*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=
Ba giờ kém mười lăm chiều, phòng họp nằm ở tầng trên cùng của tổng công ty Bắc Cương tọa lạc trong khu Kim Hối chào đón buổi đàm phán thứ hai.
Trọng tâm của buổi đàm phán lần này là Đoàn thị chuyển giao cho Bắc Cương ba quặng đồng đã được thăm dò nhưng chưa khai phá. Điểm mấu chốt chính là một trong số ba quặng đồng đó……. Tuy chưa thăm dò nhưng khả năng rất cao là sẽ có mỏ vàng chất lượng khá cao xen lẫn bên trong.
Khi ra khỏi khách sạn, Diệp Gia Hành mặc bộ tây trang xám đậm vừa người, ánh mắt điềm tĩnh không chút sơ hở….. Hắn biết rất rõ giả như mỏ khoáng sản được xác định là có xen lẫn mỏ vàng thì chính phủ cũng sẽ cản trở và nhúng một tay vào để được chia lợi nhuận. Vậy chi bằng chuyển nó cho Bắc Cương có muôn vàn sợi dây liên kết với quốc gia: Có thân phận của một nửa chức quan thì khi ra mặt sẽ mạnh hơn nhiều.
Vậy nên việc đưa ra mức giá thế nào là một vấn đề rất vi diệu……. Hiện nay có thể thấy tài nguyên khoáng sản nằm trong tay Đoàn thị không có giá trị bằng giao cho Bắc Cương nhưng phía bên kia có sẵn lòng trả giá cho sự chênh lệch này hay không? Và họ sẵn sàng chi ra bao nhiêu? Đó là những vấn đề khiến con người ta phải đau đầu nên Đoạn Nhận đã giao toàn quyền quyết định cho Diệp Gia Hành.
Khi phó tổng giám đốc bước vào phòng họp, sắc mặt không ta hơi tệ.
Trước buổi trưa ông nhận được “điều động” từ Tần đại lão bản, cứ tưởng là lão tổng sẽ phê bình vì biểu hiện của mình hôm qua, ai dè đâu Tần Thứ chủ cười tủm tỉm quăng ra bốn chữ.
Anh nói: “Biểu hiện cho tốt.”
Phó tổng rất ngạc nhiên và sợ hãi vì bốn chữ đó, ông cứ cảm giác mình đang bước trên một lớp băng rất mỏng: Ý là biểu hiện của ông hôm qua tốt hay là không tốt? Hôm nay phải làm thế nào mới là “tốt”? Liệu câu đó có nghĩa là boss quyết định cho ông một cơ hội cuối cùng vì biểu hiện hôm qua không? Không nắm chắc cơ hội sẽ bị giáng chức hả?
Không thể trách phó tổng giám đốc suy nghĩ miên man, con người Tần Thứ làm việc rất khó nắm bắt…… Lúc trước khi ông nhảy dù vào Bắc Cương đã bị rất nhiều người nhòm ngó. Bởi vì thân là công ty tập đoàn nòng cốt của quốc gia nên thứ Bắc Cương không thiếu nhất chính là một đám nguyên lão có bối cảnh có tư cách.
Nhưng Tần Thứ lại cứ thích làm một người to gan lớn mật, ngoài mặt thì thân thiết gọi “chú Thế”, “bác trai” này nọ vậy mà ở nơi người ta không nhìn thấy anh lại kín đáo cho người cầm thư mời đỏ rực nhét vào tay người ta, kéo thân phận “nguyên lão” của một đám già cả xuống “cố vấn”, thời gian thuê chỉ có ba hay năm năm ngắn ngủi.
Khá nhiều người bị anh đoạt quyền đã đưa ra ý kiến. Vì họ là người quen của cha anh, thậm chí còn là chiến hữu nên mấy người đó còn chưa nói gì ông cụ Tần đã không kiềm được cơn nóng giận: “Tần Thứ, con xuống tay tước hết mặt mũi người ta như vậy có thấy mình độc ác lắm không?”
“Đâu có.” Tần Thứ cười kính cẩn: “Con chỉ nghĩ cho họ thôi mà, cha nghĩ xem……. Chuyện đời khó đoán mà cửa điện Diêm Vương lại rộng mở……. Qua vài năm nữa nếu sức khỏe họ vẫn còn dồi dào, tinh thần vẫn còn minh mẫn thì con tiếp tục kí hợp đồng với họ là được mà.”
“Thằng nhóc này……” Ông cụ Tần nhíu mày: “Làm vậy không hợp với nguyên tắc.”
“Nguyên tắc là do con người viết ra mà.” Tần Thứ vẫn cực kì hiếu thảo nhiệt tình với cha mình, đáng tiếc nội dung cuộc nói chuyện lại không hợp với cái vẻ đó cho lắm: “Nếu Bắc Cương muốn thay đổi trong tay con thì từ nay về sau cha cứ để một mình con gánh vác là đủ rồi…… Nếu có chuyện gì con không thể làm được, vậy chẳng phải vẫn còn cha đó sao? Có cha để làm gì?”
Tính chính xác của câu chuyện này vẫn đang được kiểm chứng vì nó từng qua miệng rất nhiều người trước khi được lan truyền trong nội bộ Bắc Cương…… Nhưng, câu chuyện về con người Tần Thứ, chuyện anh lấy cái danh hiệu “thổ hoàng đế” về tay được lan truyền rất rộng rãi là chuyện không thể bàn cãi.
Mà đúng là con người này làm việc rất chuyên quyền và độc đoán. Có một lần anh đã gọi bảo vệ lên để đuổi thẳng một nhân viên cấp cao ra cửa, lần khác anh lại đề bạt một nhân viên nghiệp vụ bé nhỏ lên làm quản lý…… Chỉ dựa vào một câu, anh thích, là được.
Cũng may là dù những hành động đó hơi quá đáng nhưng vẫn tìm được lý do để gỡ gạc lại.
Có ấn tượng này làm tiền đề, cũng khó trách phó tổng giám đốc lại lo lắng vì biểu hiện không tốt của mình hôm qua…… Tần Thứ thưởng phạt dứt khoát đến mức hà khắc, chỉ cần một lỗi nhỏ xíu nào đó làm anh mất vui thì chuyện cũng sẽ ầm ĩ tới mức mọi người đều thấy lo lắng.
Mà điều khiến phó tổng bất an hơn là khi ông bước vào phòng họp trước giờ hẹn năm phút lại phát hiện phía đại diện công ty mình đã có người bình tĩnh ngồi đó…….
Tần thứ đang ngồi trong cái xó tận cùng của phòng họp, trên sóng mũi cao cao là cặp kính tri thức, anh đang ung dung lật xem tờ báo doanh nghiệp năm nay.
“Tần tổng.” Phó tổng lấy lại bình tĩnh, ông quyết định dùng một câu hỏi khá nhẹ nhàng để các thành viên trong đoàn thả lỏng tinh thần: “…… Anh bị cận thị hả?”
“À, không phải.” Tần Thứ gỡ kính xuống lắc vài vòng trên ngón tay rồi lại đeo lên, nụ cười trên môi anh như gió xuân tát thẳng vào mặt: “Tôi cảm thấy mình đeo mắt kính trông có vẻ soái.”
“A ha ha…… Ha ha……” Phó tổng cầm khăn tay lau giọt mồ hôi còn chưa kịp tuôn: “Rất soái, rất đẹp trai, đúng là rất đẹp trai……”
——- Đây là địa điểm đàm phán cứ có phải buổi hẹn xem mắt đâu……. Được rồi boss à, ít nhất câu trả lời của anh cũng có tác dụng “giảm áp lực tinh thần” cho cấp dưới.
Khi kim đồng hồ điểm đúng hai giờ bốn lăm phút, cửa phòng họp lại bị người ta đẩy ra.
Rex bước vào trước để kéo cửa…… Ba nhân viên đến từ Đoàn thị lập tức nối đuôi nhau bước vào, Diệp Gia Hành theo vào cuối cùng.
Nếu hôm qua biểu hiện của Diệp Gia Hành được ví như một “cơn bão” thì đợt tấn công hôm nay sẽ là “sấm chớp vang trời”……. Nhân viên bên cạnh hắn phối hợp rất ăn ý, từ biểu đồ đến các chuỗi số liệu……. Họ đưa ra hết bằng chứng này tới bằng chứng khác rất đúng lúc và hợp thời cơ, hoàn toàn không cần phải dừng lại để chờ đợi. Hơn nữa từ đầu tới cuối hắn chưa từng liếc nhìn Tần Thứ ngồi trong góc lấy một lần, có thể thấy tất cả sự chú ý của hắn đã đặt vào chi tiết buổi đàm phán.
Tần Thứ ngắm đôi môi mím lại vì tập trung nghe mọi người nói chuyện, ngắm hàng chân mày hắn nhíu lại để suy ngẫm, ngắm hầu kết xinh xắn lộ ra trên cổ áo, ngắm nụ cười nhạt khi bắt được lỗ hổng trong lời đối phương……. Anh buộc lòng phải than thở “sao tới bây giờ mình mới phát hiện ra”.
Diêp Gia Hành ho khẽ, hắn cảm thấy cổ họng mình đang tệ đi.
Tuy chất lượng nghỉ ngơi tối qua không tệ nhưng thời gian lại không đủ, hơn nữa sáng nay hắn vừa nhận được vài tài liệu quan trọng nên phải điều chỉnh lại chiến lược và lý luận phản bác……. Thế là bận mãi bận đến tận thời gian đàm phán nên mặc dù khí thế rất mạnh mẽ nhưng thật ra hắn chỉ muốn “đánh nhanh thắng nhanh” thôi. Nếu đối phương phát hiện ra và kiên quyết kéo dài thời gian…….. Vậy thì tình huống sẽ rất khó khăn cho hắn.
Sau tiếng ho đó, giọng hắn bắt đầu khàn khàn.
—— Không có gì đáng ngại, chỉ là tối qua dùng cổ họng quá nhiều.
Tần Thứ nghe giọng hắn là biết ngay, không hiểu tại sao lòng anh chợt có cảm giác mềm nhũn…… Cảm giác đó cứ nhốn nháo lăn qua lộn lại trong lòng anh.
Vì thế, Tần đại boss tháo chiếc kính trên mũi xuống, bước từ góc khuất xa xôi vào bàn giữa giơ tay lên cắt lời phó tổng: “Vậy thì cứ quyết định vậy đi.”
“Hả?” Đây là vẻ mặt của tất cả những người có mặt trong buổi đàm phán.
Tần Thứ thấy rất rõ.
Diệp Gia Hành hay có thể nói là Đoàn thị không có một mức giá cố định, họ không dùng công phu sư tử ngoạm* mà chỉ đưa ra một bảng giá thích hợp với mức giá tâm lý của Bắc Cương……. Sự thật là dù có giảm giá xuống thì họ cắn răng âm thầm nuốt vào bụng rồi vẫn sẽ đồng ý. Huống chi vì mấy ông lão Châu Phi sắp về hưu ở khu vực khai thác mỏ dùng “chút hơi sức” cuối cùng gây ảnh hưởng nên chẳng mấy chốc sẽ thu hút được sự chú ý của ngành công nghiệp trong nước, ít nhiều gì cũng có chút ảnh hưởng tới ngành công nghiệp đa quốc gia.
Tính đi tính lại thì Bắc Cương cũng lời kha khá.
Phó tổng giám đốc mơ mơ màng màng tưởng mình nghe nhầm, ánh mắt nhìn Tần Thứ có vẻ hoảng sợ: “Tần tổng, anh…..”
—— Anh không cần phải ghét bỏ tôi đến mức đó chỉ vì biểu hiện không tốt hôm qua chứ! Tuy hai ngày nay tôi…… Đúng là tôi hơi bất lực nhưng vẫn tốt hơn là chấp nhận tất cả điều kiện của người ta mà! Chẳng lẽ ông phải cuốn gói đi? Không…… Ông còn nửa năm nữa mới trả góp xong chiếc xe thể thao mới mua về mà, hình như chi phiếu tích góp được cũng hơi ít…….
Tần Thứ đâu có rảnh mà đi quan tâm tới những suy đoán trong lòng ông ta, anh cười tủm tỉm nói: “Nếu tôi đoán không lầm, chắc chắn phải có cái lý nào đó cho thái độ kiên quyết của Diệp tổng nhỉ…….? Chẳng lẽ là quặng hợp kim?”
Tin tức sáng nay Diệp Gia Hành nhận được nói rằng tuy số khoáng sản đó không mấy phổ biến nhưng quý ở chỗ nó là mỏ đồng pha vàng. Vì vậy, khi nghe Tần Thứ nói hắn cũng thoải mái thừa nhận: “Đúng, bọn tôi định dùng tin tức này để treo cái giá cuối cùng……. Ánh mắt của Tần tổng rất tốt đấy.”
Tần Thứ cười ha hả: “Quá khen….. Tôi cũng vừa nhận được tin qua điện thoại như em thôi.”
—— Vậy anh lấy cái câu “nếu tôi đoán không lầm” ở đâu ra……..
Tần Thứ đã đồng ý nội dung hợp đồng vậy thì chuyện còn lại chính là tiến hành ký kết.
Có điều sắc mặt Diệp Gia Hành vẫn tệ, nhất là khi viết ba chữ “Diệp Gia Hành” “đằng đằng sát khí” “ôm hận nghìn thu” bên cạnh hai chữ “Tần Thứ” phóng khoáng và mạnh mẽ.
Ký xong hắn lập tức ném bút máy đi, cười muốn tái mặt nhưng những lời thốt ra lại khiến Tần Thứ phải bẽ mặt trước mọi người.
“Tần tổng.” Hắn gõ ngón trỏ xuống bàn: “Nếu lần sau anh đã đưa ra quyết định rồi thì xin anh hãy nói ra trước khi chúng ta bắt đầu bàn bạc hoặc là anh báo trước cho tôi một tiếng đi cũng được để tôi còn rao giá trên trời…….! Đỡ phí mất lòng tốt của Tần tổng…….”
Tất nhiên tâm trạng hắn rất ư là khó chịu vì cứ như mình dùng hết sức để đánh vậy mà đối thủ lại né được rồi sau đó người ta còn cười ngu nói: “Xem như cậu thắng đấy.”
Câu nói đó khiến phó tổng giám vừa sảng khoái vừa hả dạ vừa ấm ức, đó chính là những lời ông muốn nhưng không dám nói ra…… Chỉ là, sau khi kí hợp đồng xong ông lại không muốn ở chung với Diệp Gia Hành để hít bầu không khí ngạt thở đó nữa nên nhanh chân cầm hợp đồng, giơ tay dẫn người chuồn mất.
Tần Thứ không nổi giận, anh vẫn cười như gió xuân ấm áp: “Diệp tổng, với khí thế của em hôm nay…… Nói không chừng tới cuối cùng em vẫn không chịu chủ động lùi bước nhỉ? Dù sao em vẫn còn một chiêu bài tẩy đang chờ để “treo giá”. Tôi làm vậy xem như là linh hoạt, đổi về chút thời gian rảnh rỗi. Đúng không Gia Hành?”
Diệp Gia Hành không kéo gần khoảng cách giữa hai người vì hai chữ “Gia Hành” đó, hắn bình tĩnh liếc anh nói: “Vậy thì…… Tạm biệt.”
Dứt lời, hắn lễ phép gật đầu lấy lệ rồi thong thả bước ra cửa.
Diệp Gia Hành vừa đi, đoàn người đi theo hắn cũng bỏ về.
Nhưng, chưa đầy một phút lại có người vòng lại.
Mới đầu Tần Thứ rất vui nhưng sau khi nhìn thấy người quay lại ánh mắt anh lại lộ rõ vẻ thất vọng.
Là Rex.
Rex làm bộ ho khan rồi thần thần bí bí lại gần chìa một tấm danh thiếp ra trước mặt Tần Thứ, trong vẻ kiêu ngạo có chút rụt rè: “Tần tổng…… Diệp tổng nhà tôi nói mong anh hãy đi làm kiểm tra sức khỏe, chủ yếu là xét nghiệm xem anh có mắc bệnh lây qua đường tình dục và….. Và…… Diệp tổng còn nói chắc là anh sẽ không bị AIDS……”
Nhìn mặt Tần Thứ tái đi, Rex cười gượng nhỏ giọng nói cho hết nửa câu sau: “À…… Sau khi có kết quả mong anh hãy mau chóng liên lạc, tôi sẽ mở máy hai bốn giờ……”
Tần Thứ nhướng mày nhìn cậu cười lạnh, trong ánh mắt ấy có ý lạnh thấu xương. Rex lập tức ôm đầu che chở: “À à à…… Diệp tổng của chúng tôi còn nói anh ấy cũng sẽ gửi cho anh một bản chứng nhận sức khỏe…… Ngô hoàng khai ân, hảo hán tha mạng……”
Hu hu hu….. Người này đáng sợ quá, đâu có bằng anh Đường lịch sự tao nhã…….
Theo thói quen nghề nghiệp, “Bát” tự còn chưa “Phẩy”*, Rex đã bắt đầu “treo giá” cho boss nhà mình.
(*) Trong chữ Bát – 八, nét đầu tiên là nét Phẩy – 丿. Đại ý là còn chưa đâu vào đâu mà anh ấy đã bắt đầu lo xa.
Tần Thứ hất tay bảo trợ lý nhỏ bé cút đi thật xa……. Nhìn tấm danh thiếp kẹp giữa hai đầu ngón tay, anh nở nụ cười khiến không ai có thể đoán được tâm trạng mình lúc này.
—– Diệp Gia Hành ơi là Diệp Gia Hành, em đúng là…….. Biết khơi dậy…….. Ham muốn chinh phục trong lòng người khác.
Cửa của tòa cao ốc Bắc Cương thể hiện được tất cả những đặc điểm truyền thống “thành công vĩ đại” từ phía chính phủ. Cùng là cửa thủy tinh xoay tròn nhưng lại cố tình được thiết kế khí phách tới mức không thể xem thường. Sau khi ra khỏi cánh cửa đó Diệp Gia Hành mới dừng lại thở phào.
Tiết trời tháng sáu, hôm sau nóng hơn hôm trước…… Diệp Gia Hành nhìn chiếc xe màu trắng đang chạy tới, sự căng thẳng trong lòng hắn được đè xuống, cả chiếc áo sơ mi ướt đẫm mang tới cảm giác khó chịu cũng đỡ bức bối hơn nhiều.
Người người thường thấy hắn rất bình tĩnh không có nhiều tình cảm cá nhân, thật ra hắn không phải là người không có tình cảm mà là tất cả đã bị hắn đè nén không bộc lộ nên dần dà hắn được xem và khen là có “phong độ của một đại tướng.”
Ví dụ như vụ đàm phán với Bắc Cương lúc nãy, vừa bước vào phòng họp người hắn nhìn thấy đầu tiên chính là Tần Thứ, khoảnh khắc đó động tác của hắn đã khựng lại……
Không phải là yếu thế hay kiêng kị hay là mất mặt mà là phản ứng sinh lý tự nhiên……
Cũng như đầu óc, cơ thể cũng có trí nhớ, trí nhớ về những xúc cảm mãnh liệt lại càng khắc sâu hơn…..
Màn cuồng hoan đêm qua quá vui quá sảng khoái nên dù đầu óc không nhớ được chút gì thì cơ thể vẫn khắc sâu cảm giác đó: Như dòng điện yếu ớt nhưng lại cố chấp, như đốm lửa thơm ngọt bắn ra từ phần cốt tủy sâu thẩm nhất, niềm vui len lỏi đến từng đốt ngón tay, đúng lúc nhắc nhở cho hắn bữa tiệc xác thịt mình từng trải qua.
……Tần Thứ có một đôi mắt rất đẹp, đôi đồng tử kia hệt như loại Hắc Diệu Thạch tốt nhất, đuôi mắt xếch chỉ cần liếc một cái thôi cũng mang tới cảm giác ưu việt.
Có một người bạn cùng trường đại học từng cười đánh giá: “Emperor Tần, mắt xếch, mày lá liễu…… Cậu chính là Vương Hy Phượng phiên bản sống…… Ha ha ha……”
Tần Thứ cười lạnh, hôm sau anh mang tới một nữ diễn viên nổi lên nhờ đóng vai Vương Hy Phượng trong một bộ phim điện ảnh rồi so với chân mày mình: “Ai mắt xếch? Ai mày lá liễu?”
Chàng trai kia biết mình đụng trúng “vảy ngược” nên vội vàng đổi lại thái độ nghiêm túc để sửa sai: “Không không không…… Mắt cậu là mắt diều hâu, mày cậu là mày kiếm…… A……. Tần Thứ, cậu chính là Caesar!”
Tần Thứ vỗ tay, cười quan tâm chăm sóc: “Câu trả lời rất chính xác, phần thưởng là…… À, bên cạnh có diễn viên kí tên này.”
——Lấy ơn báo oán, tấm lòng ấy bao la rộng lớn đến mức nào kia chứ……! Đương nhiên với điều kiện là bỏ qua cú đánh vào gáy cực mạnh kia.
Vậy nên khi Tần Thứ tập trung tất cả ánh mắt lên người mình, Diệp Gia Hành đã phải cố gắng kiềm nén bản thân mình để làm như không có gì xảy ra, mồ hôi liên tục thấm ra lưng nhưng vẻ mặt vẫn không khác gì bình thường……. Đó là kết quả của máy lạnh công suất cao làm mát trên diện rộng.
Nhưng, dù sao Diệp Gia Hành cũng là Diệp Gia Hành…… Sau khi quen áp lực đến từ đối phương, hắn điều chỉnh lại tâm trạng, đè tất cả những nhân tố gây bất lợi xuống thấp nhất, đến khi sắp rời khỏi cũng không thèm liếc mắt nhìn Tần Thứ lần nào nữa.
Còn về câu cuối cùng hắn bảo Rex nói là vì cái tính “lông rùa*”, quá cố chấp với bệnh sạch sẽ mà ra: Cái tình huống chẳng biết người đàn ông không đeo bao lăn giường với mình có “bệnh khó nói” không giống như một người khó ngồi yên vì chứng cưỡng chế vậy.
(*) Lông rùa (龟毛: Quy mao): Ý chỉ một niềm tin mù quáng.
Diệp Gia Lâm nói rằng: “Anh tôi có một đống tật xấu. Nào là lòng dạ hẹp hòi, sĩ diện, cuồng việc, khó chịu, keo kiệt…….”
Tần Thứ lại bảo là: “Có vẻ thú vị…….”
— Hết chương 8 —
Editor: Chúc mọi người năm mới vui vẻ và hạnh phúc bên gia đình, chúc cho trăm sự bình yên, ngàn sự may mắn và vạn sự như ý!!!
HÌNH MINH HỌAHắc Diệu Thạch Vương Hy Phượng Caesar (Julius Caesar)