Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 99



Khi còn nhỏ luôn muốn sẽ mau trưởng thành, còn khi trưởng thành rồi lại muốn trở thành trẻ con. Làm trẻ con thật tốt, có thể tuỳ hứng, cũng không cần gánh quá nhiều trách nhiệm. Lúc này, Thẩm Giáng Niên rất muốn tuỳ hứng, trực tiếp rời đi để tìm Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà cô lại là người trưởng thành, cô không thể làm thế.

Lời muốn hỏi vẫn không hỏi ra được, ngược lại còn khơi gợi sự thương nhớ trong lòng Thẩm Giáng Niên, cô lên mạng tìm kiếm một hồi, ra được một nhà hàng Nhật được đánh giá khá tốt. Thẩm Giáng Niên cũng nhận được tin nhắn của Viên Tu Minh: Con người Đoạn Ngọc rất mưu mô, em cẩn thận kẻo tổn hại bản thân, bao nhiều tiền anh sẽ trả lại cô ra, em đừng nhúng tay vào.

Thẩm Giáng Niên: Tạm thời vẫn chưa có việc gì, em với cô ấy đi ăn một bữa, sẵn tiện tâm sự luôn, anh nghỉ ngơi đi.

Thẩm Giáng Niên cất điện thoại, rồi đề nghị đến một nhà hàng Nhật, Đoạn Ngọc cũng không có ý kiến: "Vậy đi thôi." Lúc đến nơi, Thẩm Giáng Niên bởi vì nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà mà thất thần, Đoạn Ngọc để ý thấy được biểu hiện của cô nhưng cũng không nói gì khác, "Giáng Niên, nếu em có việc thì cứ đi trước đi." Thẩm Giáng Niên ý thức được bản thân hơi thất lễ, "Xin lỗi chị Ngọc, em không có việc gì, chỉ là hôm nay hơi vất vả." Cô cũng không có chuyện gì đặc biệt, chẳng qua là nhớ Thẩm Thanh Hoà mà thôi, muốn lập tức được thấy người này, mấy cái chuyện nói dối người ngoài, cô dễ dàng biểu diễn dễ như trở bàn tay.

"Sợ à?" Đoạn Ngọc tốt tình cười hỏi, "Không phải đã giải quyết xong hết rồi sao, đừng nghĩ nhiều."

"Chị Ngọc, hôm nay chị đã tốn bao nhiêu tiền, có thể cho em biết con số được không?"

"Tiền cũng chỉ là vật ngoài thân, tiêu rồi sẽ kiếm lại được." Đoạn Ngọc rót một ly rượu gạo, "Nếu đã xem nhau là bạn bè, thì đừng nhắc đến tiền nữa." Thẩm Giáng Niên biết, chuyện này không thể dùng tiền giải quyết được. Đoạn Ngọc không nói thì Thẩm Giáng Niên có hỏi cũng hỏi không ra, "Chị Ngọc, người ta nói có qua có lại, chị giúp em mấy lần liên tiếp, còn không chịu cho em hồi đáp lại, về sau làm sao có mặt mũi đi tìm chị giúp chứ." Thẩm Giáng Niên thay đổi cách khác.

Đoạn Ngọc chống tay lên cằm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của Thẩm Giáng Niên, xưng hô và giọng điệu nghe thì thân mật, nhưng đối với cô vẫn có cảm giác xa cách, cô biết Thẩm Giáng Niên không muốn thân thiết với cô. Nhưng mà không cần vội, đối với người xa lạ, có tâm lý đề phòng là chuyện rất bình thường, Đoạn Ngọc cười nói: "Nói thật, kết bạn nên kết như những người như em, biết đâu về sau chị có việc cũng nhờ em giúp đỡ, nếu em nói như thế, sau này sao chị có thể tìm em giúp được?"

"Chuyện của chị Ngọc, nếu em có thể giúp, nhất định sẽ cố gắng hết sức." Thẩm Giáng Niên ngồi thẳng người, tự giễu cười: "Nhưng em không phải người địa phương, năng lực có hạn, chắc là không giúp được gì nhiều lắm." Đoạn Ngọc cười nói: "Em nghiêm túc quá rồi đó, chị chỉ đùa em thôi, cũng chưa đến mức nhờ em giúp đâu, có những lúc không thích một mình, có khi lại mời em đến tổ chức party."

Thẩm Giáng Niên mỉm cười, rót cho Đoạn Ngọc một ly rượu, Đoạn Ngọc cũng rót một ly cho cô, "Duyên phận của chúng ta cũng không ngắn, em có nghĩ vậy không?" Đoạn Ngọc nhấp một ngụm rượu, Thẩm Giáng Niên cũng uống một ngụm theo, cô không thích uống rượu, nhưng mà dạo gần đây không thoát khỏi mấy chầu rượu.

Sau khi uống rượu, Thẩm Giáng Niên có chút mất tập trung, bị Đoạn Ngọc làm phân tâm, cô cũng không nghĩ nhiều về Thẩm Thanh Hoà như vậy. Uống nhiều quá thì tự nhiên mắc vệ sinh, lúc đi vệ sinh đứng rửa tay, nhìn bản thân trong gương, suy nghĩ lại dâng lên, với khí thế gấp đôi, khiến Thẩm Giáng Niên không dằn lòng lại được, bây giờ cô rất muốn gặp Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Giáng Niên đã gửi một tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà, cho cô ấy biết vị trí của cô và nói với: Em nhớ người.

Trước khi trời tối, người cung cấp thông tin cho Thẩm Thanh Hoà, dừng lại ở tin nhắn: Thẩm Giáng Niên và Đoạn Ngọc ăn cơm với nhau, còn uống rượu sake.

Thẩm Thanh Hoà nhìn đồng hồ, đứng dậy định ra ngoài đón người thì có tiếng gõ cửa văn phòng, là Thích Tử Quân đi vào.

"Ừ, Tủ Quân, có chuyện gì à?" Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng hỏi.

"Không có, em chỉ muốn gặp chị thôi." Thích Tử Quân cẩn trọng nhìn Thẩm Thanh Hoà, "Giấc ngủ của chị... tốt hơn rồi chứ?"

"Ừm, tốt hơn nhiều rồi," Thẩm Thanh Hoà cười dịu dàng, "Không sao, em không cần lo lắng cho tôi, em đã quen với nhịp sống ở công ty rồi chứ? Tôi nghe Tưởng tổng nói, hai ngày này nhân viên mới phải tăng ca."

"Còn có thể ạ." Vì Thẩm Thanh Hoà, cô có thể chịu gian khổ.

Điện thoại di động của Thẩm Thanh Hoà lại vang lên, cô cúi đầu, đứng dậy nói: "Ừ, phải biết tự lo cho bản thân." Thẩm Thanh Hoà đi đến bên cạnh Thích Tử Quân, giơ tay vỗ nhẹ lên vai cô ấy, "Đừng suốt ngày ủ rũ như thế, vui lên nào."

Mũi Thích Tử Quân cay cay, "Em muốn làm việc cùng chị." Thẩm Thanh Hoà thu tay lại, cười nói: "Đây không phải là cùng nhau làm việc sao? Tuổi còn trẻ, phải cùng bạn bè cùng lứa giao tiếp với nhau, tôi còn có việc, đi trước nhé, em đêm nay còn phải tăng ca phải không?" Thẩm Thanh Hoà chuyển chủ đề.

"Vâng, có lẽ sẽ tăng ca." Thích Tử Quân Tử Quân đi theo Thẩm Thanh Hoà ra ngoài.

"Tối nay, phải ăn cơm đàng hoàng đó." Thẩm Thanh Hoà đi ra ngoài, vừa hay đụng phải Tưởng Duy Nhĩ từ trong văn phòng đi ra, "Tưởng tổng, các bạn nhỏ phải tăng ca, đừng cho ăn uống qua loa đó." Tưởng Duy Nhĩ ừ một tiếng, "Biết rồi.", sau đó nhìn thoáng qua Thích Tử Quân, hỏi Thẩm Thanh Hoà: "Tan sở à?" Thẩm Thanh Hoà gật đầu, Tưởng Duy Nhĩ nói: "Đêm nay, Thích Tử Quân không cần tăng ca, Nguyễn Nhuyễn tăng ca là được rồi." Thích Tử Quân giật mình, không lên tiếng.

Thẩm Thanh Hoà rời đi, Tưởng Duy Nhĩ liếc Thích Tử Quân một cái, "Em không có việc gì thì tan sở đi, sẵn tiện kêu Nguyễn Nhuyễn lên gặp tôi."

Nguyễn Nhuyễn nghe được tin tức, mặt nhăn thành một đoàn, nhưng không nói thêm cái gì, "Tử Quân, cậu về đi."

"Cậu không cần mình tăng ca cùng à?"

"Không cần đâu, hiếm khi được tan làm sớm, mau về nghỉ đi." Trước cuộc họp báo, bọn họ sẽ càng bận rộn hơn.

Thích Tử Quân cũng rời đi, Nguyễn Nhuyễn ở lại tầng 11 một lúc trước khi cô thu lại cảm xúc và đi theo trợ lý riêng của Tưởng Duy Nhĩ lên tầng cao nhất.

Thời điểm này, cũng bắt đầu kẹt xe, lông mày của Thẩm Thanh Hoà từ nãy giờ vẫn chưa giãn ra được. Nguyễn Duyệt loáng thoáng liếc nhìn đánh giá, có chút sốt ruột nhưng cũng không giúp được gì. Điện thoại của Thẩm Thanh Hoà lại vang lên, là tin nhắn của Thẩm Giáng Niên, viết: Trưởng quan, em đau chân [Hu hu].

Tin nhắn trước đó Thẩm Giáng Niên gửi chính là: Em đứng trên một con phố ở Thượng Hải, chờ người rước em về. Phía dưới là một tin nhắn định vị.

Đoán chắc là Đoạn Ngọc và Thẩm Giáng Niên đã tách ra, lúc Thẩm Thanh Hoà đến nơi, đúng là chỉ có một mình Thẩm Giáng Niên ở đó, cô đứng cách xa bến xe buýt, một mình đứng nơi đó, trông thật cô đơn, một cơn gió thổi qua, cơ thể giống như càng liễu đung đưa.

Nguyễn Duyệt định xuống xe, nhưng Thẩm Thanh Hoà đã cản lại: "Để tôi." Thẩm Thanh Hoà đi đến phía sau Thẩm Giáng Niên, sợ làm Thẩm Giáng Niên giật mình nên gọi một tiếng: "Thẩm Giáng Niên." Thẩm Giáng Niên đột nhiên quay người lại, nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà, ngay lập tức nở một nụ cười, "Trưởng quan~", Thẩm Giáng Niên dang hai tay ra định ôm, nhưng Thẩm Thanh Hoà một tay nắm tay cô, tay còn lại đỡ eo cô, "Lên xe trước đi."

"Em tưởng đâu người không cần em nữa." Thẩm Giáng Niên dựa vào người Thẩm Thanh Hoà, dụi dụi vào người cô ấy, nghiêng đầu thì thầm bên tai Thẩm Thanh Hoà, nói xong như mất bình tĩnh, còn liếm vành tai người ta, xong cắn một cái, tay Thẩm Thanh Hoà run lên: "Ngoan, đừng lộn xộn."

"Vậy người có cần em không?" Thẩm Giáng Niên có vẻ yếu ớt không xương, cô không quan tâm đến những người xung quanh đang nhìn mình, không phải cô thực sự không quan tâm, mà Thẩm Thanh Hoà là người duy nhất trong mắt cô lúc này. Người mà cô suy nghĩ cả ngày nay cuối cùng cũng đã xuất hiện.

"Không cần mẹ em."

"Hả."

"Tôi mà cần mẹ em, nhưng ba em chắc sẽ không đồng ý." Câu nói đùa lạnh lùng của Thẩm Thanh Hoà, khiến Thẩm Giáng Niên vô cùng thích thú, còn ở trong lòng ngược người ta cười điên cuồng, "Người mà nói cần mẹ em, không biết mẹ em nghe xong, sẽ phản ứng thế nào đây." Thẩm Thanh Hoà bất đắc dĩ nhắc cô, "Chú ý đường đi."

Trên đường trở về, Thẩm Giáng Niên rất yên tĩnh, nép vào trong lòng Thẩm Thanh Hoà, mơ mơ màng màng. Thẩm Thanh Hoà đoán được, hôm nay có lẽ tiểu sư tử đã vật vờ cả ngày, gặp chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nhờ Đoạn Ngọc giải quyết mới xong việc, nhưng mà chắc cũng đã hoảng sợ.

Bây giờ Đoạn Ngọc đã ra tay, Thẩm Thanh Hoà không cần nhờ Tưởng Duy Nhĩ nữa, không cần ân tình không cần đáp nghĩa, đáng lẽ chuyện này là chuyện tốt, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà lại khó chịu. Giống như là chuyện Đoạn Ngọc làm, là giúp chính cô vậy.

Vừa về đến nhà, Thẩm Giáng Niên chợp mắt một lát rồi xuống xe, gió đêm thổi qua khiến cô tỉnh táo hơn. Khi về đến nhà, Thẩm Thanh Hoà đi mở nước tắm cho Thẩm Giáng Niên trước, khi cô đi ra đã thấy Thẩm Giáng Niên đang bận rộn quay lưng về phía cô. Thẩm Thanh Hoà lặng lẽ đi qua, thấy Thẩm Giáng Niên đang giải cứu một chiếc bánh bị bóp méo hình dạng. Có thể mơ hồ nhìn thấy nó có màu xanh nhạt với các hoa văn gợn sóng, nhưng nó đã bị bóp quá mạnh khiến các hoa văn gợn sóng bị đặt sai vị trí.

Thẩm Giáng Niên rõ ràng là khó chịu, cô ấy nắm chặt tay thành nắm đấm và ấn mạnh xuống bàn. Có lẽ là vì không muốn bị Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy nên Thẩm Giáng Niên nhặt lên định ném đi, Thẩm Thanh Hoà ánh mắt sắc bén nhanh tay ngăn cô lại: "Có thể làm bữa tối." Thẩm Thanh Hoà nói.

Thẩm Giáng Niên sững người một lúc, sau đó khó chịu nói: "Vốn dĩ nó trông rất đẹp, còn có gợn sóng trên đó."

"Tôi biết."

"Nói xạo." Thẩm Giáng Niên bực bội, "Em còn cố ý làm phụ bếp." Đây là lần đầu tiên phụ bếp làm bánh kem gợn sóng.

"Tiểu lãng cuốn hả, tôi thấy rồi." Thẩm Thanh Hoà nhìn thấu suy nghĩ của cô, cô dùng đầu ngón tay quẹt một miếng, dùng đầu lưỡi liếm, có vị hơi ngọt, "Ngon lắm." Thẩm Giáng Niên tin thật, cũng muốn nếm thử, rất tự nhiên mà cầm ngón tay Thẩm Thanh Hoà lên đưa vào trong miệng, mút mọt cái... Cơ thể Thẩm Thanh Hoà mềm nhũn, răng nghiến chặt, Thẩm Giáng Niên mút mấy cái, chép miệng, "Có vị việt quất, người nếm thử đi~" Cô muốn lấy bánh, nhưng Thẩm Thanh Hoà đã dùng một tay câu lấy cổ cô, kéo cô qua rồi hôn.

Nụ hôn kết thúc, "Không chỉ có quả việt quất, mà còn có vị dâu tây." Thẩm Thanh Hoà nhấp môi, bình tĩnh đưa ra kết luận, mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng như hoa anh đào.

Tắm xong, Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài, trông tỉnh táo hơn trước. Thẩm Giáng Niên phân vân không biết có nên nói chuyện xảy ra hôm nay cho Thẩm Thanh Hoà biết không. Trực giác mách bảo cô, Thẩm Thanh Hoà không thích Đoạn Ngọc, nhưng cô không biết giữa hai người có ân oán gì, nên không biết nói gì cho tốt. Nếu không nói thì chính là giấu diếm Thẩm Thanh Hoà, lỡ đâu sau này Thẩm Thanh Hoà phát hiện thì sao đây, này là một cái nguy hiểm tiềm ẩn.

Nói hay không nói, là cả một vấn đề.

Thẩm Thanh Hoà tắm xong đi ra, sau một hồi do dự, Thẩm Giáng Niên quyết định, nếu Thẩm Thanh Hoà hỏi, thì cho dù thế nào cô cũng sẽ nói sự thật, nếu Thẩm Thanh Hoà không hỏi, thì cô không cố ý nói ra.

Thẩm Thanh Hoà không hỏi mà đi đến bàn, dùng đầu ngón tay gắp một miếng bánh. Thẩm Giáng Niên ngồi bên cạnh cô, thấp thỏm liếc Thẩm Thanh Hoà một cái, "Muốn ăn à?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.

