Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 267



"Thật xin lỗi." Mặt Thẩm Giáng Niên có chút nóng lên, lập tức buông tay ra, quay người lại, nhanh đến mức không nhìn thấy thứ gì đáng lẽ không nên nhìn, cảm giác tránh tị hiềm quá rõ ràng.

"Không sao." Tân Vĩ Đồng kéo khăn lại, giọng điệu thản nhiên: "Đều là phụ nữ, sợ gì chứ." Tân Vĩ Đồng vừa nói vậy, Thẩm Giáng Niên có cảm giác bản thân phản ứng hơi quá. Tân Vĩ Đồng cố ý nghiêng người, nghiêm túc nói: "Sao đây ta? Sao mặt đỏ quá vậy nè."

"Làm gì có." Thẩm Giáng Niên xoay người, muốn trốn đi.

"Ngại hả?" Tân Vĩ Đồng cười nói, "Trước kia bọn mình cũng tắm chung, em đâu có thế." Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, hồi đó thì ngây thơ hồn nhiên, bây giờ đã khác!

Vào phòng tắm, Thẩm Giáng Niên sờ lên mặt, vẫn còn hơi nóng, tiêu rồi, cô không còn là đệ nhất thẳng nữ xinh đẹp nhất vũ trụ nữa! Kể từ khi tiếp xúc thân mật với Thẩm Thanh Hòa, cô không có cách nào nhìn thẳng vào cơ thể người cùng giới như trước nữa. Đáng giận chính là, người bẻ cong cô, trong lòng lại có người khác, Thẩm Giáng Niên nhíu mày, buồn bực. Cho dù đã hít sâu nhưng ngực vẫn buồn bực.

Sau khi Thẩm Giáng Niên tắm rửa sấy tóc, Tân Vĩ Đồng đang ngồi trên giường đọc hồ sơ: "Tiểu Niên, tôi có một số vấn đề, có thể đến giúp tôi kiểm tra được không? Thẩm Giáng Niên cột lại dây áo ngủ, đi qua hơi cúi người, "Vấn đề gì?"

"Những con số ở đây không nhất quán với những con số trên biểu mẫu." Tân Vĩ Đồng đưa máy tính bảng ra, "Chỉ khác nhau một dấu thập phân." Thẩm Giáng Niên vội vàng đi tới, xem xét kỹ những con số trên biểu mẫu và thông tin, bởi vì những con số này là do cô làm, chắc chắn không thể sai, "À~ nó tròn ở đây."

"Tôi biết." Tân Vĩ Đồng dùng đầu ngón tay vẽ một vòng tròn, "Tại sao những nơi khác là dương, còn ở đây là âm." Tân Vĩ Đồng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú trước mặt cô và mùi dầu gội thoang thoảng, còn thấy Thẩm Giáng Niên liếm đôi môi hồng hồng, tạo ra một vòng cung duyên dáng, "Ừ.... Tôi biết, cái này có liên quan đến bồi thường cho nhân viên, luôn tăng lên."

"A, vậy không có vấn đề gì sao?"

"Ừ." Thẩm Giáng Niên đứng thẳng lên, "Không thành vấn đề." Sau đó ngồi lên giường, "Cô xem rất kỹ." Tân Vĩ Đồng ngẩng đầu nhìn cô, "Đây là lần đầu tiên tôi làm loại dự án này, cho nên phải cẩn thận hơn."

"Cứ vậy đi." Thẩm Giáng Niên nửa nằm nửa ngồi lên giường nói: "Ngày mai là cơ hội cho cô luyện tập, cô làm chủ tôi hỗ trợ, nếu vấn đề nào không giải quyết được, tôi mới can thiệp, vậy được chứ?" Tân Vĩ Đồng cảm kích, Thẩm Giáng Niên cũng quan tâm cô quá rồi, "Vậy được không? Ôn tổng uỷ quyền cho em mà."

"Không sao đâu, có tôi ở đây." Giọng điệu của Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tự tin, "Chỉ cần nhớ kỹ, ngày mai cẩn thận với lời nói của mình, đừng nói điều gì không chắc chắn hoặc có thể gây ra sự mơ hồ." Thẩm Giáng Niên nói ra những tích lũy mà bản thân có, Tân Vĩ Đồng lấy bút ghi không ngừng, Thẩm Giáng Niên ngồi dậy: "Cô đang viết gì thế?"

"Tôi ghi chú lại."

"Không cần." Thẩm Giáng Niên cười nói, "Tôi chỉ nói qua để cô biết, để trong lòng được rồi."

"Tôi viết xong rồi, em xem thử có bỏ sót gì không."

Thẩm Giáng Niên vẫn đánh giá cao sự nghiêm túc của Tân Vĩ Đồng, cô xuống giường, ngồi cạnh giường Tân Vĩ Đồng, "Nếu ngày mai cô gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, không biết phải xử lý thế nào thì cứ ra hiệu cho tôi."

"Hả?" Tân Vĩ Đồng cắn bút, "Ra hiệu thế nào?"

Thẩm Giáng Niên giơ tay chặn cán bút nói: "Đừng cắn," Sau đó nói một cách tự nhiên: "Chỉ cần liếc tôi một cái, để tôi biết cô đang có vấn đề." Tân Vĩ Đồng nhớ lại hồi còn đi học, mỗi lần cô cắn bút, Thâm Giáng Niên sẽ luôn giơ tay cản lại, còn hù cô nói cắn bút nhiều sẽ bị nhiễm độc, Tân Vĩ Đồng nghĩ, nhìn không được cười, Thẩm Giáng Niên làm vẻ mặt nghiêm túc, "Cười gì chứ?"

Tân Vĩ Đồng cười ngọt ngào: "Không có gì, tôi nhớ kỹ rồi." Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, đứng dậy, duỗi người rồi nằm xuống giường, "Ngủ đi, sáng mai sẽ dẫn cô đi ăn bữa sáng đặc trưng của Hàn Quốc."

"A?" Hai mắt Tân Vĩ Đồng sáng lên, kinh ngạc hỏi: "Có gì ngon?"

"Kimchi." Thẩm Giáng Niên nhìn vẻ mặt mong đợi của Tân Vĩ Đồng, cố ý hỏi: "Có mong chờ không?"

"Em thật đáng ghét." Tim của Tân Vĩ Đồng có chút ngứa ngáy khi nhận ra Thẩm Giáng Niên đang trêu chọc mình, dù sao cô cũng rất thích, cho nên mỗi câu nói ra đều như câu dẫn cô. Thẩm Giáng Niên cười, sau đó tắt đèn nói ngủ ngon bằng tiếng Hàn.

Ngày hôm sau, hai người đang ăn tại khách sạn, Tân Vĩ Đồng gắp một miếng kimchi đặt vào đĩa của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên sửng sốt, Tân Vĩ Đồng lại nói với giọng trêu chọc: "Cho em món ngon." Thẩm Giáng Niên chợt nhớ tới hôm qua mình đã đùa, bắt chước giọng điệu của Tân Vĩ Đồng, nhẹ giọng nói: "Cô thật đáng ghét." Giọng của Tân Vĩ Đồng dịu dàng hơn cô một chút, có cảm giác như đang làm nũng lấy lòng.

Mặt Tân Vĩ Đồng lập tức đỏ bừng, xấu hổ cùng khó chịu trừng mắt nhìn Thẩm Giáng Niên, xụ mặt: "Ngày càng không biết xấu hổ, dám nói thế với người lớn hơn."

Biểu cảm Thẩm Giáng Niên nghiêm túc: "Người lớn, ăn ngon nha." Kimchi đặt trở lại đĩa của Tân Vĩ Đồng.

Hai người cùng nhau đi đến tòa nhà MBC, khi đến gần cửa chính của tòa nhà, Thẩm Giáng Niên lùi lại một bước, nhắc nhở: "Đi trước tôi."

"Xin chào, Thẩm tổng?" Đồng nghiệp chào đón ở cửa trực tiếp nhầm Tân Vĩ Đồng thành Thẩm Giáng Niên.

"Đây là Tân tổng." Thẩm Giáng Niên ở bên cạnh nói.

"Ồ, xin chào Tân tổng." Đối phương cúi đầu mở cửa, Thẩm Giáng Niên quay người sang một bên nói: "Tân tổng, mời."

Trong suốt quá trình, Thẩm Giáng Niên để Tân Vĩ Đồng làm chủ, đến trên lầu, ngồi trong phòng họp. Có tiếng gõ cửa vội vã: "Vừa rồi có việc gấp, nên không kịp đến tiếp đón." Ngay khi một người phụ nữ trung niên đeo kính bước vào cửa, cô ấy sửng sốt trong giây lát. Cô nhìn thấy Thẩm Giáng Niên, sau đó cười nói: "Này, là cô à, đã lâu không gặp." Thẩm Giáng Niên đứng dậy nói: "Đã lâu không gặp, đây là Tân tổng." Thẩm Giáng Niên luôn đặt Tân Vĩ Đồng ở phía trước.

"A~ Xin lỗi, Tân tổng, tôi là người phụ trách ở đây, có thể gọi tôi là Jane."

Chào hỏi xong, Jane đi thẳng vào chủ đề, nhìn Thẩm Giáng Niên cười nói: "Sue, trước đây cô thường xuyên đến chỗ chúng tôi, cô cũng biết chúng tôi có một số nhân viên thâm niên, bây giờ công ty đột nhiên giải tán một bộ phận, đã gây ra rất nhiều bất mãn trong số họ, mọi chuyện từ cấp chúng ta có thể giải quyết đều đã giải quyết xong, hiện tại có một số người đang chờ nói chuyện với cô." Mục đích nói, chỉ có là có thể trả bao nhiêu tiền.

Nhân viên cấp cao đầu tiên họ nhận được là giám đốc bộ phận, đã làm việc ở công ty hơn 20 năm và còn 2 năm nữa mới nghỉ hưu.

"Tôi làm công ty hơn 20 năm, quầng quật làm đến phát bệnh, nếu bây giờ giải thể bộ phận này, tôi yêu cầu phí chữa bệnh cùng với bồi thường tổn thất tinh thần."

"Theo tôi hiểu, mức bồi thường mà công ty đưa ra cho cô là hoàn toàn phù hợp với quy định. Cô là cấp 04, mức bồi thường gấp đôi." Tân Vĩ Đồng nhẹ nhàng nói: "Theo lý mà nói, cô vừa là nhân viên có thâm niên, vừa là cấp quản lý, hẳn nên có mở đầu tích cực."

"Tôi luôn nghĩ cho công ty, nhưng khi công ty giải thể bộ phận này, đâu có nghĩ cho chúng tôi."

"Nếu không nghĩ cho mọi người, cũng sẽ không có chuyện tôi ngồi ở đây nói chuyện với cô." Tân Vĩ Đồng nói chuyện mà đối phương ngồi nghiêng một bên, giống như đang ỷ lớn mà lên mặt: "Cô dựa vào đâu mà nói chuyện như thế với tôi? Cô có hiểu biết gì công ty của chúng tôi không? Tôi chưa từng gặp cô lần nào." Tân Vĩ Đồng quay đầu lại và liếc nhìn những người trong phòng họp bên cạnh, đó hoàn toàn là tiềm thức. Xuyên qua tấm rèm, bốn mắt chạm nhau, Thẩm Giáng Niên tưởng cô đang cầu cứu nên giơ tay gõ cửa rồi đi thẳng vào.

Giám đốc bộ phận liếc nhìn đã nhận ra ngay cô, ngồi thẳng dậy, Thẩm Giáng Niên hắng giọng nói: "Đã lâu không gặp." Giám đốc bộ phận nhớ đến Thẩm Giáng Niên là hạt tiêu nhỏ năm đó, rất khó ứng phó. Thẩm Giáng Niên liếc mắt nhìn ra sự hèn nhát trong mắt đối phương, cười khẽ, giọng điệu khá ôn hòa, "Tân tổng, tôi có thể nói vài lời trước được không?" Cô vẫn lấy Tân Vĩ Đồng làm chủ.

Tân Vĩ Đồng gật đầu, Thẩm Giáng Niên đứng cạnh cô, chống tay lên bàn, "Nội quy của công ty không phải là trò đùa, công ty dựa theo quy tắc và quy định để làm việc, xét thấy hai bên đã hợp tác với nhau nhiều năm, công ty cũng không muốn đem chuyện nào tạo thành xích mích." Thẩm Giáng Niên hơi cúi người, "Lời tôi nói hơi khó nghe, lúc cô đưa điều kiện với công ty, còn từng cân nhắc đến túi tiền của cô chưa? Cô dựa vào đâu mà đòi công ty chi trả chi phí chữa bệnh và phí tổn thất tinh thần?"

Sắc mặt giám đốc bộ phận không nhịn được, muốn há miệng phản bác, thì Thẩm Giáng Niên dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, "Nếu cô định sử dụng hình thức hoàn trả tiền thuốc từ N năm trước, vậy thì công ty có nên đem những thiệt hại mà cô gây ra trước đó tính toán lại rồi đòi cô bồi thường không? Trong thời gian cô làm việc, đã mắc không biết bao sai phạm, không cần tôi nói, tự trong lòng cô hiểu rõ."

Giám đốc bộ phận vội vàng đứng dậy, muốn tranh luận lại, Thẩm Giáng Niên vỗ bàn một cái, nói trước: "Lùi lại vạn bước, nếu cô có thể lấy được hóa đơn, thì công ty sẽ trả cho cô." Thẩm Giáng Niên cười lời nói đầy sắc bén: "Cô đã cân nhắc kỹ tổn thất chưa? Cô tính toán với chủ cũ của mình, vậy phải xem thử bản thân có đến được công ty khác cùng ngành không?" Thẩm Giáng Niên cố tình nhíu mày, làm như sầu thay người khác, "Tôi nhớ không lầm, cô còn hai năm nữa là về hưu, mà mức độ đào thải của cái ngành này thì rất cao, nếu lại đi tìm việc muốn chức vị như cũ, thật sự khó đấy." Thẩm Giáng Niên mím môi nói: "Nhưng nếu là chức vị bình thường, trong lòng cô sẽ không cân bằng, giờ phải làm sao nhỉ?"

Sắc mặt Giám đốc bộ phận đỏ bừng, há mồm nhưng lại không nói gì, Thẩm Giáng Niên cười, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Sự cống hiến của cô đối với công ty, đều được công ty nhìn nhận, giải thể bộ phận này, là chiến lược trong giảm biên chế tiết kiệm chi phí của công ty, hay là, cô thấy thế này được không." Thẩm Giáng Niên tốt tính gợi ý, "Tôi có bạn ở Seoul, cũng làm chủ công ty cùng ngành, vừa hay đang muốn tuyển giám đốc, thật ra, cô cũng không thiếu tiền, chỉ thiếu hai năm làm việc, không phải sao? Với năng lực của cô, tôi cảm thấy không nên tự tìm phiền phức cho bản thân."

Giám đốc bộ phận vẫn chưa lên tiếng, Thẩm Giáng Niên đứng thẳng lên nói: "Không cần vội trả lời, cô có thể về suy nghĩ kỹ, được chứ? Tôi sẽ gửi thông tin liên lạc cho cô, nếu cô có hứng thú thì liên hệ trước xem thế nào." Thẩm Giáng Niên cười nói. "Nếu cô có bất kỳ ý kiến ​​​​hoặc đề xuất nào, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào." Thẩm Giáng Niên quay lại nhìn Tân Vĩ Đồng và cung kính nói: "Tân tổng, cô xem, có thêm gì nữa không?"

"Không có gì để nói thêm." Tân Vĩ Đồng cũng nhận ra, giám đốc bộ phận bị Thẩm Giáng Niên chọc đúng chỗ đau, rồi lại tung cành oliu, đồng ý thỏa thuận chỉ là vấn đề thời gian, "Chỉ mong cô có thể về cân nhắc kỹ, đừng để danh tiếng cả đời vào lúc này bị huỷ, cô với những bạn trẻ ở bên ngoài khác xa, họ còn trẻ, suy nghĩ nông cạn, nếu công ty đi đúng theo trình tự pháp luật, chắc mọi người đều biết, khả năng thắng của các người không có."

......

......

......

Giám đốc bộ phận vừa bước ra, những người đang chờ nói chuyện đều nhìn vẻ mặt của người này, trông rất nặng nề. Có người lặng lẽ đi qua khẽ hỏi sao rồi, "Mấy đứa cũng đừng làm quá, đừng chặn đứt đường lui của mình." Đối với từng nhân viên tâm đắc của mình, giám đốc bộ phận âm thầm nhắn tin.

"Tiểu Niên, em giỏi thật đấy." Tân Vĩ Đồng thật tình khen, Thẩm Giáng Niên nhướng mày, "Kimchi ngon, không thể ăn mà không trả tiền." Mặt Tân Vĩ Đồng đỏ lên, "Trước kia không phát hiện em còn rất hài hước." Thẩm Giáng Niên cười, đè nén chua xót trong lòng, giỏi thì đã sao? Hài hước thì có ích gì?

Cả buổi sáng nói chuyện với 3 người, bởi vì giám đốc bộ phận bị hạ quá sớm nên binh lính phía sau rõ ràng không đủ trình độ, Thẩm Giáng Niên không cần phải ra mặt, tất cả đều bị Tân Vĩ Đồng xử lý, đặc biệt là người cuối cùng nói rằng muốn có nhiều trợ cấp hơn khi đang mang thai nhưng bị từ chối, Tân Vĩ Đồng dùng luật lao động của Hàn Quốc ra nói, khiến đối phương á khẩu, "Giỏi ha, đến luật lao động của Hàn Quốc mà cô còn nắm rõ, mũi thuốc súng nặng quá rồi." Tân Vĩ Đồng cười nói, "Là do sáng nay ăn quá nhiều Kimchi."

Giữa trưa cùng với đồng nghiệp người Hàn Quốc ăn trưa, trong lúc ăn không ít người khen Thẩm Giáng Niên và Tân Vĩ Đồng. Buổi chiều, lại công lược 4 người nữa. Thẩm Giáng Niên hỏi lại thì chỉ còn 2 người nữa. Nếu không có gì đột xuất thì ngày mai sẽ xong việc, tiến độ cũng không mấy suôn sẻ.

Buổi tối, Thẩm Giáng Niên muốn báo cáo tình hình cho Ôn Đế, nhưng điện thoại không có người trả lời. Lúc cô đang tắm, điện thoại không ngừng đổ chuông, Tân Vĩ Đồng ở ngoài cửa gọi cô: "Là Ôn tổng gọi."

"Vậy giúp tôi đi." Thẩm Giáng Niên đẩy cửa mở ra, nói: "Sẵn tiện, nói cho cô ấy biết tiến độ hôm nay và sắp xếp ngày mai."

Tân Vĩ Đồng vừa mới nghe máy, chưa kịp báo cáo, Ôn Đế đã hỏi: "Thẩm Giáng Niên đâu?"

"Cô ấy đang tắm, hôm nay...."

"Cô có thể đưa điện thoại cho cô ấy không?"

"Ngay bây giờ à?"

"Ừ." Giọng Ôn Đế khàn khàn, "Có chút khẩn cấp."

Tân Vĩ Đồng gõ cửa nói: "Ôn tổng muốn tìm em nói chuyện, rất gấp." Đưa điện thoại xuyên qua khe cửa, Tân Vĩ Đồng vẫn mơ hồ nhìn thấy đường cong, đỏ mặt thôi rồi, nhưng Thẩm Giáng Niên không mấy để ý, cầm lấy điện thoại hỏi: "Sao thế?"

"Giáng Niên à." Giọng Ôn Đế hơi run, " Có thể nhờ em một việc được không?"

"Chị cứ nói trước xem thế nào."

"Em thân với Thẩm Thanh Hoà phải không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv