Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 270



Bữa cơm này, Tân Vĩ Đồng ăn có chút khó tiêu, đã đoán được là sẽ bị từ chối, dù sao đây cũng là đàn chị của cô, một tồn tại "đáng sợ" trong giới luật sư.

Đây không chỉ là "hiệu ứng người nổi tiếng" sau khi Tưởng Tiêu Phỉ nổi tiếng, khi còn đi học cô ấy là người bất khả chiến bại, mỗi khi có cuộc thi tranh luận, mỗi khi nhìn thấy tên Tưởng Tiêu Phỉ, thì đã thấy khó khăn rồi. Bây giờ, trong giới luật sư, nếu nghe được vụ án được Tưởng Tiêu Phỉ thụ lý, 99% đều sợ, chỉ còn lại 1% có dũng khí thách thức, nhưng đều thất bại.

Những người khác chỉ cho rằng Tưởng Tiêu Phỉ sinh ra để làm luật sư, nhưng Tân Vĩ Đồng biết đàn chị đã trả giá bao nhiêu để có được ngày hôm nay. Thành công của Tưởng Tiêu Phỉ ngày hôm nay không chỉ nhờ vào năng lực chuyên môn mà còn nhờ vào những phẩm chất cá nhân, tố chất nghề nghiệp, v.v. Tựa như một vi phạm bản quyền, một khi Tưởng Tiêu Phỉ tiếp nhận vụ án, cô ấy sẽ phải chịu trách nhiệm đến cùng, khi cô đến xin giảng hoà, đàn chị không trực tiếp từ chối, mà liệt ra một đống quy tắc để cô không phản bác được.

Nguyên văn đại khái là: "Về tình mà nói, chị có thể hiểu được việc em muốn giúp bạn của em, nhưng về lý mà nói, chị không thể giúp được em. Luật là luật, nếu như cân nhắc đến chuyện tình cảm thì cũng nên cân nhắc trong phạm vi pháp luật, chứ không phải đến trực tiếp gặp luật sư lợi dụng tình cảm cá nhân để thương lượng. Để một công ty nhỏ như Truyền thông Kinh Quảng khởi nghiệp không phải là điều dễ dàng, cho dù họ không đi cửa sau hay sao chép ý tưởng, em đều có thể tha thứ. Nhưng nếu đổi một góc độ khác, thật ra ở bất cứ công ty nào, muốn phát triển đều chẳng dễ dàng tí nào, bao gồm cả Nhã Nại, thành công cũng không phải ngày một ngày hai. Nếu nói truyền thông Kinh Quảng không mấy dễ dàng, vậy nếu so với công ty cùng quy mô hay nhỏ hơn, họ đều dùng tâm để làm việc, thì liệu với cách tiếp cận như vậy của truyền thông King Quảng, có công bằng với những công ty đó không?"

Câu đầu tiên hỏi ngược lại, Tân Vĩ Đồng im lặng.

Tưởng Tiêu Phỉ tiếp tục nói: "Hơn nữa, đi cửa sau, sao chép ý tưởng, vốn dĩ đã là sai, không thể chỉ vì quy mô công ty nhỏ, mà đồng cảm với họ. Làm luật sư, cảm xúc là điều cấm kỵ. Nếu chị đã nhận vụ này, thì chị phải khách quan, làm luật sư được Nhã Nại thuê cố vấn, thì chị đương nhiên phải đứng về phía Nhã Nại, bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của họ. Nói thẳng ra thì, chị nhận tiền của Nhã Nại, thì phải làm việc cho Nhã Nại, trước khi chị tiếp nhận vụ án, đã cân nhắc rất kỹ. Nhưng còn em, đã nhận lời nhờ vả của người ta thì cố gắng làm hết sức, thế nhưng em từng cân nhắc bản thân đang hành động theo lý trí hay cảm tính chưa?"

Câu hỏi thứ hai được hỏi, Tân Vĩ Đồng vẫn im lặng.

Tưởng Tiêu Phỉ cuối cùng nói: "Pháp luật chẳng qua là quan hệ giữa con người với nhau. Đối với Truyền thông Kinh Quảng, việc tích cực nhận lỗi và sửa chữa là lựa chọn tốt nhất. Người không hiểu luật sẽ lo lắng Nhã Nại là hổ lớn há miệng đớp mồi, nhưng người hiểu pháp luật, luật pháp sẽ không chấp nhận những yêu cầu quá đáng. Luật pháp phải xét xử bằng chứng và logic, chứ không phải dựa vào chị nói muốn đối phương đền bù bao nhiêu thì phải đền bấy nhiêu." Tưởng Tiêu Phỉ không nói rõ ràng, nhưng ý trong lời nói của cô ấy có nghĩa là: Nếu Truyền thông Kinh Quảng không có tài liệu đen thì không cần phải lo lắng nhiều như vậy, Nhã Nại sẽ đi đúng trình tự pháp luật.

Tân Vĩ Đồng không đồng tình với điều này, "Đàn chị, chuyện này, tại sao Nhã Nại không chấp nhận hòa giải riêng?"

"Hòa giải hay không thì truyền thông Kinh Quảng vẫn có vấn đề".

"Em biết, nhưng mà Truyền thông Kinh Châu biết sai và sẵn sàng bồi thường. Tại sao không cho họ một cơ hội?"

"Sẵn lòng bồi thường?"

"Phải."

"Vậy em có biết cái giá của việc âm hoà giải riêng là gì không?"

"Em không biết."

"Hoà giải riêng nghĩa là gì?" Tưởng Tiêu Phỉ hỏi, nhìn Tân Vĩ Đồng, Tưởng Tiêu Phỉ nói: "Có nghĩa là Truyền thông Kinh Quảng thừa nhận hành vi phạm bản quyền và sao chép."

"..."

"Em nói đúng, có một số việc lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, nhưng mức độ lớn của chuyện này, không phải em với chị quyết định." Tưởng Tiêu Phỉ chỉ lên phía trên, "Có người cao hơn đang theo dõi chị, chị là luật sư, cũng chỉ là một người thi hành thôi."

"Vậy... là không có hy vọng sao ạ?" Tân Vĩ Đồng có chút thất bại, cô thật sự muốn giúp Thẩm Giáng Niên, "Hoặc là, quen biết với người phụ trách, đến đó xin, có khi có khả năng?"

"Nếu em nhất quyết muốn hỏi ra được cách, chị có thể nói cho em biết, nếu thực sự có cách, thì chính là tự đến tìm người nắm quyền, nói đối phương rút đơn kiện, thế là mọi chuyện ổn thôi, nhưng mà...." Tưởng Tiêu Phỉ dừng lại, "Khả năng này quá nhỏ."

"Chị ơi, chị có thể cho em biết nguồn gốc của chuyện này nên liên hệ với ai không?"

"Không thể." Luật sư cần phải giữ bí mật nội dung liên quan của vụ án.

Khi Tân Vĩ Đồng và Tưởng Tiêu Phỉ ra khỏi nhà hàng thì trời đã tối đen. Lâu ngày không gặp, nói chuyện hồi lâu về vụ án, sau đó ôn lại chuyện cũ, Tưởng Tiêu Phỉ giúp Tân Vĩ Đồng gọi tài xế lái thay, trước khi rời đi còn nói: "Chị không biết người nhờ em giúp, có quan hệ gì với em, nhưng chị nói cho em biết, truyền thông King Quảng thua kiện là chuyện khó tránh khỏi. Lựa chọn tốt nhất cho Truyền thông Kinh Quảng lúc này không phải là trì hoãn mà là phải phản hồi ngay lập tức và tuân theo quy trình pháp lý thông thường."

Tân Vĩ Đồng đến dưới chung cư CBD, đứng bất động trước cửa thang máy, không có mặt mũi đi lên. Thang máy đi lên đi xuống mấy lần, điện thoại reo mấy lần, là Thẩm Giáng Niên gọi, Tân Vĩ Đồng cúi đầu đứng đó, không nhúc nhích, ngoại trừ đàn chị ra, giờ có thể xin nhờ ai giúp đỡ được đây? Cô thật sự rất muốn giúp Thẩm Giáng Niên. Tân Vĩ Đồng đang cúi đầu đứng đó, cửa thang máy vừa mở ra, lập tức truyền đến giọng kinh ngạc của Thẩm Giáng Niên: "Sao về rồi không lên?" Thẩm Giáng Niên vô tình nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc trước cửa sổ, chờ hồi lâu cũng không thấy người đi lên nên có chút lo lắng, gọi điện thoại thì không nghe máy, nên Thẩm Giáng Niên quyết định đi xuống.

"Xin lỗi, Tiểu Niên." Khi đến cửa nhà Thẩm Giáng Niên, Tân Vĩ Đồng đã xin lỗi.

"Sao lại phải xin lỗi, cô giúp tôi, tôi đủ vui rồi." Thẩm Giáng Niên nói thật lòng, "Uống bao nhiêu thế? Sao mặt đỏ thế này." Thẩm Giáng Niên vào nhà, "Ngồi xuống nghỉ ngơi đi, tôi đi pha cho cô ly mật ong."

Tân Vĩ Đồng tóm tắt lại tình huống cho Thẩm Giáng Niên nghe, trong lòng Thẩm Giáng Niên hụt hẫng, tại sao Thẩm Thanh Hoà lại nắm không chịu bỏ? Người ta sẵn sàng thừa nhận sai lầm của mình, nhưng Thẩm Thanh Hoà thậm chí không cho họ cơ hội thừa nhận sai lầm, nhất quyết đòi đưa người ta vào con đường chết. Thẩm Giáng Niên cảm thấy ớn lạnh, ngay từ đầu Thẩm Thanh Hòa đã là người tàn nhẫn như vậy sao?

Dù vậy, Thẩm Giáng Niên vẫn không muốn đến người bắt đầu: Thẩm Thanh Hoà.

"Ôn Đế, nếu lần này thực sự thất bại thì cũng đừng nản chí."

"Chị không nản chí, mà bao công sức và tiền của chị đã đổ hết vào đó." Giọng Ôn Đế khàn khàn hơn trước, "Chị không hiểu, tại sao có nhiều công ty như vậy, mà Thẩm Thanh Hoà cứ nhắm vào chị, chị với cô ấy còn chưa tiếp xúc trực tiếp với nhau, rốt cuộc là đắc tội ở chỗ nào, mà phải đưa chị vào con đường chết?" Ôn Đế có chút xúc động, "Bây giờ tôi không nói xấu cô ấy. Người như vậy có chút đáng sợ, Tiểu Niên, em phải cẩn thận."

Thẩm Giáng Niên im lặng, Ôn Đế tựa như đang tự nói với chính mình, buồn bã nói: "Kết thúc rồi, không biết đã vất vả bao nhiêu ngày đêm mới có được ngày hôm nay, nhưng tất cả đều sẽ trở nên uổng phí." Cuối cùng, giọng run run, Ôn Đế tự cười nhạo mình: "Sau này nếu đến cửa nhà em xin cơm, em phải nhớ vờ như không quen chị."

Thẩm Giáng Niên nghe vậy cảm thấy buồn: "Ôn Đế, tiền chỉ là vật ngoài thân, kiếm được là để tiêu. Nếu lần này chị thất bại, em sẽ đầu tư cho chị, nên đừng lo lắng, cứ mạnh dạn mà làm. "

"A, thế em định đầu tư bao nhiêu?" Ôn Đế không cho là thật, đùa giỡn.

"Tuỳ xem lúc đó chị cần bao nhiêu."

"Sao có cảm giác được phú bà bao nuôi vậy."

"Không phải Nhã Nại muốn đánh trực diện à? Vậy thì đánh."

"Đánh thế nào? Chị lấy gì mà đánh với người ta...."

"Nhã Nãi không phải nói chị đi cửa sau, vi phạm bản quyền sao? Em không tin Nhã Nại không có tài liệu đen."

"Cho dù là có, đội ngũ quan hệ công chúng của họ hùng mạnh như vậy, một mình chị cũng khó có được." Ôn Đế ở trong xã hội nhiều năm và đã nhìn thấy rất nhiều mặt tối, "Nói thật, tài liệu đen của Nhã Nại, dù có trả giá cao thì người bình thường cũng không ai dám đi đào ra."

"Ôn Đế, trước tiên hãy chuẩn bị làm thủ tục như bình thường, không nói trước được kiện tụng sẽ đi đến đâu, nhưng phải chuẩn bị cho tốt." Thẩm Giáng Niên trầm ngâm nói.

Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, Nhã Nại phát triển đến ngày hôm nay, sao lại không có tài liệu đen được?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv