Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhíu đôi mắt chim Ưng, con ngươi sâu không thấy đáy như muốn cắn nuốt người đang đứng trước mặt, lạnh lùng nói: “Em lặp lại lần nữa?”
Mộ Thiên Thanh thấy thần sắc Lãnh Tĩnh Hàn như vậy thì trong đầu cảm thấy mờ mịt, thân thể không tự chủ được lùi về phía sau cho đến khi cảm thấy không còn đường lùi nữa mới dừng lại.
Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nheo mắt, hai khe hẹp dài bắn ra tia sáng sắc bén giống như chỉ cần Mộ Thiên Thanh nói ra cái gì đó thì sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.
Không gian bên trong thu hẹp lại, cảm giác vô cùng bức bí làm cho Mộ Thiên Thanh gần như không thở nổi, cô thấy mắt Lãnh Tĩnh Hàn đen như mực vô cùng âm u, ấp a ấp úng nói: “Em… Em… Em tới… Tới tìm… Tới tìm Hình… Hình… Hình…”
Giọng Mộ Thiên Thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng giống như con muỗi, ánh mắt lãng tránh không dám nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, cô thầm rủa chính mình…
Mộ Thiên Thanh, lúc này mi đúng là không có lập trường mà!
Mộ Thiên Thanh cắn môi, không thể nói được tâm tình đang phức tạp, trong lòng thoáng u sầu.
Lãnh Tĩnh Hàn thấy cô như vậy cũng không bỏ qua, nhàn nhạt hỏi: “Tìm anh có chuyện gì?”
“Em đã nói không có tìm…” Lòng Mộ Thiên Thanh vốn đang rối rắm thì lại nghe Lãnh Tĩnh Hàn hỏi, không khỏi tức giận mà bật ra lời cũng đồng thời ngẩng đầu lên tiếp xúc với ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn, nhất thời không có chí khí, giọng cũng nhỏ lại, chữ cuối nghẹn ở khóe miệng, “…Anh…”
Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhếch môi mỏng, nhìn cô gái nhỏ bướng bỉnh trước mặt, chợt sâu trong đáy mắt ẩn hiện ý cười.
“Đinh!” Tiếng thang máy chợt phá vỡ thế bế tắc lúc này, cửa thang máy từ từ mở ra, Lãnh Tĩnh Hàn xoay người ra khỏi thang máy đầu tiên, Mộ Thiên Thanh chần chừ theo sau.
Trên tầng cao nhất, Lãnh Tĩnh Hàn và Mộ Thiên Thanh một trước một sau đi vào hành lang trống trải, yên tĩnh, không gian xung quanh là một màu đen kịt làm suy nghĩ của Mộ Thiên Thanh bị đè nén.
Một tiếng “loảng xoảng” nhỏ vang lên, Lãnh Tĩnh Hàn lãnh đạm đẩy cửa phòng làm việc, đi thẳng vào trong, còn Mộ Thiên Thanh thì lại dừng bước, đứng ngay ở trước cửa…
Cô mím môi nhìn vào, chân đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lãnh Tĩnh Hàn đi thẳng tới bàn làm việc, lấy văn kiện ra bắt đầu phê duyệt, trái ngược với sự căng thẳng của cả hai ở bên ngoài ban nãy, giờ thì không ai để ý, nói với ai câu nào.
Thời gian cứ trôi qua, từ đầu tới cuối Lãnh Tĩnh Hàn vẫn không hề ngẩng đầu lên, anh đang kiên nhẫn…
Quả nhiên… Cuối cùng Mộ Thiên Thanh không nhịn được mà cất bước đi vào phòng làm việc. Phòng làm việc của Lãnh Tĩnh Hàn cũng giống hệt con người anh, không gian xung quanh nhuốm hơi thở lạnh lẽo, trống vắng, lấy tông màu đen làm chủ đạo phản chiếu với ánh sáng ngoài cửa sổ tạo ra một màu xám tro tỏa ra khắp phòng, phủ lên người Lãnh Tĩnh Hàn khiến anh hệt như Satan trong bóng đêm, âm u và quỷ dị.
Lãnh Tĩnh Hàn thấy Mộ Thiên Thanh đang quan sát phòng làm việc của anh thì dừng động tác trên tay lại nhìn cô. Ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt cô làm cho làn da trắng nõn sáng bóng trông có vẻ dịu dàng mong manh khác thường, anh hơi nhíu mày, trong mắt lộ ra xúc cảm rối bời.
Anh hơi giương môi mỏng, vẫn không nói gì, chờ Mộ Thiên Thanh hoàn hồn.
Có lẽ ánh nhìn của Lãnh Tĩnh Hàn quá mức tĩnh lặng làm cho Mộ Thiên Thanh quên mất mình đang ở đâu, cứ nhìn xung quanh như bị ma ám, cái gì đó ẩn sâu trong trí nhớ như được thức tỉnh nhưng khi đang cố gắng nhớ ra cái gì lại không tài nào nhớ nổi.
Tiếng gõ cửa “Cốc cốc” cắt đứt suy nghĩ Mộ Thiên Thanh, cô chợt hoàn hồn thì thấy Hình Thiên đang bưng một ly cà phê và một ly trà lài, anh nhẹ nhàng để ly xuống rồi lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại nhưng ngay lúc đóng cửa ánh mắt ẩn dưới cặp kính lại mang theo ý cười.
Lãnh Tĩnh Hàn điềm đạm cầm ly cà phê lên thưởng thức, ánh mắt hơi ngẩng lên nhìn Mộ Thiên Thanh ý bảo cô ngồi xuống.
Mộ Thiên Thanh hậm hực ngồi đối diện Lãnh Tĩnh Hàn, nhìn ly trà lài trước mắt thầm cau mày, không hiểu sao Hình Thiên lại biết sở thích của cô.
Cô nghi hoặc liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, bất giác trong lòng thoáng thấy ấm áp.
“Nói đi, chuyện gì?” Giọng Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lãnh đạm như trước.
Mộ Thiên Thanh nhếch miệng nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, nhẫn nhịn một hồi mới hỏi: “Tối qua… Em nhận được tin báo, đi đến mấy chỗ đều có liên quan với Thiên Lân.”
Cô dừng một chút, thấy sắc mặt Lãnh Tĩnh Hàn vẫn bình tĩnh không hề dao động, cô nói tiếp: “Em không biết có phải trùng hợp hay không nhưng em muốn xác thực một chuyện là anh có liên quan đến những chuyện đó hay không?”
Mộ Thiên Thanh trực tiếp nói ra, không biết tại sao trước mặt Lãnh Tĩnh Hàn, cô không dùng những lời hách dịch mà cứ tự nhiên hỏi ra như thế.
Mắt chim Ưng của Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ liếc Mộ Thiên Thanh, lãnh đạm hỏi: “Em… Dùng tư cách gì tới hỏi anh?”
“Hả?” Mộ Thiên Thanh không hiểu hơi kinh ngạc.
Lãnh Tĩnh Hàn để ly cà phê xuống, thân thể chậm rãi tựa vào lưng ghế thoải mái, dáng vẻ lười biếng mà tà mị, chậm rãi hỏi: “Em dùng tư cách gì đến hỏi anh?”
Mộ Thiên Thanh hơi nhíu mày.
“Cảnh sát? Hay là…” Tiếng Lãnh Tĩnh Hàn dần dần trầm thấp, “… Hoa hướng dương của anh?”
“Ầm!” Lời Lãnh Tĩnh Hàn giống như sấm sét làm đầu Mộ Thiên Thanh nổ tung, cả người cứng đờ, không biết phải phản ứng thế nào, gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Hàn.
Sắc mặt Lãnh Tĩnh Hàn không thay đổi nhìn Mộ Thiên Thanh, nhàn nhạt hỏi: “Nếu như… Em lấy thân phận cảnh sát… Theo như anh đoán, em bây giờ không có quyền lợi này. Còn nếu như lấy thân phận là hoa hướng dương của anh…”
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn chợt thay đổi thành lạnh lùng, con ngươi đen như mực lẳng lặng nhìn Mộ Thiên Thanh, chỗ sâu đáy mắt tức giận mà cũng không biết, môi mỏng khẽ mở, lãnh đạm hỏi: “Em… Bây giờ còn sao?”
Mộ Thiên Thanh hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ, không chỉ là câu nói ‘Em không có quyền’ mà còn thêm câu ‘Không còn là hoa hướng dương của anh’…
Mộ Thiên Thanh cắn môi, lỗ mũi đột nhiên đau xót, hốc mắt nhất thời mờ mịt một làn nước mỏng, giờ phút này không thể nghĩ được gì khác, khắp cõi lòng vô cùng uất ức.
“Em không có quyền gì không phải đều do anh sao? Em có phải là hoa hướng dương của anh hay không… Anh quan tâm sao?” Giọng nói Mộ Thiên Thanh run rẩy, ở trước mặt Lãnh Tĩnh Hàn cô không biết tại sao mình lại yếu ớt, không chịu nổi đả kích như vậy, rõ ràng tim của cô luôn mạnh mẽ như bức tường thành nhưng… Tại sao chỉ một câu nói nhàn nhạt của anh lại có thể làm cho mọi thứ cô khổ công xây dựng sụp đổ hoàn toàn trong khoảnh khắc như vậy??
Lông mi khẽ động, mắt Mộ Thiên Thanh rưng rưng nhìn chòng chọc vào Lãnh Tĩnh Hàn, việc Lãnh Tĩnh Hàn chẳng quan tâm đến chuyện xảy ra ngày hôm qua dâng lên trong lòng cô, cô đột ngột đứng lên, sau hung hăng liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lạnh nhạt trước sau như một thì xoay người rời đi.
Lẽ ra cô không nên tới, dù là công hay tư cô cũng không nên tới để tự rước lấy nhục, anh không phải là mặt trời nhỏ của cô, anh không phải!
Mặt trời nhỏ của cô không bao giờ nói với cô như vậy, không bao giờ thấy cô bị thương mà không quan tâm để ý như vậy!
“Ầm!” Mộ Thiên Thanh hung hăng đóng cửa, cô sải bước tới thang máy, không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Hình Thiên, cô dùng sức ấn thật mạnh thang máy như thể đang phát cáu cái gì, cho đến khi thang máy mở cửa cô lại đau buồn bước vào…
Mộ Thiên Thanh chạy như bay ra khỏi tập đoàn Thiên Lân, cứ đi trên phố không rõ mục đích, từ đầu đến cuối đều mím môi thật chặt, cô ghét bản thân mình có những hành động thất thường như vậy, cô ghét mình đã thử chấp nhận cùng Thượng Quan Mộc nhưng lúc thấy Lãnh Tĩnh Hàn, lại không biết phải đối mặt thế nào…
Hôm qua, nữ minh tinh Tô San San đã tổ chức họp báo, khẳng định cô gái trong căn hẻm tối chính là cô ta, còn bóng lưng quen thuộc kia ám chỉ tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Lân, Lãnh Tĩnh Hàn…】
Trên phố thương mại, lúc một phóng viên trên màn hình đăng tải thông tin nói từ ‘Lãnh Tĩnh Hàn’ ra khỏi miệng thì suy nghĩ của Mộ Thiên Thanh bị đánh thức, không tự chủ mà dừng bước, nhìn về màn hình lớn trên tòa cao ốc…
Từ khi tiếp quản Thiên Lân, Lãnh Tĩnh Hàn luôn thần bí, chưa bao giờ tiếp nhận phỏng vấn từ truyền thông, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng, ngạo mạn trước mặt công chúng…】
Trên màn hình lúc này có hai tấm ảnh được đem ra so sánh, bất kể là tầm vóc hay bóng dáng đều không khó nhận ra mười phần thì hết tám chín phần là tương đồng.
Mộ Thiên Thanh lặng lẽ nhìn hình Lãnh Tĩnh Hàn cường hôn, cô đột nhiên nắm chặt tay, môi mím cũng chặt hơn, phóng viên đang nói điều gì cô cũng không chú ý, cho đến khi xuất hiện hình Tô San San tiếp nhận phỏng vấn hôm qua về tấm ảnh chụp trong hẻm tối…
Giờ phút này tiền đồ của Tô San San rất ảm đạm, mới vừa rồi người đại diện của cô - Joy lại càng ra sức thanh minh, hành động của Tô San San đã làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của công ty, công ty cũng sắp có quyết định đối với hành động của cô, hành vi của cô sẽ do một mình cô chịu trách nhiêm, không hề có quan hệ đến công ty.
Mộ Thiên Thanh lẳng lặng nghe, chớp chớp mắt, quên mất cả bi thương, giờ phút này có cái gì chặn trong lòng.
Hôm qua cô cũng tự hỏi tại sao Tô San San lại đột nhiên nhảy ra thừa nhận?
Hầu hết mọi người bao gồm cả Tiểu Nhiên đều nói cô ấy muốn mượn Lãnh Tĩnh Hàn để tiến thân, bây giờ nhìn lại thì chính cô ta lại phải rắc rối…
Khả năng nhạy bén của cảnh sát nói cho Mộ Thiên Thanh biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản nhưng vấn đề nằm ở chỗ nào thì hiện giờ vẫn nghĩ không ra.
*
Tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Lân.
Lãnh Tĩnh Hàn chống tay ngồi lẳng lặng một chỗ, kể từ lúc Mộ Thiên Thanh rời đi vẫn duy trì tư thế này, ánh mắt sâu xa nhìn về phía trước, chỗ sâu nơi đáy mắt thoáng qua suy tính.
Cậu không muốn xuất hiện… Tôi sẽ ép cậu ra ngoài.