Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 142



Cả đường đi sầu não, khi về gần đến nhà, Nguyễn Duyệt ôn hoà nhắc nhở, Thẩm Giáng Niên mới định thần, để giáo sư Lục không nghi ngờ, Thẩm Giáng Niên vẫn nhất quyết xuống xe trước.

"Cảm ơn cô, Nguyễn Duyệt." Thẩm Giáng Niên nói lời cảm ơn.

"Tôi tiễn cô." Nguyễn Duyệt đậu xe, không màng đến lời từ chối của Thẩm Giáng Niên.

"Thẩm tổng có dễ hầu hạ không?" Thẩm Giáng Niên nửa đùa nửa thật hỏi, cô muốn đi song song với Nguyễn Duyệt, nhưng mà Nguyễn Duyệt luôn đi sau cô một bước, "Thẩm tổng rất tốt." Nguyễn Duyệt cẩn trọng tìm lời nói, khiến Thẩm Giáng Niên ý thức được bản thân không nên hỏi. Thẩm Giáng Niên không phải cố tình hỏi, mà con đường để hiểu biết Thẩm Thanh Hoà của cô quá ít, Thẩm Thanh Hoà không chịu nói, thì cô không muốn hỏi, nhưng mà cô thật sự rất muốn biết mọi thứ về Thẩm Thanh Hoà.

Biết mọi thứ về người mình yêu gần như là một phản ứng bản năng, vì vậy Thẩm Giáng Niên tiếp tục hỏi: "Ừ, cô đi theo Thẩm tổng từ khi nào?" Nguyễn Duyệt trả lời: "Từ khi Thẩm tổng về Trung Quốc."

"Ừ...." Thẩm Giáng Niên lẩm bẩm, tiếp tục hỏi gì đây, Nguyễn Duyệt chắc biết rất nhiều về Thẩm Thanh Hoà, ở bên cạnh lâu như thế, thế nhưng Thẩm Giáng Niên có chút ghen, cho dù Nguyễn Duyệt chỉ là trợ lý, "Người bên Thẩm tổng...."

"Giáng Niên." Nguyễn Duyệt cắt ngang lời cô, Thẩm Giáng Niên ậm ừ tỏ vẻ nghi hoặc, Nguyễn Duyệt lịch sự nói: "Nói lời này có chút thất lễ, nhưng tôi vẫn muốn nói rõ ràng." Thẩm Giáng Niên gật đầu, ra hiệu cho Nguyễn Duyệt tiếp tục nói, Nguyễn Duyệt nói: "Quan hệ giữa tôi và Thẩm tổng, khác với cô và Thẩm tổng, tôi mong cô có thể thông cảm cho sự bất tiện của tôi." Ý của Nguyễn Duyệt rất rõ ràng, đừng hỏi tôi chuyện của Thẩm tổng.

Tôi là trợ lý, nghe lệnh của Thẩm tổng, là trách nhiệm và nhiệm vụ của tôi.

Còn cô thì... Nguyễn Duyệt không bên biết định nghĩa về Thẩm Giáng Niên thế nào, nói tóm lại, là một tồn tại đặc biệt.

Cho nên, đối với Nguyễn Duyệt, Thẩm Giáng Niên cũng là đặc biệt.

Nhưng cũng có giới hạn, Nguyễn Duyệt sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn.

"Ừ." Thẩm Giáng Niên mím môi, thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm con đường quanh co dưới ánh đèn trước mặt, càng xa càng mờ, sau cơn mưa đêm lạnh, tựa hồ đã làm nguội lạnh trái tim cô. Thẩm Giáng Niên quấn chặt áo, cúi đầu nhìn đường dưới chân, biết rất rõ bản thân nên đi bước nào, cô ấy biết phải tránh vũng nước sắp tới hoặc một hòn đá đột nhiên xuất hiện bên đường.

Còn từ xa thì sao? Thẩm Giáng Niên không nhìn thấy rõ, giống như con đường dẫn đến trái tim của Thẩm Thanh Hoà, có vẻ rõ ràng nhưng lại mơ hồ. Càng đến gần, cô càng mù mịt, cho dù phía trước có vực sâu, cô cũng nhìn không thấy.

Thẩm Thanh Hoà, em yêu người, em hoàn toàn tin người, xin người... đừng làm tổn thương em.

Đời này của em, e rằng chỉ có thể dũng cảm yêu một lần.

"Tiễn đến đây thôi." Thẩm Giáng Niên nói lời tạm biệt trước, Nguyễn Duyệt dừng lại, "Tôi đứng đây nhìn theo cô, chờ cô đi lên lầu." Nguyễn Duyệt là một trợ lý tận tâm, có thể trở thành trợ lý đặc biệt cho Thẩm Thanh Hoà, đương nhiên không phải người tầm thường.

Người đã đến cửa nhà, nhưng lại không muốn vào. Bất thình thình, cô không khỏi nhớ Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên đứng dưới lầu không đi lên, mà cầm điện thoại gọi cho Thẩm Thanh Hoà. Giọng Thẩm Thanh Hoà vẫn ôn nhu, nhưng vì khoảng cách xa nên có chút lãnh đạm, "Về đến nhà rồi sao?"

"Vẫn chưa." Thẩm Giáng Niên đứng trên nền đất ẩm ướt, bởi vì phân tâm mà chân dẫm lên vũng nước, Thẩm Giáng Niên buồn bực giậm chân một cái. Thẩm Thanh Hoà nghi hoặc ừ một tiếng, bởi vì cô đã nhận được tin nhắn Nguyễn Duyệt, đã đưa Thẩm Giáng Niên về đến nhà.

"Em không muốn về nhà." Thẩm Giáng Niên cố ý đứng đó, Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng dỗ dành cô: "Ngoan ~ cũng đã khuya, người nhà đang đợi em trở về."

Tuy nhiên, cô không muốn ngoan chút nào, "Từ hôm nay trở đi, người cũng là người nhà của em, người không đợi em về à?" Thẩm Giáng Niên cáu kỉnh, cô biết, người bên kia điện thoại cũng biết.

"Tôi chờ em, ngày mai nhất định sẽ chờ em về."

"Nếu em không về thì sao?"

"Tôi đi tìm em."

"Là người nói đó."

"Ừa."

"Quyết định vậy đi, sau này nếu em không về, người nhất định phải đi tìm em, không được bỏ mặc em." Cho dù là lý do gì, Thẩm Thanh Hoà, người đừng bỏ em một mình.

Giờ phút này, Thẩm Giáng Niên vẫn chưa nghĩ ra được làm sao để có cả hai, nhưng trong lòng cô đã có bất công, cô đã chọn Thẩm Thanh Hoà.

Được ăn cả hai ngã về không, Thẩm Giáng Niên không biết lựa chọn này sẽ mang lại gì cho bản thân, nhưng mà tâm cô lại không giúp cô, tâm cô chỉ muốn Thẩm Thanh Hoà.

Bây giờ quyết định đã được đưa ra, Thẩm Giáng Niên sẽ kiên định đi tiếp, trước đây cô lo lắng Thẩm Thanh Hoà không muốn cô, nhưng giờ Thẩm Thanh Hoà muốn cô, cô sẽ không chút do dự nào mà đi tiếp.

Đến khi cô vào nhà, có lẽ giáo sư Lục sẽ còn thẩm vấn cô, thôi kệ, giặc tới thì đánh, nước dâng thì nâng bờ.

Thẩm Giáng Niên vừa mở cửa, bốn người đều ở trên sô pha, vừa hạ quyết tâm liền run lên: "Sao còn chưa ngủ ạ?" Thẩm Giáng Niên cố ý hỏi, trong lòng cảm thấy áy náy.

"Viên Bảo về rồi, mọi người đi ngủ đi." Quan Chi Viện lên tiếng trước, Lục Mạn Vân chỉ liếc cô một cái, đỡ Quan Chi Viện lên, "Vâng, con dìu mẹ vào phòng." Quan Chi Viện đứng dậy, "Không cần con đỡ mẹ, lão gia, đi ngủ thôi." Lục Viên Sơn thẳng lưng, trầm giọng nói, "Nêu đã về rồi thì đi ngủ sớm đi, sau này đừng về trễ như vậy."

Hai vợ chồng già vào phòng, thì con vợ chồng trẻ, Thẩm Vạn Thành và Lục Mạn Vân.

"Tiểu Niên, đi tắm nước nóng rồi ngủ sớm đi con." Thẩm Vạn Thành không định nói nhiều, Thẩm Giáng Niên nhìn Lục Mạn Vân ở bên cạnh, rõ ràng có chuyện muốn nói, nhưng khé môi giật giật, lại nói: "Nhìn cái gì, đi ngủ đi."

Thế mà lại là một đêm bình yên, Thẩm Giáng Niên không thể tin được, vui vẻ hẳn lên. Thẩm Giáng Niên nhanh chóng đi tắm, rồi về phòng, chuyện đầu tiên cô làm, chính là nhắn tin cho Thẩm Thanh Hoà: Trưởng quan ơi~ trưởng quan à~

Thẩm Thanh Hoà gọi video, đúng là người yêu tốt. Hiểu được suy nghĩ của cô, trái tim nhỏ Thẩm Giáng Niên, chạy loạn như nai con, cô nghe điện thoại.

Trong video, Thẩm Thanh Hoà vẫn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, "Sao còn chưa nằm xuống?" Thẩm Giáng Niên vừa nằm xuống lập tức ngồi dậy, giống như Thẩm Thanh Hoà đang ở trong phòng khách ngoài cửa phòng cô.

"Còn chưa buồn ngủ," Thẩm Thanh nửa đêm giọng nhẹ như nước, "Ngoan ngoãn nằm đi."

"Người cũng nằm xuống đi, em muốn nằm cùng người." Thẩm Giáng Niên đưa ra đề nghị có chút dụ hoặc, sợ Thẩm Thanh Hoà từ chối nên dịu giọng, "Đi mà, đi mà~"

Thẩm Giáng Niên nhìn thấy nụ cười từ khóe miệng Thẩm Thanh Hoà, nghe thấy giọng nói mê hoặc: "Được rồi, hôm nay tôi ngủ ở đâu đây?" Thẩm Thanh Hoà đứng lên, màn hình hơi đung đưa như tim Thẩm Giáng Niên, "Người tự chọn đi." Ánh mắt người trong màn hình chăm chú,nhìn, khiến cô có chút thẹn.

"Em là cô chủ, em nói đi, tôi ngủ ở đâu?" Thẩm Thanh Hoà đùa hỏi.

"Nếu không chê thì ngủ phòng em đi." Thẩm Giáng Niên giảm ánh sáng một chút, khuôn mặt đỏ bừng bị che đi rất nhiều, Thẩm Thanh Hoà đi vào phòng ngủ của Thẩm Giáng Niên, "Vậy thì ngủ trong phòng của em."

"Từ giờ trở đi, nó là của chúng ta." Thẩm Giáng Niên trầm giọng nói, tựa hồ sợ Thẩm Thanh Hoà nghe thấy nên nhỏ giọng nói.

Hai người nằm xuống, vốn muốn nói rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà, lại cảm thấy nói gì cũng thừa, "Thẩm Thanh Hoà ~"

"Sao."

"Người nhắm mắt lại, được không?" Cô muốn nhìn Thẩm Thanh Hoà thật kỹ, nhưng đôi mắt kia sáng như sao, chói mắt đến mức cô không dám nhìn thẳng.

Thẩm Thanh Hoà thật sự nhắm mắt lại, hàng mi rũ xuống che lấp ánh sao, ánh sáng ấm áp khiến Thẩm Thanh Hoà trông mơ hồ mà quyến rũ. Nếu đôi mắt của con người cũng có thể nhuốm màu tình ái, thì đôi mắt rực cháy của Thẩm Giáng Niên lúc này lại toát lên vẻ tham lam đầy dục vọng, người trong màn hình, cô muốn chiếm hữu, chiếm hữu vĩnh viễn.

Cô không biết tại sao, ngay từ đầu cô cũng không nghĩ tại sao, đó là điều trái tim cô mách bảo, cô yêu Thẩm Thanh Hoà, thích người ta, ở bên người ta, chiếm hữu người ta.

"Trưởng quan ~" Thẩm Giáng Niên nhẹ giọng gọi, Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng.

"Có thể nói với em một câu, người thích em, được không?" Giọng của Thẩm Giáng Niên như nỉ non.

Thẩm Thanh Hoà đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt không thể nào dời đi ngay, mặt đỏ tai hồng nói: "Người, người cứ nhắm mắt lại nói là được rồi." Cô chịu không nổi, cô không thể tương tượng ra được, người đẹp như thế này, khi nói câu 'tôi thích em', sẽ khiến tim đập đến mức nào, ánh mắt sáng người trong veo của Thẩm Thanh Hoà khoá chặt cô, trực tiếp khoá chặt lấy tâm hồn cô.

"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà không nhắm mắt.

"Ừa." Thẩm Giáng Niên không dám nhìn Thẩm Thanh Hoà.

"Tôi thích em." Thẩm Thanh Hoà thật sự nói ra, lòng Thẩm Giáng Niên như có gì đó nổ tung, tất cả các tế bào trong cơ thể cô đều kích động, dường như cô nghe thấy tiếng máu lưu thông trong cơ thể, dòng máu tăng tốc, để cho Thẩm Giáng Niên càng đỏ mặt, từ sâu trong cơ thể và tâm trí cô, thứ trào dâng chính là bản năng yêu thương và dục vọng.

Thẩm Giáng Niên vùi mặt vào trong chăn, một lúc lâu không có động tĩnh, Thẩm Thanh Hoà buồn cười nói: "Tôi thổ lộ khó nghe vậy à?" đương nhiên cô biết, tiểu lãng cuốn đang thẹn thùng.

"Không phải." Thẩm Giáng Niên ủ rũ nói, thực ra cô có chút muốn khóc. Cô đã nghĩ về nó rất lâu, tưởng đâu đó là điều xa xỉ không bao giờ thành hiện thực, nhưng giờ nó đã trở thành hiện thực. Không ai có thể hiểu được tâm trạng của Thẩm Giáng Niên lúc này. Là một phiên dịch viên, cô yêu ngôn từ và giỏi kiểm soát ngôn từ, nhưng cô không thể diễn đạt bằng lời khi Thẩm Thanh Hoà tỏ tình với cô, tim cô ngay khoảnh khắc ấy, như xoay chuyển ngàn vạn lần.

"Chứ sao nè?" Thẩm Thanh Hoà cố ý hỏi, "Cái tai mềm mềm của em đỏ rồi kìa." Một câu rất bình thường, Thẩm Giáng Niên cảm giác người kia đang trêu đùa cô, cơ thể thiếu nghị lực mà gợn sóng.

Cô trẻ con bịt tai lại không chịu lộ ra, Thẩm Thanh Hoà còn trêu chọc cô: "Bảo video call, thế mà bắt tôi nhắm mắt, giờ đến tai cũng. Không cho tôi xem, vậy video call có nghĩa gì chứ?"

"Vậy người không được chọc em." Thẩm Giáng Niên có chút xấu hổ xen lẫn bực bội, hận bản thân thiếu nghị lực.

"Tôi đâu có chọc." Thẩm Thanh Hoà còn nghiêm túc, Thẩm Giáng Niên che tai lại, đôi mắt đen láy liếc nhìn người trong mà hình qua kẽ ngón tay, cô gái nhỏ khịt mũi: "Còn nói không có."

"Nếu tôi chọc em, sẽ không thế này đâu." Thẩm Thanh Hoà nằm đó, đoan trang quyến rũ, đẹp đến nỗi khiến tim Thẩm Giáng Niên xao xuyến, sự phấn khích trong lòng cô không thể giải thích rõ ràng. Cô muốn được Thẩm Thanh Hoà trêu chọc, lại sợ bản thân bị trêu chọc đến không nhịn được... Vì vậy, người tiếp theo không biết nên làm gì, đỏ mặt che đi ánh mắt, sợ để lộ ra ánh mắt xấu xa, cô muốn được Thẩm Thanh Hoà trêu chọc a.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv