Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 37



Trong thế giới động vật, có cá lớn nuốt cá bé. Còn trong thế giới loài người, kẻ mạnh luôn chiếm thế chủ động. Xét về các chòm sao thì nói đến mạnh mẽ, thì chòm sao sư tử của Thẩm Giáng Niên xếp hạng nhất, nhưng mà tính khí rất nóng nảy và ngay thẳng, cho nên cái phần mạnh mẽ kia cứ lồ lộ ra trước mặt người khác, nhưng mà nói về độ thâm sâu thì sao Bọ Cạp lại đứng nhất, dù cho có mạnh mẽ đến đâu thì lúc thể hiện ra cũng thể hiện theo một cách khác.

Trong cuộc ân ái nồng nhiệt này, sự mạnh mẽ của Thẩm Giáng Niên không được thể hiện, hoặc nói đúng hơn là lúc cô đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, cô hầu như không thể hiện sự mạnh mẽ, bởi vì để ý đến Thẩm Thanh Hoà, nói thẳng ra là vì lấy lòng Thẩm Thanh Hoà, vì muốn đạt được mục đích của bản thân, cô đã đem con người thật của mình ra, muốn để lại ấn tượng tốt cho Thẩm Thanh Hoà. Nhưng cũng không hoàn toàn che giấu đi tính cách đặc biệt của chòm sao Sư Tử, cô chủ động mất khống chế, dần bộc lộ tính chiếm hữu.

Cô thích Thẩm Thanh Hoà, và cô muốn chiếm hữu người này. Khi dục vọng chi phối, khi suy nghĩ tràn ngập, cô thường nghĩ dù phải trả giá cũng phải làm, khi lý trí quay trở lại, khi Thẩm Thanh Hoà thờ ơ, cô cũng sẽ tự hỏi mình: Thẩm Giáng Niên, mày có biết mày đang làm gì không? Mày thích Thẩm Thanh Hoà, đây là đồng tính luyến ái, nó không phù hợp với luân lý xã hội, đi ngược lại nguyện vọng của gia đình muốn mày kết hôn sinh con, một khi mày đã lựa chọn con đường này, rất có thể trên người mày sẽ đầy thương tích.

Điều khiến Thẩm Giáng Niên khiếp sợ nhất chính bản thân lại đi tương tư một người. Thẩm Thanh Hoà có lẽ không thích cô bằng phân nữa cái thích cô giành cho cô ấy, có lẽ không có một chút nào. Ở một số khía cạnh nào đó, Thẩm Thanh Hoà rất thẳng thắn, ví dụ như: Việc rất thích làm tình với cô. Nói thẳng ra mặc dù nó rất đau nhưng cũng chân thật nhất. Cho nên Thẩm Giáng Niên vừa vui lại vừa buồn, vui vì Thẩm Thanh Hoà thích cơ thể cô, cái thích này là thật, còn buồn là vì cái thích của Thẩm Thanh Hoà đối với cô chỉ giới hạn ở thể xác.

Vui buồn lẫn lộn, trong lòng tê dại khiến khoái cảm càng đến mãnh liệt. Cô bị đè ở phía dưới, không nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà, cô chỉ có thể cảm nhận được ngón tay của đối phương, từ phía sau xâm nhập vào giữa hai chân cô. Càng nhìn không thấy, càng lại thêm phần kích thích, bởi vì cô không biết, biểu cảm của Thẩm Thanh Hoà như thế nào, sẽ dùng động tác gì và lúc nào sẽ xâm nhập vào cơ thể cô.

Cô cho rằng chỉ có ngón giữa mới có ma lực mạnh nhất, thế nhưng cô ghé vào trên giường, dùng hai tay ôm gối, vùi mặt vào khe hở giữa gối và giường không nhịn được rên rỉ, cô cảm thấy, Thẩm Thanh Hoà sở hữu tất cả ma lực, bao gồm cả ngón tay lẫn đầu lưỡi.

Khi chiếc lưỡi nóng ẩm liếm vào bờ mông cô, Thẩm Giáng Niên mới giật mình, cô ngẩng đầu nhìn lại, khuôn mặt đỏ bừng, "Thẩm Thanh Hoà.... A~" Thẩm Giáng Niên chưa kịp nói chuyện, thì đầu lưỡi đã trượt xuống phía dưới đi tới đi lui thăm dò, "Đừng, đừng liếm~" Thẩm Giáng Niên miễn cưỡng nói ra ba chữ, trong đó còn lặp lại hai chữ nữa.

