Tần Kính và Trầm Lương Sinh lần đầu gặp nhau trong một khu miếu đổ nát ven bìa rừng, dưới cơn mưa xối xả không ngừng, hình ảnh một thư sinh văn nhã cầm dù che cho một kiếm khách đang trong tình trạng bị thương rất nặng. Trong lúc rủ lòng thương nhất thời Tần Kính đã đưa tay ra cứu giúp người có ánh mắt tĩnh lặng như hồ nước kia.
Trong lúc băng bó vết thương Tần Kính có hỏi hắn rất nhiều chuyện. Chỉ là Trầm Lương Sinh tuyệt không đáp lời, mặc y ở trên người mình nắn nắn sờ sờ thoa được, trong lòng biết ngoại thương cũng không đáng ngại, chính là nội thương ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng hơn một tháng, công lực muốn hồi phục hoàn toàn lại chẳng biết đến khi nào, mà thời cơ đã gần tới, nhiệm vụ trong giáo lại vô cùng cấp bách cần người, thật sự là phiền toái.
Nhiệm vụ đó là gì, mà lại khiến cho một người ngay đến bản thân đứng trước việc bị thương nặng sắp chết cũng không chút mảy may rung động lại phải lo lắng như vậy? Cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hai con người vốn không chung đường này rồi sẽ đi về đâu? Vì người mình yêu ngươi có nguyện ý từ bỏ tất cả, cùng người đó lưu lạc chân trời góc bể, cho dù có chết cũng không chia lìa như đôi uyên ương?
Bình luận truyện