"Ừa." Thẩm Giáng Niên trả lời, ánh mắt lại nhìn vào đầu ngón tay ngọt ngào kia.

"Em muốn ăn bánh kem hay là muốn ăn ngón tay của tôi?" Thẩm Thanh Hoà vừa mới tắm xong, hốc mắt ướt át, khiến Thẩm Giáng Niên có chút ướt át... Tuy nhiên, chỗ ẩm ướt có chút khó mà nói ra được. Thẩm Giáng Niên không nói, cụp mắt xuống, cúi người, đầu lưỡi giống như một con cá linh hoạt, liếm sạch bơ kem trên đầu ngón tay Thẩm Thanh Hoà. Cuối cùng, đầu lưỡi liếm dọc theo đầu ngón tay, Thẩm Thanh Hoà vẫn nhìn, tim đập nhanh hơn một chút, cho dù cố ý lảng tránh ánh mắt, cô vẫn có thể nhìn ra Thẩm Giáng Niên không hề muốn che giấu cảnh xuân chút nào.

"Tiểu lãng cuốn của tôi~" Thẩm Thanh Hoà đột nhiên lên tiếng, sau đó rút ngón tay lại, cúi người hôn lấy người kia. Tim Thẩm Giáng Niên có một cảm giác ấm áp quen thuộc chưa từng có, háo hức đáp lại Thẩm Thanh Hoà, "Em là của người~" Giữa nụ hôn, Thẩm Giáng Niên không quên nói, "Nếu người muốn, em sẽ mãi là của người~"

Thẩm Thanh Hoà đáp lại, còn nhiệt tình nồng nàn hơn cả Thẩm Giáng Niên, giống như muốn người này tan chảy trong cơ thể cô ấy, Thẩm Thanh Hoà đè cô xuống, hôn, tay xoa nắn nơi ngực đầy đặn, làm cho Thẩm Giáng Niên vừa đau vừa ngứa, nhịn không được mà rên rỉ.

Mặc dù Thẩm Giáng Niên nhiều lần tự nhủ phải kiềm chế bản thân, nhưng vào lúc này, cô muốn nuông chiều bản thân, muốn đến gần Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà cũng không kiềm chế như trước nữa, mà tấn công từng bước một, một cơn mưa ngang qua, mà cơn mưa này đến rất đúng lúc.

Sấm chớp và mây đã kéo đến, chỉ chờ cơn mưa đến.

Nhưng lúc này điện thoại vang lên, là của Thẩm Giáng Niên. Thẩm Thanh Hoà dường như không muốn buông ra, muốn tách ra sau nụ hôn sâu, nhưng Thẩm Giáng Niên không chịu, hôn tiếp, Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu: "Điện thoại của em."

"Không nghe~" Hôn không được, Thẩm Giáng Niên dùng đầu lưỡi liếm tới liếm lui, làm cho Thẩm Thanh Hoà càng thêm ngứa, nhịn không được cười thành tiếng, "Có đôi khi em thật giống thú cưng bé bỏng." Thú cưng bé bỏng luôn làm cho người ta thích, luôn thích liếm chủ.

Thẩm Giáng Niên trong lòng cũng ngứa ngáy, mùi mẩn nói: "Là thú cưng bé bỏng của người~ người phải cưng nựng em~" Cô đứng dậy hôn Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà hôn cô, ôm người vào lòng, dùng sức ôm cô đứng lên. Điện thoại được đặt trên chiếc bàn cao bên cạnh, khi tới bàn, Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu, "Cầm điện thoại đi ~" Thẩm Giáng Niên dùng hai chân kẹp chặt eo Thẩm Thanh Hoà, sợ bản thân sẽ ngã, người gọi: Nguyễn Nhuyễn.

"Em nghe đi, trễ thế này mà gọi, lỡ đâu có việc gì." Thẩm Thanh Hoà ôm Thẩm Giáng Niên đi vào phòng ngủ. Thẩm Giáng Niên một tay ôm cổ Thẩm Thanh Hoà, tay kia nghe điện thoại, "Nguyễn Nhuyễn, sao thế?"

"A~ Giáng Niên~" Nguyễn Nhuyễn dường như không ngờ Thẩm Giáng Niên sẽ nghe điện thoại.

Thẩm Thanh Hoà đặt cô lên giường muốn đứng dậy, nhưng Thẩm Giáng Niên đã móc hai chân kéo người kia lại, nằm đó hỏi: "Oh, muộn như vậy rồi, gọi điện thoại, có chuyện gì sao?"

"Không, không..." Nguyễn Nhuyễn do dự một hồi mới nói: "Đã lâu không gặp, chị có khỏe không?"

"Cũng khá tốt." Thẩm Giáng Niên nhìn người mình câu được, vẻ mặt bất đắc dĩ, cưng chiều, tâm tình vô cùng vui vẻ.

"Ồ ~" Nguyễn Nhuyễn nói một chữ, xấu hổ cười nói: "Đã muộn như vậy, thật xin lỗi quấy rầy chị."

"Em có chuyện gì à? Có việc gì thì trực tiếp nói với tôi." Thẩm Giáng Niên cảm thấy quan hệ giữa cô và Nguyễn Nhuyễn không đủ thân đến mức đêm khuya gọi điện thoại hỏi han nhau. Nguyễn Nhuyễn im lặng, Thẩm Giáng Niên ngừng gây rối, buông Thẩm Thanh Hoà ra, đưa tay ra, Thẩm Thanh Hoà kéo cô dậy, lại nép vào người Thẩm Thanh Hoà tiếp, rồi hỏi: "Nguyễn Nhuyễn, có người bắt nạt em à?" Nằm trong vòng tay người kia lại đi quan tâm người khác, Thẩm Thanh Hoà rũ mắt, nhìn hàng mi cong cong của cô khẽ rung.

"Không có ~" Nguyễn Nhuyễn nói không có, nhưng mà giọng nói có chút nghẹn ngào, Thẩm Giáng Niên cau mày, "Em đang ở đâu?"

"Em, em không biết..." Nguyễn Nhuyễn thanh âm rất thấp, "Em không sao, chị đi ngủ sớm một chút, em cúp máy đây."

"Nguyễn Nhuyễn!" Nguyễn Nhuyễn chưa cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên đã ngăn cô lại, "Gửi địa điểm cho tôi."

Nguyễn Nhuyễn từ chối gửi, nhưng Thẩm Giáng Niên lạc mềm buộc chặt, thế là Nguyễn Nhuyễn đã gửi định vị. Thẩm Giáng Niên muốn giải thích với Thẩm Thanh Hoà, chắc cô phải đi ra ngoài một chuyến, nhưng mà điện thoại của Thẩm Thanh Hoà cũng vang, Thẩm Thanh Hoà nghe máy, là Tưởng Duy Nhĩ, "Thanh Hoà, ngủ chưa?"

Thẩm Thanh Hoà liếc nhìn Thẩm Giáng Niên đã ra khỏi giường và nói: "Vẫn chưa."

"Tôi thấy hơi buồn chán, cậu ra ngoài uống với mình mấy ly đi." Giọng nói của Tưởng Duy Nhĩ yếu ớt.

Thẩm Giáng Niên đã đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, mấp máy môi khẽ nói, "Nguyễn Nhuyễn ở bên ngoài một mình, em đi ra ngoài tìm cô ấy, chắc là có chuyện gì đó xảy ra rồi." Thẩm Thanh Hoà trả lời với người bên kia điện thoại, "Lát nữa, tôi gọi lại cho cậu." Thẩm Thanh Hoà cúp điện thoại trước, "Để Nguyễn Duyệt đi với em." Lần này, Thẩm Giáng Niên không từ chối, vội vã đi đến cửa và nói với Nguyễn Nhuyễn, "Đừng đi lung tung, chú ý xung quanh." Thẩm Giáng Niên thay giày xong định chạy đi, nhưng cổ tay đã bị Thẩm Thanh Hoà nắm lại, cô quay đầu lại, Thẩm Thanh Hoà giơ tay vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: "Về sớm một chút."

Ngay lúc này đây, Thẩm Giáng Niên không muốn đi nữa.

Thẩm Thanh Hoà hiểu mọi mong muốn của cô và thực hiện nó.

Thẩm Thanh Hoà, người thế này thì làm sao em không đầu hàng trước người được đây?

Người là thần của em, mỗi ánh mắt mỗi động tác, đều là những hy vọng xa vời của em.

Thẩm Giáng Niên biết, bản thân cô đang rơi vào đáy, không có thuốc nào cứu chữa được, và cũng không có cách nào kiềm chế được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv