamTrạch Lễ lê từng bước chân nặng nề về tới nhà, cậu phát hiện ra cửa chỉđược khép hờ, từ khe cửa lọt ra ánh đèn mờ mờ. Thần kinh khắp người cậunhư bị kích thích, căng cứng lại. Đúng vào lúc không biết phải làm thếnào thì có người đẩy cửa ra.

Nam Nguyên Huy mỉm cười nói:

- Con về rồi hả? Vừa nãy nghe có tiếng bước chân, ba nghĩ chắc là con về rồi.

Nam Trạch Lễ đút hai tay vào túi áo, đá chân vào cánh cửa. Giữa hai người họ không có gì để nói.

Nam Nguyên Huy lại nói:

- Ba nghe nói con bị thương, nên tới thăm con.

NamTrạch Lễ quay đầu nhìn người bố có vẻ đang ngượng ngùng đứng ở cửa,trong lòng có một cảm giác khó nói thành lời. Lần nào Nam Trạch Lễ nhìnthấy ông, hầu như cũng là lúc cậu gây ra chuyện gì đó cần ông ra mặtgiải quyết. Nhưng cho dù mình làm sai việc gì, ông đều chưa bao giờtrách mắng cậu một câu.

“Tích tắc, tích tắc…”.

Họ mặt đối mặt đứng trong phòng nhìn nhau mười mấy phút. Cuối cùng, Nam Nguyên Huy lên tiếng trước:

- Con vẫn chưa ăn đúng không? Ba mua mấy món mà con vẫn thích tới đây.

- Hử? – Nam Trạch Lễ nhếch miệng cười, làm sao ông ấy biết được cậu thích ăn cái gì.

Trên mặt đất còn đặt một hộp thuốc, đó là hộp thuốc mà hôm qua cậu quên khôngcất đi. Còn trên mặt đất, trên ghế, trên bàn trà, đều là đồ ăn.

Nam Trạch Lễ cầm một túi kẹo dẻo trên bàn lên, cười:

- Tôi không thích kẹo, nhất là kẹo hoa quả.

“Phịch” một tiếng, gói kẹo hoa quả bị Nam Trạch Lễ ném vào thùng rác. Nam Nguyên Huy vẫn mỉm cười.

Nam Trạch Lễ cắn môi, lại cầm hộp Pizza lên, tiếp tục nói:

- Tôi không thích ăn bánh của hàng này, vả lại mẹ cũng không thích.

“Phịch”, hộp Pizza lại bị ném vào thùng rác.

NamNguyên Huy vẫn không lên tiếng. Cho tới khi Nam Trạch Lễ ném tất cảnhững thứ ông mua vào thùng rác, ông vẫn im lặng, chỉ nhìn cậu con traingang bướng bằng ánh mắt ngượng ngập.

Ngượclại, Nam Trạch Lễ đã ném hết đồ ăn đi mà vẫn thấy khó chịu trong lòng.Cậu vốn tưởng rằng làm như vậy có thể đả kích người đàn ông từng có lỗivới mẹ cậu, nhưng so với sự trầm tĩnh của ông, cậu chỉ giống như một đứa trẻ đang nổi giận vô cớ.

NamNguyên Huy khẽ thở dài, sau khi dặn dò Nam Trạch Lễ phải biết tự chămsóc bản thân bèn im lặng ra về. Nam Trạch Lễ buồn rầu nằm dài trênsalon.

Điều hòa phả ra những ngọn gió nhè nhẹ mát mẻ, khiến chiếc rèm cửa sổ trắng khẽlay động. Mùi dâu tây thoang thoảng khắp căn phòng, công chúa Bạch Tuyết đang khiêu vũ cùng hoàng tử trong chiếc hộp nhạc đặt giữa bàn, họ xoaytròn, xoay tròn theo tiếng nhạc du dương…

Cánh cửa phòng tắm mở ra, Nam Trạch Lễ mặc mặc chiếc áo choàng ngủ màu trắng, từ bên trong bước ra. Mái tóc ướt sũng nhỏ nước xuống sàn. Cậu ngồi lênsalon, hàng lông mày rậm nhăn tít lại, lẩm bẩm:

- BộTinh Bảo đáng ghét, cái gì không làm hỏng, lại làm hỏng đúng xe đạp củamình, tuần sau mình biết lấy gì để đua với Thần đây!

Cậu vừa nói vừa lấy hộp thuốc ra, thành thục dùng tay trái bôi thuốc cho tay phải.

- Kính coong, kính coong! – Tiếng chuông cửa vang lên.

- Aithế? – Nam Trạch Lễ bực bội ra mở cửa, xuất hiện trong mắt cậu là khuônmặt tươi cười của Bộ Tinh Bảo, hai lúm đồng tiền thấp thoáng hai bên má, bên dưới hàng lông mi cong vút là đôi mắt sáng lấp lánh.

- Tôi có thể vào được không? Tôi mang cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon. – Bộ TinhBảo lịch sự hỏi một câu xã giao, nhưng chưa chờ Nam Trạch Lễ trả lời,thân hình bé nhỏ của cô đã lách qua Nam Trạch Lễ, bước vào nhà. – Mộtmình cậu sống trong căn nhà rộng thế này sao? Ồ, cái gì thế này? Quả cầu thủy tinh hả? Ha ha, ta là phù thủy đây, hãy mau làm phép cho Nam Trạch Lễ mỉm cười nào!

Khuônmặt cường điệu của cô, giọng nói cố ý kéo dài của cô, cả đôi cánh tayđang dang rộng khiến Nam Trạch Lễ bất giác bật ho, cứ như thể trước mắtmình xuất hiện một mụ phù thủy mặc chiếc áo choàng dài màu đen, đội cáimũ nhọn hoắt. Thì ra cô gái xinh đẹp như thiên thần như Bộ Tinh Bảo cũng có dáng vẻ như một ma nữ.

- Này,vẻ mặt của cậu là thế nào? – Cô đưa tay ra huơ huơ trước mặt Nam TrạchLễ, cắt đứt luồng suy nghĩ của cậu, đôi mắt thông minh sáng lấp lánh.

- Sao cô biết tôi ở đây? – Nam Trạch Lễ cau mày, nắm bàn tay nghịch ngợm của cô.

Bộ Tinh Bảo chớp mắt, ngó Đông ngó Tây một hồi:

- Tôi… tôi đoán! Hơn nữa trên thế giới này, muốn tìm Hoàng thái tử của Tập đoàn Anh Huy đâu phải là chuyện gì khó khăn lắm!

- BộTinh Bảo, cô đừng có nói lảng. Có phải quản gia nói cho cô biết không? – Cậu hung dữ hỏi, lực trên bàn tay cậu bất giác lớn hơn. Khuôn mặt nhỏnhắn của Bộ Tinh Bảo nhăn nhó, bàn tay nhỏ không ngừng đánh vào bàn tayđang nổi gân xanh của cậu.

- Đau, cậu có biết không hả, đau!

- Biếtchứ, nếu thế thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi. Cô là bạn gái củaThần, nếu để cậu ấy biết ngày nào cô cũng bám lấy tôi thì không hay đâu. – Trong đôi mắt có Nam Trạch Lễ có cái gì đó thất vọng và đau khổ, côbuông tay ra, quay lưng về phía cô.

Khôngkhí dường như có gì đó khó chịu, Bộ Tinh Bảo suy nghĩ về lý do khiến cậu thay đổi. Lẽ nào Nam Trạch Lễ vì sợ mình tiếp cận cậu ta quá gần sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa cậu ta và Thần sao?

- NamTrạch Lễ! – Một lúc lâu sau, Bộ Tinh Bảo âm thầm quan sát cậu từ phíasau, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên bàn tay phải bị băng bó của cậu. – Nam Trạch Lễ, cậu bị thương hả? Có phải vì hôm qua cứu tôi nên mới bị thương không?

Nam Trạch Lễ chầm chậm ngước đầu lên, lạnh nhạt nói:

- Tôikhông bị thương vì cứu cô đâu. Nếu không phải vì xe đạp của tôi ở trongtay cô, tôi quan tâm tới cô làm gì. Cô về đi. – Nói xong, cậu quay người bỏ lên lầu.

- Này,Nam Trạch Lễ, tôi mua một ít đồ ăn, cậu ăn chút đi! – Bộ Tinh Bảo đuổitheo, nhét túi đồ vào tay Nam Trạch Lễ, Nam Trạch Lễ không chịu nhận, cô bèn ra sức ấn vào. Nam Trạch Lễ bực mình buông tay, ném túi đồ ra xa,đồ ăn trong đó vương vãi ra đầy mặt đất.

Canh bịđổ ra, bắn tung tóe lên chiếc váy màu xám, lên đôi tất trắng của Bộ Tinh Bảo, bắn lên cả bộ đồ ngủ trắng tinh của Nam Trạch Lễ.

Những giọt nước mắt yếu đuối âm thầm rơi xuống, nhỏ cả lên bàn tay trắng muốt của cô.

- Nhớmang đống rác này đi nữa, đóng cửa cẩn thận vào. - Nam Trạch Lễ chỉ liếc cô một cái. Đôi vai run rẩy của Bộ Tinh Bảo, đôi bàn tay trắng muốt của cô, cả khuôn mặt giàn giụa nước mắt đều khiến cậu thấy nhói lòng. Lýtrí nói với cậu rằng không nên bắt Bộ Tinh Bảo quét dọn đống rác trênđất, nhưng vừa mở miệng ra, cậu lại thốt ra những lời nói ngược lại.

“Bạn gái của Vũ Đô Thần”, mấy tiếng đó như hàng nghìn mũi kim đâm vào tim cậu.

Lúc BộTinh Bảo đi ra khỏi nhà Nam Trạch Lễ đã là 11 giờ tối, cô tới với nụcười và ra về cùng những giọt nước mắt. Cô không buồn vì tấm lòng củamình bị người ta chà đạp, cô chỉ buồn vì mảnh vải trắng quấn chặt trêntay Nam Trạch Lễ và cả sự cô đơn trong đôi mắt cậu, chúng khiến cô thấyrất buồn, buồn hơn cả những ấm ức mà mình phải chịu đựng.

Rốt cuộc thì cô nên làm thế nào? Nếu biết sớm thì mình không nên nhận lời của chú Nam và hiệu trưởng.

Nhưng nếu không nhận lời, cứ để Nam Trạch Lễ như vậy, cô lại càng thấy áy náy hơn.

Ngàytrước lúc tát cậu một cái, cả lời xin lỗi mà cô chưa có cơ hội để nói ra lại làm cậu bị tổn thương như vậy… Nếu khi đó biết sự tình sẽ thành rathế này, có chết cô cũng phải xin lỗi cậu.

Cơn gió lạnh buốt ve vuốt lên đôi mắt sưng đỏ của cô, cảm giác xấu hổ và tự trách như những nấm đấm, đấm mạnh vào tim cô.

- Nam Trạch Lễ, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. – Cô cắn nhẹ môi, lẩm bẩm nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv