Trầm Lương Sinh ngửi thấy hương hoa quế lẫn trong không khí. Mặc dù cách ngày vào thu còn một quãng thời gian nữa, gốc cây quế ở góc sân kia cũng đã ẩn ẩn những nụ hoa, mơ hồ có cổ hương thơm ngọt ngào.
Hắn liền thuận theo hương hoa chầm chậm múa hết một màn kiếm pháp, kiếm thu về bao, liếc mắt chợt thấy bên song cửa sổ người nọ yên tĩnh nhìn mình. Bốn mắt giao nhau, người nọ lại giả vờ như không có gì cúi đầu, tiếp tục đọc văn chương thánh hiền của y.
“ Tần đại phu,” Trầm Lương Sinh khoanh tay, thong thả bước tới gần cửa sổ, không lạnh không nhạt hỏi một câu, “Một canh giờ, sách này ngươi chỉ đọc được vài tờ?”
“ Đương nhiên là xem được không ít trang rồi.” Tần Kính nhìn không chớp mắt, đáp rõ ràng lưu loát, không những không thấy vẻ chột dạ, mà còn dư giả hỏi lại một câu, “Trầm hộ pháp hôm nay đã ngâm mình qua dược tuyền chưa?”
“ Tần đại phu không phải bảo ta buổi tối mới đi lại sao?” Trầm Lương Sinh đứng bên cửa sổ nhìn y, khẽ thiêu mi hỏi, “Hay là nói, ngươi lời này ý là đang hỏi ta muốn hay không cùng với ngươi ngâm mình?”
“ Trầm hộ pháp nghĩ nhiều rồi.” Tần Kính tiếp lời thực nhanh, sắc mặt cũng không có gì kì lạ. Tuy rằng đầu vẫn khẽ buông xuống, vành tai lại từng chút một đỏ ửng lên.
“ Tần Kính,” Trầm Lương Sinh đưa tay xuyên qua cửa sổ rộng mở, khép lại cuốn sách trên bàn, “Tâm tư không ở trên sách, xem cũng vô dụng.”
“ Trầm hộ pháp sao biết tâm tư của ta không ở trên sách?” Tần Kính cuối cùng ngẩng đầu, cười đến thập phần nhã nhặn.
“ Cái này phải hỏi ngươi,” Trầm Lương Sinh thản nhiên liếc mắt nhìn y, “Một canh giờ vừa rồi, Tần đại phu rốt cuộc là đang nhìn sách, hay là đang nhìn ta?”
“ A?…” Tần Kính mới vừa rồi bị một câu của đối phương khiến cho trên mặt hơi nóng, hiện giờ thì đã trở về bộ dạng ‘lợn chết không sợ bỏng nước sôi’, cuối cùng cách án thư kê sát cửa sổ nhoài người ra đưa tay vỗ nhẹ nhẹ mặt Trầm Lương Sinh, “Mỹ nhân, chớ rụt rè a.”
Vừa cấp cho ba phần màu sắc liền biến thành chủ nhân phường nhuộm như thế, thật sự không nên cùng y vô nghĩa.
Trầm Lương Sinh túm lấy tay Tần Kính đang giở trò trên mặt mình, một tay kéo cả người y lại, trực tiếp lấp kín cái miệng phun không ra ngà voi(không nói được gì tử tế) kia.
Hoa quế ngọt hương thơm mát lan tỏa theo cơn gió, len lỏi vào giữa hai đôi môi đang nhấm nháp lẫn nhau, lượn lờ dây dưa phía trên đầu lưỡi, trong miệng nhất thời sinh hương.
Trầm Lương Sinh bất chợt khó có được xuất hiện tia hoảng hốt. Trong lòng giống như có muôn vàn thỏa mãn, mà lại giống như vẫn cảm thấy không đủ. Trong chớp mắt lại sinh ra một ý niệm hoang đường trong đầu — muốn đem người cách ô cửa sổ cùng mình hôn môi này hợp với nguyệt quế ủ thành một bầu rượu, chậm rãi say đắm cả đời.
Tần Kính bị hắn túm, nửa người trên ghé vào trên án thư, thắt lưng bên cạnh bàn thực lâu, không thoải mái mà khẽ tránh tránh.
Trầm Lương Sinh buông tha đôi môi của y, nháy mắt trực tiếp từ cửa sổ nhảy vụt vào trong phòng, đem người kéo vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt của y.
“ Có cửa mà không đi, cứ muốn nhảy từ cửa sổ, thật sự là hành vi bọn đạo chích mà.” Tần Kính bị hắn biến thành có chút ngứa ngáy, vừa cười vừa giễu một câu.
“ Ngươi trong phòng này có gì đáng giá để ta trộm đây?” Trầm Lương Sinh ôm hắn di chuyển tới bên giường, muốn làm cái gì đã là vô cùng rõ ràng.
“ Chỉ có một đại hoạt nhân (người sống) đứng ở chỗ này…” cả người Tần Kính bị áp đảo trên giường, miệng vẫn không thành thực, ghé vào bên tai người trên thân mình trêu đùa, “ Hiển nhiên là trộm người rồi.”
Trầm Lương Sinh ngón tay lẻn vào trong y phục đối phương, tinh tế sờ soạng.
Ngày mùa hè xiêm y thực ít, tiết y cũng thay đổi thành chất liệu mỏng nhất nhẹ nhất. Cách một tầng vải mong manh, hai khỏa hồng hồng nho nhỏ trên ngực kia bị tùy ý nhu lộng vài cái liền cứng lên, sờ vào thực đáng yêu muốn chết.
“ Nơi này có thoải mái hay không?” Trầm Lương Sinh cởi ra ngoại bào của y, cách tiết y trằn trọc duyện cắn hai cái tiểu nhũ đầu, nước bọt thấm ướt lớp vải trước ngực, hai khối hồng hồng ướt át hiện ra dấu vết dâm mỹ.
“ Thoải mái…” Tần Kính tựa như bị hắn chọc ghẹo tức giận trong lòng, chính mình chủ động mở ra vạt áo, hé lộ nhũ tiêm cứng ngạnh, “Cho nên lại hôn hôn nữa đi.”
Trầm Lương Sinh liền cúi đầu trực tiếp hôn lên vật nhỏ bên trái kia, ngậm giữa hai hàm răng khẽ cắn, không nhẹ không nặng mà dụ dỗ trêu chọc, tay vuốt ve hạ thân đối phương, quả nhiên thấy đã có hai phân ngẩng đầu.
“ Ân…” Có lẽ là phía dưới bị người bao trong lòng bàn tay khẽ chà xát mang đến tư vị thực không tồi, Tần Kính hơi hơi hừ ra tiếng, nhắm mắt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “ Trầm Lương Sinh, ta thích ngươi.”
“… …”
“ Xảy ra chuyện gì?” Trầm Lương Sinh đột nhiên dừng lại động tác, Tần Kính mở mắt ra có chút không hiểu cho nên nhìn hắn hỏi.
“ Không có gì, còn muốn hay không?” Trầm Lương Sinh trả lời tự nhiên nhưng trong lòng cảm thấy được có chút kinh ngạc. Cũng không phải không biết người dưới thân này ở trên giường chỉ cần bị làm cho thư thái thì cái gì cũng chịu nói, một câu “Ta thích ngươi” sớm không biết nghe bao nhiêu lần rồi. Chính là chẳng biết tại sao, vừa rồi nghe được thì trái tim lại mạnh mẽ đập nhanh dữ dội.
“ Muốn…” Tần Kính vật phía dưới kia mới vừa bị vân vê cứng rắn, làm sao có thể cam lòng nói không cần, dừng một chút, có lẽ là đã ăn sâu hương vị vào tủy rồi, nhớ lại khoái hoạt phía sau, lại thấp giọng nói thêm, “… Phía sau… cũng muốn..”
“ Tuy rằng không phải mỹ nhân, nhưng cũng rụt rè một chút đi.” Trầm Lương Sinh thu chỉnh tâm thần, ngoài miệngcùng y nói lời chọc ghẹo, dưới tay cũng không chút chậm lại, hai ba cái đã trút bỏ sạch sẽ y phục của hai người, ngón tay vuốt ve hậu thân Tần Kính, chậm rãi lần mò xoa nắn huyệt khẩu.
“ Chính mình trưởng thành bộ dạng tốt như vậy, đương nhiên không ai có thể lọt vào được mắt của ngươi.” Tần Kính bày ra vẻ mặt ủy khuất, đưa tay cầm cánh tay Trầm Lương Sinh, khẽ lầm bầm một câu, “Nam nhân chứ cũng không phải đại cô nương, ta lớn lên dáng vẻ như vậy cho dù không làm hài lòng ngươi thì thôi đi, còn ghét bỏ cái gì.”
“ Ai nói ta ghét bỏ?” Trầm Lương Sinh nhìn y lộ ra biểu tình này cảm thấy buồn cười, dù chưa thực cười ra nhưng cũng kề sát bên tai y thấp giọng, “Còn nữa, Tần đại phu từng nghe qua có câu ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ hay chưa?”
Tần Kính nghe vậy tức thì thành thật hơn nhiều, trên mặt phiếm ra một tầng mỏng hồng hồng. Trầm Lương Sinh nhìn ở trong mắt, bỗng nhiên phát giác bộ dạng đối phương thật sự là vô cùng dễ nhìn, chẳng một chỗ nào không khỏi khiến cho mình yêu thích không rời.
Nghĩ như thế liền từ mi tâm y chầm chậm hôn xuống. Hôn qua cặp mắt ôn nhu đa tình kia, bờ môi mềm mại ướt át, hầu kết giống như cánh bướm bất an khẽ lay động. Hôn qua xương quai xanh xinh đẹp bằng phẳng, bờ ngực gầy quang lỏa, nhũ tiêm đứng thẳng. Hôn qua cái bụng nhỏ bằng phẳng, đầu lưỡi lưu luyến nơi rốn nhỏ trêu chọc hai cái, liền tiếp tục liếm xuống, một chút một chút đem sỉ mao nơi riêng tư của y liếm thấm ướt. Hôn qua cái vật trắng nõn giống như xử nữ kia, ngậm lấy quy đầu hấp duyện thật mạnh. Hôn qua bắp đùi non mềm, âm nang mơn mởn phía dưới, cẩn thận liếm ướt tiểu huyệt hơi hơi hé mở. Hôn qua đôi chân thon dài, mắt cá chân gầy yếu, hôn xuống ngón chân vì động tình mà đã co lại.
“ Ân… Trầm Lương Sinh…” Tần Kính dần dần bị hôn đến không thể kiềm chế, rên rỉ niệm ra tên của đối phương, thì thào lặp lại, “ Ta thích ngươi…”
Không, tuyệt đối không phải ảo giác, bình tĩnh lại thực sự có chỗ nào không đúng.
Trầm Lương Sinh nghe được một chữ “Thích” kia, tim không ngờ đập mạnh, rồi sau đó càng lúc đập càng nhanh, trong đầu sinh ra một cỗ nôn nóng không tên.
Hắn thật sâu tiến vào thân thể y, cùng y gắt gao trao đổi một nụ hôn dài khiến y thở không ra hơi, từng chút từng chút tăng nhanh luật động, nôn nóng, bất an lại thủy chung tồn tại không chút thuyên giảm.
“ A…” Tần Kính bỗng nhiên bị đối phương kéo nửa thân lên, trong cơ thể đỉnh cự vật đâm sâu đến cực hạn, không khỏi thốt ra tiếng rên nhỏ.
Trầm Lương Sinh chính diện ôm y vào trong ngực, mặt đối mặt, hạ thân vẫn hung hãn mạnh mẽ đỉnh đưa, cũng không biết còn có thể như thế nào giải quyết cổ nôn nóng kia, mày kiếm càng lúc càng nhíu chặt.
“ Ta thích ngươi… A Lương… ta thích ngươi…”
Tần Kính giống như cũng đã nhận ra tâm tình của hắn, có lẽ là muốn nói chút gì đó để trấn an, lại không biết lời trong miệng y tất cả đều là đổ thêm dầu vào lửa.
“ Quả thực là thích sao?” Khi Trầm Lương Sinh nghe được chính mình hỏi ra những lời này, thoáng chốc vẻ sợ hãi sửng sốt. Trong lòng chút nôn nóng kia bỗng dưng theo những lời này tán đi, chiếm lấy chính là mơ hồ sợ hãi.
Hắn cuối cùng nhớ ra, đây bất quá là giấc mộng.
Trong mộng vẫn là ngày hè ấy, bọn họ vừa mới tương ngộ, giờ đã cộng phó vu sơn, cách biệt thiên nhai.
Thật sự thời gian sai lầm rồi, năm tháng đã tiêu tan, bất quá chỉ là một hồi mê mộng.
Mà đăm chiêu của chính mình, rốt cuộc chỉ là muốn ở trong mộng hỏi y một câu:
“ Quả thực là thích sao?”
“ Trầm Lương Sinh, ta thích ngươi.” Người trong lòng ngực quả nhiên cho ra một câu trả lời mình muốn.
Lời vừa nói ra, liền thấy suối tóc đen óng bỗng chốc hóa thành đầu bạc, gương mặt trước mắt tái nhợt không một tia huyết nhục, chỉ còn da mặt khô héo dính sát vào xương đầu.
“ Ta thích ngươi, là thật.”
Vô luận khuôn mặt đáng sợ như thế nào, ánh mắt nhưng vẫn là ôn nhu như vậy. Chăm chăm chú chú mà nhìn hắn, nói thích hắn.
“ Như thế là tốt rồi… Như thế là đủ rồi…”
Trong lòng sợ hãi cuối cùng cũng tán đi. Không có kinh hãi, không còn hoảng sợ, hắn gắt gao ôm một khối thi khô, ở trong mộng liều chết triền miên.
.
Có lẽ đêm trước trận ác chiến luôn phá lệ dài lâu. Khi Trầm Lương Sinh mở mắt trời vẫn còn tối đen, khắp nơi một mảnh yên tĩnh.
Thế là hắn cũng lẳng lặng nằm đó, vươn tay từ trong lòng ngực xuất ra cỏ hoài mộng, lại đụng đến cái kia túi hương kia.
Trong túi hương liệu sớm bay lên không, chỉ có Miêu Nhiên ngày đó vội vàng thu lại một ít tro bụi, thật sự là quá ít, chỉ có một chút đọng nơi đáy túi.
Trầm Lương Sinh khẽ đưa ngón tay vào trong, đầu ngón tay dính một chút tro bụi, đưa tới bên môi liếm sạch.
Tất nhiên là không có hương vị gì.
Giống như câu ‘Thật sự thích’ kia, bất quá cũng là trong mộng gắt gao nắm chặt, tỉnh mộng thoáng chốc hóa thành hư không.
Dần dần sắc trời mờ sáng, Trầm Lương Sinh đứng dậy chỉnh trang, buộc tóc, đẩy cửa phòng ra nghênh đón một trận ác chiến cuối cùng trong cuộc đời này.
“ Tần Kính, lời thề ngày đó, thứ cho ta không thể tiếp tục giữ.”
Chiến đấu tới cuối cùng, Hình giáo giáo chúng kẻ chết thì chết, kẻ hàng thì hàng, hoặc có may mắn đào thoát, cũng khó còn có thể giữ hơi thở.
Hai vị trưởng lão cùng bốn vị Đường chủ đều đã bỏ mạng, còn lại một mình Trầm Lương Sinh, có lẽ có thể trốn, nhưng cũng không muốn chạy trốn.
“ Không phải bởi vì hận ngươi, chính là thử qua mới biết, ta làm không được.”
Mặt trời mọc treo trên cao, thiên lý sáng tỏ. Tội nhân sát nghiệt quá nặng, cuối cùng có một ngày hoàn trả.
Trầm Lương Sinh toàn thân nơi nơi thụ thương, tay cầm bội kiếm, quanh người thủ hạ tài giỏi vậy quanh, giây phút giằng co ngắn ngủi.
Trong tay bội kiếm giống cảm ứng được tâm ý chủ nhân, đột nhiên phát ra thanh âm vút dài.
Không giống thị uy, chỉ giống như kiếm khóc.
Lưỡi kiếm sắc bén vẫn tự gào thét, chủ nhân của kiếm lại nở nụ cười.
“ Ngươi lưu lại bốn chữ không biết thật hay giả, ta nguyện hoàn ngươi thực tâm thực ý bốn chữ đó…”
Một hồi mưa hè sớm đã tạnh, tán ô họa bức tranh thủy mặc hoa lau sớm tàn rũ trong bùn đất, nguyên lai thật sự số mệnh sớm đã định.
Chính là nếu thời gian có thể quay lại, có thể trở lại khung cảnh ngày xưa, có thể lại trông thấy đôi mắt nhu hòa kia, lại nghe được lời người đã từng hỏi.
Hắn nhất định nguyện cười nói cho y biết:
“ Chỉ cầu được chết.”
Hoàn.
Đường 19:02:53
BE phiên ngoại tên là [Nhất lý nhai — một đoạn đường], đại ý chính là sư phụ Tần Kính muốn vì y sửa mệnh, nhưng cuối cùng thiên mệnh khó trái, bảo trụ được hồn phách nhưng là hồn phách nhập không được luân hồi.
Sau đó cái gọi là hồn phách nhất định vì chấp niệm kiếp trước, chấp niệm của Tần Kính chính là sau cùng nhìn thấy một phen hỉ nhạc bình an(*) kia, cho nên hồn phách luôn luôn ở trên đường kia bồi hồi quanh quẩn.
Trầm Lương Sinh sau khi tự vẫn bởi vì chấp niệm quá sâu, nhập không được luân hồi.
Hắn ngay cả tên của mình đều quên, chỉ nhớ rõ cùng một người đi qua một đoạn đường, vì thế cũng luôn luôn tại nơi đó bồi hồi.
Chính là hồn phách cùng hồn phách, hai người sẽ không thấy đối phương.
Vì thế bọn họ liền bồi hồi nha, bồi hồi nha, có khi đối diện lướt qua nhau, có khi theo hồn phách đối phương đi xuyên qua, nhưng là không biết tới sự tồn tại của nhau.
Lưu Phi Phi 19:03:54
Vậy song kết cục đâu? Song kết cục đâu? Song kết cục đâu?
Đường 19:04:59
Du hồn không thể trường tồn thế gian, vì thế bọn họ liền như vậy bồi hồi tới tận khi hồn phi phách tán.
Sinh mệnh đã định trước tương ngộ lẫn nhau chỉ có một lần.
Chưa từng lỡ mất, cũng không có nữa.
_The end_
[Hoạt thụ tội] —- Tiểu kịch trường và vân vân
Tần đại phu: A Lương A Lương, ta thích ngươi >///<
Trầm hộ pháp: … … |||||||||||
Sư phụ bị người ghép thành sư đồ niên thượng (hay là niên hạ?) : Hằng Túc, chớ làm mất mặt.
Miêu Đường chủ: Vì một thiên đam mỹ mà nữ phụ như ta phải hộc máu = = *phụt*
Tổng BOSS trong truyền thuyết: Xin cho ta một cơ hội (nhấn giọng) còn sống lên sân khấu (lại nhấn giọng) ToT
Xem ngoại truyện Bên Nhau Dài Lâu (Trường Tương Thủ) tại đây: http://thegioitruyen.com/ben-nhau-dai-lau-truong-tuong-thu/