Trong lúc đợi Lập Khang Dụ lấy lều và mấy dụng cụ cần thiết lên, Vân Thường Hi đi loanh quanh chỗ cắm trại ngắm nghía một lượt. Giữa bãi đất trống trụi cỏ còn có một vòng tròn đen, là vết tích do người khác đốt lửa trại để lại. Bây giờ mới hơn mười một giờ trưa mà cô đã cảm thấy mát mẻ hơn hẳn so với khi ở dưới chân đồi, dự là ban đêm sẽ càng lạnh hơn.
Đoạn đường xuống chân đồi không quá ngắn, nhưng vì không muốn để cô một mình trên đó quá lâu nên Lập Khang Dụ vừa lấy đủ đồ dùng đã sải chân chạy thật nhanh. Lúc anh lên tới nơi đã thấy Vân Thường Hi đứng ở bậc thang cao nhất trông ngóng. Thấy anh, cô lập tức reo lên vui mừng:
- Anh về rồi!
- Ừm, anh về rồi.
Lập Khang Dụ thở hắt ra một hơi. Nếu xét với cường độ huấn luyện thường ngày thì chừng này đồ đạc không thành vấn đề gì, nhưng nếu nói không mệt thì chắc chắn là nói dối. Anh đặt đồ xuống, chống tay lên hông bắt đầu nghiên cứu chỗ dựng lều.
- Khang Dụ, chúng ta dựng lều chỗ này được không? Buổi tối không cần ra ngoài vẫn có thể ngắm sao, ngắm biển.
- Chỗ đó gần vách đá, tương đối nguy hiểm. Chúng ta dựng chỗ này đi.
Anh vừa nói vừa đưa tay chỉ về chỗ trống ngay bên cạnh vòng tròn lửa đốt. Vân Thường Hi là lần đầu đi cắm trại tự thân thế này nên chỉ có thể nghe theo anh, hoàn toàn không có ý kiến gì.
Lập Khang Dụ lấy lều và dụng cụ dựng từ trong túi ra, bày tất cả trên mặt đất. Vân Thường Hi cực kì hào hứng, cô ngồi xổm xuống cạnh anh, tò mò cầm lấy khung lều.
- Anh biết dựng lều luôn hả?
Lập Khang Dụ cười, đưa tay xoa xoa đầu cô rồi bảo:
- Bé con, em coi thường anh đến vậy à?
Cô lắc đầu, nhích gần về phía anh thêm một chút rồi đáp lại, giọng nịnh bợ:
- Không có, bạn trai của em là giỏi nhất!
Vân Thường Hi còn giơ ngón tay cái lên, ý nói cô cực kì khâm phục anh.
- Anh dạy em cách dựng lều đi, em cũng muốn tự dựng.
Vì để thỏa mãn khao khát cháy bỏng của cô, Lập Khang Dụ lần lượt hướng dẫn từng bước một. Anh nói rất dễ hiểu, Vân Thường Hi cũng chau mày gật gù. Thế nhưng lúc cô bắt tay vào làm lại không đơn giản như vậy. Vân Thường Hi cứ “lộn nhào” với đống bạt và khung nhôm, mãi không thể dựng chúng nên hình nên dáng.
Lập Khang Dụ ngỏ ý muốn giúp, nhưng cô cứng đầu muốn làm cho bằng được. Anh thấy cô quyết tâm như vậy cũng không dám nhúng tay vào nữa, chỉ ngồi bên cạnh tận tình chỉ dẫn. Mãi hơn nửa tiếng sau, chiếc lều của cô mới dựng được lên, xem như tạm chấp nhận được.
Vân Thường Hi thở phào nhẹ nhõm, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Lập Khang Dụ rút trong túi ra một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau cho cô.
- Bạn nhỏ của anh giỏi quá, hôm nay còn biết tự dựng lều.
Anh véo nhẹ má của cô rồi đặt lên đó một nụ hôn khích lệ. Vân Thường Hi cười hì hì, trong lòng cực kì vui sướng.
- Em đói bụng chưa? Ăn cơm nắm nhé?
Sáng sớm hôm nay, Hoàng Thanh đã chuẩn bị cơm nắm, bỏ sẵn vào hộp sau đó nhét vào balo cho anh. Bà còn dặn dò kĩ lưỡng:
- Cái này là cho Tiểu Hi, con bé không quen leo núi, lên được chỗ cắm trại chắc chắn rất đói bụng. Nhớ phải bảo con bé ăn hết.
Vân Thường Hi nhìn mấy viên cơm tròn vo, to gần bằng nắm tay được bọc bởi lớp rong biển, bên tai đã nghe thấy tiếng chiếc bụng bắt đầu kêu inh ỏi, giục cô mau cho nó ăn. Lúc cô lấy đũa định gắp thì chợt phát hiện ở góc hộp có hai viên cơm không mấy tròn trĩnh, cũng trông không mấy ngon miệng đang nằm bơ vơ.
Cô đưa mắt nhìn anh. Đáy mắt của Lập Khang Dụ rõ ràng xẹt qua tia hi vọng kèm chút trông mong. Vân Thường Hi ngờ ngợ trong lòng, sau đó cất tiếng hỏi:
- Cái này… là anh làm à?
Lập Khang Dụ nhìn cô, mím môi gật đầu rồi ngượng ngùng nói:
- Nhìn không đẹp lắm nhưng mà… có lẽ là ngon.
Lúc Lập Khang Dụ nhận được hộp cơm, anh liếc mắt nhìn số nguyên liệu còn sót lại trên bàn bèn nhờ mẹ chỉ mình cách làm cơm nắm. Lần đầu tiên anh vào bếp, tất nhiên sẽ không tránh khỏi còn vụng về. Nhưng sự vụng về này của Lập Khang Dụ không chỉ dừng lại ở mức lóng ngóng mà anh còn làm đổ vỡ hai cái đĩa. Nhìn bàn tay to lớn, thô kệch của Lập Khang Dụ đang cố gắng nắn viên cơm mà Hoàng Thanh cứ cười mãi. Nhưng anh không quan tâm, chỉ chăm chú nắn, làm sao cho viên cơm tròn nhất có thể.
Vân Thường Hi cười, gắp viên cơm của anh ăn thử một miếng. Là nhân cá ngừ, hơi mặn. À không phải hơi mặn, mà là rất mặn. Anh còn bỏ rất nhiều sốt, ăn cực kì béo. Dưới ánh mắt sáng lấp lánh của anh, Vân Thường Hi không nỡ để lộ ra biểu cảm nhăn nhó. Cô gượng cười, gật gật đầu nói với anh:
- Vị không tệ.
Nghe cô nói vậy, trên gương mặt vốn đang căng thẳng của Lập Khang Dụ lập tức rộ lên một nụ cười.
- Vậy em ăn nhiều một chút, ngoại trừ hai cái này, còn lại đều là của mẹ làm cho em.
Vân Thường Hi nuốt viên cơm trong miệng. Cô không nỡ phụ lòng anh và Hoàng Thanh, cho nên hạ quyết tâm phải ăn cho bằng hết.
Trong lúc đó, Lập Khang Dụ ra ngoài dựng nốt phần mái hiên ở phía trước. Vân Thường Hi cũng ló đầu nhìn, hai má đang phồng lên vì nhai cơm. Cô đút cho anh một miếng, sau đó vỗ tay tán thưởng:
- Bạn trai em giỏi quá đi, cái gì cũng biết làm.
Lập Khang Dụ cười. Lúc trước ở trong trại huấn luyện, được huấn luyện viên hết lời khen ngợi anh cũng không vui vẻ đến mức này. Nhưng chỉ cần Vân Thường Hi cảm thán một câu, Lập Khang Dụ cảm thấy mình có thể vì cô mà làm bất cứ chuyện gì.
- Chút nữa em có muốn đi bắt cá không? Ở gần đây có một con suối nhỏ, rất trong mà cũng nhiều cá nữa.
- Dạ có!
Vân Thường Hi đích thực là một đứa trẻ mới bước vào đời, cái gì cũng muốn khám phá. Còn anh chính là một người trưởng thành, trầm ổn dẫn dắt cô.