Đêm trước ngày thi, Vân Thường Hi và Hạ Phi Phi hẹn gặp mặt, nói chuyện để giải tỏa căng thẳng. Đúng lúc hai người chào tạm biệt, điện thoại của Vân Thường Hi nhảy đến một tin nhắn. Là của Quang Châu Tự.
Cô và cậu ta đã lâu không gặp, cũng không liên lạc gì. Tin nhắn chỉ đơn giản có vài chữ:
- Mai thi tốt nhé!
Hạ Phi Phi ghé mắt vào xem, sau đó lại nhìn cô, cười tủm tỉm:
- Cục cưng của tớ có sức hút lớn quá, Châu Tự mãi vẫn không quên được.
- Cậu đừng nói linh tinh, bạn bè chúc nhau không phải bình thường à?
Mấy ngày gần đây, điện thoại của Vân Thường Hi liên tục nhận được tin nhắn từ bạn bè và người thân, còn có của thầy cô giáo và mấy em khóa dưới. Cô chăm chú trả lời từng tin nhắn một, trong lòng có chút ấm áp. Cho nên bây giờ nhận được lời chúc của Quang Châu Tự, cô cũng chỉ xem như một tin nhắn xã giao mà thôi.
- Cảm ơn, cậu cũng vậy nhé!
Quang Châu Tự nhìn chằm chằm mấy chữ trên màn hình, sau đó tắt điện thoại, ngả người dựa vào đầu giường. Nếu lúc trước cậu ta điềm tĩnh hơn một chút, có lẽ những dòng tin nhắn này đã không khách sáo đến vậy.
Sáng sớm hôm sau, vì Vân Chính Toàn bận đi công tác nên chỉ có Vân Chính Kiệt và Mỹ Tuyết Lệ đưa cô đến điểm thi. Lập Khang Dụ đã đứng sẵn ở đó từ lúc mặt trời vừa mới hé, anh có vẻ còn sốt ruột hơn cả cô. Dặn dò Vân Thường Hi xong, hai người kia cũng tinh ý nhường chỗ cho đôi trẻ tâm tình.
Lập Khang Dụ dắt cô vào một bóng mát ven đường, nhỏ giọng dặn dò:
- Em đừng áp lực gì cả, cứ thoải mái làm cho thật tốt. Anh ở đây đợi em, em ra sẽ thấy anh ngay. Bạn nhỏ của anh cố gắng lên nhé!
Vân Thường Hi ngoan ngoãn gật đầu, nhón chân hôn lên má anh một cái.
- Em biết rồi ạ. Em sẽ làm tốt nhất có thể.
- Anh tin em!
Anh lấy chai nước mình mua sẵn, nhét vào balo của cô, lại nói tiếp:
- Khi nào khát phải uống đấy nhé! Nhưng em đừng uống nhiều, đi vệ sinh sẽ lỡ mất thời gian làm bài của em.
Nhìn Lập Khang Dụ lúc này không khác gì một người cha dặn con gái trước khi đi thi cả. Vân Thường Hi bật cười, đưa tay kéo hàng lông mày đang nhíu chặt vào nhau của anh, đáp:
- Ông chú của em, anh lo lắng như vậy, người khác còn nghĩ người đi thi là anh chứ không phải em đấy.
Lập Khang Dụ nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ nuông chiều.
- Bé con, thi không tốt cũng không sao. Ông chú nuôi em.
Nụ cười trên môi cô lại càng thêm sâu.
- Được rồi, em đi đây.
- Ừm.
Lập Khang Dụ xoa đầu cô mấy cái rồi hất hất cằm, ý bảo cô vào bên trong. Vân Thường Hi vui vẻ vẫy tay chào anh, sau đó chạy đi mất.
Mấy ngày thi của Vân Thường Hi trôi qua rất nhanh. Với năng lực của cô thì không có gì quá khó khăn, tuy không thể đạt điểm tuyệt đối nhưng ít nhất vẫn có thể đỗ vào trường có tiếng tăm.
Đúng như lời hẹn, Lập Khang Dụ đã chuẩn bị xong kế hoạch dã ngoại trên núi để chúc mừng cô hoàn thành kì thi. Khỏi phải nói cũng biết Vân Thường Hi hào hứng đến mức nào. Đây là lần đầu tiên cô cùng Lập Khang Dụ đi chơi xa, lại còn ở lại qua đêm cho nên có chút hồi hộp kèm với mong đợi.
Trước lúc lên xe, Hạ Phi Phi đã gửi tới một tin nhắn chọc ghẹo cô:
- Cục cưng đã chuẩn bị “mũ áo” đầy đủ hết chưa vậy?
Theo sau câu hỏi kia còn có một hình mặt cười nháy mặt, trông cực kì không đứng đắn. Cô mím môi đáp lại:
- Đừng nghĩ lung tung nữa, tớ và Khang Dụ chỉ đi cắm trại thôi.
- Ồ, vậy xin lỗi, là tớ hiểu lầm rồi.
Vân Thường Hi không nhắn tiếp nữa, vội nhét điện thoại vào trong túi. Tuy là nói vậy, nhưng rõ ràng cô có chút ngượng ngùng. Đi chơi với bạn trai, lại còn ở qua đêm, khó tránh sẽ có những “chuyện mà ai cũng biết” xảy ra. Cô liếc mắt nhìn sang Lập Khang Dụ đang kéo dây an toàn bên cạnh, vành tai bắt đầu ửng đỏ.
- Em sao thế? Nóng à?
Lập Khang Dụ vừa hỏi vừa đưa tay chỉnh lại nhiệt độ trên xe.
- Không thể hạ xuống thêm nữa đâu, sẽ lạnh lắm đấy.
Cô xua xua tay, sau đó quay mặt về hướng khác:
- Em không nóng, nhiệt độ như vậy là ổn rồi ạ.
Lập Khang Dụ ừ nhẹ một tiếng rồi tự nhiên ngả về phía cô, giúp cô thắt dây an toàn. Anh đưa tay xoa má cô rồi dịu dàng nói:
- Đường xa lắm, em ngủ một lát đi kẻo mệt. Anh có chuẩn bị đồ ăn vặt cho em, không muốn ngủ thì lấy ăn vậy.
Nói rồi, Lập Khang Dụ vươn người lấy một túi giấy to từ ghế sau đưa tới trước mặt cô. Vân Thường Hi đưa mắt nhìn vào bên trong mới phát hiện, anh mua không dưới mười loại bánh kẹo, chưa kể cả nước ngọt lẫn sữa.
- Anh mua cái này cho một mình em ăn?
Lập Khang Dụ chớp mắt nhìn cô, vẻ mặt như thể đây là điều hiển nhiên. Vân Thường Hi cười bất lực, chu môi nói với anh:
- Em có phải heo đâu, làm sao ăn hết được chỗ này chứ?
- Không sao, em cứ từ từ ăn. Ăn không hết lại để dành lên chỗ cắm trại ăn tiếp.
Lập Khang Dụ cực kì thích mua đồ cho Vân Thường Hi, bất kể là quần áo hay đồ ăn. Anh muốn nhìn biểu cảm vui vẻ khi nhận được quà của cô, muốn cô có cảm giác mình không hề thua kém ai, thích gì được nấy. Anh muốn thấy cô diện bộ váy mà anh chọn, ăn đồ ăn mà anh mua, cho dù có mũm mĩm đi chăng nữa anh vẫn yêu.
Vân Thường Hi bóc một gói bánh vị rong biển, lấy một miếng đưa cho anh. Cô há miệng kêu a, giống như đang đút cho trẻ con ăn vậy. Lập Khang Dụ bật cười, anh không nỡ từ chối cô nên đành phải ăn.
- Có ngon không ạ?
Cô dùng giọng điệu ngọt ngào của mình hỏi anh, thấy anh gật đầu, cô cũng tự ăn vài miếng, cả ánh mắt cũng loé lên niềm hạnh phúc. Nhìn thấy cô cười tươi như vậy, trong lòng Lập Khang Dụ cũng vui lây. Chỉ cần có cô bên cạnh, đường xa cách mấy cũng trở thành gần.