Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 130



"Tôi có lời muốn nói." Đoạn Ngọc khẽ cười, còn Thẩm Giáng Niên ngồi bên cạnh không lộ ra cảm xúc gì, vì cô biết có vô số ánh mắt đang theo dõi cô trên màn hình lớn

Đoạn Ngọc chắc sẽ không làm cô khó xử, không biết tại sao, nhưng cô lại có cảm giác này. Từ khoá mắt của Thẩm Giáng Niên, cô không nhịn được mà liếc nhìn người đối diện.

Thẩm Thanh Hoà làm vẻ mặt điềm đạm, bình tĩnh mà nhìn cô... các cô. Thẩm Giáng Niên chỉ đoán, dù sao thì cô đang ngồi kế bên Đoạn Ngọc.

Trừ cái này ra, lúc không nhìn Thẩm Thanh Hoà, thì Thẩm Giáng Niên nhìn Ngô Thi Nghiêu, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, Ngô Thi Nghiêu chắc chắn không phải là một người bạn bình thường của Thẩm Thanh Hoà.

"Lời tôi muốn nói là..." Đoạn Ngọc rất giỏi khống chế tiết tấu, cố ý kéo dài giọng điệu, Thẩm Giáng Niên cũng thu hồi lực chú ý, "Thật ra đối với Ngô Thi Nghiêu mà nói." Đoạn Ngọc đổi chủ đề, quay về lại với nhân vật chính, "Tôi với Giáng Niên đều là fans của Thi Nghiêu." Lúc nói lời này, Đoạn Ngọc tự nhiên mà nắm tay Thẩm Giáng Niên, hỏi cô: "Có đúng không, phiên dịch Thẩm?"

Dưới máy quay, Thẩm Giáng Niên cố gắng kìm nén sự ghê tởm trong lòng và cười nhạt: "Mọi người ở đây hôm nay đều là fan của Ngô Thi Nghiêu. Tôi rất vinh dự khi được ngồi ở đây. Không biết có thể bắt tay với cô ấy, để thoả lòng của fangirl không." Thẩm Giáng Niên nói như vậy, đồng thời, rút tay ra khỏi Đoạn Ngọc.

Ngô Thi Nghiêu lập tức trả lời: "Đương nhiên có thể." Người đã đi đến, cười ôn nhu, trông rất thân thiện.

Hai người bắt tay nhau, người dẫn chương trình nắm bắt lấy cách xưng hô vừa rồi của Đoạn Ngọc với Thẩm Giáng Niên, đem chủ đề xoay trên người Thẩm Giáng Niên, "Chà? Nếu là phiên dịch, nhất định rất có năng lực."

Dưới sự dẫn dắt của người dẫn chương trình, Thẩm Giáng Niên đã thể hiện khả năng phiên dịch của mình một cách lịch sự và duyên dáng, đồng thời thể hiện một đoạn nói tiếng Anh, thu hút không ngớt lời khen ngợi của khán giả.

"Thật là lợi hại!" Người dẫn chương trình dẫn đầu vỗ tay, "Người thì đẹp, năng lực thì vô hạn, mọi người vỗ tay tán thưởng nào."

Sau đó, Thẩm Giáng Niên nhìn thấy, Thẩm Thanh Hoà vỗ tay, Đoạn Ngọc vỗ tay và Ngô Thi Nghiêu vỗ tay.



Ánh sáng cuối cùng cũng chiếu đến người tiếp theo, Thẩm Giáng Niên vừa mong đợi nhưng lại sợ chạm mắt với Thẩm Thanh Hoà, nên cô chỉ dám liếc nhìn Thẩm Giáng Niên một cái.

Những mong đợi của cô ấy là vô ích, sau đó, Thẩm Thanh Hoà không nhìn cô nữa. Buổi biểu diễn lại sắp tiếp tục, Thẩm Giáng Niên vẫn đang suy nghĩ xem có nên ngồi cạnh Thẩm Thanh Hoà hay không, cân nhắc lại, vừa rồi đáng lẽ cô không nên đi qua để giao lưu.

Có lẽ ông trời đã an bài như vậy, sau khi rời khỏi sân khấu, Ngô Thi Nghiêu đi về phía Thẩm Thanh Hoà và ngồi cạnh Thẩm Thanh Hoà.

Tim Thẩm Giáng Niên trở nên nôn nóng, mặc dù họ mới ngồi bên nhau có vài giây, nhưng tim cô lại đau nhói. Chỗ đó, đáng lẽ là của cô. Thẩm Thanh Hoà, tại sao người không để vé lại cho em? Em cũng đâu có nói là em không tới đâu.

