Vài ngày sau đó… tại biệt thự Dark…
- Hầy… Cuối cùng cũng đã tới ngày kiểm tra cân nặng. – Ngân.
- Mấy em làm gì vâỵ? – Thấy cô giúp việc bê chiếc cân ra, hắn liền hỏi.
- Hôm nay là ngày kiểm tra cân nặng! – Nó đáp.
- Kiểm tra cân nặng? – Bọn hắn đồng thanh.
- Yepp… Cứ 3 tháng 1 lần nhưng từ lúc về Việt Nam nhiều việc quá nên cũng quên luôn. – Giang.
- Cụ thể là sao? – Nam.
- Ừ thì tầm này chắc chắn là chiều cao cũng chẳng thể tăng nổi nữa rồi…vì thế nên cân nặng phải duy trì sao cho cân đối với chiều cao. – Trà.
- Ồ - Bọn hắn ồ lên một tiếng.
- Tao thấy Giang có dấu hiệu mập lên đó Thiên. – Kiệt.
- Ừ tao cũng thấy thế… chắc lần này phải giảm cân rồi… - Thiên cười.
- Nào nào… từng người lên một… - Quản gia mình với sổ ghi cân nặng theo định kì.
- Ai trước đây? – Cả bọn đồng thanh rồi nhìn nhau. – Oẳn tù tì… oẳn tùtì… - Trời! Mang tiếng là chủ tịch mới của tập đoàn này tập đoàn nọ màlại hành động trẻ con như vậy sao? Và đã có kết quả, người đầu tiên làNam…
Và tiêu chuẩn được đề ra là: + Nữ: 50kg -> 60kg
+ Nam: 70kg -> 80kg
Vì cả bọn có chiều cao tương đương với siêu mẫu nên cân nặng như vậy không được cho là béo.
Ai cũng lần lượt cân và đạt tiêu chuẩn cho đến khi…
- Tao lo tới đau tim luôn quá! – Giang nói với nó.
- Hahaa – Nó chả biết nói gì ngoài cười trừ.
- Ai bảo mày ăn cho lắm vào. – Ngân.
- Thì mỗi lúc lo, vui, buồn tao đều phải ăn. – Giang.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… - Cả căn nhà vang lên tiếng la inh ỏi của Trà.
- Sao sao? – Kiệt.
- Có chuyện gì? – Ngân.
- Má ơi tao tăng 0,5kg rồi! – Trà.
- Con kia. Mày khùng à?! – Nó.
- Thôi xuống để vợ anh lên nào. – Thiên nhìn Giang.
- Hơ… - Giang từ từ bước lại phía cân…
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… - Lần này không chỉ là 1 người hét mà là tận 4 người hét! Trời đất quỷ thần ơi… Giang tăng tận 5kg và giờ đây cân nặng của cô là 65kg.
- Các… các… em… có thể nhỏ tiếng lại được không? – Hắn vừa bịt tai vừa nói.
- Trời ơi con béo kia. – Ngân.
- Má ơi bụng con 3 ngấn rồi… - Giang sờ sờ bụng mình.
- Giảm cân cấp tốc ngay cho tao. – Nó.
- Trong 2 tuần mà mày không lấy lại vóc dáng thì xác định! – Trà kí đầu Giang.
- Rồi rồi ok ok – Giang làm mặt mếu.
- Các em có cần khắt khe quá vậy không? – Thiên.
- Có! – Đồng thanh.
- Ơ… ờ… - Bọn hắn cũng chẳng biết nói gì ngoài chấp nhận sự thật.
Những tuần sau đó…
- Mỡ ơi là mỡ mày đi đâu không đi mày chui vô bụng chị làm cái gì… - Giang vừa tập chạy vừa than thở.
Từ ngày hôm đó, không ngày nào là Giang không bị bọn nó bắt chạyvòng quanh biệt thự 5 vòng, gập bụng 30 cái, ăn thực đơn dành cho ngườigiảm cân, hạn chế bữa trưa và nhịn ăn bữa tối…
Và có lẽ… trongbữa cơm là vui nhất… Cả bọn cứ ăn uống thoải mái, đã thế còn cố tình gắp thức ăn ngang qua mặt Giang nữa chứ… Thiên thấy vậy cũng thương lắm chứ nhưng cứ thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của nó thì chẳng dám hó hé gìnữa…
- Nè… Tao nghĩ thế này vẫn chưa ổn lắm! – Nó vuốt cằm.
- Là sao? – Trà.
- Bây giờ phải giấu hết đồ ăn vặt, bữa ăn thì làm thức ăn sao cho vừa đủ thôi… - Ngân.
- Chính xác! Có như thế thì con béo kia mới giảm cân được! – Nó.
- Ờ… vậy mai tao sẽ bảo với quản gia Minh. – Trà.
- Nhớ là cất giấu đồ ăn cho thật kĩ… chứ lúc chiều ngồi ăn cơm mà taothấy ánh mắt con Giang nó nhìn đồ ăn một cách gian tà lắm. – Ngân phán.
- Kiểu gì nó cũng lén bọn mình lục đồ ăn thôi. – Nó.
- Ừ ý. Yên tâm, quản gia Minh sẽ lo hết… - Trà cười.
Đêm hôm đó…
- Trời ơi… Giảm cân cái kiểu này tổn thọ quá! Chắc chết sớm chứ đẹp cái gì?! – Giang vừa ôm bụng đói xuống bếp vừa lẩm bẩm…
Ông trời đúng là không thương cô. Mở tủ lạnh thì tủ lạnh trống trơn. Trong nhà cũng chẳng còn tí hoa quả nào…
- Má ơi! Đồ ăn đã không có rồi! Tiền còn bị chúng nó tịch thu… không đủ tiền để mua mì gói nữa… - Giang.
- Này vợ… - Thiên dựa lưng vào cửa bếp nói.
- Á… giật cả mình… sao anh lại xuống đây? Không ngủ à? – Giang.
- Vì anh thương em… - Thiên vừa nói vừa bước vào với đống gà rán trên tay.
- Oa… ngon quá! Em ăn được không? – Giang như bắt được vàng.
- Tất nhiên là được rồi… Anh mua cho em mà… - Thiên ngồi xuống bàn ăn ngắm Giang.
- Vậy em ăn đó nha… - Nói rồi cô ngồi xuống, ăn như bị bỏ đói mấy năm vậy…
5ph sau… Giang đã ăn hết 2/4 suất gà Thiên mang về…
- Ăn thế… đủ chưa? – Một giọng nói lạ vang lên.
- Chưa… - Giang hồn nhiêu trả lời mà không thèm ngẩng mặt lên.
- M…M… My… - Thiên hoảng hồn khi nhìn thấy nó. Nghe nhắc tên nó Giang cũng làm rơi luôn miếng gà ngon lành trên tay.
- Ngon quá nhỉ? – Nó chậm rãi bước vào…
- N... Ngon… M… Mày ăn không? – Giang cố gượng cười.
- Thôi, của mày cả, người ta mua cho mày mà! – Nó lườm Thiên – Cứ ăn thoải mái đi.
- Thật á? – Giang vs Thiên đồng thanh với khuôn mặt hớn hở.
- Ừ… Rồi mai tập gấp đôi… - Nó thản nhiên.
- Huhu… không thể… tại tao đói quá… đừng bắt tao tập gấp đôi mà… - Giang khóc lóc…
- Là do lỗi của anh mà… đừng bắt Giang phải chịu… - Thiên đỡ lời giúp Giang.
- Còn anh ý! Đừng nghĩ mình không có tội! Tội của anh còn lớn hơn nó đấy! Từ mai 2 người cách xa nhau 5m… - Nó tuyên bố thẳng thừng…
Vậy là từ ngày hôm sau, mọi chuyện diễn ra theo đúng như lời nó nói… Và… sau 2 tháng…
- Được rồi! Lên cân đi… - Mọi ánh mắt đổ dồn vào Giang.
- Lần này mà mày không giảm cân chắc tao đi đầu xuống đất. – Ngân.
- Nhìn dáng vóc cũng đã có sự thay đổi rồi nên chắc sẽ xuống được vài cân. – Trà.
- Đúng… đúng đó… - Thiên lên tiếng.
- Nào, lên đi. – Nó.
Giang từ từ bước lên cân… và đúng như mong muốn của mọi người, cô đã giảm được 7kg…
- Yeahh… cảm ơn mọi người đã giúp tôi giảm cân nha… - Giang vui mừng.
- Lấy lại được vóc dáng là ổn rồi… - Kiệt.
- Tốt nhất là đừng tăng cân nữa! Mỗi lần giảm cân như này cả nhà cũng mệt lắm! – Nam.
- Ừ đúng đấy… - Hắn.
- Yeahh… vậy là lại được gần vợ rồi! – Thiên hớn hở.
- Ai cho? – Nó.
- Ơ… - Giang và Thiên ngớ người.
- Em đùa đấy! Hahaaa… - Nó cười vang…
Vậy là căn nhà lại tràn ngập niềm vui và tiếng cười…
Dạo này chap hơi ngắn nhỉ? =))))))
[end chap 53]