Tư thế ngoái đầu nhìn lại, đối với Thẩm Giáng Niên mà nói có chút khó khăn, nhưng mà cô vẫn không dám ngoái đầu lại, chỉ biết ôm lấy gối, bởi vì cái đầu lưỡi xấu xa kia rất nhanh nhẹn, mỗi lần đều hướng đến kẽ mông của cô, tận trong xương cốt, Thẩm Giáng Niên vẫn là người truyền thống, cô vẫn khó mà chấp nhận được.

Đột nhiên hoảng hốt, làm chỉ số tình dục giảm xuống, cô có chút hoảng hốt nói, "Thẩm Thanh Hoà ~ đừng như vậy ~ em, em...." Muốn nói, không chấp nhận được, cô sợ Thẩm Thanh Hoà đột nhiên có hứng thú, trực tiếp từ phía sau.... Hình ảnh này, Thẩm Giáng Niên vừa nghĩ tới thì đầu ngón tay của Thẩm Thanh Hoà đột nhiên đẩy vào, cô ghé nằm ở đó, cắn môi rên rỉ.

Lần này, sự trống rỗng của cơ thể lập tức được lấp đầy, cảm giác sung mãn gần như tràn ngập, Thẩm Giáng Niên thở gấp nhẹ. Nhưng Thẩm Thanh Hoà hoàn toàn không cho cô thời gian để thở, đầu ngón tay liên tục ra vào, có lẽ ban đêm quá yên tĩnh, tiếng rên khẽ của Thẩm Giáng Niên đan xen lẫn tiếng khuấy động của ngón tay, quả thực cảm thấy thẹn.

Nhưng cô thực sự không nhịn được, khi tiếng rên khẽ phát ra, vô vừa xấu hổ vừa giận, giận bản thân không có nghị lực, cố gắng hết sức kiềm chế tiếng rên của bản thân. Thẩm Thanh Hoà vừa liếm vừa hôn lên mông cô, ôn nhu nói, "Đừng sợ~ tôi sẽ không làm chuyện khiến em không thoải mái~" Vừa nói, vừa đưa tay vuốt ve tấm lưng căng thẳng của Thẩm Giáng Niên, "Em chỉ cần thoải mái là được~"

Thẩm Thanh Hoà toàn lực tấn công, kèm theo cái vuốt nhẹ, để Thẩm Giáng Niên giải phóng dục vọng bị đè nén, theo mỗi lần công kích dữ dội là dưới thân lại co rút kịch liệt, cuối cùng, từng cơ co thắt càng trở nên chặt hơn cô có thể cảm nhận được, dưới thân đang cắt chặt ngón tay của Thẩm Thanh Hoà, cơ thể Thẩm Giáng Niên run lên, tiếng rên không dừng lại, cô càng rên càng xin tha, Thẩm Thanh Hoà càng tấn công mạnh mẽ hơn.

Người chết biết rất rõ tâm tư thật sự của cô ấy, nhiều khi phụ nữ nói không, chính là nói có. Khi cơ thể lên đến đỉnh điểm, ngón tay Thẩm Thanh Hoà bị da thịt mềm mại quấn chặt, trong một thế giới ấm áp và mềm mại, Thẩm Thanh Hoà một hồi cũng không nhúc nhích, môi cô hôn lên phía sau, cuối cùng nụ hôn rơi vào tai Thẩm Giáng Niên, với giọng điệu trêu chọc: "A~ bảo bối, vừa rồi em rất lãng~" Thẩm Thanh Hoà khen ngợi, "Bảo bối, em rất tuyệt ~" Thẩm Giáng Niên nghe lời nói mềm mại kia, đột nhiên chóp mũi đau nhức, cô nằm ở đó, hốc mắt có chút ướt át.

Hơi thở gấp gáp khiến cơ thể cô vẫn còn run lên, cô nằm đó dụi mắt để chắc chắn rằng không có gì bất thường, sau đó nghiêng đầu, vẫn thở hổn hển nặng nề hỏi: "Người có thích không ~" Với giọng khàn khàn. Tóc của Thẩm Giáng Niên ướt dính vào má cô, đầu ngón tay của Thẩm Thanh Hoà dần dần rút ra, ánh mắt ôn nhu khoá chặt từng biểu cảm trên mặt của Thẩm Giáng Niên khi cô từ từ rút ra, Thẩm Giáng Niên không nhịn được ưm a, Thẩm Thanh Hoà nhướng máy, đến gần, hôn lên má Thẩm Giáng Niên, "Thích~"

Nếu, ý em là, Thẩm Thanh Hoà, em hỏi người, người thích em sao? Người sẽ trả lời thế nào đây?

