Hắn đưa nó đến tập đoàn Phạm Thị rồi cùng nó tiến vào bên trong. Hắnmặc 1 bộ trang phục đen từ đầu đến chân, đeo kính đen để giả làm vệ sĩcủa nó. Nó bước đi trước còn hắn đi theo sau…
- Cô tìm ai??? – Cô tiếp tân nhìn nó với ánh mắt không mấy thiện cảm.
- Tôi muốn gặp chủ tịch… - Nó.
- Cô có hẹn trước?! – Tiếp tân.
- Không… - Nó dứt khoát.
- Vậy mời cô về… chủ tịch của chúng tôi không có thời gian rảnh.
- Tôi có 1 vài mẫu thiết kế mới muốn cho chủ tịch xem vì tôi rất ái mộ tập đoàn này… - Nó.
- Cô đợi chút… - Tiếp tân nói rồi dùng điện thoại gọi cho ai đó… Dãy sốmà cô tiếp tân vừa bấm ban nãy đã được nó in sâu vào đầu…
- Giờ cô có thể gặp chủ tịch rồi đó!!! Tầng 26, phòng cuối dãy… - Tiếp tân.
- Cảm ơn... – Nó nói 1 hơi rồi cùng hắn đi mất hút.
2 người đi thang máy lên đến tầng 26 thì dừng lại… Nó đứng lại 1chút lấy bình tĩnh rồi tiến vào bên trong. Trưng bộ mặt lạnh lùng vốn có nó gõ cửa…
- Ai vậy? – Tiếng của 1 người con gái phát ra.
- Tôi muốn gặp chủ tịch… - Nó lạnh giọng.
- Chờ chút… - Đứng bên ngoài hắn và nó có thể biết rõ bên trong họ đanglàm trò gì… Đúng là “Trẻ không tha già không thương mà!!!”…
Mộtcô gái tầm tuổi nó bước ra với quần áo, đầu tóc có chút xộc xệch tự xưng là thư kí rồi mời nó vào, hắn thì bị nó bắt đứng ngoài dù không muốn.Vừa nhìn thấy nó tên chủ tịch đã sáng mắt lên…
- Cô có thể ra ngoài… - Ông Hùng liếc nhìn cô thư kí nói.
- Dạ… - Cô thư kí mang nước đến rồi đi về phòng của mình.
- Cô bé đến gặp tôi có việc gì??? – Ông Hùng giở giọng ngọt xớt làm nó nổi da gà…
- Ừm… Tôi đến muốn cho chủ tịch xem 1 số mẫu thiết kế của tôi… nếu đượctôi mong những mẫu này có thể tung ra ngoài thị trường… - Nó lạnh lùng.
- Hừm… Cô nghĩ vài mẫu thiết kế của cô có thể tung ra thị trường 1 cách dễ dàng như vậy sao??? – Ông Hùng không thèm xem nói.
- Ông cứ xem rồi hãy nói… - Nó đưa tập thiết kế cho ông ta. Ông ta với tới lợi dụng chạm vào tay nó làm nó thoáng rùng mình.
- Hừm… cũng đẹp đó… nhưng nếu muốn thiết kế của cô được đưa ra thị trường thì… - Ông Hùng nhìn nó với ánh mắt thèm khát.
- Xin lỗi ông!!! Tôi có lịch hẹn… Nếu ông muốn thì cứ giữ lấy mấy mẫuthiết kế này… Và tôi cũng muốn xin được vào đây làm… - Nó đề nghị.
- Vào đây làm?! Được… Từ mai, cô sẽ là thư kí của tôi… - Ông Hùng nói trong đầu chứ đầy hình ảnh đen tối.
- Cảm ơn ông… Giờ tôi đi… - Nó đứng dậy vô tình đụng vào bàn làm rơi cái bút.
Không còn cách nào khác nó phải cúi xuống nhặt. Ông Hùng cũng theo bản năngmà cúi xuống… Tay 2 người cùng chạm vào cái bút… Như 1 phản xạ ông Hùngngẩng mặt lên, ánh mắt vô lí nhìn chằm chằm vào vòng 1 trắng nõn của nó… Nó cũng theo mắt ông ta mà nhìn, bỏ tay ra khỏi cái bút đứng thẳngngười dậy. Nó bước ra khỏi phòng để lại bên trong 1 con người với nụcười khoái chí… Đúng là đồ dê xồm!!! Nó đáng tuổi con cháu ông ta mà ông ta còn như vậy nữa!!!
Nó mở cửa ra ngoài thì thấy hắn đang đứng chờ…
- Em ra rồi hả??? Sao rồi?! – Hắn đi theo sau nó đến phía thang máy.
- Từ mai em sẽ làm thư kí ở đây… - Nó nhếch môi.
- Dù sao thì em cũng nên cẩn thận 1 chút!!! – Hắn nhắc nhở.
- Em biết… mà ban nãy… - Nó kể lại cảnh hồi nãy trong phòng làm hắn tứctrào máu. Chỉ muốn quay lại căn phòng đó mà xông vào đánh ông ta 1 trậnlôi đình… Gì chứ động vào người con gái của anh là không xong với anhđâu.
- Thôi làm gì mà ghê vậy… - Thấy hắn như vậy nó phì cười.
- Gì mà không ghê?! Lão ta dám nhìn vào… như vậy làm sao anh chịu nổi!!! Chỉ có anh được nhìn thôi chứ!!! – Hắn uất ức.
- Gì?! Ai cho anh nhìn?! – Nó.
- Anh cũng đâu có muốn đâu!!! Tại em thấp hơn anh nên mỗi lần cúi xuốngnói chuyện với em là nó cứ đập vào mắt anh ý… Với cả mắt của anh nó cứ“vô tình cố ý” muốn nhìn vào đó thôi mà!!! - Hắn cười nham hiểm.
- Đồ biến thái… - Nó nói rồi cùng hắn tiến ra phía xe phóng thẳng về biệtthự. – Bước 1: Thành công… - Trước khi về, nó còn ngoảnh lại nhìn tậpđoàn này 1 lần nữa…
Vậy là những ngày tiếp theo nó đến tập đoànPhạm Thị làm việc với tư cách là thư kí của chủ tịch… Vì hắn lúc nàocũng kè kè bên nó 24/24 với danh vệ sĩ kèm thêm sự việc mấy thằng thanhniên hôm trước khi thấy nó đứng trước tập đoàn chờ hắn liền dở trò trêuchọc đã bị hắn cho nhừ tử nên ông ta không dám làm gì nó…
Sau 1 tuần…
- Đủ chứng cứ rồi chứ???? – Trà vừa ăn thịt bò khô vừa nói.
- Đủ dùng… - Nó đáp.
- Là sao??? Ý em là gì??? – Nam hỏi.
- Nốt ngày mai nữa mới là “đủ” – Nó nham hiểm.
- Ngày mai có gì hả????? – Hắn hỏi nó.
- Hôm nay ông ta đã cho người dò xét về những mẫu thiết kế mà công ty của chúng ta sắp tung ra thị trường. Ngày mai, bản thiết kế đó… sẽ về tớitay ông ta… - Nó hơi cong môi tạo thành đường nét hoàn hảo trên khuônmặt.
- Mày định làm gì tiếp?! – Ngân hỏi nó.
- Triển kế hoạch thôi!!! – Nó thản nhiên.
- Vậy để anh chuẩn bị lực lượng luôn… - Kiệt nói rồi gọi điện cho ai đó.
- Alo?! – Nó nhấc điện thoại lên nghe máy.
- [……]
- Cứ để cho cô ta lấy… Việc còn lại để em lo… - Nó đáp. Ánh mắt có nét thách thức.
- [……]
- Sao thế?! – Trà.
- Bọn chúng bắn đầu hành động rồi đó!!! Chuyển sang bước 2 thôi!!! – Nó.
- Ok… vậy sáng mai… bắt đầu hả?! – Nam.
- Không… Đêm nay… - Nó nói rồi cùng cả bọn về phòng chuẩn bị đồ đạc cho đêm nay…
23h30’ tại biệt thự bên Mĩ…
- Đi được rồi chứ??? – Nam hỏi.
- Nè… mỗi người đeo 1 cái đi… - Kiệt đưa cho mỗi người 1 cái tay nghe nhỏ nhỏ.
- Ok… mọi người bắt đầu đi thì tôi và Kiệt sẽ phá hệ thống an ninh và vô hiệu hóa camera của tòa nhà… - Trà nói.
- Em còn nhớ dãy số đó chứ?! – Hắn hỏi.
- Tất nhiên còn nhớ… - Nó.
- Lên đường thôi!!! – Ngân.
Vậy là 4 người: nó, hắn, Ngân và Nam lên chiếc xe Hyundai màu đenthế hệ mới phóng thẳng tới tập đoàn Phạm Thị. Còn Trà và Kiệt thì ở nhàxử lý hệ thống an ninh của tập đoàn đó.
10’ sau, 4 người kia đã đến nơi và đỗ xe cách đó không xa…
- Như nào rồi??? Vào được chưa?! – Nó nói qua tai nghe.
- Khó quá!!! Mà sao tụi mày đi nhanh thế?! Mới có 10’ thôi mà… - Trà đáp.
- Rồi rồi… Cứ bình tĩnh mà phá… không cần vội… - Nó nhìn đồng hồ nói.
15’ sau…
- Chậm 10’ rồi!!! – Nam nhắc nhở.
- Thôi được… Giờ phải liều thôi… đúng 1h30’ là ông ta sẽ tới đây để nhậnbản thiết kế!!! Vì vậy phải hành động ngay thôi. – Nó nói bằng giọngnghiêm túc.
- Được rồi!!! Để bọn anh đi đằng trước dẹp loạn. – Hắnnói rồi mở cửa xe cùng Nam tiến vào bên trong xử lý mấy tên bảo vệ. Nóvà Ngân cũng theo sau.
Xong xuôi 4 người tiến về phía thang máyrồi lên thẳng tầng 26 và đi thẳng về căn phòng cuối dãy_phòng chủ tịch.Nó nhanh tay bấm dãy số mà hôm đầu bước chân vào cái tập đoàn này nó ghi nhớ được! Cánh cửa phòng chủ tịch mở ra…
- Giờ sao?! – Ngân hỏi.
- Mày và Nam sẽ ra phía ngoài canh chừng còn tao và Phong sẽ xử lí việctrong này!!! – Nó. – Chỉ có khoảng 45’ thôi nên phải nhanh lên…
- Ok – Nam nói rồi cùng Ngân ra cửa canh chừng.
Còn bên trong, nó và hắn bật máy tính, thu hồi bản thiết kế gốc vàtạo lập 1 bản thiết kế giả như ban đầu. Chỉ có vài việc như vậy nhưngcũng vô cùng mất thời gian và cần đến những bộ óc thiên tài như này.
- Hệ thống an ninh đã bị vô hiệu hóa và tôi đã xóa phần camera ghi hìnhban nãy, mọi người yên tâm – Kiệt thông báo qua tai nghe.
- Ok tiếp tục tiến hành như thường!!! – Nó.
30’ sau….
- MỌI NGƯỜI… RA NGOÀI NGAY… ÔNG TA ĐANG ĐẾN… - Trà nói.
- My… ra ngoài đi!!! – Hắn tắt máy tính nói với nó vì mỗi người đang dùng 2 máy khác nhau.
- Chờ xíu… sắp load xong rồi!!! Anh ra cùng 2 người kia trước đi… em ra sau… - Nó vẫn kiên nhẫn đợi.
- Thôi anh chờ em… - Hắn vẫn đứng đó.
- Ra đi… nếu ông ta lên trước khi em kịp ra ngoài thì em biết cách làmnhư thế nào… anh ở đây cùng chỉ làm em khó xử lí thôi… - Nó thuyết phục.
- Vậy anh ra ngoài trước nhé!!! Nhưng mà anh vẫn không yên tâm để em trong này 1 mình… - Hắn lo sợ nhìn nó.
- Em ổn… Anh ra trước đi rồi em ra… - Nó mỉm cười.
- Ừm… - Nói rồi hắn bước ra ngoài và cùng 2 người kia trốn ở gần đó.
CẠNH… CẠNH… - Tiếng bước chân ngày 1 gần…
- MY… Trốn mau… ông ta sắp đến cửa rồi. – Trà.
- Ok ok – Đúng lúc đó thì máy tính load xong, nó vội vã rút chiếc USB ra khỏi máy tính.
Nhưng có lẽ người tính không bằng trời tính, cùng lúc đó, ông ta mở cửa bước vào. Nó vội vã ngồi thụp ngay xuống dưới gầm bàn. May mắn thay ông ta không mở đèn điện mà chỉ dùng đèn pin cùng ánh sáng từ máy tínhnên không phát hiện ra nó.
- Mày đang đâu đấy?! – Trà nhỏ nhẹ qua tai nghe.
- ………. – Im lặng… Nó không dám lên tiếng vì nó đang ở quá gần ông ta, chỉ cần 1 tiếng động nhẹ cũng có thể bị phát hiện.
Ông ta mở máy tính, mỉm cười ranh mãnh:
- Hahaa… rồi Black Blue, Nguyễn Hoàng cũng sẽ phải sụp đổ trước thế lựccủa ta… Ta đã có bản thiết kế gốc rồi… - Cùng lúc đó, nó lôi điện thoạira ghi âm…
- Cảm ơn… vì đã cho tôi biết trước… - Nó thầm nghĩ, môi hơi cong lên…
Sau 15’ thu thập tài liệu, lão ta ra khỏi phòng và đi về. 3 người kia cùng vào phòng đón nó rồi cả bọn phóng xe về nhà.
Ngày hôm sau…. Nó vẫn đến Phạm Thị làm việc như bình thường…
- Thư kí Minzy… - Ông Hùng gọi. Nó phải lấy tên này để không bị lộ.
- Sao ạ? – Nó đáp.
- Cô mang bản thiết kế này cho phòng kế hoạch bảo họ ngay ngày mai hãytung mẫu này ra thị trường… - Ông ta không thèm ngẩng mặt lên vứt cho nó 1 xấp giấy tờ.
Nó giả bộ lật lật xem qua vài bản vẽ…
- Thưa chủ tịch… - Nó.
- Sao? – Ông Hùng.
- Mẫu này…
- Có vấn đề gì?
- Sáng nay tập đoàn Black Blue đã tung những mẫu thiết kế này ra thị trường rồi…
- Sao cơ? Cô nói cái gì?
- Sáng nay tập đoàn của tôi đã tung những mẫu thiết kế này ra thị trườngrồi!!! Ông không nghe rõ sao??? – Giật bảng tên trên ngực ra, nó trở vềvới con người lạnh lùng vốn có.
- “Tập đoàn của tôi”??? – Ông Hùngnhắc lại, chợt nhận ra mình đã bị lừa… - Mày… Lũ khốn chúng mày đượclắm!!! Bảo vệ… - Ông ta hô to.
- Xin lỗi… nhưng ông đã chậm 1 bước rồi!!! Chủ tịch… - Nó vừa dứt lời thì 1 đám người mặc áo đen vào lôi ông ta đi…
- Lũ khốn!!! Nhất định con gái tao sẽ cứu tao!!!
- Con gái ông ư??? Hahahaa… - Nó nhắc lại rồi tạo ra 1 tràng cười thật to…
[end chap 50]