Sau cơn mưa xuất hiện một cây cầuvồng bắc qua những đám mây. Ánh sáng bảy màu xuyên qua cả những đám mâynặng nề nhất, chiếc sáng một bông hoa mây ở phía chân trời.
Dần dần, cầu vồng biến mất, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua các kẽ lá,tạo thành các bóng râm trên mặt giấy. Những ngón tay thon dài đang lướtnhư bay trên mặt giấy vẽ: “Tách”, một giọt nước mưa từ trên lá cây rơixuống trúng vào tờ giấy rồi nhanh chóng lan rộng ra.
- Xong chưa? – Cô gái đã mất kiên nhẫn.
- Sắp xong rồi, anh vẽ nốt bức cuối cùng.
Một tiếng đồng hồ trước cậu cũng nói là sắp xong rồi, nhưng một tiếng đồng hồ sau cậu vẫn vẽ. Cô đứng ở phía xa, chỉ nhìn thấy hết tờ giấynày tới tờ giấy khác bị gỡ xuống, đặt vào ống tranh đằng sau. Cùng mộttư thế mà có thể vẽ lâu như thế sao? Hay là cậu chưa vẽ được bức tranhnào hài lòng?
Chàng trai mỉm cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngòi bút lướt nhanh và nhẹ nhàng như một cơn gió. Nhấc bút, đưa bút, dừng lại chỉ trong nháymắt. Cuối cùng một “quái vật” đáng yêu xuất hiện trên tờ giấy. Đôi mắtmở lớn, cái miệng nhỏ nhắn, mái tóc dài đang bay trong gió, khuôn mặttrắng trẻo, xinh xắn, khóe miệng cười ngọt ngào. Nhìn xuống dưới, cô còn có một cái đuôi cá thật dài, những vẩy cá sáng lấp lánh dưới ánh nắngmặt trời. Mặt nước xanh nổi lên từng cơn sóng khi đuôi cá khẽ quẫy lên.
Nàng tiên cá! Cô gái sau khi nhìn thấy bức tranh nhoẻn miệng cười.Bên cạnh nàng tiên cá là một tòa lâu đài, một chú lợn béo mũm mĩm đangcưỡi lên một cậy chổi.
Khuôn mặt của chú lợn đó thật quen thuộc! nụ cười của cô gái càng rộng hơn.
Trên thân thể béo mũm mĩm của chú lợn là khuôn mặt rất đẹp trai, cóđiều khi nhìn thấy nàng tiên cá, khóe miệng của chú lại chảy nước dãi.
- Thích không? – Nam Trạch Lễ mỉm cười hỏi.
- Anh không phải là lợn, anh là hoàng tử của em! – Đáy mắt Bộ TinhBảo dâng lên những giọt nước của hạnh phúc. Lúc này trong lòng cô có một sự ngọt ngào không nói thành lời.
- Cuối cùng nàng tiên cá bé nhỏ mất đi hoàng tử, nhưng cô không baogiờ mất đi chú lợn đáng yêu của mình! – Cậu nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, giấu nó vào đáy sâu tâm hồn mình.
Bỗng dưng, một quả pháo rất đẹp được bắn lên bầu trời buổi hoàng hôn, vẽ ra một khuôn mặt cười hạnh phúc.
Chúng ta sẽ mãi mãi, mãi mãi hạnh phúc như lúc này!
HẾT