Nếu Lưu Mộc Dương thật sự có kinh nghiệm cưỡng *** nhiều năm giống như trong bài đăng tự thuật, vậy anh ta có năng lực không để lại dấu vết, hơn nữa đêm đó mưa lớn còn bị mất điện…
Chỉ có Tô Thịnh ngu ngốc cho rằng Ôn Dao chỉ muốn bắt đầu lại, nên mới liều mạng giấu giếm chuyện xảy ra đêm đó giúp cô ta, cuối cùng lại rơi vào bẫy của đôi vợ chồng này.
Tô Dư mím môi: “Nếu có thể chứng minh Lưu Mộc Dương đêm đó đến căn hộ của Tạ Tuế Tinh…”
Vẻ mặt Hoắc Nhiên vẫn bình tĩnh: “Lâu như vậy rồi, cho dù có dấu vân tay cũng đã không trích xuất được nữa, huống chi căn hộ của Tạ Tuế Tinh hiện tại là mẹ cô ấy ở, bà ấy sẽ không cho phép chúng ta đi vào.”
Lục Du Châu nói: “Thật không ngờ, người nhìn nghiêm trang, được học sinh chào đón như Lưu Mộc Dương lại có đam mê như vậy.”
Tô Dư im lặng, sắc mặt cũng dần tái nhợt.
Chẳng lẽ để cho Lưu Mộc Dương có hiềm nghi lớn nhất ung dung ngoài vòng pháp luật, và để Tô Thịnh vào tù oan ư?
Nhưng cô cũng biết, những chứng cứ này căn bản không đủ định tội Lưu Mộc Dương, đối với cảnh sát, Tô Thịnh mới là nghi phạm có chứng cứ vô cùng xác thực, bọn họ cũng không có khả năng vì những suy đoán này mà hao phí lực lượng đi làm cuộc điều tra rất có thể sẽ công cốc.
Lục Du Châu gọi cơm hộp.
Lúc ăn cơm, Tô Dư liếc nhìn điện thoại một cái, mới đột nhiên nhớ ra, cô quên phát định vị cho Trần Ngôn Tắc.
Cô vừa nghĩ, Trần Ngôn Tắc đã nhắn tin.
“A Dư, anh đang ở dưới công ty luật.”
Tô Dư quàng khăn vào, rồi vội chạy xuống dưới.
Tô Dư ra khỏi căn phòng ấm áp, không khí lạnh lẽo như kim châm đâm vào trong cơ thể cô, mũi cô lạnh băng, có lẽ là do sương mù bao phủ, nhưng đôi mắt cô vẫn đen sáng lấp lánh.
Cách đó không xa, đèn đường lần lượt sáng lên chiếu sáng cả con phố dài, từng đám bụi mịn bay bổng trong không khí trông có chút mơ hồ.
Một bóng người cao lớn đứng thẳng dưới ánh đèn màu cam. Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, cong mắt nhìn cô.
Tô Dư vội chạy tới, chóp mũi cô lúc này đã có chút ửng đỏ.
Trần Ngôn Tắc thấy khăn quàng cổ của cô sắp rơi, ngón tay thon dài liền quàng lại khăn cho cô, dịu dàng nói: “Có lạnh không?”
Tô Dư lắc đầu: “Sao anh lại đến đây?”
“Anh thấy em mãi không nhận điện thoại của anh, thuận tiện bây giờ đang rảnh rỗi nên liền đến gặp em. Huống chi, anh cũng lo lắng chuyện của A Thịnh.” Trần Ngôn Tắc hỏi: “Bây giờ thế nào rồi?”
Tô Dư: “Không có việc gì, A Thịnh không có giết người, thằng bé không nên bị lãnh án oan như vậy, toà án sẽ trả lại công bằng cho nó.”
“Mấy ngày nay bác Tô cũng vì chuyện A Thịnh mà bôn ba lo lắng.”
Tô Dư rũ mắt.
Hai người lại nói chuyện một hồi, bởi vì gió lạnh, tay chân Tô Dư đều trở nên lạnh cóng. Cô vẫn luôn sợ lạnh, mùa đông đến, cô chỉ hận không thể biến mình thành động vật nhỏ bắt đầu ngủ đông.
Trần Ngôn Tắc bỗng nhiên cúi người, vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng, dùng chiếc áo khoác đen dài bao bọc lấy cô.
Mũi Tô Dư tràn ngập hơi thở ấm áp trên người anh ta, cô sửng sốt, sau đó liền muốn đẩy anh ta ra, anh ta liền nói: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lúc, thuận tiện giúp em sưởi ấm.”
Bên ngoài tòa nhà, đằng sau cột cửa cao lớn, Hoắc Nhiên hơi nghiêng người đứng dựa vào cột, anh cúi đầu, rũ mắt xuống, lát sau lại lấy bật lửa ra, “cạch” một tiếng, ngọn lửa nhẹ nhàng nhảy lên.
Ánh lửa trong nháy mắt chiếu sáng rõ ràng đường nét trên khuôn mặt anh, lại trong nháy mắt vụt tắt. Anh mím chặt môi mỏng, đôi mắt đen nhánh hàm chứa sự mỉa mai như có như không.
Vì phiên tòa ngày mai, Hoắc Nhiên cần phải tăng ca, Tô Dư cũng theo đó cùng tăng ca với anh.
Kết quả điều tra của Lục Tầm bên kia là chồng của Ôn Dao có vấn đề, Tô Thịnh có tình ý với cô giáo Ôn Dao. Tối hôm đó, Tô Thịnh đi gặp Ôn Dao, nhưng vì bận tâm tới thanh danh của Ôn Dao nên không chịu nói bất cứ điều gì. Nhưng chồng Ôn Dao, Lưu Mộc Dương, là một blogger trên web khiêu ***, thường xuyên chụp lén học sinh, cũng thèm muốn Tạ Tuế Tinh, vào đêm Tạ Tuế Tinh chết, là anh ta theo đuôi Tạ Tuế Tinh.
Nhưng hiện tại trong tay Hoắc Nhiên bọn họ không có chứng cứ liên quan, Ôn Dao lại đột nhiên gánh tội thay chồng, nhưng cô ta rõ ràng không có khả năng là hung thủ giết người.
Nói như vậy, Tô Thịnh liền trở thành cừu non chịu tội thay có nhiều chứng cứ nhất.
Lưu Mộc Dương định hãm hại Tô Thịnh, cảm thấy Tô Thịnh bên này có thể sẽ hãm hại không thành công, cho nên dứt khoát để Ôn Dao giả làm kẻ giết người thay thế anh ta, vậy xem như hiện tại anh ta đã từ bỏ quân cờ Ôn Dao, anh ta nắm giữ nhược điểm của Ôn Dao, cho nên mới không sợ cô ta nói ra nói thật.
Tô Dư bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, liền nhìn về phía Hoắc Nhiên.
Vẻ mặt Hoắc Nhiên đầy lạnh lùng, trên mặt không chút biểu cảm, quanh thân lộ ra hơi thở lạnh lẽo. Tô Dư không biết vì sao, dường như từ bữa cơm chiều tâm trạng anh đã không tốt.
Tô Dư nói: “Nếu để Lưu Mộc Dương cung cấp cho Tô Thịnh chứng cứ ngoại phạm, Lưu Mộc Dương nhất định sẽ đồng ý, bởi hiện tại anh ta đang muốn để Ôn Dao gánh tội thay.”
Giọng nói của Hoắc Nhiên không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào: “Ngụy tạo chứng cứ?”
Tô Dư mím môi, ánh mắt cô cũng trở nên kiên định.
Lục Du Châu không đồng ý, mặt mày phủ sương lạnh: “Chưa nói đến chuyện đây là vi phạm đạo đức nghề nghiệp, tùy tiện một kiểm sát trưởng của vụ án này cũng đủ đưa các cậu đi uống chè, các người sẽ đánh mất chén cơm!”
Tô Dư rũ mắt: “Nhưng mà, hiện tại không còn cách nào khác có thể cứu A Thịnh.”
Ngày hôm sau, Tô Dư, Hoắc Nhiên cùng Lưu Mộc Dương đi vào bằng cửa sau của tòa án, Hoắc Nhiên nhìn Tô Dư một cái rồi rời đi. Lưu Mộc Dương và Tô Dư đứng cuối hành lang dài, chờ mở phiên toà.
Tô Dư đeo một cặp kính râm màu đen che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái mũi nhỏ và đôi môi đỏ, trên người mặc áo khoác Chanel màu trắng ngà, bên trong mặc áo sơ mi trắng và váy ngắn đen, lộ ra cẳng chân cân xứng trắng nõn, giày cao gót nhọn màu rượu đỏ dẫm trên mặt sàn, trên vai đeo một cái túi nhỏ màu vàng đen.
Cô tháo kính râm xuống, ánh mắt thờ ơ rơi vào người Lưu Mục Dương.
Lưu Mộc Dương vẫn giống lần trước gặp mặt, mặc vest đen, đeo cà vạt.
Anh ta thật sự đồng ý tới.
Mặt mày Tô Dư giãn ra, đuôi mắt khẽ nhướng lên: “Thầy Lưu, anh hẳn là biết lát nữa nên nói như thế nào đúng không? Buổi tối hôm đó, Tô Thịnh ở cùng anh, anh gọi nó đến giúp đỡ, nó có chứng cứ ngoại phạm. Hoắc Nhiên không ủng hộ cách làm này của tôi, tôi đã đuổi việc anh ta rồi, đợi lát nữa luật sư nhà họ Tô sẽ tới.”
Lưu Mộc Dương cười lịch sự, lại thận trọng đến mức cái gì cũng không nói.
Tô Dư khẽ mỉm cười, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh: “Anh cũng đã đến đây rồi, chính là nói rõ anh đã mềm lòng, người thông minh tự nhiên biết nên lựa chọn như thế nào.” Con ngươi cô hơi trầm xuống; “Anh biết bản lĩnh của nhà họ Tô mà nhỉ, nhà họ Tô không có khả năng để Tô Thịnh đi tù, huống chi, Tô Thịnh có phải hung thủ giết người hay không, anh còn rõ ràng hơn tôi, Lưu Mộc Dương.”
Ý cười trong mắt Tô Dư chậm rãi phai nhạt.
Sắc mặt Lưu Mộc Dương hơi thay đổi, giọng nói anh ta nhẹ nhàng mà nghiêm nghị: “Cô Tô, lời nói không thể nói bậy được.”
Tô Dư lười diễn kịch, nhìn thẳng vào Lưu Mộc Dương, có chút không kiên nhẫn: “Tôi không quan tâm anh có phải hung thủ hay không, càng không quan tâm Ôn Dao vợ anh vì sao lại muốn đi gánh tội thay, tôi chỉ cần Tô Thịnh vô tội được thả ra, người phụ nữ Ôn Dao quyến rũ em trai tôi đó vĩnh viễn không ra tù được cũng không sao. Vậy nên, nếu anh là một người thông minh, nên hiểu rõ cái anh phải làm chỉ là làm chứng buổi tối hôm đó Tô Thịnh có ở cùng anh, để nó có chứng cứ ngoại phạm, mà nó ở cùng với anh, tự nhiên có thể phá bỏ vụ bê bối tình ái giữa nó và vợ anh, mặt mũi nhà họ Tô tốt xấu gì cũng được bảo vệ.”
Lưu Mộc Dương không nói gì.
Trong mắt Tô Dư chỉ toàn là một mảnh tối tăm, giọng nói cô cất lên đầy lạnh lẽo: “Nếu lát nữa anh không khai như vậy trên toà, vậy thì, tôi bảo đảm cảnh sát sẽ lập tức biết là anh giết Tạ Tuế Tinh.”
Cô lấy ra điện thoại, ấn vài cái, trên màn hình điện thoại hiển thị giao diện trang cá nhân của Lưu Mộc Dương trên web khiêu ***, cô nói: “Không cần già mồm, tôi đã điều tra địa chỉ IP của anh.”
Lưu Mộc Dương sửng sốt, đến khi thấy rõ nội dung trên màn hình điện thoại, vẻ mặt anh ta hoàn toàn trầm xuống.
Anh ta nheo mắt, giọng điệu không chút hoang mang, anh ta rất tin tưởng vào thủ pháp xử lý chứng cứ của mình: “Chỉ có một cái tài khoản này sao? Cô cho rằng như vậy là có thể tố cáo tôi giết người? Tôi hoàn toàn có thể nói lướt trang web khiêu *** chỉ là sở thích của tôi.”
Khóe miệng Tô Dư khẽ cong, đuôi mắt cũng khẽ nhếch lên: “Đúng vậy, anh đương nhiên có thể có sở thích, nhưng thân là một giáo sư đại học, anh cũng không hy vọng mọi người biết anh để lại nhiều dấu vết như vậy ở web khiêu *** đúng không?” Cô cũng nói thêm: “Thích xem video sex không phải là vấn đề gì quá to tát, chỉ là cái đam mê biến thái thích chụp lén sinh viên, còn có quan hệ không rõ ràng với sinh viên, tôi lại khiến truyền thông đổ dầu vào lửa, cũng đủ khiến anh mất hết danh tiếng mà phải không? Cho dù không tống được anh vào tù, cũng có thể tạo nên một phen giúp anh nở mày nở mặt.”
Lưu Mộc Dương nắm chặt tay.
Ý lạnh trong mắt Tô Dư càng sâu, trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Thầy Lưu gánh được loại hậu quả này sao? Cho dù anh chịu đựng được, vậy cha mẹ anh tuổi già có thể chịu đựng được sao?” Cô dừng một chút: “Đương nhiên, thầy Lưu hẳn cũng rõ ràng quyền thế cùng địa vị nhà họ Tô, có lẽ nhà họ Tô không có cách nào đưa Tô Thịnh ra khỏi tù, nhưng nhà họ Tô muốn hạ bệ một giáo sư và gia đình bình thường của anh ta thì không phải là vấn đề gì lớn.”
Cô đang đe dọa anh ta.
“Cô muốn thế nào?” Giọng nói Lưu Mộc Dương rít ra từ kẽ răng.
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản.” Tô Dư nói: “Trong tay tôi thực ra còn có chứng cứ khác, nhưng tôi không định trình lên, bởi vì cái gọi là sự thật sẽ chỉ vạch trần quan hệ bất chính giữa Tô Thịnh và vợ anh, làm cuộc sống của Tô Thịnh kéo theo vết nhơ, khiến nhà họ Tô mất hết mặt mũi. Hiện tại giá cổ phiếu của tập đoàn đã giảm nghiêm trọng, ý của cha tôi chính là kịp thời ngăn chặn tổn hại, còn về việc hung thủ thực sự là ai, có thể khiến kẻ đó bị bỏ tù hay không, đều không phải chuyện chúng tôi quan tâm.”
Lưu Mộc Dương cười: “Tôi là thật không thể tưởng tượng đây là lời nói phát ra từ một người học luật, cũng khó có thể tưởng tượng luật sư Tô trước kia từng là kiểm sát viên đấy.”
Tô Dư mím môi, cau mày, hiển nhiên rất không thích những lời này của anh ta.
“Anh muốn dùng sai lầm tôi từng phạm phải uy hiếp tôi?”
Giọng điệu của cô mang theo chán ghét cùng khinh thường, dư luận đã qua đi đã lâu như thế, sớm đã khiến đại tiểu thư không dính khói lửa nhân gian nhà họ Tô mất kiên nhẫn.
“Thầy Lưu, để tôi nói với anh một lần cuối cùng, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, anh có thể lựa chọn hợp tác với tôi, hoặc có thể lựa chọn giữ lại vợ mình, để Tô Thịnh ngồi tù. Đương nhiên, đến lúc đó cũng đừng trách tôi cá chết lưới rách, nộp chứng cứ lên quan tòa.”
Trong mắt Lưu Mục Dương tràn đầy nguy hiểm sắc bén, anh ta híp mắt, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tô Dư, ngón tay nắm chặt, trên trán nổi đầy gân xanh.
“Cô có chứng cứ gì?”
“Anh không cần hao tâm tổn sức, trên người tôi không mang theo bằng chứng gốc, nhưng Hoắc Nhiên ở trong phòng đó ngoài ý muốn phát hiện ra dấu vân tay của anh, trong móng tay Tạ Tuế Tinh cũng kiểm tra ra DNA của anh. Thầy Lưu nếu không tin, cũng có thể cược một ván.”
Lưu Mộc Dương không phải là dân cờ bạc, anh ta chính là một kẻ biến thái. Toàn thân anh ta căng thẳng, nhìn Tô Dư hồi lâu, đại khái là đang cân nhắc.
Sắc mặt Tô Dư bình tĩnh, khó có thể nhìn ra cô đang có biểu cảm gì.
Qua một lúc lâu, Lưu Mộc Dương mới lạnh lùng đe dọa: “Nếu tôi phát hiện cô giở trò, tôi lập tức giết chết cô.” Anh ta vừa nói vừa đến gần Tô Dư.
Tô Dư khẽ nhíu mày, cười nói: “Giống như anh đã giết Tạ Tuế Tinh à?”
Lưu Mộc Dương không biết nhớ tới cái gì, nhướng mày, đáy mắt chợt lóe ánh sáng sắc bén: “Đúng vậy, con đàn bà không nghe lời, một nhát đâm xuống, cô ta liền lập tức yên tĩnh, chỉ còn lại đôi mắt vô hồn kia trừng mắt nhìn tôi, chết rất tốt.”
“Anh hiện tại cũng muốn cùng tôi giết Ôn Dao phải không?”
Lưu Mộc Dương cười ha hả: “Ôn Dao cũng nên chết, cô ta không chỉ phản bội tôi, còn quyến rũ người khác. Chẳng qua cô ta còn có giá trị lợi dụng, tôi muốn cô ta ở tù đến già.” Ngón tay lạnh băng của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve cằm Tô Dư, giống như một con rắn lạnh lẽo nhẹ nhàng trườn quá, khiến người ta nổi da gà.
“Nhìn đôi mắt này của cô, thật mê người.” Ngón tay anh ta vuốt ve qua lại trên mặt cô, sau đó dừng lại ở dưới cổ cô; “Giọng nói của cô cũng nghe rất êm ái.”
Tô Dư không nhúc nhích, chỉ cười, giọng nói càng ngày càng mềm mại: “Anh giết Tạ Tuế Tinh có cảm giác gì vậy?”
“Rất thoải mái.” Lưu Mộc Dương nhẹ nhàng cười, sau đó ý cười càng đậm, càng nhìn mặt Tô Dư gần hơn càng cảm thấy đẹp.
“Luật sư Tô, tôi giúp cô cứu em trai cô ra, cô định làm gì để báo đáp tôi đây? Lần trước tôi nhìn thấy cô từ xa, liền muốn xé rách quần áo cô…”
Lưu Mộc Dương càng dựa càng gần, cố ý đè thấp giọng đến mức âm trầm như thế, khiến người ta nghe mà nổi da gà.
Tô Dư cười nói: “Anh đúng là khiến người ta cảm thấy ghê tởm.” Giọng nói cô mềm mại, nói như thể đang hờn dỗi.
“Ừ.” Môi anh ta sắp chạm đến mặt Tô Dư, mê luyến ngửi mùi hương trên người cô.
“Mỗi lần đều phát sóng trực tiếp trên web cảnh anh ***** *** người khác sao?”
“Đó là một loại tình thú.”
“Cưỡng bức Tạ Tuế Tinh vui không?”
“Rất vui nha, chỉ là cô ta không hiểu chuyện, suýt nữa để cô ta chạy trốn. Chẳng qua, may mà thằng nhãi Tô Thịnh kia chạy đi gặp lén vợ tôi. Haha, cô yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu ta làm bằng chứng ngoại phạm, chỉ cần cô đi với tôi, tôi bảo đảm cậu ta sẽ không có việc gì.”
“Anh không bảo đảm được, bởi vì anh căn bản không biết, mặt mũi nhà họ Tô thật ra không quan trọng đến thế.” Giọng nói của Tô Dư bình tĩnh không chút gợn sóng.