Nội dung của ảnh chụp màn hình mang phong cách rất Thẩm Thanh Hoà, đơn giản và rõ ràng, có chút lạnh nhạt không thể nhận ra.
Tưởng Duy Nhĩ: [Thẩm tổng, chuyện Giáng Niên hợp tác với Nhã Nại, cô ấy có tìm tôi, muốn tiếp tục làm việc parttime, nhưng xét thấy thái độ trước đó của Thẩm tổng, nên cũng cần phải tham khảo ý kiến của Thẩm tổng, được hay không được.]
Thẩm Thanh Hoà: [Không, Tưởng tổng rất hiểu rõ quy tắc, sao còn phải hỏi.]
Hay lắm, không có cơ hội quay đầu, đột nhiên cảm thấy Thẩm Thanh Hoà đáng ghét! Thẩm Giáng Niên nghiến răng nghiến lợi.
Tin nhắn của Tưởng Duy Nhĩ gửi đến rất nhanh. Tưởng Duy Nhĩ: [Giáng Niên, cô cũng thấy rồi đó. Cô không phải là người ngoài, nên tôi cũng không có gì phải giấu. Ở trong công ty, mặc dù chức của tôi cao hơn Thẩm tổng, nhưng đối với như khu vực được phân chia quyền, đặc biệt là người có địa vị như Thẩm tổng, thì tôi không thể vượt quyền giải quyết.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Ngoài ra, công ty càng lớn thì càng có nhiều quy định và chế tài. Vì cô là nhân tài, công ty nhiều lần ngoại lệ phá vỡ quy định, nhưng không phải chuyện nào cũng ngoại lệ được, mong cô thông cảm.]
Thẩm Giáng Niên: [Cảm ơn Tưởng tổng, tôi biết rồi, đã làm phiền cô rồi.]
Bây giờ, Thẩm Giáng Niên đã hiểu được cái coi trọng nhân tài, chẳng qua chỉ là nói mà thôi, hoặc là cô chưa đủ ưu tú để Nhã Nại hết lần này đến lần khác phá vỡ quy tắc.
Tưởng Duy Nhĩ nhanh chóng gửi một ảnh chụp màn hình khác, lại là cuộc trò chuyện giữa hai người.
Tưởng Duy Nhĩ: Coi trọng nhân tài phải nên như thế.
Thẩm Thanh Hoà: [Việc gì cũng có điểm mấu chốt, không nên ỷ vào có tài mà làm kiêu.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Thẩm tổng, sau này chuyện liên quan đến Giáng Niên, Thẩm tổng tự xử lý đi, tôi không nói nữa.]
Thẩm Thanh Hoà: Được.
Thẩm Giáng Niên nhìn thấy dòng chữ "ỷ vào có tài mà làm kiêu", cô cười không nói nên lời, cô làm kiêu chỗ nào chứ? Cái cửa này cũng chắc thật. Nhã Nại đúng là khá tốt, nếu không phải muốn moi thông tin, thì chắc gì cô đã vào làm.
Bây giờ có vẻ như việc vào Nhã Nại làm là không thực tế.
Thẩm Giáng Niên từ bỏ ý định này, cho dù có bị đánh chết, cô cũng sẽ không chủ động đi tìm Thẩm Thanh Hoà.
Ở nhà cả ngày khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy ngột ngạt nên ra ngoài đi dạo. Bắc Kinh lúc này đã hơi lạnh, đám đông vội vã có những biểu cảm khác nhau.
Thẩm Giáng Niên đi lang thang không có mục tiêu, trong lòng nặng trĩu, thở dài ra một hơi, chuyện này không thể cứ thế cho qua, cô là người sống có thể rất rộng lượng, chẳng hạn đối với Thẩm Thanh Hòa trước đây, tuy nhiên, cô cũng là người rất nhỏ mọn, chẳng hạn như bây giờ, mỗi một việc liên quan đến Thẩm Thanh Hòa, cô đều sẽ so đo tính toán.
Thẩm Thanh Hoà, người cẩn thận đó, đừng rơi vào tay em.
Thẩm Giáng Niên đang định băng qua đường thì Lục Mạn Vân gọi điện, lấy danh nghĩa quan tâm, nhưng thực ra là đang muốn dò hỏi, vờ thản nhiên nhắc tới Thẩm Thanh Hoà: "Phải rồi, gần đây con có liên lạc với Thẩm Thanh Hoà không?"
"Ai ạ?" Thẩm Giáng Niên kỳ thực nghe rõ ràng, trong lòng cảm thấy nhói đau, vẫn là cảm giác nhức nhối, khi nào có thể không đau không ngứa thì tốt rồi.
"Thẩm Thanh Hoà."
'Không có ạ."
"Không phải hai đứa có quan hệ khá tốt sao? Sao đột nhiên không có động tĩnh gì?"
"Này chẳng phải hợp ý mẹ à? Ngay từ đầu mẹ đâu muốn có chơi với cô ấy?"
"...." Lục Mạn Vân bị con gái dỗi, nhưng cũng không giận, "Đừng bắt chước trẻ con nổi cáu, có vấn đề thì giải quyết, nếu không có vấn đề gì thì cứ để tự nhiên đi."
"Vâng ạ, giáo sư Lục, giáo sư lạ quá à, con không liên lạc thì mẹ lại khuyên con, nếu con liên lạc, có phải mẹ sẽ cản con không?" Thẩm Giáng Niên băng qua đường, đường xá ồn ào cô không nghe rõ, nên đi vào trong hẻm cho yên tĩnh.
"...Chỉ biết nói vậy." Lục Mạn Vân có linh cảm, lời mẹ bà nói dường như đã thành sự thật, "Gần đây con cân nhắc tới đâu rồi? Có muốn đi dạy không?"
"Không dạy." Thái độ lần này của Thẩm Giáng Niên rất rõ ràng, "Dạy học chán lắm, con định xin vào một công ty, để trau dồi kiến thức." Nếu sau này có ngày nào đó đối đầu với Thẩm Thanh Hòa, cô không thể thua được, vì cái tôi của cô rất cao.
"Vậy cũng được." Lục Mạn Vân chỉ sợ con gái rảnh rỗi thì suy nghĩ lung tung, "Vậy thì nhanh lên đi."
"Mẹ... Nếu mẹ có thời gian, hãy đi quản sinh viên của mẹ đi, con cúp nha." Thẩm Giáng Niên sợ bị nói một hồi nữa, liền mất bình tĩnh.
Thẩm Giáng Niên vừa rồi chỉ lo nghe điện thoại, đột nhiên cúp điện thoại, cảm thấy xung quanh im lặng đến lạ lùng. Bởi vì trước đó trải qua không tốt nên cô vẫn còn có chút sợ hãi, Thẩm Giáng Niên nhanh chóng quay trở lại đường lớn, nhìn xung quanh, cũng không có gì kỳ lạ, cô thở phào nhẹ nhõm, có lẽ cô quá nhạy cảm.
Mấy ngày nay, Thẩm Giáng Niên rảnh rỗi đến thư viện tra cứu các bản tin trước đây về Tập đoàn Nhãn Nại. Tất nhiên, mọi thứ cô có thể đọc đều tốt. Thẩm Giáng Niên ngồi trong thư viện trầm ngâm, đời nào có ai đi dọc bờ sông mà dạy lại không ướt, đặc biệt là Nhã Nại. Haizz, Thẩm Giáng Niên thở dài, thật ra rất muốn hỏi Ôn Đế tình hình thế nào rồi, nhưng mà, lại không thể, lỡ như kết quả không tốt thì sao...
Tân Vĩ Đồng: [Giáng Niên, em có đang bận không?]
Tin nhắn WeChat của Tân Vĩ Đồng cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên: [Sao vậy?]
Tân Vĩ Đồng: [Có một công việc, một mình tôi làm thì quá sức, em có muốn tham gia cùng không?]
Vừa hay gần đây, Thẩm Giáng Niên đang rảnh, bận rộn một chút chắc sẽ ổn hơn, Thẩm Giáng Niên: [Là việc gì?]
Tân Vĩ Đồng: [Sự kiện do Lãng Phù Ni tổ chức, có mời thị trưởng Hàn Quốc và Phu Nhân tham gia cùng, cần phải phiên dịch toàn bộ quá trình, một mình tôi sợ không lo hết việc, Lãng Tư Duệ - Lãng tổng nói tôi có thể tiến cử thêm một người, vậy tôi đề cử em, vậy có được không?]
Lãng Tư Duệ, Thẩm Giáng Niên nhớ người này lúc trước rất muốn chiêu mộ cô, cô có cảm giác Lãng Phù Ni và Nhã Nại hơi đối địch với nhau, dù sao thì cả hai công ty đều kinh doanh cùng ngành, nếu không làm được ở Nhã Nại, vậy thì đến Lãng Phù Ni làm cũng không tệ. Thẩm Giáng Niên gửi tin nhắn: [Lãng Phù Ni tự tổ chức à?]
Tân Vĩ Đồng: [Không, bên tổ chức là cơ quan chính phủ, đơn vị liên quan thì cũng có không ít, nhưng số 1 là Lãng Phù Ni, số hai chính là Nhã Nại.]
Hai mắt Thẩm Giáng Niên sáng lên, Thẩm Giáng Niên: [Nhã Nại cũng tham gia à? Vậy vai trò của họ là gì?]
Tân Vĩ Đồng: [Chuyện này thì không có hỏi sâu, nếu em muốn biết thì để tôi đi hỏi Lãng tổng.]
Thẩm Giáng Niên: [Không cần cố ý đi hỏi, vừa hay tôi có thời gian, nếu Lãng tổng không chê thì tôi với cô cùng nhau làm, không biết thị trưởng tỉnh Busan có thay đổi không, trước đó tôi từng tiếp ông ấy một lần rồi.]
Tân Vĩ Đồng: [Thế thì hay rồi! Để tôi đi nói với Lãng tổng.]
Ngay sau đó Tân Vĩ Đồng trả lời: [Lãng tổng thấy tôi đề cử em, còn nói trích thêm hoa hồng cho tôi nữa, chuyện là thế nào vậy?]
Thẩm Giáng Niên bật cười, Lãng Tư Duệ này cũng rất thú vị. Thẩm Giáng Niên: [Không có gì, chẳng qua trước kia có từng tiếp xúc với cô ấy. Còn lần làm việc này, có thể cho tôi yêu cầu nhỏ được không?]
Tân Vĩ Đồng thực sự rất vui khi được làm việc với Thẩm Giáng Niên.Tân Vĩ Đồng: [Lãng tổng nói nếu có yêu cầu gì thì có thể nói trực tiếp với cô ấy.]
Thẩm Giáng Niên gửi tin nhắn WeChat cho Lãng Tư Duệ, Lãng Tư Duệ ngạc nhiên nói: [Tôi vậy mà có tài khoản WeChat của cô.]
Quả nhiên, quý nhân thường hay quên chuyện, trước đây cô quá đa tâm, Lãng Tư Duệ cũng giống như cô, quên mất có WeChat của nhau.
Thẩm Giáng Niên: [Đúng vậy, tôi tình cờ phát hiện ra.]
Lãng Tư Duệ: [Vĩ Đồng nói, ngươi có yêu cầu về công việc phải không?]
Thẩm Giáng Niên: [A, không phải chuyện gì to tát, chỉ là công việc có liên quan với Nhã Nại, có thể nói trước cho tôi được không?]
Lãng Tư Duệ: [Là để tránh bị nghi ngờ sao?]
Lãng Tư Duệ đoán Thẩm Giáng Niên sẽ không trả lời. Lãng Tư Duệ: [Nhã Nại cũng là một trong những đơn vị tổ chức lần này. Chịu trách nhiệm tiếp đón đoàn thị trưởng Daejeon, chắc giáp mặt nhau là ở tiệc tối.]
Thẩm Giáng Niên: [Bên phía lãnh đạo của Nhã Nại có những ai?]
Lãng Tư Duệ: [Tôi đã xem danh sách tham dự, danh sách dự kiến là tổng giám đốc Tưởng Duy Nhĩ, Phó tổng Thẩm Thanh Hoà và giám đốc Lý – Lý Nhuế.]
Ánh mắt Thẩm Giáng Niên cứng đờ, Thẩm Thanh Hoà có tham dự không? Thật hay giả?
====---====