Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 109: Rời khỏi Dạ Ưng (4)



Edit: Hy

Hình Thiên rũ mắt, vẻ mặt hơi nặng nề nói: “Tổng giám đốc không phải là mặt trời nhỏ của Mộ Thiên Thanh…”

Tuy không hiểu rốt cuộc Mộ Thiên Thanh đang nghĩ cái gì nhưng mà đại ca không phải là mặt trời nhỏ, người đó là anh Tiêu mà!

“Nhưng… Thiên Thanh lại…” Thẩm Duyệt Nhiên nhíu mày, dựa người vào ghế salon, ánh mắt rơi vào hoa hướng dương trên bàn, thật ra hoa này ít người thích, so với hoa hồng, hoa bách hợp thì hoa này thì hơi khó chịu tí… nhưng từ lúc cô mở cửa hàng bán hoa Thiên Thanh luôn tới mỗi ngày, đến cửa ra vào giờ cũng dùng họa tiết hoa hướng dương, nhìn vô làm cho người ta có tinh thần liền, cũng giống như tình hình năm đó.

“Có lẽ tổng giám đốc nghe chuyện của mặt trời nhỏ và hoa hướng dương nhiều quá…nên…”

“Có ý gì?” Thẩm Duyệt Nhiên đột ngột ngồi thẳng dậy, đôi mắt long lanh tràn ngập tò mò.

Hình Thiên nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt lại, qua cửa thủy tinh có thể nhìn thấy gương mặt lạnh lùng đang họp của Lãnh Tĩnh Hàn, “Trước kia tổng giám đố và Tiêu Thần cực kỳ thân nhau, tổng giám đốc biết hết chuyện của anh ta, mà chuyện của mặt trời nhỏ và hoa hướng dương là anh ấy nghe được khi sống ở Mỹ. Có lần hai người uống rượu với nhau, Tiêu Thần mới kể cho tổng giám đốc nghe…”

Im lặng một lát Hình Thiên nói tiếp: “Có nguyên nhân nào đó mà Tiêu Thần lại biến mất, tổng giám đốc trở về thành phố A. Chuyện này trước kia anh cũng không biết, nhưng lần trước em bị đá, sau đó chạy tới đòi công đạo gì đó. Lúc đó chúng ta cũng có mặt, nếu như không gặp… thì có lẽ tổng giám đốc sẽ không cố ý tiếp cận, tình cảm của hai người họ, nếu thật sự gặp được hoa hướng dương thì chắc chắn anh ấy sẽ giúp đỡ Tiêu Thần quan tâm hoa hương dương.”

“Tại sao lúc đầu Lãnh thiếu không trực tiếp nói mình chỉ giúp đỡ thôi?” Thẩm Duyệt Nhiên không vui hỏi lại.

Hình Thiên nhíu mày, “Anh cũng không biết. Suy nghĩ của tổng giám đốc không phải ai cũng hiểu rõ, có lẽ… anh ấy không muốn hoa hướng dương đau lòng? Dù sau thì lúc đó mặt trời nhỏ cũng không còn nữa…”

Thẩm Duyệt Nhiên im lặng, Thiên Thanh nói với cô rất nhiều chuyện, khoảng thời gian khi ở chung với Lãnh Tĩnh Hàn cô biết, bây giờ nhớ lại hình như là Lãnh Tĩnh Hàn thật sự muốn cậu ấy từ bỏ quá khứ…

“Bây giờ Lãnh thiếu né tránh Thiên Thanh chẳng lẽ cũng dính líu tới Tiêu Thần?” Thẩm Duyệt Nhiên đột ngột hỏi, nghe giọng Hình Thiên đang ngập ngừng thì lập tức chu môi nói: “Nhưng cho dù có là anh em đi nữa thì chuyện tình cảm cũng không thể né tránh được? Huống chi… bây giờ họ không còn là anh em nữa rồi?”

Có ai làm anh em mà còn lừa gạt đối phương?

“Tổng giám đốc luôn coi anh ta là anh em của mình, vĩnh viễn như vậy. Mặc dù bị anh ta làm tổn thương!” Ánh mát của Hình Thiên đột nhiên trở nên giả dối, anh nhìn Lãnh Tĩnh Hàn mà đau lòng thay anh ta, anh cái cái gì cũng không nói, nhưng người hiểu thật sự lại có mấy ai?

Đại ca lớn lên cùng anh Tiêu, cùng sống chết với nhau nhiều năm như vậy… nhưng mà lại dứt khoát tình anh em.

Làm anh em có kiếp này không có kiếp sau...

Thẩm Duyệt Nhiên im lặng, cô không hiểu cả đám đàn ông kia... Cô là phụ nữ, Thiên Thanh bây giờ mặc dù nhìn kiêng cường như cũng là phụ nữ. Họ chỉ muốn có một vòng tay ấm áp, mệt rồi thì có người che chở.

Cúp điện thoại xong tâm trạng của Thẩm Duyệt Nhiên cũng trở nên nặng nề, cô nhìn kim đồng hồ mà nhíu mày…

Đột nhiên có một ý nghĩ nảy ra, cô lặp tức nhíu mày lại lẩm bẩm nói: “Tiêu Thần và Lãnh Tĩnh Hàn cùng nhau lớn lên... Hai người tình cảm như vậy, sao có thể thành như bây giờ?”

Vấn đề này cô không nên hỏi Hình Thiên, bởi vì anh ta sẽ không nói cho cô biết. Không biết tại sao cô lại có cảm giác Hình Thiên nói có chỗ nào đó sai sai, rốt cục sai ở đâu thì cô lại không biết.

Thẩm Duyệt Nhiên lắc đầu, thờ dài nặng nề sau đó đứng dậy đi gói hoa.

Thời gian này tình cảm rối rắm của mọi người dần dần đi qua, kế tiếp là hàng loạt tin tức hợp tác hành động ở bốn khu của thành phố A, càn quét quy mô lớn làm cả thành phố A đều trở nên âm u.

Mỗi khu vực chi nhóm ra hành động, mà tổng chỉ huy lần này lại là Thượng Quan Mộc!

Lần này tổng cục trực tiếp ra lệnh, vốn đang lo lắng cho Thượng Quan Mộc vừa mới xuất viện, vết thương còn chưa lành nhưng cậu ta lại khăng khăng nói sức khỏe mình rất tốt, cộng thêm anh có kinh nghiệm trong việc càn quét đối với tội phạm cũng có kinh nghiệm khống chế tâm lý, nên cuối cùng quyết định hành động lần này để cho anh chỉ huy ba khu còn lại phối hợp trợ giúp.

Cảnh sát khu Nam tập trung ở thao trường huấn luyện, bốn khu đều ra tổng cộng một trăm năm mươi cảnh sát, chỉnh tề đứng luyện tập. Thượng Quan Mộc nhìn cảnh sát của bốn khu, hai ngày trước anh có xem qua tư liệu của cảnh sát viên. Trong lần hành động này các tinh anh của ba khu gần như là đều được đưa ra. Hai ngày nay cần có tinh thần, phía trên đang chú ý, còn có cả dư luận đang bàn tán, hành động lần này cũng coi như là trường kỳ kháng chiến, nếu không tóm ra được cái đuôi của Dạ Ưng thì cũng phải cho bọn chúng biến mất một thời gian.

“Bây giờ sẽ sắp xếp cho các vị, từ giờ trở đi sẽ chia làm mười lăm tổ. Buổi sáng tuần tra một lần, đối với các nơi ăn chơi ở thành phố A. Đồng thời kiểm tra toàn diện với các xã đoàn, thám thính tin tức…”

“Yes sir!”

Âm thanh to vang vọng khắp thao trường, sau đó Kili đưa bảng phân công tới, mọi người đều dựa bảng phân công mà kiếm tổ của mình đợi Thượng Quan Mộc ra lệnh.

Ánh mắt sắc bén của Thượng Quan Mộc đảo một vòng, chỉ ra mười lăm người dẫn dắt đội, sau đó nói ngắn gọn hành động cần bố trí. Hành động lần này có tên là “Liệp Ưng”.

Bởi vì quy mô càn quét lần này khá lớn, ảnh hưởng tới cả hoạt động giải trí bình thường của thành phố A, khiến cho mọi người đều oán than, thật ra thì chỉ dám nói thôi chư không ai dám làm gì sợ ảnh hưởng tới hành động của cảnh sát.

Ban ngày, buổi tối không định thời gian, tất cả kẻ nghiện lớn nhỏ đều bị bắt. Hành động lần này chủ yếu là vì Dạ Ưng, nhưng Dạ Ưng dường như muốn đối địch với cảnh sát, hầu như là nhắm mắt làm ngơ, làm cho nhiều người đứng ngoài chờ cuộc vui.

Trong cục cảnh sát, mỗi ngày đều có cuộc họp cho hành động tiếp theo, Thượng Quan Mộc tỉnh táo ra lệnh đối phó và chỉ huy lệnh ngày, hoàn toàn không bị áp lực gì cả.

"Buổi tối, tổ một, hai, bảy, mười và mười lăm sẽ đi theo tôi, tôi cũng muốn nhìn xem hôm nay là mèo vờn chuột, vẫn là chuột đùa giỡn mèo!" Thượng Quan Mộc chậm rãi nói xong, ánh mắt sắc bén như ưng đảo qua mọi người. Giờ phút này vẻ mặt của anh lạnh lùng, không ai dám nhìn thẳng, khí thế không phải xuất phát từ thân phận của anh mà là tự tin của anh!

Mộ Thiên Thanh và năm đội trưởng đội trưởng lần lượt đứng dậy cúi chào, "yes, sir!"

"Hai tiếng chỉnh đốn, hai tiếng sau... Tập hợp ở thao trường!" Thượng Quan Mộc lạnh lùng nói, "Bây giờ là 3:40 phút chiều!"

Tất cả mọi thống nhất thời gian xong Thượng Quan Mộc mới cho tan họp.

Đứng trong phòng làm việc, Thượng Quan Mộc cầm ly trà hoa trong tay, Mộ Thiên Thanh thích hương vị nhẹ nhàng lan tỏa, ánh mắt của anh trở nên lạnh lung nhìn nhân viên cảnh vụ và những đám côn đồ đang đi qua đi lại trong sân.

Hành động hai ngày nay chỉ là để tăng thêm nhiệt huyết, kế tiếp... Mới là hành động chính thức, lần này nếu không cho Dạ Ưng ăn chút gì thì khác nào uổng công làm, chẳng phải đúng như truyền thông viết, cục cảnh sát chỉ là đám người ăn không ngồi rồi!

Vừa nghĩ Thượng Quan Mộc lại cười lạnh lùng, đang muốn thu tầm mắt thì nhìn thấy Mộ Thiên Thanh đang ở dưới lầu dặn dò tổ của mình, khóe môi đang cười lạnh lùng đột ngột trở nên dịu dàng.

Sau khi Mộ Thiên Thanh cho mọi người giải tán, Thượng Quan Mộc liền móc điện thoại gọi tới...

Mộ Thiên Thanh thấy số điện thoại của Thượng Quan Mộc, đầu tiên là nhìn chung quanh theo phản xạ, thấy không có người liền ngước đầu lên nhìn. Nhìn thấy Thượng Quan Mộc đang đứng trong phòng làm việc, cô cười nhẹ, hỏi: "Là việc công hay riêng?"

“Cả hai đều có!" Ánh mắt Thượng Quan Mộc trở nên thâm thúy.

"..." Mộ Thiên Thanh khẽ nhíu mày.

"Làm việc suốt hai ngày có mệt không?" Thượng Quan Mộc nhẹ nhàng hỏi, miệng uống một hớp trà hoa, ánh mắt vẫn giằng co với Mộ Thiên Thanh, bởi vì hành động lần này mà mấy ngày nay anh luôn bận rôn. Chỉ khi họp mới có thể thấy cô, cả một câu hỏi thăm cũng không có thời gian.

"Tàm tạm!" Mộ Thiên Thanh thu hồi tầm mắt đồng thời nhẹ nhàng trả lời.

"Cùng nhau ăn cơm nhé?" Thượng Quan Mộc khẽ hỏi.

"Không được..." Mộ Thiên Thanh nhấp môi dưới, nói: "Vừa rồi đám người Hà Tuấn đã đi mua rồi...".

Thượng Quan Mộc có chút mất hứng, nhưng không biểu lộ ra, chỉ nói: "Ừm, mấy ngày tới sẽ rất mệt nhớ chăm sóc cho bản thân..."

"Anh càng phải lo cho mình hơn, mấy ngày nay anh đều ở đồn cảnh sát không có đi đâu..." Mộ Thiên Thanh vụng về quan tâm.

Tuy vậy nhưng trong lòng Thượng Quan Mộc đã đủ thỏa mãn rồi, trong tình yêu... Ai trả giá hơn, ai thỏa mãn hơn, không ai biết được?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv