Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em

Chương 63



Anh Trình?

Đây là tình huống gì? Lẽ nào bọn họ biết nhau ư?

Trần Niên nhìn về phía người đàn ông bên cạnh theo bản năng.

Trình Ngộ Phong tỉnh bơ nắm chặt tay cô, nhẹ mỉm cười nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, ngược lại còn lộ ra cảm giác xa cách: "Cô Ôn."

Tâm tư Trần Niên đơn thuần, không phát hiện ra bầu không khí bất thường từ lời qua tiếng lại lúc nóng lúc lạnh này, sự chú ý của cô chỉ tập trung vào việc... anh và Ôn Thanh Hoan quen biết với nhau từ khi nào và bằng cách nào?

Trương Đằng, bạn trai của Ôn Thanh Hoan là người dày dạn kinh nghiệm tình trường nên đương nhiên có khứu giác nhạy bén hơn về mặt này, có lẽ cậu ta nhận ra khi bạn gái nhìn đến người đàn ông phía trước thì nét mặt có hơi biến hoá, cậu ta bèn kéo bả vai Ôn Thanh Hoan đầy tính chiếm hữu, giọng điệu bất cần đời: "Ai vậy, không giới thiệu à?"

Ôn Thanh Hoan nói không rõ ràng: "Chỉ là một người bạn."

"Ồ?"

Ánh đèn bốn phía tối lại, trên màn ảnh lớn bắt đầu chiếu quảng cáo.

"Tập trung nào." Giọng nói trầm thấp đi kèm với hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua lỗ tai Trần Niên: "Nếu em muốn biết, anh sẽ nói hết cho em nghe."

"Vâng."

Chỗ ngồi tình nhân khá rộng rãi nhưng hai người lại ngồi rất gần, thân thể kề sát bên nhau, Trình Ngộ Phong nắm tay cô đặt lên đùi mình, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Mở đầu của bộ phim rất hấp dẫn người xem, Trần Niên chăm chú nhìn màn hình, chìm đắm theo tình tiết mà không hề hay biết phía sau có một ánh mắt chất chứa đầy rẫy sự không cam lòng, dường như muốn xuyên thủng lưng cô.

Buổi xem phim tối nay do Ôn Thanh Hoan chủ động đề nghị. Cô ta có đủ tự tin và cũng hiểu rõ nguyên tắc ở chung giữa nam và nữ, vừa mới gặp đã lên giường thì ngoài việc hạ thấp giá trị bản thân không nói mà còn chẳng phải là kế lâu dài. Đàn ông ấy à, phải câu trước, câu đến mức trong lòng ngứa ngáy lại không ăn được, không thể làm gì hơn là vây quanh dưới váy mình cả ngày, chờ đến đúng thời điểm lại ban tặng chút ngon ngọt, tự nhiên bọn họ sẽ khăng khăng một lòng thôi.

Đương nhiên, nếu gặp được người đàn ông nào vừa ý thì chơi trò tình một đêm cũng không phải không được. Ban đêm triền miên hết mình, ban ngày gặp lại là người xa lạ. Cuộc sống ngắn ngủi nên phải tận hưởng thú vui trước mắt, Ôn Thanh Hoan cô đây cũng chẳng có bao nhiêu năm thanh xuân tươi trẻ để mà tiêu xài tuỳ ý được như vậy.

Mãi đến tận khi gặp Trình Ngộ Phong, Ôn Thanh Hoan mới biết anh không nằm trong bất kỳ một kiểu giả định nào của mình, anh không bị dụ hoặc, từ đầu đến cuối đều giữ khoảng cách, rốt cuộc cô ta đã cảm nhận được mùi vị muốn mà không được dày vò tới cỡ nào.

Vốn cho rằng dựa vào giao tình của bố và ông nội anh sẽ có thể bớt đi rất nhiều quanh co rắc rối, nào ngờ đâu anh đã có bạn gái, thế nhưng tại sao lại là một đứa con gái nhà nghèo như Trần Niên? Không phải chỉ được cái trẻ tuổi và hơi xinh chút thôi sao? Nó có gì tốt nữa đâu? Môn không đăng hộ không đối, tương lai có thể vào được cửa nhà họ Trình sao?

Nếu đối phương là tiểu thư con nhà giàu thì chắc có lẽ cô ta sẽ không nảy sinh cảm xúc dữ dội như vậy, cố tình lại cứ phải là Trần Niên.

Cô ta không cam lòng.

Ôn Thanh Hoan vòi vĩnh bố, lấy cho được số điện thoại của Trình Ngộ Phong rồi liên tục gửi cho anh mấy tin nhắn, trừ tin thứ nhất trả lời lễ phép không mấy mặn mà ra, những tin phía sau cũng chỉ như đá chìm biển lớn, sáng hôm nay cô ta còn phát hiện mình đã bị kéo vào danh sách đen.

Khi đang mất tập trung bỗng bên eo bị ai đó siết chặt, Ôn Thanh Hoan sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại thì thấy Trương Đằng trừng mắt nhìn mình mang theo ý nhắc nhở, cô ta mới miễn cưỡng ổn định tâm tư, trên mặt cũng cố nở nụ cười.

Chỉ có bản thân Ôn Thanh Hoan mới biết nụ cười này giả tạo cỡ nào. Cô ta kiêu căng tự mãn, nhiều lần đụng phải cây đinh từ phía Trình Ngộ Phong nên cũng sẽ chán nản thất vọng, trùng hợp lúc này Trương Đằng xuất hiện, theo đuổi không bỏ cuộc, cậu ta hào phóng tặng hoa tặng váy tặng trang sức. Đôi khi phụ nữ chỉ thỏa mãn được lòng hư vinh của mình từ trên người phái mạnh, huống hồ Trương Đằng cũng xem như loại đàn ông chất lượng tốt, tướng mạo đàng hoàng, sự nghiệp thành công.

Ôn Thanh Hoan không hề do dự đã đồng ý tới lui cùng Trương Đằng, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trong ánh mắt hâm mộ của những cô gái xung quanh, cô ta cũng dần dần cảm thấy đấy là lựa chọn không tồi.

Nhưng đêm nay, có sự trưởng thành thận trọng mà lại dịu dàng săn sóc của Trình Ngộ Phong để so sánh nên trong mắt Ôn Thanh Hoan, Trương Đằng gần như đã biến thành một người khác. Trẻ tuổi hăng hái thật ra chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, sự bá đạo thỉnh thoảng vô tình lộ ra là lòng dạ hẹp hòi, về phần công ty cậu ta đứng tên bất quá là nhờ người nhà giúp đỡ, cậu ta chỉ có cái danh hão, vốn cũng xem như được bảy phần đẹp trai nhưng hiện giờ nhìn kiểu gì cũng thấy quá bình thường, là dạng người nếu lẫn vào trong đám đông sẽ chẳng tìm thấy bóng dáng.

Càng nhìn càng cảm thấy hồi đó mắt cô ta bị mù rồi.

Phim chiếu đến đoạn cao trào, sau tiếng nổ lớn, một chiếc máy bay trực thăng nổ tung giữa không trung, khán giả phía trước phát ra những tiếng thốt kinh ngạc khe khẽ, Ôn Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Trình Ngộ Phong đã che kín mắt Trần Niên tự lúc nào, Trần Niên cũng thuận thế tựa đầu lên vai anh, hai người thủ thỉ thù thì.

Cô ta lại thấy người đàn ông ấy vặn chai nước khoáng, không xem ai ra gì mà đưa tới miệng Trần Niên, sau khi Trần Niên uống xong, anh lại đưa chai lên miệng uống mấy hớp, cánh tay thon dài vẫn duy trì tư thế ôm người yêu.

"Chỉ là kỹ xảo điện ảnh thôi." Trình Ngộ Phong nhẹ giọng an ủi.

"Em biết." Trần Niên cười cười: "Em không sao."

Cô lại sáp lại gần chút, nhỏ giọng đến mức chỉ có hai người mới có thể nghe được: “Trình tiên sinh, chỉ cần ở cùng anh, em sẽ không sợ gì hết."

Chưa dứt lời, Trần Niên đã cảm thấy bàn tay Trình Ngộ Phong ôm mình hơi siết chặt, cách bày tỏ tình cảm của anh luôn rất kín kẽ, phần lớn thời gian đều chỉ thể hiện bằng hành động, không sao cả, sau này, những lời ngon tiếng ngọt ấy cứ để cô nói.

Cô âm thầm chờ mong một ngày nào đó có thể trêu chọc anh tới mức đỏ mặt mới thôi.

Vai chính trong phim đương nhiên có được hào quang, sau khi sống sót trong lúc máy bay nổ tung lại rơi vào thời không song song, ở thế giới xa lạ này, anh ta gặp một "chính mình" khác.

Hai vai chính vừa mới chạm mặt như soi gương, Trần Niên cũng không nhịn được nữa, nhúc nhích tới lui đầy khó chịu.

"Sao thế?"

"Uống nhiều nước quá, em muốn đi toilet."

Trần Niên vừa nói vừa mượn lực cánh tay Trình Ngộ Phong đứng dậy, anh nhẹ giọng nhắc nhở cô: "Bên cạnh bậc thang đi ra có một đứa bé đang nằm, cẩn thận đừng dẫm lên bé."

Hả?

Trần Niên nương theo ánh đèn yếu ớt nhìn sang thì quả nhiên thấy một bé trai 3 - 4 tuổi nằm trên mặt đất, cái miệng nhỏ vểnh lên cả buổi, cậu bé đang nhàm chán nghịch ngón tay của mình, cô nhớ lúc nãy cậu luôn ngồi trên đùi mẹ, bởi vì xem phim không hiểu nên ầm ĩ muốn về nhà, bị bố khiển trách vài câu liền giận hờn nằm trên lối đi ra.

Bố mẹ đứa nhỏ cũng lớn gan, xung quanh tối đen mà không sợ sẽ xảy ra chuyện.

Trình Ngộ Phong cúi người nói với đứa nhỏ mấy câu, lúc đầu đứa nhỏ này lắc đầu như trống bỏi nhưng sau đó lại ngoan ngoãn gật gật, lần nữa trở về trong lòng mẹ.

Không ngờ người đàn ông này dỗ con nít cũng chuyên nghiệp lắm chứ.

Trần Niên yên lặng thầm cộng thêm điểm cho anh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì 200 điểm cũng không đủ dùng, Trình tiên sinh này tốt đến mức hơi phạm quy rồi.

Cô đi toilet trở về, khoảng chừng nửa tiếng sau đó thì phim đến hồi kết thúc, màn hình tối sầm lại, toàn bộ ánh đèn sáng lên, khán giả lục tục đi ra ngoài.

Trình Ngộ Phong và Trần Niên kiên nhẫn chờ người khác đi trước, Ôn Thanh Phong và Trương Bằng phía sau dường như cũng có ý định này, cuối cùng trong rạp chiếu phim chỉ còn lại bốn người.

"Chúng ta đi thôi." Trần Niên ôm cánh tay Trình Ngộ Phong đứng lên.

"Em ơi." Hai người vừa mới đến cửa, Ôn Thanh Hoan lên tiếng gọi cô lại: "Trùng hợp chúng ta tiện đường về trường." Ánh mắt Ôn Thanh Hoan dính lên người Trình Ngộ Phong: "Có tiện chở tôi về được không?”

Trương Bằng nghe thế gần như lập tức thay đổi sắc mặt, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ giận dữ, bàn tay phía sau đã siết chặt thành nắm đấm.

Chậm chạp như Trần Niên cũng cảm thấy gợn sóng khác thường trong không khí, không phải bạn trai của Ôn Thanh Hoan ở đây sao? Sao còn muốn bỏ gần tìm xa ngồi xe của người khác về, nếu vậy thì về tình hay lý đều khó mà nói nổi?

Hơn nữa, trông dáng vẻ cô ta cũng không giống đang mâu thuẫn ầm ĩ với bạn trai.

Ánh mắt Trình Ngộ Phong thản nhiên nhìn về phía Trương Bằng, giọng nói lạnh xuống: "Có lẽ không tiện lắm."

Trần Niên nối tiếp: "Bởi vì không cùng đường."

Cô sợ Ôn Thanh Hoan không hiểu ý của mình, lại bổ sung thêm: "Đêm nay tôi không trở về trường."

Đương nhiên chỉ có Trình Ngộ Phong biết đây là quyết định vào phút cuối của Trần Niên, cô dùng bảy chữ này cắt đứt hoàn toàn khả năng ba người cùng nhau trở về.

Không trở về trường học, có nghĩa là muốn qua đêm bên ngoài ư?

Ngoại trừ đến nhà Trình Ngộ Phong hoặc đi khách sạn mướn phòng, còn có thể đi nơi nào khác sao?

Ôn Thanh Hoan không muốn thất thố trước mặt Trình Ngộ Phong, cô ta chỉ không ưa bọn họ anh anh em em đầy thân mật dưới mí mắt mình nên mới nhất thời kích động ma xui quỷ khiến mà nói ra câu vừa rồi, không ngờ lại đặt bản thân vào hoàn cảnh lúng túng, tiến lùi không xong, Ôn Thanh Hoan lạnh mặt đi ra ngoài.

Trương Bằng đuổi theo, Ôn Thanh Hoan mang giày boot cao gót vẫn chạy trốn nhanh chóng như cũ, đến cuối hành lang, Trương Bằng mới đuổi kịp, cậu ta nắm lấy tay Ôn Thanh Hoan dùng sức kéo một cái, Ôn Thanh Hoan giãy dụa, vùng ra, nãy giờ ôm lửa giận đầy bụng rốt cuộc cũng bộc phát, cậu ta trực tiếp đè người vào vách tường.

"Ôn Thanh Hoan, em có ý gì?"

Lưng Ôn Thanh Hoan va vào tường, cánh tay bị siết chặt, cả hai nơi đều đau, cô ta gầm nhẹ: "Anh điên rồi hả!?"

Trương Bằng hỏi lại một lần nữa.

Giọng điệu Ôn Thanh Hoan càng cao hơn cậu ta: "Có ý gì là có ý gì? Nói bậy nói bạ.”

"Cmn cô đừng giả ngu với ông đây!" Trương Bằng nghiến răng nghiến lợi, hung ác nói, "Bắt đầu từ khi người đàn ông kia xuất hiện thì ánh mắt Ôn Thanh Hoan cô hận không thể dính lên người anh ta, người ta đã có bạn gái rồi, cô cmn sẽ không đê tiện vội vàng đi làm kẻ thứ ba như thế chứ?"

Trương Bằng cũng là cục cưng trong gia đình từ bé đến lớn, trước giờ chỉ có phụ nữ chủ động dán lên, bây giờ lại bị người ta xem như lốp xe dự phòng đùa bỡn trong lòng bàn tay thì làm sao nuốt được cơn giận này?

Lúc trước thích Ôn Thanh Hoan còn không phải là cảm thấy cô ta có sự kết hợp giữa thanh thuần và quyến rũ, không giống những người phụ nữ bên cạnh nên mới khơi dậy dục vọng chinh phục của cậu sao?

Không ngờ tâm tư người phụ nữ này sâu như vậy, bắt cá hai tay, ăn trong bát nhìn trong nồi khiến Trương Bằng bực bội vô cùng! Nếu người đàn ông cô ta thích chỉ là một người bình thường không có gì lạ cũng thôi đi, thế nhưng không phải, chỉ cần khí chất và phong độ kia đã đủ để nghiền nát tự tôn đàn ông của cậu ta thành mảnh vụn rồi.

"Cô cho rằng anh ta sẽ thích cô ư? Ha ha, ông đây nói cho cô biết, đừng đùa! Cô cũng không soi gương thử xem bản thân mình là dạng gì, bạn gái người ta đẹp hơn cô gấp trăm gấp ngàn lần! Lúc trước là do ông đây mù mắt..."

"Cô nói gì, lặp lại lần nữa!"

Ôn Thanh Hoan bình tĩnh lập lại: "Chúng ta chia tay đi."

Từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên Trương Bằng bị gái đá nên gân xanh trên cổ gồ lên, đôi mắt như sắp lồi ra ngoài, cậu ta sửng sốt mười mấy giây mới phản ứng được bèn nện một quyền lên tường: "Chia thì chia, mẹ nó ai hiếm lạ cô!"

Đàn bà ấy à, lúc theo đuổi phải cố gắng bỏ sức bỏ lực mà bắt tới tay rồi vẫn ăn không được thì cũng chẳng có gì thú vị, huống chi là loại đàn bà này... phỏng chừng trong tương lai, cậu ta sẽ phải đội một bãi cỏ xanh thật lớn đi ra ngoài.

Trương Bằng bỏ đi không quay đầu lại.

*

Cùng lúc đó, trên con đường trung tâm thành phố, Trần Niên ngồi trong xe nhìn cảnh vật chậm rãi lướt qua ngoài cửa sổ: "Chúng ta đi đâu thế?"

Đây không phải đường về trường học nha.

Trình Ngộ Phong nhìn thẳng phía trước, tay vững vàng cầm vô lăng: "Đến siêu thị trước một chuyến, mua chút đồ dùng hằng ngày."

Trần Niên nghe xong đầu óc mơ hồ.

"Không phải nói không trở về trường học sao?" Trình Ngộ Phong cười khẽ.

Trần Niên ho một tiếng: "Khi đó em..." Cái khó ló cái khôn, thuận miệng nói chơi thôi mà.

Có điều đàn chị Ôn Thanh Hoan kia ở ký túc xá sát bên, nếu cô trở về trùng hợp bị chị ta biết thì cũng lúng túng, hơn nữa, cô còn thắc mắc cần Trình Ngộ Phong giải đáp đây.

Trình Ngộ Phong cũng biết trong lòng bạn gái không giấu được chuyện gì, vì khỏi uổng công đã tránh uống trà sữa sợ mất ngủ rồi mà vẫn cứ mất ngủ bởi ôm một bầu tâm sự, anh quyết định đêm nay vẫn nên nói rõ ràng với cô.

Đầu óc Trần Niên vẫn còn lửng lơ lơ lửng, đúng là sắp đến nhà anh thật rồi, thế nhưng cô lại cảm thấy thấp thoáng mong chờ là sao vậy chứ?

"Hửm?"

Lỗ tai Trần Niên đỏ ửng: "... Vâng."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv