- Không dài dòng nữa… vào thẳng vấn đề đi… - Thiên nóng tính.
-“Câu đố tiếp đây: Bến cảng Hickory Dickory, tất cả bọn mày chạy đua vớithời gian. Bọn mày sẽ tìm thấy chìa khóa ở XYZ để cứu 2 nhỏ…” – Long. –“Good luck… hahaha…”
- Hừ… Tiếp tục thôi… - Nam.
- Có lẽ bọn mình cần đến XYZ… - Ngân suy ngẫm.
- Không chắc… - Giang.
- Là sao??? – Kiệt.
- “Bến cảng Hickory Dickory, tất cả bọn mày chạy đua với thời gian. Bọnmày sẽ tìm thấy chìa khóa ở XYZ để cứu 2 nhỏ…” – Hắn nhắc lại. – Taonghĩ hắn nói về tàu biển XYZ.
- Tàu biển??? Em không biết ở XYZ lại có bến cảng đấy… - Trà thắc mắc.
- Cứ đến thử thì biết… - Thiên nói rồi cả bọn bắt taxi gần đó đến thẳng bến cảng ở XYZ.
Tại bến cảng…
- Kia rồi… Tàu Hickory Dickory… - Kiệt.
- Wow… đẹp quá… - Giang, Ngân và Trà đồng thanh.
- Thôi lên đi. – Nam nói và cùng với cả bọn bước lên tàu.
- Hừm để xem hắn có thể giữ 2 người họ ở đâu?! – Giang suy nghĩ.
- Tao nghĩ là dưới boong tàu… thử kiểm tra xem… - Trà.
Sau đó cả bọn chia nhau ra tìm rồi cuối cùng tập trung ở khu điều khiển tàu…
- Có ai thấy họ không??? – Hắn.
- Không… - Đồng thanh…
- A… Chìa khóa kìa… chẳng phải hắn đã nói mình sẽ tìm được chìa khóa đểcứu họ sao… - Ngân nhớ lại rồi nhanh chóng chạy đến vặn chiếc chìa khóa.
- Khoan đã… - Hắn nói nhưng đã quá muộn…
Con tàu bắt đầu rung chuyển… Nước… là nước đang tràn vào tàu… Tiếng còi báo hiệu vang lên làm những người trên tàu chạy toán loạn… Chiếc ipad 1 lần nữa lại sáng lên…
- “Làm tốt lắm!!! Bọn mày đã làm cho tàu sắp chìm…” – Long.
- Cửa… cửa kẹt rồi… - Nam thông báo.
- “Bọn mày còn 10s để có thể thoát khỏi đây… 10…9…8…” – Long nói. Trongkhi đó Trà đang cố gắng mã hóa cửa tự động để mở cánh cửa. Với thiết kếhiện đại, cửa này đóng mở là nhờ máy tính.
- Còn 5s thôi… - Thiên.
- Được rồi… Mọi người ra ngoài mau… - Trà nói rồi cả bọn chạy thật nhanh ra ngoài trước khi tàu chìm…
Và chiếc ipad lại có 1 cuộc gọi video đến tiếp…
- “Bây giờ thì nhanh đến trung tâm thương mại đường XXX trước khi quá muộn nào… Bọn mày có 10’… hahahaha…” – Long.
- Gì??? 10’??? Bình thường đi từ đây ra đấy cũng phải mất 30’ chứ ít gì… - Kiệt.
- Nhanh lên… bến cảng này gần với ga xe lửa ban nãy mình để moto ở đó... – Hắn đưa ra ý kiến xong cả bọn chạy thật nhanh đến ga xe lửa rồi phóngthẳng đến trung tâm thương mại đường XXX nhanh nhất có thể…
9’30s sau… đây là 1 trung tâm thương mại mới bị bỏ hoang nhưng vẫn rất đẹp… Gồm có 6 tầng…
- Chắc chắn 2 người họ ở bên trong… - Ngân.
- Nhanh vào tìm đi… - Cả bọn chạy thẳng vào và chia nhau ra tìm mọi ngõngách… Cái trung tâm này có nhỏ nhắn gì đâu cơ chứ!!! Cũng phải to hơncái biệt thự Dark 1 tí… Tìm được 3 tầng chắc cũng đột quỵ rồi!!!
Lên đến tầng thứ 3 cả bọn tụ tập lại 1 chỗ vì gần như mất sức…
- Này… hộc hộc… có ai cảm thấy nhiệt độ như đang giảm xuống không??? – Giang.
- Em lạnh à??? – Thiên quan tâm.
- Tao cũng thấy nhiệt độ đang giảm dần… - Trà.
- “Rất đúng… Tao đã cho người hạ thấp nhiệt độ ở đây xuống… và… tất cảlối ra đã bị khóa chặt…” – Tên này có vẻ giống thợ chuyên về khóa cửahơn là người trong giới giang hồ.
- Tên khốn… - Nam.
- “Câu đốtiếp theo đây: trung tâm này sắp đóng băng… Nếu muốn cứu 2 nhỏ thì nênnhanh lên… ” – Long. Và ngay sau đó trên màn hình ipad hiện lên 1 thangđo nhiệt độ và nhiệt độ ở đây đang giảm dần…
- Có lẽ mình cần đến phòng quản lý của khu trung tâm này… - Kiệt.
- Ý hay đấy… - Cả bọn chạy thật nhanh đến khu vực quản lý của trung tâm.
- Ú… Có bỏng ngô này… đúng lúc đang đói… - Giang chạy đến định lấy bỏng ăn thì…
- Khoan đã… Có thể đây là bẫy… - Hắn lên tiếng ngăn cản. Dùng tay gạt vài miếng bỏng bên trên ra thì thấy…
- Bom nhiệt??? – Thiên. Đúng vậy, đây là bom nhiệt, chỉ cần chạm vào cũng có thể làm căn phòng này đóng băng ngay lập tức…
- “Quả bom có 3 sợi dây: vàng, đỏ và xanh. Cắt 1 trong 3 sợi dây đó nếumay mắn… bọn mày sẽ sống sót… hahahaha… còn 20s… 19… 18… 17…” – Long.
Ngay lập tức Trà lôi chiếc laptop của mình ra và lên mạng search cách phá bom…
- A thấy rồi… - Trà.
- “8…7…6…5…” – Chiếc ipad vẫn phát ra tiếng nói.
- Cắt dây nào??? – Hắn.
- Dây… đỏ… nhanh… - Kiệt.
Giang nhanh chóng lôi con dao lam từ trong đế giày ra rồi cắt dây đỏ…
“TÍT TÍT TÍT… 2s….”
PHỤT…
- Phù…
- May quá…
Cả bọn ngồi bệt xuống đất… người ướt sũng đầy mồ hôi…
- Ê… hình như mình quên gì đó… - Thiên.
- Á… Còn chưa cứu 2 người kia mà… - Ngân. Đi cứu người mà làm như đi chơi!
Trà nhanh tay kết nối chiếc ipad với máy tính rồi tìm ra nơi ẩn nấp của tên Long…
- Tầng 6… tầng cao nhất… - Nói rồi cả bọn chạy bán sống bán chết lên đếntầng 6… Nhưng Giang và Thiên vẫn không quên gọi người của bang mình đếnhỗ trợ…
- My… Nhi… - Hắn định chạy đến cởi trói cho 2 người thì…
- Đâu có dễ đến vậy??? – Tên Long cất tiếng và người của Long chạy đếngiữ cả bọn lại. Đối với cả bọn, mấy tên này chỉ cần phẩy tay 1 cái làxong nhưng vì đã gần cạn kiệt sức lực nên không thể làm gì được.
- Đi đường có mệt lắm không??? Chạy vòng vòng gần như cả cái thủ đô này cũng hết sức rồi chứ nhỉ?! – Long.
- Chưa chết… - Thiên lạnh giọng.
- Tao sẽ thả 2 nhỏ… nếu thằng Phong chịu để yên cho người của tao đánh! –Long.
- Không… không được… - Nó cố gắng tháo chiếc khăn bịt miệng ra và hét.
- Không đến lượt mày lên tiếng… - Tên Long lườm.
- Câm mồm!!! Mày mới là người không có quyền lên tiếng ở đây!!! – Nó đưaánh mắt sắc lẹm về phía tên Long. Bình thường thì không sao nhưng 1 khinó đã phải xưng “mày - tao” (trừ bạn thân ra) thì tên đó chỉ có nướcchết không được sống không xong.
- Được… - Hắn quả quyết mặc những lời nó nói.
- Không… anh mà làm trái lời em thì đừng hòng nhìn mặt em nữa… - Nó.
- My… Anh xin lỗi… - Hắn nói rồi khụy xuống mặc cho người của tên Longđánh mình… kiệt sức… người đầy xây xát… máu rỉ ra… hắn chỉ còn có thểnằm im không kháng cự được…
Còn nó… mặt lạnh tanh… nhiệt độ cơ thểgiảm trầm trọng, có khi còn kinh khủng hơn trò chơi giảm nhiệt của tênLong ban nãy… ánh mắt sắc lẹm hằn lên vài đường đỏ đỏ…
- K…Kinh khủng quá… - Nam sợ sệt.
- Á… ác… quỷ hiện hình… - Giang.
- Quả này tên Long đi đời rồi… - Trà.
Đúng vậy… nó dùng con dao găm ở đế giày mà mãi mới lấy được tự cởi trói chomình… Nó chạy đến, đạp cho mỗi tên 1 cái bay xa 5m… đỡ hắn dậy… 1 giọtnước mắt lăn trên khuôn mặt thanh tú kia… đúng lúc đó người của Tứ ĐạiÁc Ma và Devil xông vào… 1 trận quyết chiến đẫm máu xảy ra…
- Anh không sao chứ?! – Nó nhỏ nhẹ.
- Ừm… không sao… - Hắn nói… cố gắng gượng dậy để nó không lo lắng.
- Đồ đáng ghét… tại sao lại đồng ý cơ chứ!!! – Nó.
- Vì… anh yêu em… Ngốc… - Hắn cười nhẹ… đặt 1 nụ hôn nồng nàn lên môi nó.
- Nè 2 người… hơi vô duyên xíu nhưng giờ không phải lúc để tình cảm đâu… - Kiệt.
- Hơ hơ… - Nó đỡ hắn ra chỗ Nhi rồi chạy lại giúp mấy người kia 1 tay. Trong lúc đó thì hắn cởi trói cho Nhi.
Thế là màn “anh hùng cứu mĩ nhân” bỗng chống trở thành “mĩ nhân cứu anh hùng” lúc nào không hay.
- Định chạy đi đâu thế??? – Nó chặn trước cửa lạnh lùng hỏi Long.
- Mày vẫn còn sức cơ à??? – Tên Long ngạc nhiên.
- Mày coi thường tao quá rồi đấy!!! – Nó nói.
- 1 con nhãi ranh như mày thì làm được gì chứ?! – Long đắc thắng.
- Nhãi ranh?! Vẫn hơn mày… Hơn nhau độ chục tuổi nhưng chắc gì mày đãđánh nổi tao. – Nó nhếch miệng tạo thành 1 đường tuyệt hảo.
- Mày khích tao đấy à?! – Tên Long nói rồi lao vào nó như 1 con thú dữ.
Nhưng tiếc thay… nếu Long là con thú dữ thì nó là chuyên gia huấn luyện thú…
2 người lao vào nhau… tên đó cứ ra đòn còn nó chỉ tránh… chơi “mèo vơnchuột” hoài cũng chán… nó liền tung đòn làm hắn đập người mạnh vàotường, máu từ miệng hộc ra… nó lại gần…
- Sao hả??? – Nó đi đến dùngchân nâng cằm tên Long lên. Bất chợt tên đó nắm lấy chân nó quật mạnh 1cái… vì ở thế bị động nên nó bị xây xát không nhẹ. Tức mình… nó bật dậyđạp thẳng vào bụng 1 cú tê người… máu lại hộc ra tanh nồng…
- NếuPhong đã để dấu ấn trên mặt mày thì tao cũng không thương tiếc gì nữa… - Nói xong nó liền lấy 1 con dao rạch trên má còn lại của Long 1 chữ “M” – Xuống dưới âm phủ rồi nhớ lấy mặt tao để kiếp sau có gặp lại thì trảthù!!! - Rồi nó kết liễu cuộc đời Long bằng 1 phát súng dứt khoát.
Cùng lúc đó thì người của cả bọn cũng giải quyết xong những tên bặm trợ kia.
Và… Đoàng… Đoàng… Máu rỉ ra… 1 người chết tại chỗ, 1 người khụy xuống ômvết thương ở chân… nó bị bắn lén_1 tên bắn tỉa nhưng tên đó đã bị nó xửlý ngay sau đó…
- Đưa Phong và My đi cấp cứu, số người còn lại đưavào viện dưỡng thương… - Giang là người bình tĩnh nhất lúc này… Cô như 1 người chỉ huy thực thụ… Thiên cõng nó, Nam cõng hắn còn Kiệt thì cõngNhi chạy thẳng vào bệnh viện… Ngân và Trà gọi cho Bảo đến dọn dẹp chỗnày rồi cũng chạy theo những người kia…
Cánh cửa phòng cấp cứuđóng lại… mọi thứ như dừng lại… những con người đẹp như trong tranhngười dính đầy máu ngồi thở hổn hển trước cửa phòng cấp cứu khiến ai điqua cũng phải ngước nhìn… trông họ… THẬT THẢM HẠI…
[end chap 43]