*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Khi Lôi Quân thả Diệp Gia Lâm về Bạc Duệ Uyển thì trời đã về chiều.
Gã vươn tay ra dễ dàng tóm được Diệp Gia Lâm đang vội vã bỏ trốn, kéo về ngực mình nói rất chân thành: “Uống rượu thì không sao, tiêu khiển cũng chẳng vấn đề gì… Nhưng em đừng có mà đi khắp nơi quyến rũ người khác, vớ được ai cũng tự nhận là người của mình, gọi bậy gọi bạ.”
Diệp Gia Lâm ậm ờ đáp lời. Tuy ngoài miệng cậu đồng ý rất sảng khoái nhưng trong lòng lại không cho là đúng.
—- Anh là cái thá gì mà dám quản lý tôi? Cả anh trai tôi còn không quan tâm nữa là… Còn nữa, sao lúc trước tôi gọi anh cũng có thấy anh nói năng gì đâu?
Lôi Quân nhắm mắt lại, thấy vẻ mặt không tập trung kia là gã biết ngay cậu chẳng nghe được gì vào đầu. Gã nắm lấy cổ áo ép cậu phải nhìn về phía mình: “Trong một tháng em đi ra nước ngoài vui vẻ tôi đã dành chút thời gian để làm vài việc. Tuy bây giờ vẫn chưa xong nhưng có thể nói là ổn định phần nào: Tôi đã chiếm được một phần tất cả những nơi kinh doanh bán bar bao gồm câu lạc bộ đêm và khu giải trí và đang tiếp tục bành trướng… Tuy số lượng không quá lớn nhưng đã đủ để tôi nắm được tất cả những hành động sai trái của em— Nếu còn để tôi phát hiện ra em lại uống rượu rồi lên giường với ai thì em cứ chuẩn bị tinh thần một tháng không thể xuống giường đi.”
Diệp Gia Lâm vừa lẩm bẩm “Mình chưa nghe thấy gì hết… Người nói chuyện là ‘sói"” vừa chạy vội vào nhà không quay đầu lại như đang sợ chỉ cần mình chạy chậm một bước thì sẽ bị người ta bắt lại làm cho ‘một tháng không thể xuống giường’.
Làm người mà tự giác thế này rất đáng được khen ngợi.
Khi Diệp Gia Lâm về đến nhà, mẹ cậu đã đi dạo siêu thị nên trong nhà chỉ còn mỗi anh trai đang ngồi trên sô pha phòng khách lật tạp chí tài chính và kinh tế.
Nghe tiếng Diệp Gia Lâm, Diệp Gia Hành không ngẩng đầu lên tiếp tục lật sang trang khác, thuận miệng hỏi: “Ăn cơm không?”
Diệp Gia Lâm giả vờ đáng thương theo thói quen: “Em còn chưa ăn cả bữa sáng và cơm chiều đây~”
“Ồ, vậy là ăn rồi.” Diệp Gia Hành quá quen với các thói hư tật xấu của em trai mình nên đã nắm bắt được chính xác thông tin mình muốn biết.
Diệp Gia Lâm khẽ thở phào rón rén mò về phòng mình, vừa đi vừa tự khen mình: Ha ha ha, diễn rất tốt, giải nhất Oscar….
Khi cậu chạm tới cửa, tiếng lật sách rất khẽ và câu nói không chút nhấp nhô vang lên sau lưng: “Quần áo đẹp đấy.”
—-Bộ quần áo này, nói chính xác là bộ quần áo Lôi Quân chọn này chỉ là một bộ đồ thể thao của nhãn hàng nổi tiếng nhưng ai ngờ lại có thể biến thằng nhóc lưu manh thành chàng sinh viên mang hơi thở tri thức.
Diệp Gia Lâm ủ rũ lượn đến chỗ anh mình, bóp giọng gọi: “Anh.”
Diệp Gia Hành đặt tạp chí trong tay xuống, vươn tay gạt sợi tóc trên trán cậu, lời nói ra cũng bất giác dịu đi rất nhiều: “Muốn nói chuyện với anh à? Hay là tới để làm nũng đây?”
“Em có phải chó đâu!” Diệp Gia Lâm phản đối.
“Phải rồi, em là Labrador.” Diệp Gia Hành tiện tay vò rối mái tóc mình vừa mới chỉnh lại, nói có vẻ khá là thích thú.
“Đúng!” Người đầu tóc bù xù nào đó rất đắc ý gật đầu liên tục.
“Muốn nói cái gì nào?” Diệp Gia Hành đặt tạp chí về bàn: “Nếu là chuyện có thể nói với cả anh và mẹ thì đi mà nói với mẹ, còn nếu không muốn cho mẹ biết thì tranh thủ lúc mẹ vẫn chưa về nói nhanh lên.”
“À… Thật ra cũng không có gì… Đâu~” Diệp Gia Lâm cọ tới nỗi Diệp Gia Hành sắp nổi bão mới làm bộ làm tịch thở dài: “Anh, sao anh lại tốt với em thế này?”
Diệp Gia Hành giật mình, kí ức bị chôn ở nơi sâu nhất như bị người ta đào lên. Sự hoàn mỹ vốn đã bị nghiền nát rồi lại được chắp vá trở về, quay đầu nhìn lại trông có vẻ cực kì mỉa mai.
Nếu hắn nhớ không lầm thì khoảng hơn hai mươi năm trước, có một người cũng từng hỏi hắn một câu tương tự.
Cậu hỏi là: “Anh, tại sao anh lại tệ với em thế này?”
Diệp Gia Hành nhìn Diệp Gia Lâm: Gương mặt cậu vẫn còn những dấu vết mơ hồ trước kia, nhất là chiếc cằm nhọn và đôi mày dài mảnh khảnh chồng lên những hình ảnh đã ố vàng trong trí nhớ— Nhắc nhở những tổn thương mà hắn đã từng gây ra sau đó muốn gạt bỏ và quên đi như mảnh dằm đâm vào không ngừng đau nhói.
Hắn cố chuyển tầm mắt sang tờ tạp chí trên bàn: “Anh cứ tưởng là em không biết…”
—Người trên bìa tạp chí là một nhà đầu tư mạo hiểm của Mỹ, trên bìa là những đánh giá về trào lưu trong lĩnh vực hệ thống mạng… Có lẽ vẫn chưa đủ tốt… Nhưng thời kì hoàng kim của Internet đã đến….
Nếu bây giờ có ai đó nghe được suy nghĩ của Diệp Gia Hành, có lẽ chính bản thân hắn cũng khó phân biệt được ba chữ “chưa đủ tốt” kia đang nói về trào lưu hay đang trả lời câu hỏi của em trai mình.
Có lẽ do đã quen che dấu cảm xúc nên Diệp Gia Hành không hề để lộ sự khác thường ấy ra ngoài, chỉ suy nghĩ nghĩ lại một lát rồi nhanh chóng vùi chôn mất khiến cho Diệp Gia Lâm đang thả lỏng mình dựa vào sô pha hoàn toàn không chú ý đến, cậu rung đùi thích ý nói: “Chậc… Đừng có biến em thành sói mắt trắng mà… Thật ra nếu không hỏi anh thì em cũng biết ‘chúng ta là anh em’ mà.”
Diệp Gia Hành đáp “ừ” rồi thong thả thở sự ngột ngạt trong lòng ta, bình tĩnh nói: “Trên đời này, người có thế thật lòng tốt với một người khác chẳng cần chút điều kiện nào chỉ có ba mẹ người đó mà thôi.”
“Có lúc anh cũng quản em như con mình ấy.” Diệp Gia Lâm vỗ tay: “…Nếu là người chẳng quen thuộc gì thì sao anh? …Ài, thôi để em nói thẳng chứ cái kiểu vòng vo này chẳng hợp với em tí nào… Người đó chính là tên ngốc sáng nay ấy, tốt với người khác tới nỗi người ta phát hoảng luôn. Em nghĩ con người em trừ mặt mũi ra hình như chẳng còn gì nhỉ?”
Diệp Gia Hành trực tiếp hắt cho cậu một thùng nước lạnh: “Không, tới mặt em còn chẳng có… Em lúc nào cũng không mặt không mũi đấy thôi.”
“Đúng nhỉ…” Sau khi lặng đi, Diệp Gia Lâm than thở từ tận đáy lòng: “Chỉ có anh là nói chuẩn. Mơ ước của em chính là làm một phần tử cặn bã… Nhưng nếu vậy thì tại sao anh ta lại tốt với em thế?”
“Có lẽ vì anh ta chưa từng gặp phải kiểu người chẳng ra đâu vào đâu như em…” Diệp Gia Hành lại cầm tờ tạp chí lên, lật đến trang mình vừa xem.
Diệp Gia Lâm đè hai tay lên mặt tờ tạp chí, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Không được… Em phải mau làm cho tên ngốc kia không tới làm phiền em nữa mới được…”
“Đó là sở trường của em rồi nên không cần anh phải tư vấn gì đâu ha.” Diệp Gia Hành rút cuốn tạp chí bị đè ra, bắt đầu nói cho có lệ: “Cố lên chàng trai.”
Nhận được tín hiệu ‘kết thúc cuộc nói chuyện’, Diệp Gia Lâm nhún vai trở về phòng mình.
—-Có lẽ, đợi đến khi cậu tìm đủ mọi cách vẫn không thể khiến anh ta ngừng làm phiền thì mới dám tin rằng bản thân mình rất tốt.
