*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
= Editor: Tiểu Ma Bạc Hà =
Maxim’s de Paris còn một cách gọi khác là nhà hàng chuẩn Pháp Maxim’s, là một chuỗi nhà hàng thu hút khách bằng cách tuyên truyền “truyền thống văn hóa Pháp”. Nhà hàng Maxim’s đầu tiên được mở trên đại lộ Hoàng Gia trứ danh của thủ đô Paris Pháp, cái gọi là xã hội thượng lưu ấy luôn được người ta tán dương.
Lôi Quân đứng ngoài cửa nhà hàng nhíu mày, tức giận hỏi đàn em đi theo: “Món Pháp hả? Mấy cái món gì mà ốc sên, gan ngỗng, cà rốt ấy hả?!”
Tiểu Tôn đi theo gã lâu nhất trả lời trước: “Đại ca nói quá đúng… À, còn cả canh nấm, Bordeaux Red…”
Lôi Quân vung tay ngắt lời, thở dài thườn thượt: “Sao nghe kiểu nào cũng thấy giống mấy món ăn vội để lấp bao tử thế, hơn nữa còn mang theo vị tanh… Mấy món đó ăn vô bụng được hả?!”
Đàn em biết đại ca nha mình căm thù cơm Tây đến tận xương tủy chẳng cần phân biệt quốc gia, món ăn hay cấp bậc nên lập tức câm như hến.
Sau tiếng thở dài, gã ủ rũ nói: “Bọn bay tản ra đi tìm chỗ ăn cơm đi, đâu có tới để đánh nhau, dẫn nhiều người qua chỉ tổ khiến tên Tần Thứ kia tìm được lỗ hổng móc mỉa… Phải rồi, cậu.” Gã chỉ Tiểu Tôn: “Trong phòng mười phút phải tìm cho tôi một đôi đũa.”
Tiểu Tôn lập tức lật vẻ mặt đau khổ vào trong—- Đại ca, anh có thể đổi người khác đi làm cái chuyện mất mặt đó được không?
Ăn cơm ở Maxim’s de Paris là ý tưởng của Tần Thứ. Thằng nhãi ấy chẳng có liên quan gì tới hai chữ hiền lành cả. Với ba tiêu chí lý tưởng, một là biết rõ Lôi Quân không thích cơm Tây, hai là không gian ăn cơm của Maxim’s khá yên tĩnh và ba là không có phòng ăn riêng nên kiêng quyết phải ngồi ngoài sảnh lớn đã chắc chắn một điều rằng Lôi Quân sẽ không có một bữa cơm thoải mái.
Sau khi vào nhà hàng, thấy được bức tranh vẽ viện bảo tàng Lourve và lâu đài cổ xong gã lại nhíu mày.
Những vật quý chất chứa trong nhà gã có tuổi thọ chẳng thua kém gì đồ sưu tầm trong bảo tàng Lourve, mỗi lần nhìn tới chỉ thấy rất khó chịu và chẳng ưa… Rất ư là ngứa mắt, thật!
Nhưng còn chưa oán thán xong thì đã thấy Tần Thứ cùng một người trông khá hiền lành đứng dậy chờ gã đi đến từ chiếc bàn cách đó không xa.
Gã nghĩ người kia chính là Diệp Gia Hành, đúng là rất hợp với chất giọng trong điện thoại… Không, phải nói là giọng rất hợp với người mới đúng.
Diệp Gia Hành lịch sự đưa tay về phía Lôi Quân: “Nghe danh anh Lôi đã lâu hôm nay mới được gặp, hân hạnh quá.”
Hắn khách sáo như thế nên Lôi Quân không cách nào mặt dày giận chó đánh mèo trút giận vì quan hệ của mình với Diệp Gia Lâm được. Nhưng gã thấy năng lực và vẻ ngoài của người có này có sự tương phản hết sức xuất sắc.
Tần Thứ càng cười càng thấy giả tạo, khóe môi đầy ý vị mỉa mai: “Tôi cũng rất hân hạnh.”
Lôi Quân buông tay Diệp Gia Hành ra, không muốn liếc mắt đến anh: “Anh Diệp khách sáo quá.”
Diệp Gia Hành có thể cảm nhận được con sóng lớn nổi lên giữa hai người: “Hai người… Quen biết nhau à?”
Lôi Quân lập tức cười nhạt, chẳng thèm ngó tới vẻ mặt không lời nào có thể tả nổi kia: “Làm gì có chuyện tôi quen cái thằng đó?” Đằng sau còn nửa câu bị gã giữ lại nuốt vào bụng: …Cái thằng không có đẳng cấp.
Tần Thứ lại bắt đầu làm bộ làm tịch, đáp trả: “A, hôm nay mới quen biết nhau. Lúc trước anh chẳng biết ai tên Lôi Quân cả, cũng chả nghe tiếng tăm gì.”
Diệp Gia Hành liếc Tần Thứ, ánh mắt bình thản nhưng có chút bất mãn với sự bất lịch sự của anh.
Chủ tịch Tần rất uất ức: …Ô, Gia Hành, em phân biệt đối xử.
Đến khi ngồi xuống, gọi món, phục vụ đeo tạp dề trắng gật đầu vào trong thì Diệp Gia Hành mới áy náy chân thành nói: “Thật lòng xin lỗi anh Lôi, từ nhỏ Gia Lâm đã bị tôi chiều sinh hư, nếu nó đã làm gì nên tội với anh thì mong anh hãy giơ cao đánh khẽ vì tuổi trẻ còn non dại.”
Hắn nói rất tha thiết, thể hiện tình anh em chân thành thân thiết khiến lòng Lôi Quân chua xót khó chịu.
—-Tình cảm anh em nhà người ta quá tốt khiến bản thân gã trở nên hết sức dư thừa đâm ra rảnh hơi tới nhà người ta kiếm chuyện… Chẳng lẽ bây giờ phải nói với Diệp Gia Hành là: Em trai anh biến mất dạng trong khi tôi còn chưa đè đã, hơn nữa còn đùa dai khiến tôi không tìm được bóng người nên tôi mới tới đây đòi? …Con mẹ nó bẽ mặt chết.
Thấy gã không nói gì hơn nữa sắc mặt còn trở nên u ám, Diệp Gia Hành cứ tưởng là thằng giời đánh kia lại làm ra trò ngỗ nghịch gì nên mi tâm đang phẳng dần nhíu lại thành vẻ sầu lo khiến Tần Thứ ngồi bên cạnh thấy rất đau lòng.
Diệp Gia Hành cắn răng nói với Lôi Quân: “Tôi rất hiểu tính Gia Lâm rất rõ, rốt cuộc em ấy đã làm gì có lỗi với anh Lôi thì mong anh nói thẳng… Cái gì nên đền bù tôi sẽ không thiếu anh phần nào, chúng ta cũng có thể thương lượng lại nếu anh muốn đền bù gấp đôi. Chỉ… Chỉ là mong anh Lôi có thể bỏ qua cho đứa nhỏ không hiểu chuyện ấy.”
Đây là lần đầu tiên Tần Thứ thấy hắn cúi người cầu xin và nhận sai như thế, chẳng những anh không thấy mới mẻ mà ngược lại còn rất khó chịu như bị moi cả tim ra ngoài. Anh thầm chán ghét Lôi Quân cứ đứng mãi trên mấy bậc thang ấy chẳng chịu xuống nên bất giác gằn giọng, tuy nói không to nhưng đầy tính uy hiếp: “Lôi Quân, nếu anh là đàn ông thì lên tiếng đi. Dù là chuyện gì cũng phải có cách để sửa đổi, chúng tôi cho anh cái giá để đền bù là được… Nhưng nếu anh muốn gạt chúng tôi để nâng giá thì mau chóng dẹp cái suy nghĩ đi vì dù anh không nói thì chúng tôi cũng sẽ điều tra ra được!”
Nghe anh chẳng chút do dự dùng hai chữ ‘chúng tôi’ và trong giọng anh đầy sự bao dung và che chở, tim Diệp Gia Hành chợt lỡ nhịp. Đúng lúc đó, tay trái đang đặt trên đùi được người ta nhẹ nhàng giữ chặt, mười ngón tay đan vào nhau… Cảm giác lo lắng và sợ hãi đã tìm được nơi để tan biến.
Lôi Quân ghét nhất là kiểu mượn chính nghĩa để khích bác này của Tần Thứ, càng không vừa mắt việc anh đạp lên mình để lấy lòng người ta nên đập tay lên khăn trải bàn trắng tinh, nói: “Tần Thứ, bớt giả vờ giả vịt ở đây đi!”
Một cú đập có thể nói là long trời lở đất khiến âm nhạc trong sảnh phải lặng đi, những vị khách đến dùng bữa cũng phải gửi lại đây ánh mát hết sức phức tạp.
Tần Thứ đã đạt được một trong những mục đích của mình, anh dùng tay còn lại che miệng cười ngượng.
Diệp Gia Hành ngơ ngẩn, đầu tiên là lên tiếng xin lỗi và cười với mọi người xung quanh sau đó làm lành với Lôi Quân: “Anh Lôi thật là… Nhanh mồm nhanh miệng.”
Thật kì quái, Lôi Quân nghĩ, nếu những lời đó được tốt ra từ miệng Tần Thứ thì chắc chắn nghe kiểu nào cũng mang ý xấu làm người ta chán ghét, nhưng sao nó được thốt ra từ miệng anh Diệp Gia Lâm thì lại thấy thoải mái hơn nhiều?!
Gã không muốn bị Tần Thứ dắt mũi dẫn đi nên dứt khoát nói thẳng: “Gia Lâm không làm gì có lỗi với tôi cả… À mà cũng không đúng… Cậu ấy bỗng dưng biến mất bên cạnh tôi, tôi không thể tìm được…”
Sắc mặc Diệp Gia Hành trở nên khó coi hơn, tuy hắn sẽ không nương tay lúc dạy dỗ Diệp Gia Lâm nhưng con người hắn cũng cực kì bao che khuyết điểm, mỗi lần bao che khuyết điểm là sẽ cố bao che tới cùng.
“Anh Lôi.” Hắn nói từng chữ một: “Gia Lâm có nghĩa vụ phải ở bên cạnh anh hả?”
Lôi Quân lập tức trở nên mông lung—- Gã chỉ nghĩ tới chuyện giữ người bên cạnh mình, hoàn toàn quên mất việc phải xem coi “ai là người đã dạy dỗ” ra cậu ấy.
“Anh Lôi, Gia Lâm có thiếu cái gì của anh chưa trả không?”
“…”
“Anh Lôi, Gia Lâm có làm đàn em của anh bị thương không?”
“…”
“Anh Lôi, Gia Lâm có quậy phá đập nát gì địa bàn của anh không?”
“…”
Diệp Gia Hành khẽ đứng dậy, chủ tịch Tần bị người ta buông tay hết sức ai oán… Giọng hắn rất nhẹ nhưng cũng rất lạnh lùng hỏi Lôi Quân: “Anh Lôi, không biết rốt cuộc em tôi đã làm gì nên tội với anh vậy? Anh có cần phải ép nó trốn từ thành phố L tới thành phố Z, sau đó bất đắc dĩ phải ra nước ngoài để né anh không?!”
Lôi Quân nghe xong nổi giận: “Cái gì?! Cậu ta còn dám ra nước ngoài trốn tôi nữa á?! Phản rồi!!”
Diệp Gia Hành đẩy ghế ra bỏ đi không quay đầu lại.
Tần Thứ đứng lên theo hắn, vẻ mặt hết sức “ngàn lời vạn ngữ chẳng thể nói”, vỗ vai Lôi Quân than thở: “Chàng trai à… Biết là anh không thể trông cậy vào được mà, còn cho tôi cơ hội để làm “anh hùng cứu mỹ nhân” nữa cơ.”
Sau đó nhanh chân đắc ý đuổi theo Diệp Gia Hành: “Gia Hành, đợi anh với~”
Tiểu Tôn đắp da mặt thật dày vừa bước vào Maxim cung kính đưa một đôi đũa cho đại ca lại bị Lôi Quân hất sang một bên, hung hăng ném lại một câu: “Tự cậu đi ăn đi!”
Tiểu Tôn chảy nước miếng ròng ròng nhìn bàn cơm chưa được đụng chút nào: “Ốc sên Burgundy… Rượu Bordeaux, gan ngỗng… Ồ ồ ồ, có cả Crème brûlée nữa… Đại ca, em được ăn hết mấy món này thật hả? …Đại ca? Anh chạy đi đâu vậy? A a a… Đã trả tiền chưa ạ…”
Mấy ngày nay Diệp Gia Hành bị Lôi Quân phiền chết.
Sau khi mở cửa ra hắn sẽ bắt đầu thấy hai người đô con mặc trang phục đen tuyền đứng ở đó, hết sức cung kính cúi người bốn mươi lăm độ: “Diệp đại (ca)!”
Hắn lái xe ra đường, có người khom lưng mở cửa xe cho hắn. Một hôm hắn đi dạo siêu thị, có người cúi chào sau đó đẩy xe mua hàng đi. Hắn đến trung tâm tập thể hình chạy bộ hâm nóng người, có người chào hắn rồi cầm khăn mặt và nước uống đứng ngay cạnh. Hắn đi ra ngoài vì có hẹn với bạn ở quán bar, có người cúi đầu chào hắn rồi đi phía sau làm bảo vệ mặt than khiến phân nửa số người trong quán giật mình tưởng đang quay phim xã hội đen…
Tần Thứ rất nhiệt tình đưa ra ý kiến cho hắn: “Hay là anh chọn những người chuyên nghiệp trong số lính canh của quân doanh cha anh cho em nhé? Về mặt chất lượng và số lượng thì bên anh chắc chắn vượt xa đám xã hội đen kia của Lôi Quân…”
Diệp Gia Hành cúp luôn điện thoại, xúc động muốn kéo con người ấy vào sổ đen “từ chối nhận cuộc gọi”.
Liếc sang đồng hồ trên tường, kim đồng hồ đang hiển thị thời gian là: 10h rưỡi, tối.
Diệp Gia Hành mở cửa nhà, khách sáo nói với hai “anh bảo vệ” đứng sừng sững ngay đó: “Phiền anh nói với anh Lôi rằng nếu có thời gian thì ghé qua đây một lần.”
Vừa dứt lời lập tức trở tay đóng cửa, ngắt ngang nửa tiếng “Diệp đại!” vang lên bên ngoài.
Ngày mai hắn phải giải quyết cho xong chuyện này để đỡ làm ảnh hưởng đến tuần sau khi hắn trở về làm việc… Diệp Gia Hành bóp trán mệt mỏi bước vào phòng tắm.
Kiểu bám đuôi đuổi đến mọi nơi và hết sức tôn kính lễ độ ấy khiến con người ta cực kì áp lực.
—– Diệp, Gia, Lâm! Về tới đây mà xem!!
Sau khi tốn gần một tiếng đồng hồ trong phòng tắm, Diệp Gia Hành chuẩn bị dùng giấc ngủ để nới lỏng thần kinh căng thẳng dạo gần đây.
Nhưng hắn chỉ mới đi tới cửa phòng ngủ thì tiếng chuông cửa đã vang lên bên ngoài, dai dẳng bền bỉ và cực kì cố chấp.
Vội vàng đổi áo ngủ thành độ mặc ở nhà, Diệp Gia Hành vực dậy tinh thần đi ra mở cửa, vừa đi vừa nghĩ: …Giờ này rồi còn ai tới? Chẳng lẽ không bị hai “vị thần canh cửa” bên ngoài dọa chạy?
Hắn mở cửa ra và trông thấy Lôi Quân, mấy tên đàn em mặc đồ đen sau lưng gã xếp hàng cúi đầu gọi: “Diệp đại!”
Diệp Gia Hành choáng váng, không thể nhịn được nữa to tiếng với Lôi Quân: “Lội Quân, anh đang làm phiền người dân đấy! …Ỷ quyền cậy thế khinh người, đúng là…”
Lôi Quân hùng hổ trợn mặt nhìn đám người phía sau: “Cái gì mà ‘Diệp đại’?! Đầu óc không nhanh nhạy tí nào cả! Phải gọi là ‘Diệp tổng’!! …Có đúng không Diệp tổng?”
Diệp Gia Hành mệt mỏi hất tay: “…Anh Lôi, xin anh nhỏ giọng lại một chút. Đêm hôm khuya khoắc, Diệp Gia Hành tôi không ngủ được thì cũng không sao nhưng không thể làm ảnh hưởng tới hàng xóm… Có gì thì chúng ta vào trong rồi hẵng nói.”
Sau khi vào nhà, ánh mắt Lôi Quân bị hấp dẫn bởi cây đàn dương cầm, chẳng cần nghĩ gì đã há mồm nịnh nọt: “Không ngờ Diệp tổng cũng là một người thích âm nhạc tao nhã.”
Diệp Gia Hành đóng cửa, thờ ơ nói: “Xin lỗi, đó là đàn của Gia Lâm.”
Vừa nghe tới hai chữ “Gia Lâm” là Lôi Quân lập tức xìu xuống, vẻ ngang ngược dạy dỗ đàn em ban nãy đã biến thành gương mặt ủ rũ buồn bã.
Diệp Gia Hành không chịu nổi vẻ đáng thương của người khác— Có thể dễ dàng nhận ra điều này khi Diệp Gia Lâm chỉ cần liên tục giả vờ đáng thương là trốn được hình phạt hoặc giảm xuống một mức độ nào đó. Nay thấy Lôi Quân ỉu xìu không hề giống đang giả bộ nên hắn lại bắt đầu mềm giọng: “Anh Lôi, rốt cuộc là anh có chuyện gì?”
Lôi Quân ngồi trong phòng khách, trông cây dương cầm chiếm hơn nửa không gian phòng khách hết sức thuận mắt: “…Diệp tổng, tôi đã cẩn thận ngẫm lại những lời anh nói trong nhà hàng Mark gì đó mấy hôm trước… Tuy thấy những gì anh nói rất có lý nhưng tôi vẫn không thể từ bỏ cậu ấy.”
Thấy sắc mặt Diệp Gia Hành lại trở nên khó coi, gã vội vàng nói trước đi hắn kịp mở miệng, lôi hết toàn bộ trạng thái trống rỗng từ khi gặp Diệp Gia Lâm ra kể sạch sành sanh.
Diệp Gia Hành nghe gã nói em trai mình đã đùa giỡn người khác thế nào thì không nén nổi ý cười nuông chiều.
—- Tên nhóc này, ở bên ngoài đòi người ta vé máy bay đi núi Phú Sĩ, liệt kệ một đống đồ du lịch bắt người ta đặt mua, sau đó còn làm bộ chọn ngày mời người ta đến xem ban nhạc của mình diễn vậy mà trong nháy mắt đã lấy cớ đi vệ sinh công cộng rồi vỗ mông chạy tới thành phố Z… Rất giỏi.
“…Thằng nhóc đó!” Lôi Quân nghiến răng nghiến lợi nghĩ tới Diệp Gia Lâm, ba chữ như được rít ra từ khẽ răng.
Diệp Gia Hành nhịn cười, nghiêm mặt nói với Lôi Quân: “Anh Lôi này, nghe anh nói như vậy thì chỉ là Gia Lâm hơi bướng bỉnh thôi… Nếu nói bằng lương tâm thì anh được ngủ nó cũng chẳng thiệt mấy đâu nhỉ?”
Lôi Ngân nghệt ra.
Câu đó là thật, là bạn tình, Diệp Gia Lâm là người ăn ý nhấn từ trước tới nay… Cảm giác tuyệt vời ấy rất khó để diễn tả với người khác.
“Vậy thì.” Diệp Gia Hành ngước cằm lên, lời hắn nói mang theo khí thế không cho phản bác: “Vì sao… Cả hai không kết thúc với nhau nhỉ? Từ này về sau không liên quan gì tới nhau nữa? Đỡ khiến anh Lôi phải hao phí tâm tư cho nó.”