Sau khi quậy tưng bừng thì bọnnó cũng đành ra về trong nuối tiếc vì vẫn muốn quậy nữa. (@.@ Quậy như vầy màcòn muốn quậy nữa chắc quán bar này sập mất. Pó taymí chị.) Thấy bọn nó đứng lên ra về thì 4 anh chàng kia cũng về luôn. (Không vềchẳng nhẽ ngồi đấy đến sáng -_- ) Vềnhà, 4 đứa tụi nó lăn ra ngủ trong khi có 4 anh chàng đang trằn trọc nằm suynghĩ về bọn nó. Mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ, người thì nghĩ nó là ai mà vừaxuất hiện đã gây ẩu đả rồi? người lại nghĩ bọn nó ở đâu đến mà xinh zữ zậy?….vân…vân… Mấy anh nằm trằn trọc suy nghĩ rồi ngủ lúc nào cũng khônghay.
Sánghôm sau – ngày chủ nhật, bây giờ đã là 8h sáng mà bọn nó vẫn chưa chịu dậy nữalàm ông quản gia khổ sở lết cái thân già lên phòng gọi từng đứa một mà đáp lạiông vẫn chỉ là sự im lặng, ông đành ngậm ngùi đi làm nhiệm vụ của mình. 9h30’nó mới tỉnh giấc rồi đi làm VSCN, nó nghĩ 3 đứa kia chắc cũng dậy rồi nên khỏigọi. Quả không sai, khi nó tỉnh giấc thì 3 người còn lại cũng tỉnh luôn. Bọn nóbước vào phòng ăn để dùng bữa sáng kiêm luôn cả bữa trưa. Đang ăn uống vui vẻ vớinhau bỗng chuông điện thoại của Giang vang lên:
“Sớm mai lung linh đôi chân nhẹ bước
Xinh tươi đôi má em hồng
Nghiêng nghiêng đôi vai em ngân nga khúc hát
Chợt một nụ cười say đắm
Làm lòng bồi hồi ngất ngây
Chợt nhận ra anh đến bên thật gần
La là la lá la”
( Hey boy – Khởi My)
- Ai gọi vậy? – Trà tò mò.
- Là pama. – Giang đáp.
- Vậy nghe coi pama nói zề. – Ngân.
- À lố! Vua và Hoàng Hậu có gì chỉ bảo ạ? – Giang đùa.
- Con bé này! Pama chỉ muốn nhắc các con 1 việc thôi. – Pama mắng yêu Giang rồiđáp.
- Việc zề ạ? Pama đừng nói là bọn con phải đi học nhá! – Ngân nhanh nhảu.
- Con nói chuẩn ghê! Pama nhắc các con là mai các con sẽ bắt đầu đi học tại trườngRain – trường nổi tiếng nhất tại đây và cũng chỉ dành cho con nhà quý tộc, vì vậycác con đi học đừng có quậy quá. (trường này tác giả chém đấy hì hì) – PamaGiang căn dặn.
- Dạ…. – Bọn nó đáp lại bằng chất giọng ỉu xìu.
- Ô sờ kê! Thôi bái bai các con yêu. – Pama Giang nhí nhảnh.
- Dạ! Pai pai pama. – Bọn nó vẫn chưa hết ỉu xìu, còn cảm thấy bị mất tự do nữachứ. (Mấy chị ơi bây giờ vẫn chưa mất tự do đâu! Về sau mấy chị mới thật sự bịmất tự do đấy hehe)
Bọn nó ăn uống xong xuôi thì kéonhau lên phòng nó để bàn kế hoạch tác chiến cho ngày mai.
- Ê My, Giang. Bọn mày có kế hoạch gì chưa? – Ngân và Trà tò mò hỏi. (Lý doNgân và Trà hỏi chị My và chị Giang là vì hồi còn đi học ở bên Anh, tất cả cáctrò quậy phá đều là kế hoạch của 2 chị. Và kết quả là trường đã rất nhiều lầnphải xây lại phòng thí nghiệm, rất nhiều thầy cô giáo đặc biệt là giám thị phảixin về hưu sớm,...vân… vân…)
- Hừm, để xem nào. – Giang chống tay xuống cằm vuốt vuốt tỏ vẻ suy tư.
5 phút, 10 phút, 15 phút trôi quanhanh chóng và rồi… “Tinh”
- A! Ra rồi! – My cười bí hiểm.
- Sao? Sao? Như nào? Nói nghe coi! – Trà như bắt được vàng.
- Lại đây! Như này… như này… và như này… ok? – Sau 15’ phổ biến kế hoạch cho 3con bạn My đưa ra câu hỏi.
- Ô tê luôn! Kế hoạch của mày quá hoàn hảo My ạ! – Ngân giơ tay kiểu number onevà khen My.
- Vậy giờ bọn mình đi ngủ đi! Mai bắt đầu tác chiến! – Trà nói.
- ukm. Ngủ ngon nha! – Bọn nó chúc nhau ngủ ngon xong thì mỗi đứa về một phòngtrong lòng mừng thầm vì mai sẽ được quậy một bữa thật hoành tráng.