Thẩm Giáng Niên thích nhìn khuôn mặt này, cho dù ở thời điểm nào cũng thích, nhưng mà sau khi hai người vui vẻ qua đi, cô không chỉ có thích mà còn quyến luyến, cô chớp mắt, hơi thở nặng nề, "Có thể ôm em được không~" Thẩm Thanh Hoà nằm bên cạnh, dưới cái nhìn ngạc nhiên của Thẩm Giáng Niên, nhìn cái ngón tay vừa mới đi vào trong cơ thể cô, bỗng nhiên Thẩm Giáng Niên rũ mắt xuống thẹn thùng, hàng mi cong chớp chớp hai lần.

Thẩm Thanh Hoà duỗi tay ôm người vào trong lòng, hai tay ôm chặt lấy Thẩm Giáng Niên, đầu ngón tay vén mái tóc ra sau tai, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống tai, cô nhẹ giọng hỏi, "Em thích sao~"

"Em thích người, Thẩm Thanh Hoà." Thẩm Giáng Niên thẳng thắn trả lời, cô không cần phải mơ hồ, cô không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để bày tỏ. Thẩm Thanh Hoà ôm chặt cô hỏi, "Em mệt không?" Vẫn không đáp lại câu nói của cô, Thẩm Giáng Niên không có mất mát là giả, nhưng cô vẫn nép vào trong ngực Thẩm Thanh Hoà, rầu rĩ nói, "Cũng còn ổn."

"Thể lực của em không tồi, sau này, thời gian sau nữa sẽ tốt hơn." Thẩm Thanh Hoà nói, tuy chủ ngữ không rõ lắm, nhưng mà Thẩm Giáng Niên không ngốc, ý Thẩm Thanh Hoà là sau này các cô sẽ ân ái nhiều hơn, dưới sự dạy dỗ của Thẩm Thanh Hoà, thời gian về lâu dài, thể lực của cô sẽ càng tốt hơn. Thật ra cũng không tính là mệt, chỉ là cô nghiện Thẩm Thanh Hoà, cô muốn nắm bắt từng phút từng giây, để làm chuyện khiến Thẩm Thanh Hoà vui vẻ, chuyện gì cô cũng sẽ làm, chẳng sợ lúc đó có thể cô cũng sẽ chẳng vui vẻ cho lắm.

Thẩm Giáng Niên thật sự rất muốn hỏi Thẩm Thanh Hoà, thân thể cô ấy không ướt sao? Cô ấy thật sự không muốn sao? Cô ấy đã xâm nhập vào cô hai lần. Nhưng mà đến cuối cùng, Thẩm Giáng Niên vẫn không hỏi, sợ huỷ đi giây phút ngọt ngào này, "Có muốn tôi ôm em đi tắm không?" Thẩm Thanh Hoà hỏi người trong lòng ngực.

"Bây giờ sao?"

"Ừa."

"Hôm nay mới chỉ hai lần, người đủ rồi à?" Trong trí nhớ của Thẩm Giáng Niên, lần trước bọn họ đã làm rất nhiều lần.

"Ngày mai, còn có hội nghĩ diễn đàn, để lại chút thể lực cho em."

"Em muốn ngủ." Thẩm Giáng Niên trở người trong lòng ngực Thẩm Thanh Hoà, trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy hơi buồn. Lần trước cũng vậy, cơn vui qua đi chỉ còn lại hư không. Thẩm Thanh Hoà xuống giường, rất nhanh đã quay lại, cô giúp Thẩm Giáng Niên lau người, lúc lau đến giữa hai chân, Thẩm Giáng Niên khẽ hừ một tiếng, đầu ngón tay Thẩm Thanh Hoà chạm đến cánh hoa hơi sưng, thở dài một tiếng, "Lại ướt rồi~" Thẩm Giáng Niên lấy tay che mắt, cắn môi không nói gì.

Động tác lau dừng lại, dưới thân có chút lạnh, ngay sau đó một cảm giác nóng ướt ập đến. Trong tiềm thức, Thẩm Giáng Niên muốn khép hai chân lại, nhưng Thẩm Thanh Hoà đã đè lại, đầu lưỡi liếm láp, "Lại đến lần nữa đi, lần này chỉ dùng lưỡi." Kết quả là, Thẩm Giáng Niên có giả bộ ngủ cũng không thể giả bộ được nữa, sau cơn sóng tình ập đến, cô nhấc chân lên đá Thẩm Thanh Hoà một cái, "Ngày mai, em không xuống được giường, người phải chịu trách nhiệm đó!" Thẩm Thanh Hoà nắm lấy mắt cá chân cô, xoa xoa, "Ngoan~ lau cho em xong, sau đó liền có thể ngủ ngon."

Có thể là do quá mệt, hoặc có thể là do động tác nhẹ nhàng của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giang Niên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thẩm Thanh Hoà nhìn cô một cái, chắc chắn rằng cô đã ngủ, cúi người hôn lên trán cô, đứng dậy đi tắm. Nước chảy khắp người, Thẩm Thanh Hoà vuốt ve phía dưới, có chút ướt. Dùng nước để rửa đi, sấy khô tóc, Thẩm Thanh Hoà quay trở lại phòng ngủ, thấy Thẩm Giáng Niên vẫn đang ngủ, nhưng mà ngủ không yên ổn lắm, còn mơ hồ gọi, "Thanh Hoà", Thẩm Thanh Hoà lên tiếng, Thẩm Giáng Niên lại im lặng.

Thẩm Thanh Hoà lại hôn lên trán Thẩm Giáng Niên, đang định đi đến phòng ngủ bên cạnh, cô chưa đi được vài bước đã nghe thấy Thẩm Giáng Niên gọi cô bằng một giọng khó chịu, "Thanh ~ Hoà ~" Thẩm Thanh Hoà lại ơi một tiếng sau đó quay lại, thấy Thẩm Giáng Niên nhíu mày, giống như gặp phải ác mộng.

Thẩm Thanh Hoà mím môi, vén chăn lên, cũng nằm vào. Thẩm Giáng Niên chạm vào thân thể ấm áp, áp người cô chạm vào vòng eo mảnh mai của Thẩm Thanh Hoà rồi ôm chặt lấy cô, vùi hai má vào ngực Thẩm Thanh Hoà cọ cọ, Thẩm Thanh Hoà ôm cô, cô ấy thở ra nhẹ nhõm, rất nhanh đã ngủ say.

Vào lúc bình minh, Thẩm Giáng Niên mở mắt, sau một giây phút tỉnh táo, cô nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. Vừa cử động thân thể liền rất đau, xung quanh cũng không có ai, Thẩm Thanh Hoà đêm qua không ngủ lại ở đây hay là dậy sớm? Thẩm Giáng Niên đưa tay ra chạm vào ly nước kế bên, vẫn còn độ ấm, nhưng lại không xác định, vì thế nắm lấy chăn, đặt nó lên mũi, hít thật sâu, ừm~ có hương vị của Thẩm Thanh Hoà. Áp hai chân vào chăn, muốn hít sâu lần nữa, nhưng lại thấy một đôi chân xinh đẹp ở cửa, ngẩng đầu, là Thẩm Thanh Hoà, cười như không cười, mặt Thẩm Giáng Niên lập tức đỏ lên, "Em...." Hành vi biến thái của cô, mười năm chưa làm lần nào, mỗi lần làm thì đều bị Thẩm Thanh Hoà bắt gặp, thật muốn chết.

Thẩm Thanh Hoà cười cười, đến gần, nghiêng người ôm Thẩm Giáng Niên, cô giật mình, vội vàng đưa tay ôm cổ Thẩm Thanh Hoà, "Người, người muốn làm gì ~" Ban ngày ban mặt, không giống buổi tối, "Bế em đi tắm, sau đó cùng nhau ăn sáng."

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Giáng Niên ngồi vào bàn, gan ngỗng tinh xảo và món tráng miệng nhỏ, ngay cả đĩa cũng quá đẹp, nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

"Sao vậy?" Thẩm Thanh Hoà ngồi đối diện.

"Em lười động." Thẩm Giang Niên uể oải, cổ họng vẫn có chút thắt lại, a, tối hôm qua ầm ĩ quá lâu.

Thẩm Thanh Hoà đột nhiên đứng dậy ngồi ở bên cạnh cô, Thẩm Giang Niên giật mình, "Làm gì~"

"Tôi đút em ăn."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv