Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 190



Lãng Tư Duệ

Hai người một trước một sau, Thẩm Giáng Niên phải mất ba giây mới xác nhận được một việc.

Ôn Đế đi cùng Lãng Tư Duệ.

"Muốn gặp chị đến thế à?" Ôn Đế nửa đùa nửa thật, "Là chị đưa số điện thoại của em cho Tiền tổng, nghe nói em còn tức giận nữa à? Tôi đến đây xin lỗi em đó." Quan hệ giữa Ôn Đế và Thẩm Giáng Niên rất tốt, nói chuyện rất tự nhiên, giọng điệu quen thuộc, "Lúc trước chẳng phải chị có giới thiệu cho em một cơ hội tốt sao, chính là Lãng tổng của Lãng Phù Ni đó." Ôn Đế như đang nhớ lại nói: "Chị nhớ em đã nói là em không cần."

"Nhưng tôi nghe nói gần đây em có ý định ký hợp đồng với một công ty phải không?" Ôn Đế ngồi vào chỗ rồi hỏi.

"Ai nói vậy?" Thẩm Giáng Niên cười hỏi. Đã là Ôn Đế đưa, Thẩm Giáng Niên cũng không muốn nói thêm gì nữa, Ôn Đế khẳng định không có ý xấu.

"Nghe nói thôi." Ôn Đế chớp mắt.

"Lần này, cô Thẩm đảm nhiệm làm thông dịch viên cho buổi họp báo của tập đoàn Nhã Nại phải không." Lãng Tư Duệ hỏi.

"Đúng vậy."

"Không chỉ có một người khen cô trước mặt tôi." Lãng Tư Duệ lịch sự nói: "Nói thật với cô, có rất nhiều người đã đến ứng cử, nhưng mà không có ai có thể sánh bằng cô Thẩm đây." Những lời hay ý đẹp như vậy, Thẩm Giáng Niên đã nghe rất nhiều, nên chẳng xúc động mấy, "Thật sao? Lãng tổng nói thế làm tôi ngại quá." Thẩm Giáng Niên nửa đùa nửa thật.

"Tôi nói nghiêm túc. Nếu cô Thẩm có hứng thú, có thể đến Lãng Phù Ni làm việc, vị trí nào thì do cô chọn." Lãng Tư Duệ ngồi thẳng với thái độ cực kỳ nghiêm túc. Thẩm Giáng Niên thấy việc này thực sự nghiêm túc, cô cũng tỏ rõ thái độ của mình, "Trước hết cảm ơn ý tốt của Lãng tổng, sau đó thì gửi lời xin lỗi đến Lãng tổng, cô cũng biết sau khi làm phiên dịch cho tập đoàn Nhã Nại xong, còn có việc khác phải làm, tạm thời chưa có ý định làm lâu dài ở đâu."

"Cô Thẩm, cô không muốn làm lâu dài cũng không sao." Lãng Tư Duệ lại nhường bộ lần nữa, "Cô có thể đến Lãng Phù Ni làm việc một khoảng thời gian để trải nghiệm, làm theo dự án cũng được, vừa hay sắp tới tôi có chuyến đi nước ngoài để bàn chuyện làm ăn, nếu thời gian của cô thích hợp, có thể đi cùng tôi."

Sự nhượng bộ của Lãng Tư Duệ nằm ngoài dự đoán của Thẩm Giáng Niên, hiện tại Lãng Phù Ni không hề thua kém Nhã Nại, đây là một công ty mà rất nhiều người đang cố gắng chen chân vào. Nếu phân tích sâu hơn thì lĩnh vực kinh doanh của hai công ty gần như là tương đồng với nhau, là đối thủ. Thẩm Giáng Niên đã có Thẩm Thanh Hòa rồi, nếu muốn lựa chọn, cô đương nhiên sẽ chọn Nhã Nại vô điều kiện.

"Lãng tổng, nếu cô đã nói đến mức này, thì tôi cũng nói rõ." Thẩm Giáng Niên phần nào nhận ra rằng Lãng Tư Duệ cũng là một cao thủ khó chơi, nên cô chỉ nói thẳng vào vấn đề: "Lần hợp tác này của tôi với Nhã Nại, đến giờ coi như vẫn hài lòng, vui vẻ với nhau. Bên phía Nhã Nại cũng hài lòng với tôi, nếu như tôi chọn công việc lâu dài, tạm thời vẫn hướng về Nhã Nại hơn."



Thẩm Giáng Niên cảm thấy lời nói của mình rất rõ ràng, mặc dù có thể có chút tổn thương, nhưng cô không muốn cho người khác hão huyền.

"Ừ, tôi hiểu rồi, nếu đã vậy rồi mà tôi cứ nói hoài, thế này cũng làm khó cô rồi." Lãng Tư Duệ không hề tức giận, nhẹ nhàng nói: "Vậy kết bạn cũng được, chắc được chứ ha?" Lãng Tư Duệ đưa danh thiếp của mình ra, Thẩm Giáng Niên nhận lấy bằng cả hai tay: "Thật vinh dự khi được làm bạn với Lãng tổng."

"Đừng gọi tôi là Lãng tổng, gọi tôi Tư Duệ là được." Lãng Tư Duệ mỉm cười, "Muốn thân thuộc với nhau hơn, tôi gọi cô là Giáng Niên, được chứ?" Thẩm Giáng Niên vội vàng nói: "Đương nhiên rồi."

Lãng Tư Duệ rất bận rộn, hai người chỉ có thể trò chuyện vài câu, khi điện thoại tới, cô đứng dậy rời đi trước.

"Em đã cân nhắc kỹ chưa? Đến Nhã Nại à?" Ôn Đế Thăm dò, "Chị đã cân nhắc kỹ rồi, mới gửi số điện thoại của em cho Tiền tổng."

"Em biết chị có ý tốt, nhưng lần sau đừng làm thế." Thẩm Giáng Niên và Ôn Đế trước giờ luôn thẳng thắn với nhau. Ôn Đế không mấy tình nguyện, nhưng vẫn thừa nhận sai lầm của mình, "Biết rồi, lần này là do chị tự cho là đúng, đáng lẽ phải hỏi em trước, nhưng em thực sự đến tập đoàn Nhã Nại à? Chị thấy Nhã Nại đã đến giới hạn rồi, nhưng mà Lãng Phù Ni thì khác."

Ai quan tâm công ty đã đến giới hạn chưa, cô ấy muốn đến Nhã Nại vì Thẩm Thanh Hòa. Cho dù Nhã Nại có phá sản thì cô cũng không quan tâm, cô không thể cho Thẩm Thanh Hòa một cuộc sống siêu xa hoa, nhưng nuôi cô ấy cũng còn được.

Tất nhiên, Nhã Nại không thể phá sản được, Thẩm Giáng Niên nghĩ.

Hai người không thể trò chuyện quá lâu vì Thẩm Giáng Niên phải đi diễn tập, Ôn Đế nói dời lại cuộc hẹn, Thẩm Giáng Niên đồng ý, cũng không đề cập đến việc cô sắp ra nước ngoài.

Buổi diễn tập buổi chiều rất hoàn hảo, Thẩm Giáng Niên thể hiện rất tốt. Tưởng Duy Nhĩ và Thẩm Thanh Hòa dưới khán đài đều nhìn cô, Thẩm Giáng Niên muốn thể hiện bản thân tốt hơn, đặc biệt là khi Thẩm Thanh Hòa giơ điện thoại lên, Thẩm Giáng Niên tạo dáng, Tưởng Duy Nhĩ thì thầm với Thẩm Thanh Hòa, "Cô ấy nghĩ cậu đang chụp hình cô ấy."

Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng nói: "Thì tôi đang chụp mà."

"Trời má, cậu vẫn là Thẩm Thanh Hòa mà tôi biết sao?" Tưởng Duy Nhĩ khoa trương nói. Thẩm Thanh Hòa phớt lờ cô, liên tiếp chụp vài bức ảnh. Thẩm Giáng Niên bước xuống sân khấu, tìm góc độ thích hợp nhất để quan sát Thẩm Thanh Hòa, cô ngồi xuống nghỉ ngơi, đồng thời nhắn tin cho Thẩm Thanh Hòa: Người chụp được chưa á? Đẹp không? [Cười xấu xa]

Tràn đầy mong chờ, dù là một bức ảnh hay vài lời hay ý đẹp, nhưng... Thẩm Thanh Hòa: Trước đó nghe được gì rồi hả? Tôi nói gì?

Thẩm Giáng Niên sửng sốt một giây, sau đó mới nhớ ra, trước đó của Thẩm Thanh Hòa nói chính là nghe lén, Thẩm Giáng Niên: Hừ, em với giáo sư Lục nói chuyện, người nghe hết rồi, thế mà còn nghe điện thoại của mẹ em được à? Không chịu giúp em.

Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Thanh Hòa là cố ý làm như vậy.



Thẩm Thanh Hòa: A ~ chụp rất đẹp, lát cho em xem.

Hừ, Thẩm Giáng Niên hừ một tiếng, nhưng trong lòng lại khá yên tâm. Thẩm Giáng Niên: Ừa, tối cùng nhau ăn tối rồi tăng ca nha.

Thẩm Thanh Hòa: Được.

Đại khái là bởi vì trước đó Thích Tử Quân bị bệnh, hôm nay không xuất hiện, ít nhất Thẩm Giáng Niên không nhìn thấy. Khi Tưởng Duy Nhĩ biến mất, Nguyễn Nhuyễn cũng biến mất, Thẩm Giáng Niên thực sự không thể chịu đựng được Tưởng Duy Nhĩ, người này đã kết hôn, còn đi thả thính một cô nhóc, "Có phải Tưởng tổng có ý gì với Nguyễn Nhuyễn không thế?" Thẩm Giáng Niên tuy rằng khá chắc chắc nhưng khi nói chuyện với Thẩm Thanh Hòa, giọng điệu của cô vẫn không chắc chắn mấy, "Em nhớ cô ấy đã kết hôn rồi mà."

Trên đường đến nhà hàng, hai người không đến nhà hàng công ty, xe lao vào dòng xe cộ đông đúc, "Những gì nên nói thì tôi nói, còn lại cô ấy có quyền tự quyết." Thẩm Thanh Hòa trầm giọng nói, Thẩm Giáng Niên cũng không nói được nhiều.

"Thế nào rồi? Chuyến đi kỳ diệu hôm nay." Giọng điệu của Thẩm Thanh Hòa rất chắc chắn, dường như cô đã đoán trước được Thẩm Giáng Niên sẽ đến cuộc hẹn. Thẩm Giáng Niên không giấu giếm gì, nói thật, khi nói đến việc Thẩm Giáng Niên cố ý làm Tiền tổng khó xử, Thẩm Thanh Hòa cảm thấy có chút bất đắc dĩ, "Rất giống phong cách của em."

Cuối cùng, khi nói đến Lãng Phù Ni muốn kéo Thẩm Giáng Niên đến làm, Thẩm Giáng Niên đặc biệt chú ý để biểu cảm của Thẩm Thanh Hòa, nhưng mà biểu cảm hờ hững, nhịn không được hỏi: "Trên mạng nói hai bên là địch thủ không đội trời chung, thật thế à?"

"Còn là oan gia." Thẩm Thanh Hòa không phủ nhận.

"Trụ sở chính của Lãng Phù Ni ở Bắc Kinh, phát triển nhiều năm như vậy, bây giờ Nhã Nại mới đến mở chi nhánh, để người phụ trách chi nhánh Bắc Kinh. Điều này tương đương với việc đến đây cạnh tranh kinh doanh với Lãng Phù Ni hả?" Không đợi Thẩm Thanh Hòa trả lời, suy nghĩ của Thẩm Giáng Niên liền thay đổi: "Em đột nhiên cảm thấy Nhã Nại phái người đến đây, dụng ý thực...." Trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra được từ nào thích hợp.

"Nham hiểm sao?"

"Ừa." Thẩm Giáng Niên vốn muốn nói thế, nhưng cảm thấy hơi quá đáng, Thẩm Thanh Hòa cười nói: "Thương trường giống như một bãi chiến trường."

"May ghê, em mà đồng ý một cái là hai ta thành "kẻ thù" rồi, cảnh tưởng đó...." Thẩm Giáng Niên không nhịn được, bắt đầu suy nghĩ.

Thẩm Thanh Hòa nhếch môi mỉm cười, vừa lúc đang đèn đỏ, cô quay người sang một bên, đảo mắt nhìn Thẩm Giáng Niên một cái rồi xoay người nhìn về phía trước, ôn nhu hỏi: "Cảnh tượng như thế nào?"

"Cũng xúc cảm lắm đó." Thẩm Giáng Niên dùng ánh mắt ranh mãnh nhìn Thẩm Thanh Hòa, tiến lại gần, giọng nói từ tính: "Trước mặt người ta ăn mặc chỉnh tề, sau lưng thì mặt người dạ thú...." Thẩm Giáng Niên không cần giải thích, Thẩm Thanh Hòa nhất định hiểu được, cô nhướng mày xấu xa hỏi: "Người không thấy vậy sao?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv