Đơn đã điền xong, cần phải gửi vào email chính thức của bên đó, Thẩm Giáng Niên bấm gửi, xong nhìn lại đồng hồ đã hơn 2 giờ sáng. Mẹ nó, cô thế mà lại tốn mất 2 tiếng? Nhớ lại lần thi tuyển sinh đại học năm đó, môn chuyên ngành dài nhất chỉ kéo dài 2 tiếng.
Cũng đã trễ, sợ Tần Vĩ Đồng đi ngủ rồi, sau một hồi do dự, Thẩm Giáng Niên quyết định không nói cho Tần Vĩ Đồng biết là cô đã gửi. Thẩm Giáng Niên ít nhất đã cố gắng hết sức, không thành công cũng không có nhiều hối tiếc, nằm xuống rất nhanh liền ngủ đi.
6 giờ sáng, Thẩm Giáng Niên bị đồng hồ báo thức đánh thức, đây là nhắc nhở cô gửi tin nhắn cho Tần Vĩ Đồng, nói hồi khuya cô đã gửi đơn đi. Chỉ mới cầm điện thoại lên, tin nhắn mới nhất trên WeChat là 4:50, Tân Vĩ Đồng: Chúc ngủ ngon, Xiaonian.
Nhìn lên trên, lúc 3:45, Tân Vĩ Đồng: Giáng Niên, em đã viết xong chưa?
Thẩm Giáng Niên cảm thấy có lỗi, xong rồi, Tân Vĩ Đồng chờ cô đến rạng sáng. Thẩm Giáng Niên soạn tin nhắn xong lại ngại không gửi đi ngay, thế là đặt báo thức dời lại 1 tiếng 30 phút.
Đồng hồ báo thức lại vang lên, Thẩm Giáng Niên gửi tin nhắn, Thẩm Giáng Niên: Tân Vĩ Đồng, tối qua tôi gửi đơn, sợ làm phiền cô nên không nhắn tin nói, không ngờ lại để cô thức tới giờ đó, xin lỗi.
Bên kia đang gõ phím.
Tân Vĩ Đồng: Không sao đâu, vẫn chưa có phản hồi của bên đó, em đừng gấp.
Thẩm Giáng Niên không ngủ được nữa, đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, lỡ như được thì sao? Mặc dù hy vọng rất mong manh.
Bởi vì đặt Lộ Dao vào vị trí tình địch, cho nên cái sự hơn thua rất cao, trước kia ngoại trừ khi công việc cần thiết thì cô luôn trang điểm nhẹ, hôm nay, Thẩm Giáng Niên ngồi trước gương bôi bôi vẽ vẽ, từng giây từng phút trôi qua, cô vẫn chưa hài lòng với trang điểm của mình.
Vẽ lông mày là một công việc kỹ thuật, Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào người trong gương, cẩn thận phác thảo đầu lông mày, vẽ lại mấy lần, cô nhẹ nhàng thở dài, lắc lắc đôi bàn tay nhức mỏi của mình, nếu Thẩm Thanh Hoà có ở đây thì tốt biết mấy, vì hình ảnh người này vẽ mày cho cô vẫn còn đó, tiếc là người không ở bên.
Kim giờ chỉ 9 giờ, Thẩm Giáng Niên đứng dậy thay quần áo sau gần 2 tiếng trang điểm. Thẩm Giáng Niên vừa mặc đồ, tin nhắn WeChat của cô vang lên, Thẩm Giáng Niên còn chưa kịp cài cúc áo đã xem, quả nhiên là tin nhắn của Tân Vĩ Đồng.
Tân Vĩ Đồng: Được rồi, 16 giờ tôi sẽ dẫn em đi gặp Lộ Dao.
Thẩm Giáng Niên không nói ra được cảm giác của mình, cô không dám ôm hy vọng, nhưng chuyện lại thành. Cô nên cảm thấy may mắn hay là... Thẩm Giáng Niên không chắc lắm, nhưng giờ chuyện đã xong, cô không còn lý do gì để từ chối. Thẩm Giáng Niên: Phải không? Tốt quá rồi!
Thẩm Giáng Niên tỏ ra vui mừng. Thẩm Giáng Niên: Cảm ơn nhiều, Tân Vĩ Đồng.
Cảm xúc dù mạnh mẽ đến đâu, khi gọi họ bằng tên, cảm xúc cũng sẽ loãng đi, trong đó có cả sự cảm kích của Thẩm Giáng Niên vào lúc này.
Tân Vĩ Đồng: [Mỉm Cười.jpg] Vẫn còn trẻ con, vui như thế.
......Giọng điệu này khiến Thẩm Giáng Niên khó chịu, Thẩm Giáng Niên kiềm chế cảm xúc nói. Thẩm Giáng Niên: Tôi thực sự rất cảm kích, chờ xong việc tôi sẽ hậu tạ.
Tân Vĩ Đồng: Không có gì, chúng ta đều là bạn bè.
Ừ, bạn bè, chỉ là bạn bè bình thường thôi cũng được.
Triển lãm mở cửa lúc 12h30 và bắt đầu lúc 13h. Thẩm Giáng Niên sợ tắc đường và phải xếp hàng nên xuất phát từ sớm, khi đến cổng trung tâm nghệ thuật, cô phát hiện mình là người duy nhất ở cửa. Cửa tiền sảnh đã mở ra, Thẩm Giáng Niên tự hỏi phải chăng đã sớm bắt đầu? Đúng lúc đang phân vân thì nhân viên phục vụ đã bước ra hướng dẫn: "Xin chào, vui lòng xuất trình vé".
Không được vào cửa, những người có vé có thể cầm vé vào phòng chờ triển lãm, khi Thẩm Giáng Niên bước vào, trong phòng triển lãm đã có rất nhiều người. Nhìn xung quanh, có cảm giác như đang tham dự một bữa tiệc do một gia đình giàu có tổ chức, không phải phòng chờ được trang trí sang trọng mà là những người đến xem triển lãm đều ăn mặc chỉnh tề, khí chất... Tạm thời có vẻ ổn, còn cuộc trò chuyện của họ... bởi vì chưa bắt chuyện, nên Thẩm Giáng Niên cũng không biết rõ lắm.
Thẩm Giáng Niên không có ý định kết bạn với những người mình không quen, sau khi bước vào liền tìm một chỗ ngồi rồi ngồi đợi ở cửa vào. Lúc đầu, Thẩm Giáng Niên cúi đầu, không đáp lại những ánh mắt thường xuyên hướng về phía mình, nhưng cô cảm nhận rõ ràng những người đó không chỉ đang nhìn mình mà dường như còn đang thì thầm bàn tán.
Thẩm Giáng Niên không thích bị người ta bàn tán, cô ngẩng đầu lên nhìn, rất nhiều người vô thức nhìn lại, đương nhiên cũng có người đáp lại cô, nam nữ xa lạ mỉm cười với cô, nhưng khóe môi Thẩm Giáng Niên chỉ nhếch lên, mỉm cười đáp lại với nụ cười nhạt nhất.
"Xin chào." Có người đến bắt chuyện, là một thanh niên xa lạ, Thẩm Giáng Niên trực quan kiểm tra thì biết người này khoảng chừng 20 tuổi? Tuổi còn trẻ mà đã trở thành thành viên xem triển lãm, chắc là phú nhị đại đi, "Xin chào." Thẩm Giáng Niên lịch sự đáp lại.
như vậy, có thể coi như là thành viên xem triển lãm mỹ thuật, khẳng định là thế hệ thứ hai giàu có."Xin chào." Thẩm Giáng Niên lễ phép đáp lại.
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô."
"Ừ." Thẩm Giáng Niên không muốn đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho lần xuất hiện lần đầu của mình.
"Trần Lãng."
"Hân hạnh được gặp." Thẩm Giáng Niên vẫn thận trọng hơn, không nói cho đối phương biết tên của mình, cũng ám chỉ đối phương, cô không muốn nói chuyện.
Trần Lãng hiển nhiên là một nhân vật thông minh, đã nhìn ra được Thẩm Giáng Niên từ chối, giơ tay nhìn đồng hồ nói: "Đã đến giờ vào rồi." Thẩm Giáng Niên đứng dậy, Trần Lãng đi theo cô, sau đó tiến vào phòng triển lãm.
Thẩm Giáng Niên đi một lúc lâu mới quay đầu lại, Trần Lãng không đi theo, coi như cậu ta cũng biết điều. Trên thực tế, sau khi biết Lộ Dao tham gia triển lãm nghệ thuật, Thẩm Giáng Niên đã không còn hứng thú với tranh của người khác, cô đến đây luôn để ý đến tác giả của những bức tranh, bỏ qua tất cả những bức tranh không phải của Lộ Dao.
Thẩm Giáng Niên đi vòng quanh, cuối cùng tìm thấy bức tranh của Lộ Dao ở chính giữa, một bức tranh phong cảnh có tên "Cao Sơn Lưu Thuỷ" mang đến cho người ta cảm giác thơ mộng về Đào Viên, bức tranh miêu tả cảnh đầu xuân và sự hồi sinh của vạn vật, nước chảy róc rách, một khung cảnh đẹp tràn đầy sức sống.
Thẩm Giáng Niên không phải là một chuyên gia, nhưng đối với một người thưởng thức bình thường, kỹ năng vẽ tranh của người này rất xuất sắc và các tác phẩm có chất lượng cao. Thế nhưng, để Thẩm Giáng Niên bị thu hút thì vẫn chưa đủ, khi cô giơ điện thoại lên chụp ảnh, cô nhìn thấy biển cấm chụp ảnh bên cạnh, Thẩm Giáng Niên đành phải từ bỏ.
Những bức tranh khác có rất nhiều không gian để giới thiệu về họa sĩ, nhưng tác phẩm này của Lộ Dao chỉ có vài dòng, Lộ Dao: bút danh, một họa sĩ đương đại nổi tiếng, giỏi vẽ phong cảnh, sơn dầu, v.v.
...... Mẹ nó, lời giới thiệu này quá chiếu lệ rồi, Thẩm Giáng Niên mắng thầm trong đầu, Lộ Dao là người phụ nữ thần bí à? Đúng vậy, cho dù cô ấy có vẽ đẹp, nhưng những người khác vẽ cũng không kém, tại sao lại chiếm vị trí chủ đạo, thông tin cũng ít nhất? rõ ràng những họa sĩ khác đều có tên thật!
Thẩm Giáng Niên nhìn chung quanh, từng tốp hai ba người tụ tập trước bức tranh, nhỏ giọng nói chuyện, cô không thể tin được, đây là một cuộc triển lãm nghệ thuật thuần túy như vậy... Chẳng lẽ trong bức tranh này ẩn chứa bí ẩn gì đó? Đang lúc Thẩm Giáng Niên đang ngơ ngác nhìn "Cao Sơn Lưu Thủy" thì phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc: "Có vẻ như cô rất thích bức tranh này." Người nói không ai khác chính là Trần Lãng lúc trước.
Trước khi Thẩm Giáng Niên quay người, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ, cô quay người lại nói: "Đây không phải lần đầu cậu đến triển lãm nghệ thuật phải không?"
"Đúng vậy." Trần Lãng đứng trước bức tranh nhìn ngắm: "Bức tranh này thoạt nhìn rất đẹp phải không?"
Trong lời nói có gì đó, Thẩm Giáng Niên thảo mai: "Tôi không biết nhiều về hội họa, nếu cậu không phiền, tôi muốn nghe đánh giá của cậu." Trần Lãng cười nhẹ, "Đánh giá thì không dám, chẳng qua là ý kiến cá nhân thôi."
"Tôi xin nghe."
"Kinh trập tam hầu, nhất hầu hoa đào nở, nhị hầu chim kêu, tâm hầu đại hoá hoá bồ câu." Trần Lãng chỉ vào cành cây trong nhà, "Trong tranh, hoa đào nở rộ, chim vàng anh kêu, không khí tràn ngập mùa xuân." Thẩm Giáng Niên nghĩ thầm, xem ra cô vẫn còn hiểu hội hoạ, vừa rồi cô nghĩ không lầm, đúng là miêu tả mùa xuân.
Lúc này Trần Lãng xoay đầu ngón tay: "Tất cả chi tiết trong bức ảnh đều là đầu xuân, nhưng ở đây hoa păng-xê nở rộ." Giọng nói trầm trầm của Trần Lãng tựa như đang bình luận: "Thời kỳ hoa păng-xê nở sớm nhất là vào tháng 4.., hoa păng-xê nở hết khả năng sẽ không xuất hiện vào đầu mùa xuân."
...Được rồi, Thẩm Giáng Niên không thể không thừa nhận, ở một số phương diện, cô không đủ kiến thức, Trần Lãng đổi chủ đề nói: "Nhưng mỗi một bức tranh luôn có linh hồn của nó, có lẽ người vẽ tranh có tâm sự, mới dùng cách này để diễn đạt."
"Hoa păng-xê có ý nghĩa gì?"
"Ừm...." Trần Lãng ngập ngừng ậm ừ, "Nếu tôi nhớ không lầm, thì là tình yêu lặng thầm, vô điều kiện."
=====
P.s Chuỗi ngày ngược sắp đến ~~~~