Thẩm Giáng Niên lo lắng, đau lòng, buồn bực. Chuyện không vui vẫn còn ở phía sau, hai người ngồi đối diện với cô, thi thoảng lại thủ thỉ với nhau, trông thật thân thiết. Mặc dù Ngô Thi Nghiêu là người chủ động, Thẩm Thanh Hoà chủ yếu chỉ gật đầu, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn quan tâm, cô ấy là một người hẹp hòi.

"Có kiểu nào thích không?" Đoạn Ngọc đột nhiên cúi người, nhỏ giọng hỏi. Một luồng hơi thở nóng ẩm phả vào tai, Thẩm Giáng Niên xoay người, mỉm cười lắc đầu.

Là ảo giác sao? Vừa rồi hình như Thẩm Thanh Hoà đang nhìn cô đúng không? Lúc mắt cô quét qua chỗ Thẩm Thanh Hoà, a, vừa rồi chắc là ảo giác, Thẩm Thanh Hoà và Ngô Thi Nghiêu vẫn đang thì thầm to nhỏ với nhau.

"Không thích vậy thì chúng ta rời khỏi đây?" Lần này Đoạn Ngọc lại ghé người gần Thẩm Giáng Niên nữa, cả người Thẩm Giáng Niên cứng đờ, không né tránh. Thẩm Thanh Hoà nói với cô nên là giữ khoảng cách với Đoạn Ngọc, vậy tại người này lại không giữ khoảng cách với Ngô Thi Nghiêu?Thẩm Giáng Niên không tin Thẩm Thanh Hoà không thể nhìn thấy sự nhiệt tình trong mắt Ngô Thi Nghiêu, trong đó còn có chút e lệ, biểu cảm kia là biểu cảm không thể thể hiện ra đối với bạn bè được.

"Xem một lát nữa đi." Thẩm Giáng Niên ghé sát vào tai Đoạn Ngọc, không biết Đoạn Ngọc sơ ý hay không, đột nhiên dựa gần cô hơn, môi Thẩm Giáng Niên chạm vào tai Đoạn Ngọc.

Thẩm Giáng Niên lập tức nới khoảng cách, thấy Đoạn Ngọc cúi đầu xoa xoa lỗ tai, ngẩng đầu nhìn cô cười ôn nhu, lại vội vàng cúi đầu xuống.

... Thẩm Giáng Niên đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn, lập tức uống một ngụm nước, nếu không phải Thẩm Thanh Hoà đang ngồi đối diện, Thẩm Giáng Niên sẽ không ngồi yên.

Sau đó, Thẩm Giáng Niên cố tình giữ khoảng cách với Đoạn Ngọc, Đoạn Ngọc cũng không đến gần nữa. Cuối cùng cũng xong, mọi người bắt đầu lần lượt rời đi, có một số người đi đến dưới sân khấu chờ, chắc là thành viên trong FC, trong tay cầm quà tặng, chờ Ngô Thi Nghiêu.

Những người ngồi ghế VIP hầu như không di chuyển, sau khi khán giả đi xong, những người ngồi ghế VIP được hộ tống từng người một.

"Chị Ngọc, em còn có việc, chị đi trước đi." Thẩm Giáng Niên vẫn muốn chờ Thẩm Thanh Hoà, Đoạn Ngọc đứng dậy, liếc mắt nhìn phía đối diện, thấy Thẩm Thanh Hoà cũng đứng lên, nói: "Em có việc thì làm đi, chị cũng có chút việc." Đoạn Ngọc nói rồi lấy cái điện thoại đã đổ chuông hai tiếng.

Thẩm Giáng Niên không nói gì nữa, đường đến đây bị người hâm mộ chặn lại, cô đi dọc theo sân khấu, định đi vòng qua, nhưng thấy Thẩm Thanh Hoà đã đi ra ngoài, cô chỉ muốn hét lên một tiếng.

Thẩm Giáng Niên lấy điện thoại ra và gọi cho Thẩm Thanh Hoà, nhưng được nhắc: Người dùng bạn gọi hiện đang nghe điện thoại.



Là ai đã gọi trước? Thẩm Giáng Niên tăng tốc độ, mau chóng đi ra ngoài, nhưng vẫn không thấy Thẩm Thanh Hoà đâu.

Điện thoại vẫn đang bận, Thẩm Giáng Niên có chút tức giận, không nhận điện thoại của cô mà lại nhận điện thoại của người khác, đã vậy còn nói lâu như thế.

Lúc đã tức giận rồi, thì nhìn cái gì trong mắt cũng đều không vừa mắt, Thẩm Giáng Niên đứng trước cửa, cô không thể ra ngoài được, fans đứng bên ngoài đã chặn lối đi.

Không tìm thấy Thẩm Thanh Hoà, giờ cũng không đi ra ngoài được, Thẩm Giáng Niên cảm thấy vô cùng khó chịu. Đứng ngay cửa tới lui một hồi, Thẩm Giáng Niên đi đến nhà vệ sinh, đi một vòng, vòng tới nhà vệ sinh VIP, vừa đẩy cửa ra thì giật mình, "Chị Ngọc?" Đoạn Ngọc bị chảy máu mũi.

"A~ Giáng Niên...." Đoạn Ngọc có vẻ rất xấu hổ, "Em vẫn chưa đi à?"

"Sao lại chảy máu nhiều vậy chứ? Bị đụng ở đâu thế?" Thẩm Giáng Niên vội vàng rút khăn giấy ra giúp Đoạn Ngọc cầm máu.

"Tay chị đau quá, em xoa bóp giúp chị được không?" Đoạn Ngọc biểu hiện ngại ngùng.

Lúc này điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên vang lên, cô có chút nóng nảy nhưng không thể hiện ra ngoài, Đoạn Ngọc thở dài nói: "Có người, hình như có khuynh hướng bạo lực."

Điện thoại của Thẩm Giáng Niên ngừng đổ chuông, "Chị bị đánh à?"

"Cũng không hẳn là đánh, chẳng qua là bị đẩy thôi."

"Cái đẩy này cũng mạnh quá rồi...."

"Nói đúng hơn, là người ta có khuynh hướng bạo lực."

"Ai thế?" Thẩm Giáng Niên thuận miệng hỏi.

"Thẩm Thanh Hoà đó, chứ còn ai vào đây nữa?" Trông Đoạn Ngọc có vẻ như đã quen bị đối như thế rồi, "Lần trước còn khiến chị phá tướng, vẫn còn chưa đỡ, giờ lại thêm lần nữa."

Tâm Thẩm Giáng Niên căng thẳng, "Lần trước?"

"Đúng rồi, lần trước lúc ăn cơm cùng nhau."



Thẩm Giáng Niên nghĩ nghĩ, có lẽ lần mà Đoạn Ngọc yêu cầu cô gọi điện thoại cho cô ấy, "Sao Thẩm Thanh Hoà phải làm thế với chị."

"Chắc có lẽ còn để bụng mấy chuyện trong quá khứ." Đoạn Ngọc thở dài, ai oán nói: "Đau chết đi được, con người này trước giờ xuống tay không thương nặng cũng thương nhẹ, hình như không còn chảy máu nữa, để chị rửa."

Thẩm Giáng Niên không khỏi bắt đầu nghĩ bậy, cô nhất thời lơ đãng, nghe tiếng nước chảy ào ào, trong nháy mắt tràn đầy não cô, ầm ầm. Tiếng nước chảy đột ngột dừng lại, "Hết chảy máu rồi, cảm ơn em nha, Giáng Niên."

"Không có gì." Thẩm Giáng Niên hoàn hồn, nhìn người trong gương đang cúi đầu rửa tay, cuối cùng hỏi: "Chị Ngọc, em có thể hỏi chút chuyện được không, chuyện giữa chị và Thẩm Thanh Hoà...."

"Được chứ." Đoạn Ngọc đi lấy khăn giấy lau tay, "Nhưng chị có chút việc ở quán bar, hiện tại phải đi rồi, hay em đi cùng tôi đi, chúng ta vừa đi vừa nói?"

"Được." Cuối cùng cũng có người chịu nói ra quá khứ của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên rất muốn biết.

Thẩm Giáng Niên cùng Đoạn Ngọc đi ra ngoài, trong đầu suy nghĩ không biết nên hỏi cái gì, đây là cơ hội hiếm có, cô muốn hỏi chi tiết.

Thẩm Giáng Niên lên xe của Đoạn Ngọc, khi xe chạy ra khỏi làn đường dành cho khách VIP, điện thoại của Đoạn Ngọc đổ chuông nhưng cô ấy không bắt máy. Thẩm Giáng Niên đột nhiên nhớ tới mình có một cuộc gọi nhỡ, cô lấy điện thoại di động ra, hóa ra là Thẩm Thanh Hoà!

Thẩm Giáng Niên lập tức gọi điện nhưng không có ai bắt máy, gọi hai lần liên tiếp đều giống nhau. Trong lòng Thẩm Giáng Niên thật sự không biết giờ là cái tư vị gì, cô muốn gửi tin nhắn WeChat, nhưng rồi đặt đầu ngón tay lên màn hình một hồi cũng không di chuyển.

"Muốn nói chuyện gì, em hỏi đi." Đột nhiên, Đoạn Ngọc mở lời.

"À." Thẩm Giáng Niên cất điện thoại, hít sâu, "Có thể nói cho em biết quan hệ giữa chị và Thẩm Thanh Hoà được không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv