“Em muốn ôm anh, được không?”
Hỏi xong những lời này thì ánh mắt Trần Niên rũ xuống, căng thẳng chờ đợi, thầm đếm trong lòng một giây, hai giây… mười giây, Trình Ngộ Phong vẫn không trả lời, chẳng lẽ anh cho rằng yêu cầu này quá đáng lắm sao?
Trần Niên ngẩng đầu, chỉ thấy hai tay người đàn ông trước mặt giang ra, đang gọi mời một cách im lặng, trong đôi mắt đen nhánh của anh hiện lên ánh sáng màu hổ phách, chỗ sâu nhất thấp thoáng nét cười chớp loé. Cô giống như bị ai đó đầu độc, bị mê hoặc đến nỗi tinh thần điên đảo, chỉ hoàn toàn dựa vào bản năng mà đi về phía trước hai bước ôm lấy anh.
Chính xác mà nói là Trình Ngộ Phong ôm lấy cô, cô bị anh ôm trọn vào lòng, khuôn mặt dựa vào lồng ngực ấm áp và kiên cố kia, thậm chí cô có thể nghe được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, một lần lại một lần khiến cho lỗ tai cô nóng rưc cả lên.
Gió thổi vi vu làm lá cây rung động, những con côn trùng không biết tên đang ồn ào kêu vang, cách đó không xa còn có tiếng còi xe ô tô nhưng đối với Trần Niên mà nói thì mọi thứ xung quanh đây cũng đã dần dần đi xa, chỉ còn lại một mình Trình Ngộ Phong trong mắt, trong lòng cô.
Cô ngửi được mùi hương dễ chịu trên người Trình Ngộ Phong, không nhịn được nên cọ cọ chóp mũi hai cái trên áo sơ mi của anh, vòng tay đang ôm anh cũng siết chặt lại giống như muốn hấp thụ nguồn năng lượng nào đó từ trên người anh.
Ánh trăng càng làm gương mặt cô trắng muốt như ngọc, khó có thể che giấu màu đỏ ửng trên đó khiến nó càng lan rộng ra, ngay cả tai cũng đỏ lên, hơi thở của cô khẽ khàng hết mức, hơi thở đó nhẹ nhàng ấm áp len lỏi vào tim Trình Ngộ Phong làm lòng anh cũng dâng lên một chút mềm mại.
Mùi hương trong veo sạch sẽ của cô gái bay vào chóp mũi, Trình Ngộ Phong hơi cúi đầu, vài sợi tóc của cô bị gió thổi bay lên lưu luyến trên cằm anh, cảm giác hơi ngứa nên anh đưa tay giúp cô vuốt tóc xuống.
Trần Niên cảm giác được tay người đàn ông bao phủ trên tóc mình, cô giật mình theo phản xạ có điều kiện, cùng với động tác của cô, đôi môi Trình Ngộ Phong bất ngờ chạm lên tóc cô….
Tuy là ngoài ý muốn nhưng dễ nhận thấy dù Trình Ngộ Phong lớn hơn mười tuổi kinh nghiệm cũng không đủ trầm tĩnh để suy nghĩ về cảm giác vừa hiện lên trong lòng, không thể dùng lời nói để biểu đạt được ý nghĩa của cảm giác đó là gì, ít khi anh bị luống cuống như thế này, môi mỏng không kiềm được mà mím thành một đường thẳng.
Trần Niên không nhìn thấy được vẻ mặt của Trình Ngộ Phong, càng không biết được nội tâm phức tạp trong lòng anh, cô đợi trong ngực anh mấy phút mới bật cười một cách thỏa mãn: “Đã đủ điện rồi.”
Thật khó mà tin được đó nha, chỉ cần ôm anh một cái, cô có thể lập tức đầy máu sống lại, cả người ngập tràn sức lực, còn có thể đại chiến ba trăm hiệp với biển đề thi.
“Bây giờ,” Trình Ngộ Phong lấy lại tinh thần, nói một cách yếu ớt, “Có phải tôi nên nói rất vinh hạnh được trở thành cục sạc của em không?”
“Ha ha ha!” Trần Niên cười rộ lên đầy vui vẻ, Trình Ngộ Phong phát hiện hóa ra khi cô cười lên thì không chỉ lộ hai má lúm đồng tiền mà còn có một cái răng khểnh rất đáng yêu, khiến khuôn mặt cô vô cùng sinh động hoạt bát.
Trình Ngộ Phong rất hy vọng cô bé sẽ mãi mãi được nở nụ cười không buồn không lo, thậm chí anh sẵn lòng trả giá bằng bất cứ thứ gì để giúp cô bảo vệ nụ cười trong trẻo này.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, đi tới cổng trường, Trần Niên nhìn bốn phía xung quanh đang chìm dần vào hoàng hôn, “Cơ trưởng, anh muốn vào thăm một chút không?”
Trình Ngộ Phong không bỏ lỡ ánh mắt chờ mong của cô, anh gật đầu, “Được.”
Học sinh cấp ba vừa mới trở lại trường học bù nên sân trường sôi động hơn không ít so với trước đây, khu dạy học đã vắng vẻ hơn nửa tháng thì bây giờ lại sáng đèn, quầy bán quà vặt cũng khai trương một lần nữa, Trần Niên đi vào mua hai chai nước khoáng, đưa cho Trình Ngộ Phong một chai.
Anh nhận lấy, mở nắp chai ra đưa cho Trần Niên, sau đó lấy chai nước khác trong tay cô mở ra uống hai ngụm.
Trần Niên nhớ tới cuộc trò chuyện đêm khuya trong ký túc xá, Trương Nghệ Khả cười Phỉ Phỉ, nói từ sau khi cô ấy có bạn trai thì nắp chai cũng không mở được, Phỉ Phỉ cười rất ngọt ngào, nhẹ nhàng phản bác, “Có gì đâu, đây là chuyện vốn thuộc trách nhiệm của bạn trai mà.”
Bạn, trai.
Cho nên là… Trong lúc vô tình cô đã được hưởng thụ quyền lợi sớm như vậy sao?
“Khụ khụ khụ.” Không cẩn thận nên Trần Niên bị sặc nước, xoay người ho sang chỗ khác, Trình Ngộ Phong vỗ sau lưng giúp cô thông khí, “Không sao chứ?”
Khó khăn lắm Trần Niên mới thở được, ho đến ra nước mắt, trong mắt có một tầng nước lấp lánh, cô lắc đầu, nói giọng khàn khàn, “Không sao đâu.”
“Sau này khi uống nước không nên hấp tấp như vậy,” giọng điệu Trình Ngộ Phong trêu đùa, "Tôi cũng sẽ không cướp của em đâu.”
Trần Niên gật đầu liên tục. Cô thích nghe anh nói, “Sau này”, nghe anh nói “Em” và "Tôi”, càng thích trong tương lai ở bên nhau.
Trình Ngộ Phong thấy được dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, đúng lúc mà dạy bảo, “Khi học tập không nên tạo áp lực cho mình, em có thể xem nó như một chuyện thú vị, suy xét đến giáo dục hiện nay thì thành tích thực sự rất quan trọng, nhưng khi em toàn tâm toàn ý tập trung vào đó, em sẽ phát hiện hưởng thụ niềm vui trong những chuyện mình làm mới là quan trọng nhất, đến khi đó, tự nhiên thành tích không còn là vấn đề nữa.”
Trần Niên đi được đến ngày hôm nay là nhờ đấu tranh quyết liệt trong các cuộc thi, đây là lần đầu tiên có người nói với cô, vui vẻ quan trọng hơn so với thành tích, thật ra từ nhỏ đến lớn, trong lòng cô có một bí mật chưa bao giờ nói ra với ai.
“Cơ trưởng, anh biết vì sao em muốn nỗ lực như vậy không?”
"Thị trấn Đào Nguyên là nơi vô cùng trọng nam khinh nữ, con gái có thể được chào đời là một chuyện rất xa xỉ, cho dù sinh ra cũng không có địa vị hay cảm giác tồn tại gì trong nhà, có lẽ giá trị con người của các cô gái là giúp làm việc, chăm sóc em trai, sau khi lớn lên thì tùy tiện sắp xếp gả cho một người, vì sính lễ tương lai của em trai mà góp một phần nhỏ công sức…”
“Nhưng mẹ em không giống như vậy, bà chưa từng vì em là con gái mà chê em là gánh nặng, ngược lại, bà đã nhận lấy không biết bao nhiêu ánh mắt xem thường của người ngoài, thậm chí ngay cả cậu mợ em cũng… Bà mặc kệ mọi lời nghị luận của người đời mà đưa em đến trường học, tạo điều kiện cho em lên trường cấp ba, bây giờ bà còn làm việc rất vất vả để xoay sở giúp em chi phí học đại học…”
“Em đã thầm thề rằng mình nhất định phải vô cùng, vô cùng nỗ lực để trở nên xuất sắc trong tương lai. Em muốn chứng minh, thật ra con gái cũng không thua kém gì so với con trai, giá trị của các cô gái không chỉ ở chỗ gả chồng sinh con, chăm lo trong nhà mà chỉ cần có cơ hội, các cô ấy cũng thể sáng lấp lánh giống như ánh mặt trời, em càng muốn chứng minh rằng lựa chọn lúc trước của mẹ em không hề sai.”
Giọng nói cô hạ thấp xuống: “Em hy vọng có thể trở thành niềm tự hào của mẹ.”
Sẽ thôi.
Vẻ mặt Trình Ngộ Phong tối đi một chút, thầm nói trong lòng, em vẫn là niềm tự hào lớn nhất của mẹ em.
5 phút sau, Trình Ngộ Phong cùng Trần Niên tới phòng học, thấy bên trong không có một bóng người, anh hỏi: “Những người khác trong lớp em đâu rồi?”
“À, tất cả bọn họ về nhà hết rồi, buổi tối ôn bài ở nhà.”
Đầu tháng chín sẽ thi vòng loại môn Vật lý, ngay tại thời điểm quan trọng này, cho dù thời gian là một giây cũng có thể bẻ ra làm hai giây mà dùng, mặc dù ở nhà nhưng cũng không ai lười biếng.
Trình Ngộ Phong “Ừ” một tiếng, kéo cái ghế ra ngồi xuống, chỗ ngồi có chút chật chội, hai chân thon dài của anh không có cách nào duỗi ra, anh bèn đẩy cái bàn về phía trước.
Vừa khéo bên cạnh là chỗ của Trần Niên, bàn học của cô sắp xếp rất sạch sẽ, các loại tài liệu phân ra rất gọn gàng, liếc mắt một cái đã thấy sự khác biệt so với các bàn khác.
“Còn sững sờ ra đó làm gì, không phải còn bài thi phải làm hả?”
“... Cơ trưởng, chẳng lẽ anh muốn giám sát em làm bài thi à?” Ngoài miệng thì hỏi như vậy nhưng trong lòng Trần Niên đã rõ ràng, anh không yên tâm cô ngồi một mình trong phòng học nên đặc biệt ở lại với cô.
“Bị em phát hiện rồi.” Trình Ngộ Phong thừa nhận một cách rất thẳng thắn.
Trong lòng Trần Niên cảm thấy ngọt ngào, cô lấy ra một tờ bài thi Vật lý, viết miệt mài một cách nghiêm túc, làm xong một đề trắc nghiệm, cô bỗng nhớ ra cái gì đó, “Cơ trưởng, trước kia anh học Vật lý cỡ nào ạ?”
“Vẫn ổn.”
“Vẫn ổn” là trình độ như thế nào?
Trần Niên rất thông minh, thay đổi cách hỏi khác, “Vậy anh cảm thấy trình độ lái máy bay của mình tới đâu?”
Trình Ngộ Phong nói một cách thong dong thoải mái: “Cũng tạm được thôi.”
Được rồi.
Trần Niên bĩu môi một cái, cô đã biết sơ sơ trình độ môn Vật lý của anh như thế nào rồi.
Khiêm tốn thật nhỉ.
Đồng hồ trên tường lặng lẽ kêu “Tích tắc” theo quy luật, cuối cùng Trần Niên cũng làm xong bài nên thở phào một cái, phát hiện người bên cạnh vô cùng yên lặng, cô nghiêng đầu qua nhìn---
Trình Ngộ Phong nằm gục xuống bàn, hai mắt nhắm chặt như là đang ngủ, cô cũng học dáng vẻ nằm xuống của anh, khuôn mặt gối lên cánh tay. Hai người mặt đối mặt, cách nhau 10cm, một người ngủ, một người tỉnh.
Trước kia không phát hiện lông mi cơ trưởng lại dài và dày như thế, lòng Trần Niên ngứa ngáy muốn đưa tay sờ nhưng sợ anh giật mình tỉnh giấc nên kiềm chế lại.
Tính toán thời gian, anh bay từ thành phố A tới, không nghỉ ngơi gì mà ăn cơm tối với bọn họ, nhất định lúc này đã mệt muốn chết rồi nhưng vẫn ở lại với cô, thật ra đối với việc anh gánh vác tính mạng và sự an toàn của vô số hành khách, áp lực của cô so với anh quả thật là con kiến so với con voi(*).
(*)Nguyên văn: tiểu vu gặp đại vu (phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, người dở gặp người giỏi).
Nghĩ như vậy nên Trần Niên thông suốt hẳn lên, cô lại bắt đầu làm đề bài thứ hai, có lẽ vì trong lòng phát sinh ít nhiều thay đổi nên mỗi câu đều làm rất dễ dàng, so với bình thường, cô chỉ dùng hai mươi phút là đã làm xong.
Trình Ngộ Phong còn ngủ, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn.
Trần Niên chống cằm nhìn anh, ánh mắt cô như chiếc bút, tỉ mỉ vẽ ra đường nét khuôn mặt khôi ngô của anh, sau đó khắc sâu vào lòng. Nếu thời gian dừng lại ngay lúc này thì thật là tốt biết bao.
Suy nghĩ này vừa mới hiện lên đã thấy lông mi Trình Ngộ Phong giật giật hai cái, sau đó mở to mắt ra, vì vừa mới tỉnh ngủ nên nhìn anh càng hiền hòa và có một chút lười biếng mà ngày thường khó thấy, anh híp mắt để thích ứng với ánh sáng xung quanh, cũng dần dần lấy lại sự tỉnh táo, "Tôi đã ngủ thiếp đi hả?”
Trần Niên phản ứng chậm nửa nhịp, “Vâng… Đúng vậy.”
Trình Ngộ Phong xoa tóc cô rất tự nhiên, "Làm bài xong chưa?”
“... Làm xong rồi ạ.”
Anh nhìn đồng hồ rồi đứng lên, "Tôi đưa em về ký túc xá.”
Mặc dù có chút không nỡ nhưng Trần Niên muốn anh trở về khách sạn sớm một chút để nghỉ ngơi, cô thu dọn đồ đạc rất nhanh, dây kéo cũng không kéo lại mà trực tiếp ôm lấy cặp sách, “Chúng ta đi thôi.”
Khu dạy học cách ký túc xá khoảng mười phút đi bộ, Trình Ngộ Phong đưa Trần Niên tới cửa, nhìn cô đi vào trong rồi mới xoay người rời khỏi.
Lúc Trần Niên trở lại ký túc xá thì Phỉ Phỉ đã rửa mặt xong đang cầm di động nằm trên giường tán gẫu, có lẽ Trương Nghệ Khả vẫn còn tự học ở thư viện, Triệu Thắng Nam vẫn không thấy tung tích như thường ngày, sau khi cô chào hỏi Phỉ Phỉ bèn lấy áo ngủ vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong, sấy khô tóc, Trần Niên mới bò lên giường, chọn một tư thế thoải mái nhất, cô chậm rãi thả lỏng đầu óc.
Điện thoại di động “Tinh” một tiếng, cô mở màn hình ra, là tin nhắn của Trình Ngộ Phong gửi tới, nói anh đã tới khách sạn rồi.
Trần Niên: “Cơ trưởng, chúc anh ngủ ngon.”
cyf: “Ngủ ngon, ngủ sớm một chút đi.”
Trần Niên vừa cất điện thoại chuẩn bị ngủ lại có tin nhắn mới gửi đến, lần này là mẹ gửi tin nhắn thoại đến, cô kích động từ trên giường ngồi bật dậy.
“Niên Niên, gần đây có bận học lắm không? Dù bận cũng không được quên ăn cơm đúng giờ, biết chưa? Chờ mẹ về kiểm tra cân nặng của con, nếu không đạt yêu cầu thì mẹ sẽ đánh một ngày ba bữa… Niên Niên, chỉ cần con sống tốt là mẹ yên tâm rồi, mẹ vẫn luôn chờ mong nhìn thấy ngày con thi đậu đại học. Chỉ cần nghĩ đến nữ sinh viên đầu tiên của thị trấn Đào Nguyên từ trước tới nay là con của mẹ thì dù có nằm mơ mẹ cũng sẽ bật cười.”
Sẽ không đâu.
Trần Niên che miệng cười trộm, mẹ sẽ không nỡ đánh cô đâu.
Cô cũng gửi lại một tin nhắn thoại, “Mẹ à, mẹ cứ yên tâm, hiện tại cân nặng của con là 45kg, hoàn toàn đạt yêu cầu! Còn nữa nha, con sẽ không để cho mẹ thất vọng đâu, con không chỉ muốn thi lên đại không thôi mà còn phải thi đậu trường đại học tốt nhất nữa.”
Nếu đã lựa chọn con đường đầy chông gai nguy hiểm này thì cô nhất định sẽ cố hết sức ứng phó!
“Mẹ, chừng nào mẹ mới trở về thăm con vậy? Đã năm tháng rồi chúng ta chưa gặp nhau, con rất nhớ mẹ.”
Chờ vài phút sau, Trần Niên mới nhận được trả lời từ mẹ, cũng là tin nhắn thoại.
“Chờ đi nhé, chờ mẹ làm xong việc trong khoảng thời gian này đã, rất nhanh sẽ có thể gặp nhau. Niên Niên, mẹ cũng rất nhớ con, con phải ngoan ngoãn đó nha.”
Trần Niên: “Vâng ạ, con chờ mẹ. Mẹ cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm việc vất vả quá.”
Sau đó không có tin trả lời nữa, đợi mười phút, Trần Niên cũng cảm thấy buồn ngủ, đang lúc ngủ mơ mơ màng màng, cô nhớ tới hình ảnh ôm lấy Trình Ngộ Phong trước đó, lúc ấy không nghĩ gì cả, hiện tại nhớ lại, không biết chạm nhẹ vào tóc mình là ngón tay của anh, hay là….
Nghĩ đến khả năng kia, tim cô lại nhảy loạn thình thịch, cảm giác quyến luyến đã đâm chồi nảy lộc.