Sau khi ăn xong, Trần Niên và Đinh Duy Nhất trở về phòng kí túc xá, ngay khi bước vào cửa, họ nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của Đàm Minh Thiên trong nhà tắm, Trần Niên còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì lớn, cô gõ cửa phòng tắm hai cái, "Minh Thiên, cậu làm sao thế?”
Đàm Minh Thiên trả lời: "Tớ cảm thấy mình như sắp nghẹt thở rồi."
Nghiêm trọng như vậy sao.
Không phải là cô ấy bị cảm nắng chứ?
Trần Niên lo lắng đến mức định phá cửa xông vào nhưng Đinh Duy Nhất nhanh chóng giữ tay cô lại, "Không sao đâu, có lẽ cậu ấy chỉ nghĩ quẩn trong lòng thôi.”
Nghĩ quẩn, không sao đâu?
Trần Niên nghi hoặc: “Cậu ấy nghĩ quẩn chuyện gì?”
Một lúc sau, Đàm Minh Thiên mặc váy ngủ mát mẻ có dây buộc ngang lưng mở cửa phòng tắm, một mùi hương sữa tắm kèm theo hơi nước phả ra ngoài, mặt mũi cô đầy tức giận đưa bàn tay đến trước mặt hai người, "Các cậu xem đi, mới có một ngày mà mình bị cháy nắng thành thế này rồi!"
Trần Niên cẩn thận quan sát, thấy Đàm Minh Thiên không có dấu hiệu cảm nắng rồi mới nhìn đến mu bàn tay và mặt của cô ấy, quả thực đã bị đen đi, nhất là so sánh giữa chỗ được quần áo che với chỗ bị phơi nắng thì càng rõ ràng. Thật ra, nếu toàn bộ màu da đều đen cũng không có gì, mấu chốt là chỗ đen chỗ trắng như vậy…. Cũng khó trách cô ấy phản ứng dữ dội đến thế.
Đàm Minh Thiên ngồi phịch lên ghế đầy cam chịu, ngay cả ra ngoài ăn cơm cũng không thèm.
Trần Niên vừa định an ủi cô ấy vài câu nhưng mẹ cô lại trùng hợp gọi tới, cô bèn ra ngoài hành lang nghe máy.
Đinh Duy Nhất tắm rửa xong đi ra ngoài, thấy Đàm Minh Thiên đang nằm trên mặt bàn gặm bánh quy, cô đi tới vỗ bả vai Đàm Minh Thiên, "Cậu nhìn một chút xem, tớ cũng đen này."
Đàm Minh Thiên bị nghẹn bánh quy phải ho khan vài tiếng, muốn ứa nước mắt, tâm tình đang rơi xuống đáy vực đã được chữa khỏi không ít, muốn đen thì cùng đen, đây mới thật sự là bạn bè!
Đinh Duy Nhất lật tới lật lui hai bàn tay của mình rồi lại sâu kín nói một câu: “Sẽ còn đen thêm nữa.”
Đàm Minh Thiên chỉ cảm thấy trái tim bị đâm một nhát, nằm ngược xuống bàn không dậy nổi.
Trần Niên cùng bố mẹ nói chuyện điện thoại gần 40 phút mới quay về phòng, Đàm Minh Thiên đã không còn trong phòng kí túc, đoán chừng là ra ngoài ăn cơm tối, Đinh Duy Nhất thì đang ngồi khoanh chân trên giường đeo tai nghe nghe nhạc.
Trần Niên đứng trước gương sửa sang lại trang phục của mình một chút, đội mũ lên một lần nữa, sau đó lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh và gửi cho nhóm gia đình, cô chọn đi chọn lại, sau cùng chọn một bức ảnh selfie đẹp nhất gửi cho Trình Ngộ Phong.
Cô cất điện thoại rồi bước vào phòng tắm.
Vì ban ngày ra quá nhiều mồ hôi nên Trần Niên tắm rửa cực kỳ chậm. Cô cầm vòi hoa sen nhẹ nhàng tưới nước lên người, dòng nước ấm chảy dọc theo xương quai xanh tinh xảo rồi vượt qua đỉnh núi tuyết duyên dáng, chảy xuống phần bụng dưới bằng phẳng….
Mái tóc đen suôn dài như thác nước che phủ thắt lưng, theo từng động tác của cô, hai mảnh xương bướm xinh đẹp như ẩn như hiện.
Đây là một cơ thể trẻ trung tràn ngập sức sống, cuộc sống kham khổ ở thị trấn Đào Nguyên giúp cho khung xương thêm rắn rỏi và cân xứng, gien di truyền bẩm sinh tạo nên vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách mềm mại là chất dinh dưỡng cho da thịt trắng nõn toàn thân.
Nét đẹp tự nhiên không chút tỳ vết như hoa sen vừa trồi lên mặt nước.
Tiếng nước đã ngừng.
Trần Niên cuộn mái tóc ẩm ướt của mình lên, lau khô nước trên người, cô mặc váy ngủ và mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.
Tóc được sấy khô hơn một nửa thì màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, cô rút phích cắm máy sấy ra và cầm điện thoại di động lên xem.
Trình Ngộ Phong cũng gửi cho cô ảnh chụp ngày trước anh tham gian huấn luyện quân sự.
Anh mặc bộ quân phục đứng thẳng tắp dưới tàng cây, dáng vẻ vô cùng tuấn tú, đáy mắt sâu thẳm còn mang theo nét cười thản nhiên, tuy chưa có khí chất chính chắn vững vàng như bây giờ nhưng cũng đã như trăng thanh gió mát, quyến rũ lòng người.
Trần Niên vui vẻ như mặt hồ đang gợn sóng, cô cứ nhìn tấm ảnh rồi cười mãi. Trong tấm ảnh này, anh bằng độ tuổi cô bây giờ, cô chưa từng gặp một Trình Ngộ Phong như vậy. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, nó giống như hai người đang trao đổi một bí mật độc quyền mà chỉ hai người biết, lại giống như một thiếu sót trong quá khứ được bù đắp bất ngờ.
Cô dùng app ghép hai tấm ảnh lại làm một, khoảnh khắc này, thời gian như đang giao thoa, Trần Niên 19 tuổi gặp được Trình Ngộ Phong 19 tuổi….
Một tình yêu ngây thơ thuở ban đầu làm cho tim người ta đập thình thịch.
Trần Niên gửi "ảnh chụp chung" đi, Trình Ngộ Phong trả lời tin nhắn lại rất nhanh.
cyf: "Năm đó em mới 9 tuổi."
Có lẽ năm Trần Niên 9 tuổi chắc vẫn còn trèo núi lội sông, lấy trứng chim, mò cua bắt cá, cô vẫn để chân trần cười đùa chạy qua hẻm nhỏ, tung tăng vui vẻ trong cuộc sống không buồn không lo. Mà Trình Ngộ Phong 19 tuổi là độ tuổi hăng hái nhất, đã bắt đầu bộc lộ tài năng trong lĩnh vực mình yêu thích.
Nhà họ Diệp và nhà họ Trình đã mấy đời thân nhau, tình cảm sâu đậm, Trần Niên thầm nghĩ nếu như vụ việc ngoài ý muốn năm 4 tuổi không xảy ra, cô được lớn lên bên cạnh bố mẹ thì chắc chắn là đã quen biết Trình Ngộ Phong sớm hơn, vậy sau đó sẽ như thế nào?
Họ sẽ yêu nhau như bây giờ sao?
Trần Niên không biết đáp án, cô chỉ biết rằng trên đời này không có “Nếu như”, có chăng chính là sự thực trước mắt.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Đàm Minh Thiên vừa ngân nga bài hát vừa đẩy cửa bước vào, ở căng tin cô gặp một nhóm chị em đồng cảnh ngộ, tất cả họ đều bị cháy nắng giống nhau, chỉ cần nghĩ đến sự ưu ái mạnh mẽ của mặt trời đều được chia đều cho mọi người thì nội tâm của cô cân bằng ngay.
Tuy nhiên …
"CMN!" Đàm Minh Thiên lượn xung quanh Trần Niên hai vòng, "Trần Niên, sao cậu không bị đen?!"
Nhìn khuôn mặt trắng nõn nà này đi, còn cả màu sắc đều đặn từ mu bàn tay, cánh tay và hai vai nữa, vốn không phải là bộ dạng nên có khi bị phơi dưới ánh nắng gay gắt suốt một ngày, chẳng lẽ Trần Niên lúc ban ngày là giả hay sao?
“Hết cách thôi.” Đinh Duy Nhất đang ngồi trên giường vươn tay tháo tai nghe xuống, “Trời sinh đã quyến rũ rồi.”
Đàm Minh Thiên chịu sự đả kích nặng nề, hết xoa lại nắn cánh tay nhỏ bé của Trần Niên, "Không công bằng, thật sự không công bằng."
“Trần Niên, cậu dùng kem chống nắng hiệu nào vậy?"
Trần Niên đưa kem chống nắng cho cô ấy nhìn, không biết bên trên in ngôn ngữ nước nào mà một chữ cũng đọc không hiểu, Đàm Minh Thiên thở dài một hơi.
Trần Niên cũng xem không hiểu, cô lấy trong ngăn kéo ra một lọ kem chống nắng mới, "Mẹ chuẩn bị cho tớ mấy lọ, nếu như cậu muốn thì cầm lấy mà dùng."
"Thật chứ?" Hai mắt Đàm Minh Thiên tỏa sáng, "Nó có đắt không?”
"Cũng bình thường, mẹ tớ nói do bạn bè tặng."
"Vậy tớ cung kính không bằng tuân mệnh nha."
Trần Niên lại hỏi: "Duy Nhất, cậu có muốn không?"
Nghĩ đến việc có thể phải chịu đựng hơn mười ngày tập huấn dưới ánh nắng dữ dội như hôm nay, chờ đợt huấn luyện quân sự này kết thúc, nói không chừng sẽ phải lột bỏ một lớp da, Đinh Duy Nhất cảm thấy không cần tỏ vẻ anh hùng gì, hớn hở cầm lấy lọ kem chống nắng.
Không thể không nói kem chống nắng của Trần Niên rất có tác dụng, Đàm Minh Thiên phát hiện mặc dù càng ngày mình càng đen thêm nhưng so với người khác đã tốt hơn rất nhiều, Trần Niên mới là khó tin nhất, kết thúc quá trình huấn luyện tuy cô cũng đen nhưng chỉ đen có tí xíu, hoàn toàn có thể không nhắc tới.
Ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, mọi người đều chụp ảnh chung.
Trần Niên đứng ở vị trí chính giữa hàng đầu tiên, xung quanh là các bạn nam với khuôn mặt đen đều, cậu bạn đứng bên cạnh cô còn lo lắng không biết làn da mềm mại của cô qua nửa tháng tập huấn sẽ phơi thành hình dạng gì, bây giờ thấy mặt và tay cô vẫn trắng như lúc trước, cậu không khỏi híp mắt rồi lắc đầu, tâm tình vô cùng phức tạp.
"Nào, mọi người tập trung nhìn vào ống kính nào, một hai ba cheese.”
Tiếng “click" nhẹ nhàng vang lên, 30 khuôn mặt tươi cười cùng một phần ký ức quý giá tuổi thanh xuân được nhiếp ảnh gia lưu vào trong tấm ảnh, vĩnh viễn được cất giữ trong lòng mỗi người.
Sau kỳ tập huấn quân sự là đến tết Trung thu.
Trần Niên có ba ngày nghỉ nên cô thu dọn đồ đạc trở về nhà, đây là tết Trung thu sum họp đầu tiên của gia đình cô sau khi đoàn tụ nên nó có ý nghĩa rất đặc biệt.
Ngày này trước đây chính là ngày đau lòng nhất của Dung Chiêu, tất cả mọi người đều được sum họp đoàn viên bên gia đình còn Tiểu Diệp của bà không biết đã lưu lạc nơi đâu, không rõ sống chết, làm sao bà còn có tâm trạng ăn tết chứ?
Trần Niên bước vào nhà, cô nhìn thấy khắp nơi được trang trí đèn hoa rực rỡ, không khí vui mừng, so với Tết Nguyên Đán còn trang trọng hơn.
Nghe người giúp việc nói Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu đang ở trong phòng bếp làm bánh dẻo lạnh(*), Trần Niên nhanh chóng trở về phòng mình cất đồ và rửa tay sạch sẽ để chuẩn bị cùng tham gia làm bánh.
(*) Bánh dẻo lạnh: một loại bánh trung thu với vỏ làm từ bột mì và nhân ngọt, có nhiều màu sắc khác nhau, không phải loại bánh nướng nhân thập cẩm.
Dung Chiêu đau lòng con gái phải huấn luyện quân sự vất vả nên đã hầm một nồi súp dưỡng nhan, bà canh đúng thời gian tài xế đưa con gái về đã múc trước một bát đặt lên bàn, chờ khi con gái uống thì nhiệt độ cũng vừa đủ nguội.
Trần Niên dùng súp xong, cô bỏ chén vào trong bồn rửa sau đó mới đi giúp bố mẹ làm bánh trung thu.
Mặc dù không có kinh nghiệm nhưng không gì có thể làm khó được cô, cô chính là chuyên gia nhí chuyên môn làm sủi cảo và gói bánh chưng, dưới sự chỉ dẫn của mẹ, cô nhanh chóng thành thạo các kỹ năng làm bánh, thành công làm ra một cái bánh trung thu với hoa văn đoàn tụ sum vầy.
Người một nhà cười nói vui vẻ, quây quần bên chiếc bàn dài.
Bên ngoài cửa sổ là ánh mặt trời chói chang, những đóa hoa hồng nở rộ rực rỡ, dáng vẻ thướt tha mềm mại đung đưa theo làn gió.
Sau khi làm xong, bánh dẻo được đưa vào tủ lạnh, Trần Niên thả người nằm lên sô pha uống nước trà chanh kumquat, cô tuỳ tiện đá dép lê ra, đôi chân trần giẫm lên sàn nhà cảm giác hơi lành lạnh.
Dung Chiêu bước tới cầm chân của cô đặt lên ghế sô pha, "Cẩn thận không bị lạnh."
Trần Niên vuốt tóc, cười hì hì ôm vai mẹ mình, "Mẹ, chúng ta chụp tấm ảnh gia đình nhé."
Dung Chiêu ghé sát mặt con gái, nghĩ tới mười mấy năm mẹ con chia xa, bao nhiêu ngày đêm đau đớn tận cùng nhưng giờ cũng khổ tận cam lai, người một nhà rốt cuộc cùng đoàn tụ với nhau, giọng bà nghẹn ngào, "Được."
"Minh Viễn, đến đây nhanh lên."
Mấy phút sau.
Trên mặt Diệp Minh Viễn là ý cười sáng lạn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, bên cạnh là Dung Chiêu với khí chất dịu dàng tao nhã, Trần Niên đứng phía sau dang hai tay khoác lên vai bọn họ, cô nhìn thẳng vào ống kính, nét mặt tươi như hoa.
Hình ảnh dừng lại, trở thành giây phút vĩnh hằng trong nháy mắt.
Từ giờ trở đi, người một nhà sẽ không xa cách nữa, sẽ mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Trần Niên nghỉ ngơi một chút rồi cầm hai hộp bánh dẻo lạnh do chính tay cô làm đi đến nhà họ Trình. Ông nội Trình đang ngồi uống trà tán gẫu cùng mấy ông bạn già ngoài đình nghỉ mát, Trần Niên bước tới chào ông, đưa một hộp bánh cho các ông nhấm nháp, sau đó cô lên lầu tìm Trình Ngộ Phong.
Trình Ngộ Phong đang luyện thư pháp trong thư phòng, anh chỉ mặc áo thun và một chiếc quần dài rộng rãi màu nâu sẫm, dáng vẻ thoải mái nhàn nhã đứng phía sau bàn đọc sách, những ngón tay thon dài của anh cầm bút lên, từng nét chữ dần dần hiện rõ trên tờ giấy Tuyên Thành.
Trong không khí tràn ngập mùi mực nhàn nhạt.
Trần Niên đứng tại cửa thưởng thức cảnh đẹp này, trong chốc lát không thể nhấc chân nổi, cuối cùng vẫn do Trình Ngộ Phong phát hiện ra cô, anh vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, “Sao em lại tới đây?”
“Em mang bánh trung thu tới tặng anh, chính tay em làm đó nha.” Trần Niên đi đến bên cạnh Trình Ngộ Phong và nhẹ nhàng cúi người nhìn chữ viết kia, nét chữ mạnh mẽ khí khái như cưỡi mây đạp gió, tự nhiên phóng khoáng như không hề bị ràng buộc.
"Em chờ một chút nhé," Trình Ngộ Phong tiếp tục vung ngòi bút, "Anh phải viết xong tấm thiệp này, chút nữa ông nội sẽ kiểm tra."
Trần Niên phì cười một tiếng: “Ông nội Trình khó dữ vậy ta.”
Anh là đàn ông sắp 30 tuổi mà ông nội còn kiểm tra như một học sinh tiểu học, nghĩ lại cảm thấy hơi buồn cười.
Trình Ngộ Phong thở dài một tiếng như đành chịu.
Trần Niên mím môi không nói, cô yên tĩnh đứng bên cạnh xem anh viết ——
Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh ra vạn vật.
Nhìn chúng thật khó hiểu, từng chữ một cô đều nhận ra nhưng cả câu nối liền thì cô lại không hiểu chúng có nghĩa gì cả.
Trần Niên lặng lẽ lấy di động ra tra cứu, hóa ra đây là nội dung trong "Đạo Đức Kinh", đọc phần giải thích một lần mà cô vẫn chỗ hiểu chỗ không.
Cảnh giới quá cao thâm rồi.
Bánh Trung thu sau khi làm xong đã cho vào trong tủ lạnh, sau bữa cơm lại ăn không vào, cô còn chưa ăn miếng nào cả, trước kia cũng không có cơ hội ăn loại bánh này nên không biết mùi vị của nó sẽ ra sao?
Chiếc hộp gỗ nằm ngay trước mắt, cô không chịu nổi dụ dỗ bèn đưa tay về phía chiếc hộp.
Vừa mở hộp ra, bên trong có 4 chiếc bánh Trung thu màu sắc khác nhau: màu tím (khoai môn), màu xanh (trà xanh), màu trắng (sữa bò), màu đỏ (hoa hồng).
Trần Niên cầm chiếc bánh dẻo vị sữa bò lên rồi cắn thử một miếng, miếng bánh lành lạnh, mềm mềm, ngọt ngào, hương vị cũng không giống bánh trung thu mà cô từng ăn, cắn xuống một miếng nữa, cô cứ ăn mãi không dừng được.
Ngon quá đi!
Cô không hề nghĩ ngợi gì đã đưa bánh qua cho Trình Ngộ Phong, “Anh nếm thử xem, ngon lắm đó.”
Trình Ngộ Phong ngừng bút, anh dùng ánh mắt thật sâu mà nhìn cô.
Trần Niên muộn màng nhớ lại chiếc bánh này mình đã ăn rồi, mà lúc đưa cho anh lại đúng ngay chỗ mình vừa cắn, bên trên chắc cũng có dính chút nước bọt của mình, cô lập tức muốn rút tay về nhưng không ngờ lại bị anh nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay, sau đó anh cúi đầu xuống cắn một miếng ngay tại vị trí cô vừa ăn….
Nhìn yết hầu của anh lên xuống vì chậm rãi nhai nuốt, mặt Trần Niên dần dần đỏ lên.