“Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
“Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con lại mà!”
Nghe tiếng khóc tan nát cõi lòng của con gái, Diệp Minh Viễn cảm thấy trái tim mình như vỡ tan thành từng mảnh, ông ngồi phịch xuống ghế, bị đè nghiến dưới bàn chân nghiệt ngã của định mệnh, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút nào, chỉ đành phải tiếp nhận sự thật — rằng Dung Chiêu không còn nữa.
“A……..” Ông gầm lên như thú hoang bị vây nhốt nhưng đầu lưỡi lại tựa như bị thứ gì đó ngăn chặn, mọi đau khổ chỉ có thể trào ra qua đôi mắt. Diệp Minh Viễn rơi nước mắt nhìn vợ mình đang nằm bất động trên giường bệnh, muốn đưa tay chạm vào bà nhưng lại cảm nhận được một luồng khí lạnh khiến chân tay ông trở nên cứng đờ.
Sau đó, Diệp Minh Viễn cảm giác được có người ở sau lưng kéo lấy mình, ông liều lĩnh chống lại lực kéo kia, Dung Dung vẫn chưa nhắm mắt, bà không nỡ, bà còn muốn nhìn ông, muốn nhìn con gái… Lực kéo khổng lồ mạnh mẽ lôi Diệp Minh Viễn ra, ông tuyệt vong hét lớn, “Dung Dung!”
“Bố ơi.”
Trần Niên nghe thấy tiếng động bèn nhanh chóng đẩy cửa bước vào: “Bố không sao chứ?”
Diệp Minh Viễn giống như không nghe thấy gì mà chỉ chán nản ngồi trên giường, ánh mắt vô hồn, suy nghĩ của ông như bị giam cầm giữa cảnh trong mơ và hiện thực, không biết đâu là đâu.
“Bố?” Tràn Niên lo lắng nhìn ông.
Diệp Minh Viễn rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn cô, cẩn thận từng chút một mà hỏi, “Niên Niên, mẹ con…”
“Mẹ đang ở phòng bệnh bên cạnh.” Trần Niên thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Bố, lúc nãy bố thật khiến con sợ hãi, ôi….”
Diệp Minh Viễn quay về hiện thực, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp không nói nên lời, chỉ có một ý nghĩ vững vàng mà rõ ràng nhất, ông tháo ống truyền dịch ra, nói: "Bố muốn đi gặp mẹ con."
Trần Niên biết tâm trạng bố đang gấp gáp nên cũng không ngăn cản, vội tiến lên đỡ lấy ông, trong khoảng thời gian này ông gầy đi rất nhiều, sờ lên toàn xương là xương, cô thật sự cảm thấy bố mình già thật rồi.
Khoảng cách chỉ mười mấy mét nhưng giống như đã đi hơn nửa đời người.
Diệp Minh Viễn rốt cuộc cũng đến bên giường bệnh của vợ.
Tác dụng của thuốc mê chưa hết nên Dung Chiêu vẫn đang yên lặng ngủ say, nhịp thở nhẹ nhàng, trong mắt Diệp Minh Viễn, bà trông thật rực rỡ, mơ hồ lại rõ ràng, rõ ràng lại mơ hồ.
Trần Niên mang ghế dựa đến.
Diệp Minh Viễn ngồi xuống, các khớp gối căng cứng đã lâu phát ra tiếng “rắc” giòn vang, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi nhưng ông lại không cảm thấy khó chịu chút nào, không nhịn được nữa, rốt cuộc ông cũng nằm nhoài bên giường, vai run rẩy kịch liệt.
Trần Niên cũng ôm bố từ phía sau, nhẹ nhàng áp mặt lên lưng ông.
Có lẽ cảm nhận được điều gì đó, Dung Chiêu chậm rãi mở mắt, nhìn thấy hai cha con đang trông coi bên cạnh, bà biết mình đã thắng nên không khỏi nở nụ cười hạnh phúc, không cẩn thận đụng đến miệng vết thương làm bà khẽ xuýt xoa một tiếng.
“Mẹ tỉnh rồi!”
Diệp Minh Viễn cảm nhận được bàn tay của vợ nhẹ nhàng vuốt tóc mình, giọng Dung Chiêu tuy yếu ớt nhưng lại rất dịu dàng, “Yên tâm, em sẽ không vứt bỏ lại hai bố con đâu.”
Nước mắt Diệp Minh Viễn càng chảy ra nhiều hơn.
Từ lúc được sinh ra đến nay, ông chưa hề bật khóc như vậy, bao nhiêu khó khăn cũng chưa từng khiến ông khuất phục, chỉ có niềm vui sướng lớn lao này mới có thể làm ông cam tâm tình nguyện sa lầy
“Cục cưng, mẹ có giỏi không nào?”
Khuôn mặt Trần Niên tràn đầy nét tươi cười, khom lưng hôn lên mu bàn tay mẹ, “Mẹ siêu cấp giỏi!”
“Minh Viễn,” Dung Chiêu cũng cười, “Anh thì sao?”
Diệp Minh Viễn lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Dung Dung, cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã kiên cường và dũng cảm như vậy, cũng cảm ơn em trở về bên cạnh anh và con gái.
Năm chữ này khiến Dung Chiêu rơi nước mắt: “Phải là em cảm ơn anh mới đúng, những năm này nếu không có anh, em cũng không đi được tới ngày hôm nay.”
Đây là lời nói thật.
“Đã là vợ chồng già rồi nói những lời khách khí ấy làm gì.” Diệp Minh Viễn tựa như quên mất mình là người khơi mào câu chuyện, ông lau nước mắt cho Dung Chiêu, “Sau này hãy đi cùng anh đến lúc bạc đầu, được không em?”
Dung Chiêu rất muốn nói cho ông xã của mình rằng nhìn xem, tóc anh bây giờ cũng đã bạc rồi nhưng bà lại không nói gì cả, chỉ vuốt ve phần tóc bên thái dương chẳng biết đã trắng tự lúc nào của ông, gật đầu: “Được.”
Trần Niên lặng lẽ đóng cửa lại đi ra ngoài, săn sóc mà để lại không gian cho bố mẹ, để bọn họ thổ lộ hết những lời trong lòng.
Trần Niên vừa đi đến chỗ ngoặc liền gặp được Trình Ngộ Phong, như một nàng bướm vui vẻ, cô bay đến bên cạnh anh: “Trình Ngộ Phong.”
Cô kêu tên anh càng lúc càng thuần thục hơn.
Trình Ngộ Phong còn không kịp phản ứng đã bị cô bạn gái bé bỏng đẩy vào cầu thang bộ bên tay trái.
Trong khoảng không gian bí ẩn mờ tối này, Trần Niên nhảy phắt lên người Trình Ngộ Phong, hai chân vòng quanh cái eo gầy gò nhưng vô cùng rắn chắc kia, ôm lấy mặt anh mà hôn tới tấp.
Đây là nụ hôn chim gõ kiến mà Trình Ngộ Phong không còn xa lạ nữa, cuối cùng cô cũng hôn môi anh một chút nhưng chẳng qua chỉ như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào là bay đi.
Đáy mắt Trần Niên sáng lấp lánh như chứa đầy những vì sao vụn, “Em thật vui vẻ, thật là vui quá đi!”
“À, trả lại sự may mắn cho anh này.” Để chúng bảo vệ anh bình an trong mỗi một lần cất cánh và hạ cánh.
“Không cần trả lại.” Trình Ngộ Phong cười nhẹ nói, “Chẳng phải anh là của em rồi sao?”
“Đúng nha, rất có lý.”
Bóng dáng người đàn ông chìm một nửa trong bóng tối, không thể nhìn rõ, Trần Niên giơ tay lên, dùng ngón tay làm bút tỉ mỉ phác họa từ giữa lông mày đến sống mũi anh, mỗi một nét bút như muốn vẽ thật sâu vào lòng.
“Niên Niên.” Thanh âm Trình Ngộ Phong hơi khàn.
“Vâng, sao vậy?”
Không có gì, chỉ tự nhiên lại mong em nhanh lớn lên…
Trần Niên nhìn anh hồi lâu mà không thấy anh trả lời bèn nghi hoặc hỏi lại lần nữa.
“Không có gì,” khóe môi Trình Ngộ Phong giương lên, “Chỉ muốn gọi tên em vậy thôi.”
“Thế…. Hôm thêm chút nữa nhé?”
Đã lâu lắm rồi, họ chưa hôn nhau.
Lần này là Trình Ngộ Phong làm chủ, nụ hôn vừa sâu vừa mê người, sau khi kết thúc, anh buông Trần Niên ra, hai chân cô mềm nhũn suýt đứng không vững.
Chậc chậc, kỹ thuật hôn môi của Trình tiên sinh lại tăng thêm một bậc rồi.
***
Dung Chiêu ở bệnh viện gần 20 ngày, chờ tình trạng của bà ổn định và làm kiểm tra toàn thân, sau khi xác định không có vấn đề gì thì bác sĩ đã đồng ý cho bà xuất viện.
Người giúp việc lớn tuổi trong nhà chuẩn bị một chậu than đặt trước cổng để Dung Chiêu bước qua, mang ý nghĩa tẩy trừ xui xẻo, may mắn kề bên.
Nhóm người làm lại thay nhau chúc rất nhiều lời may mắn.
Diệp Minh Viễn không ngừng nói cảm ơn, còn cho họ mỗi người một cái bao lì xì thật to.
Trần Niên đỡ mẹ về phòng nghỉ ngơi, xong lại đi ra ngoài rót cốc nước ấm cho bà.
Dung Chiêu đánh giá bốn phía căn phòng quen thuộc này, cảm giác như đã trải qua mấy đời, bà uống hơn nửa cốc nước rồi vỗ vỗ bên cạnh giường, “Niên Niên, lên đây ngủ cùng mẹ một lát nào.”
Trần Niên trèo lên giường, hai người nằm đối mặt nhau, nhỏ giọng trò chuyện.
Nói một hồi, cơn buồn ngủ của Trần Niên bỗng kéo đến khiến cô nghiêng đầu qua một bên ngủ mất, Dung Chiêu hôn lên trán con gái một cái rồi cũng nhắm mắt lại.
Diệp Minh Viễn vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy cảnh hai mẹ con đang ôm nhau ngủ, ông không đi vào mà chỉ ngơ ngác đứng bên ngoài nở nụ cười.
Cả đời này ông không có tâm nguyện gì khác, chỉ mong cả nhà bình an bên nhau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến đêm thất tịch.
5 giờ chiều hôm đó, trong ánh mắt hiểu rõ của bố mẹ, Trần Niên mặc một bộ váy dài màu sáng, xinh đẹp rạng ngời ngồi lên xe Trình Ngộ Phong, đi hẹn hò ngày lễ tình nhân.
Trình Ngộ Phong đã đặt chỗ ở nhà hàng xoay nổi tiếng thành phố A.
Hoa hồng kiều diễm, ánh nến lãng mạn, bữa tối ngon miệng, diễn tấu đàn violon, còn có bạn trai tuấn tú ngồi đối diện, Trần Niên phát hiện mình cũng giống như người khác, trái tim cứ lâng lâng vui sướng.
Có thể do lo lắng tửu lượng của Trần Niên kém nên Trình Ngộ Phong cũng không gọi rượu vang đỏ, có điều chắc là anh không biết, dù không uống rượu nhưng lúc này đây cô đã say rồi.
“Thích không?”
Trần Niên nhìn vào đôi mắt đẹp sâu thẳm của anh, hai má lúm đồng tiền ẩn hiện, “Thích lắm!” Cô còn cường điệu một lần nữa, “Thích vô cùng.”
Chàng trai này thỏa mãn mọi tưởng tượng của cô về người bạn đời của mình, cô cho rằng từ "thích" vẫn không đủ để nói lên tất cả mọi cảm xúc của bản thân.
Ý cười trên mặt Trình Ngộ Phong càng sâu, “Vậy là tốt rồi.”
Vị trí của bọn họ có thể nhìn thấy cảnh đêm đẹp nhất thành phố A, ánh đèn huy hoàng, ngựa xe như nước.
Gió đêm mát mẻ nhưng cả người Trần Niên lại nóng rực, cô nghĩ có lẽ Trình Ngộ Phong tính sai, hình như bên trong ly kem có thêm rượu trái cây, cũng may là cô chỉ ăn có một miếng nhỏ.
Nửa giờ sau, Trình Ngộ Phong mới phát hiện ra sự khác thường của cô, anh sờ lên đôi má đỏ bừng kia, kế sát tới gần thì gửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên môi cô.
Anh khẽ nhíu mày.
Mặt mày Trần Niên lại hớn hở, “Em không có say.”
Thật sự không say, mặt chỉ nóng lên chút thôi.
“1+1 bằng mấy?”
“2!” Trần Niên giơ hai ngón tay.
“Định luật thứ 3, thứ 1, thứ 2 của Newton?”
Anh cố ý đảo lộn trình tự, cô không mắc mưu đâu, lần lượt trình tự nói hết các nguyên lý.
Trình Ngộ Phong không hỏi nữa, anh nhìn đồng hồ thấy đã hơn 10 giờ, “Anh đưa em về.”
‘Không muốn về nhà,” Trần Niên lắc đầu, “Em muốn đến chỗ anh, hôm nay là lễ tình nhân, chúng ta… em….”
Trước khi ra khỏi nhà, cô đã nói qua bố mẹ là đi chơi qua đêm không về. Hai người ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm, làm sao không hiểu chứ?
Từ biểu hiện muốn nói lại thôi của bạn gái, Trình Ngộ Phong chính xác nắm được một chút ý tứ sâu xa nào đó, đôi mắt sâu thêm mấy phần, Trần Niên nhìn phản ứng này của anh là biết anh đã ngầm cho phép.
Yay~
Trên đường về nhà, nửa đường Trình Ngộ Phong xuống mua đồ, lúc đầu Trần Niên còn không nghĩ ra được anh đến tiệm thuốc là muốn mua gì, chỉ đến khi nhìn thấy đồ trong túi, nhịp tim của cô lập tức tăng nhanh.
“Thịch thịch thịch…”
Trời ơi, thật là mắc cỡ.
Làm sao bây giờ đây!?
Vào ngày lễ tình nhân, các cặp đôi đi chơi ngoài đường rất đông, có một số là ở các quán rượu, khách sạn sang trọng hoặc trong căn phòng tối mờ ôm nhau đổ mồ hôi như mưa.
Vì kẹt xe, hai người về đến nhà đã gần 12 giờ đêm.
Trần Niên đẩy cửa xe bước xuống, dưới sự thúc giục của cảm xúc vi diệu, cô bỗng muốn Trình Ngộ Phong cõng mình đi lên, nếu thế thì anh sẽ không nhìn thấy sự xấu hổ khó mà chịu nổi của cô.
Trần Niên, mày thật là thông minh!
Trình Ngộ Phong xoay người cõng cô lên, sau khi vào thang máy, cánh cửa thang máy sáng như gương khiến khuôn mặt đỏ bừng của cô bị lộ hết ra ngoài, cô nghiêng người sang một bên để trốn nhưng Trình Ngộ Phong cứ cố tình quay đầu lại, trong tay còn cầm một bông hồng khều khều, chọc ghẹo cô.
Trần Niên: “.......”
Có lẽ do tầng giấy mỏng kia chưa bị phá vỡ nên từ trong xe, thang máy rồi đến trong phòng, sự im lặng mập mờ không ngừng lên men.
Trần Niên vào phòng ngủ lấy áo ngủ, “Em…. em đi tắm trước.”
Trước khi bước vào phòng tắm vẫn còn vẻ ngại ngùng e thẹn, sau khi đóng cửa, cô lại nhảy cẫng lên, ngoại trừ cũng chỉ có cười, ngọt ngào đến mức như muốn tan chảy.
Sữa tắm thơm tho thoa lên người, bọt trắng xóa hết lớp này đến lớp khác, bên trong làn hơi nước mịt mờ, sắc mặt Trần Niên ửng hồng, làn da non mềm trắng nõn như được bọc trong sữa.
Tuy bầu ngực không quá to nhưng cũng không hề nhỏ, lại có được hình dáng tuyệt vời.
Trần Niên trong phòng tắm lề mề hơn nửa giờ mới ra ngoài, phòng khách không có ai, tivi thì đang mở, nghe thấy ở phòng tắm chung truyền đến tiếng nước chảy, trái tim cô đập nhanh đến chóng mặt.
Cô cầm điều khiển điều hòa giảm nhiệt độ xuống 3 độ mà vẫn cảm thấy nóng, cái nóng này không phải do ảnh hưởng bên ngoài mà nó đến từ sâu bên trong cơ thể cô.
Tựa như cá cần nước, như người đi trong đêm tuyết khát vọng một ánh đèn, như cánh buồm lạc hướng khát vọng nhìn thấy ngọn hải đăng.
Tiếng nước ngừng chảy, Trần Niên ngồi thật nghiêm chỉnh, một lát sau, ghế salon bên cạnh hơi lõm xuống, cô càng chăm chú nhìn tivi hơn, tuy là nhìn không chớp mắt nhưng thật ra lại chẳng thấy gì.
……. Hồi hộp.
Hồi hộp quá.
Cô cảm nhận được bàn tay anh dán lên eo mình, tiếp đó, đôi môi hai người rất tự nhiên mà hôn nhau, đầu lưỡi quấn quýt vờn quanh rồi cùng dìu nhau bay múa.... Trình Ngộ Phong rất kiên nhẫn vỗ về tâm trạng căng thẳng của bạn gái, dần dần, anh cũng có chút ham muốn, tay không tự giác tiến vào vạt váy ngủ của cô, bỗng nhiên động tác dừng lại.
Trống không.
Bên trong không mặc gì cả.
Cô biết anh đã phát hiện ra bèn quấn lên anh như con mèo nhỏ.
Không phải cô to gan mà là xấu hổ.
Trình Ngộ Phong ôm ngang Trần Niên lên, bế vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô trên giường lớn trong phòng ngủ chính, tiếp đó, anh trực tiếp bao phủ lên người cô.