Thời gian nghỉ ngơi luôn trôi qua rất nhanh, hơn nữa còn phải trả một cái giá lớn chính là đống công việc chồng chất.
Từ khi bắt đầu trở về làm việc, Diệp Gia Hành nhanh chóng dính với bốn chữ “đi sớm về trễ” nên rất ít khi quan tâm tới chuyện trong nhà.
Nhưng việc kết thúc mối quan hệ thất bại cùng Đường Kỉ Trạch vẫn tạo cho hắn chút ảnh hưởng… Khi bắt đầu dấn thân vào công việc, hắn không còn “bán mạng” như trước kia nữa mà ít nhiều gì cũng để lại cho mình một con đường sống.
Tuy vậy nhưng thời gian hắn ở nhà ngày một ngắn— Dù lượng công việc Đoạn Nhận vứt lại khá nhàn nhã nhưng luôn phải đi công tác ở trời nam đất bắc, công việc cần xử lý toàn mấy chuyện nhỏ nhưng lại khiến Diệp Gia Hành không thể tìm lý do để từ chối.
Bà Diệp nhìn con cả nhà mình lại dọn hành lý thì lo lắng hỏi: “Gia Hành, con lại phải đi công tác à…? Con vừa mới về một ngày trước mà?”
Diệp Gia Hành đè chiếc vali nhỏ trên giường xuống, xoay lại đặt tay lên vai mẹ mình: “Không sao đâu mẹ, chỉ là mấy chuyện nhỏ cần xử lý thôi, phiền ở chỗ phải chạy qua chạy lại.”
Bà Diệp vỗ bàn tay đang đặt trên vai mình, nắm lấy: “Mẹ biết, mẹ biết… Con đi đường nhớ cẩn thận.”
Đang nhấc chiếc vali đi về phía cửa phòng ngủ thì Diệp Gia Hành chợt dừng lại. Sau khi đắn đo một lát hắn mới lên tiếng: “Chờ con xử lý xong khoảng thời gian này… Con sẽ ở bên mẹ nhiều hơn. Trong mấy ngày này mẹ giữ Gia Lâm ở nhà chơi nhé.”
“Không sao, không sao.” Bà Diệp luôn miệng nói, cố an ủi con mình: “Gia Lâm thích đi đây đi đó… Một mình mẹ ở nhà cũng được mà. Giúp con sắp xếp nhà cửa này, giặt quần áo này, dọn dẹp tủ quần áo này… Nếu chán thì đi xem TV hay xuống vườn hoa dưới nhà đi dạo… Rất vui.”
Tuy nói vậy nhưng trong giọng bà pha lẫn sự chờ mong và buồn bã không cách nào che dấu.
Diệp Gia Hành đang định nói thì điện thoại trong người reo lên, là Rex gọi để thúc giục hắn xuống lầu. Hắn im lặng một lát rồi không nói gì nữa nhấc chân xuống nhà.
Bà Diệp đến bên cửa sổ, kéo một bên ra nhìn con mình bước xuống nhà sau đó biến mất trong chiếc ô tô trắng…
Bà khẽ thở dài khép màn cửa lại rồi ra khỏi phòng ngủ Diệp Gia Hành, cẩn thận đóng cửa lại. Bà đi thẳng tới sô pha ngoài phòng khách, kéo chiếc gối đệm ôm vào lòng. Bà nghĩ, cứ thế này cũng tốt… Con bà rất thích sạch sẽ, nếu căn nhà bị người khác chạm vào chắc chắn nó sẽ không thoải mái nên cứ để bà trông nhà giúp nó, đến tối Gia Lâm lại về nhà đúng giờ… Như thế, bà sẽ yên tâm hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, bà nhìn về cây đàn dương cầm đặt ngay giữa phòng khách, cây đàn đen bóng phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ… Rất nhiều năm trước chồng bà cũng từng mua cho con một cây dương cầm như thế, ngày ngày đốc thúc nó vào phòng luyện đàn…
—- Khánh Chương, ông xem… Dù ông mất nhưng tôi và các con vẫn sống rất sung túc.
—- Tôi ở đây với bọn nhỏ thêm một đoạn thời gian nữa là có thể đi tìm ông… Nhưng tới lúc đó chắc tôi đã thành một bà già mất rồi…
Khi Tần Thứ gọi điện thoại tới, bà Diệp đang cầm một miếng nhung cẩn thận lau phím đàn.
So với người đi làm nhân viên như Diệp Gia Hành mà nói thì công việc của Tần Thứ nhẹ nhàng hơn nhiều, hơn nữa anh còn có thể lấy cớ ‘rèn luyện năng lực của cấp dưới’ để đẩy việc cho người khác. Nên, vị chủ tịch mang tên Tần Thứ đổi được tư cách gọi “mẹ” nhưng lại không đổi được tư cách đến ở chung hết sức chịu khó chạy tới nhà họ Diệp. Tuy rất ít khi gặp được Diệp Gia Hành nhưng anh rất sẵn lòng ngồi nói chuyện phiếm với bà Diệp…
Từ nhỏ anh đã phải xa mẹ ruột, một đứa nhỏ chưa tới 6 tuổi đã bị người ta chỉ vào một người đàn ông xa lạ nói “đây là cha con”, còn bà Tần vì không phải là mẹ ruột nên luôn khách sáo và xa lánh anh, hay có thể nói là cả hai người đều cố gắng tránh mặt và giảm tối đa sự tiếp xúc với người kia.
Một lần đi nghe tọa đàm ở trường đại học, có một giáo sư của một trường đại học nổi tiếng giảng khô nước miếng về “đi tìm cội nguồn của văn hóa”. Cả buổi tọa đàm đó anh rất buồn ngủ nhưng có một câu lại đánh thẳng vào lòng anh… Nên sau khi nghe xong anh đã gọi điện thoại cho bà Mai kể lại rất nhiều nào là “văn hóa” rồi là “cội nguồn”… Những thứ mà chính anh cũng thấy vô nghĩa, song bùi ngùi nói: “Thật ra tuổi thơ của con chính là tuổi thơ thiếu đi cha và mẹ, theo quan điểm vừa trình bày thì thật ra con đang tìm kiếm nó theo bản năng…”
Chỗ của bà Mai ở đầu dây bên kia rất ồn ào, đầy tiếng nói của nhân viên hậu trường sau sân khấu chữ T và người mẫu. Bà Mai cùng với rất nhiều tần sóng hỗn loạn ngắt ngang lời anh: “Thiếu cha và mẹ nhưng đổi về một ông già và chị gái, vậy có gì không tốt đâu?”
Tần Thứ thở dài nói: “Chị Mai à, chị làm việc tiếp đi…”
Đôi khi anh có một loại ảo giác— Thật ra anh chính là một kết quả được hình thành từ tinh hoa trời đất. Nhưng sau khi gặp được bà Diệp, anh cảm thấy… Cái “nguồn cội” kia như cái cọc anh vừa tìm được, mong có thể đóng thật sâu xuống đất.
Nếu như tiếng “mẹ” đầu tiên anh gọi bà Diệp vẫn còn mang theo sự trục lợi và lấy lòng thì bây giờ nó đã được phát ra từ sự chấp nhận từ sâu trong đáy lòng.
Anh thích cái cảm giác được chăm sóc và yêu thương khi ở cùng người “mẹ” này.
Nói thẳng ra thì đàn ông cũng chỉ là phiên bản trưởng thành từ một đứa trẻ mà thôi.
Anh kiên nhẫn chờ bà Diệp lau bàn phím, lau xong lại lau bàn, lau bàn xong thì đi quét rác… Trong suốt quá trình đó, anh vẫn luôn cười tủm tỉm trò chuyện với bà. Nói chuyện những chuyện rất vụn vặt, rất đơn giản nhưng có thể mang đến cho người khác một thứ mang tên dịu dàng.
Hôm nay anh đến để đón bà Diệp tới một quán trà mới mở để thưởng thức, tiện thể đưa bà đi giải quyết bữa trưa.
Đến khi làm xong tất cả mọi việc, cuối cùng bà Diệp và Tần Thứ cũng ngồi trong phòng trà ấy, trước mặt là mấy ấm nước vui vẻ chờ sôi.
“Mẹ ơi, mẹ nếm thử miếng bánh và trà này xem thế nào?” Tần Thứ chỉ vào đĩa bánh viên trắng: “Cái này gọi là ‘ngự ngải oa oa’, là mấy món dành cho hoàng gia đấy ạ.”
“Được được được.” Bà Diệp cười hiền như gió xuân: “Món này Gia Hành từng mua cho mẹ ăn rồi, vừa đẹp vừa ngon.”
Nhân viên bên cạnh thấy bầu không khí giữa hai người rất tốt đẹp nên cười nói mấy lời bùi tai: “Thưa anh, quan hệ của mẹ con hai người tốt thật đấy.”
Câu ấy đã chạm đến lòng Tần Thứ, thế là anh rộng rãi đưa tiền boa: “Câu này tôi thích nghe… Mẹ tôi là một người mẹ tiêu chuẩn đấy.”
Bà Diệp nghe anh nói lại bắt đầu ngượng ngùng. Song, bà vừa cảm thấy Tần Thứ là một đứa nhỏ rất tốt vừa lo sẽ làm ảnh hưởng tới anh. Vì thế khi nhân viên ra ngoài, bà phải suy nghĩ rồi lấy can đảm một lát mới hỏi Tần Thứ: “Tiểu Tần này, con… Không thích con gái hả?”