Hoàng Thanh lại nói tiếp:
- Hai đứa tính khi nào thì có cháu cho mẹ ẫm bồng đây?
Tuy bà chỉ nói đùa, nhưng Vân Thường Hi cũng không tránh khỏi có chút căng thẳng. Lập Khang Dụ năm nay đã ba mươi tuổi, không còn trẻ nữa, cô lại chưa trưởng thành. Hai người vẫn còn cách nhau một khoảng cách khá xa, e rằng nếu muốn kết hôn đành phải đợi hai ba năm nữa.
Lập Khang Dụ gác đũa, tựa người vào ghế, bàn tay dưới bàn nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, bóp nhẹ.
- Mẹ, đừng giục cô ấy! Thường Hi còn trẻ, để cô ấy bay nhảy thêm vài năm nữa đã. Cô ấy vẫn còn là bạn nhỏ, mẹ đừng đòi thêm một “bạn nhỏ” nữa.
- Được, được, mẹ không giục. Tiểu Hi, bác chỉ đùa thôi, hai đứa cứ từ từ nhé!
Để tránh cho Vân Thường Hi căng thẳng, anh đánh trống lảng nói sang một vấn đề khác. Hoàng Thanh cũng hiểu ý mà nương theo anh cho nên bữa cơm trôi qua khá êm đềm.
Lúc Hoàng Thanh tiễn cô về, còn lưu luyến dặn dò:
- Sau này cháu thường xuyên đến đây chơi nhé! Không cần có Tiểu Dụ, cứ sang đây chơi với bác, bác nấu cơm cho cháu ăn.
Vân Thường Hi ngoan ngoãn gật đầu, rất ra dáng một cô con dâu hiền lành mà đáp lại:
- Cháu nhớ rồi ạ. Bác phải giữ gìn sức khỏe nhé, khi nào có thời gian cháu sẽ lại đến ạ.
- Được. Về cẩn thận nhé!
- Dạ.
Lập Khang Dụ giúp cô cài lại áo khoác, sau đó đội mũ bảo hiểm. Trước khi buông tay ra khỏi quai đeo, anh còn cúi xuống hôn một cái nhẹ.
- Đi thôi bé con.
Vân Thường Hi ngồi lên xe ôm chặt lấy anh. Tấm lưng vững chãi trước mặt tạo cho cô một cảm giác được che chở, an toàn tuyệt đối.
- Thường Hi, chuyện mẹ anh nói em đừng để trong lòng. Em không cần áp lực chuyện kết hôn, anh không giục em.
Vòng tay ôm eo anh khẽ siết lại thêm một chút. Trước đây ba mẹ cô từng nói, đàn ông hơn ba mươi tuổi sẽ luôn tìm kiếm sự ổn định. Họ không muốn rong ruổi khắp nơi nữa, chỉ muốn có một mái ấm để quay về. Có lẽ Lập Khang Dụ cũng mong như vậy. Nhưng cô còn quá trẻ để kết hôn, sinh con, cô còn muốn ra ngoài khám phá, học hỏi vài năm nữa để chắc chắn rằng trước khi trở thành vợ, thành mẹ của ai đó, cô đã thực sự là một người từng trải.
Thấy Vân Thường Hi im lặng, trong lòng Lập Khang Dụ bất giác lo lắng. Anh đặt một tay lên tay cô, dịu dàng mân mê.
- Bé con, em giận rồi à? Mẹ anh không có ý gì đâu, em đừng bận tâm mà.
- Không có, sao em phải giận chứ. Em chỉ đang nghĩ, phải chi em ra đời sớm hơn, có lẽ mọi chuyện giữa chúng ta sẽ dễ dàng hơn một chút.
Lập Khang Dụ rơi vào trầm mặc. Suốt cả quãng đường còn lại, mỗi người đều chìm vào một khoảng trời riêng của mình, từng dòng suy nghĩ cứ thế chất chồng lên nhau.
Buổi tối, Lập Khang Dụ quay về nhà. Sau khi nghỉ việc, anh cũng không ở lại nhà họ Vân nữa. Tống Bái không còn được ở chung với anh nữa, mặt buồn đến mếu mó. Nhưng rất nhanh, đội vệ sĩ lại kết nạp thêm ba người, lấp đầy khoảng trống mà Lập Khang Dụ để lại, Tống Bái cũng không còn thấy quá cô đơn nữa.
Vân Thường Hi nằm trên giường, trằn trọc đến không ngủ được. Khi nãy cô bảo với anh là mình bận học bài, không thể gọi điện thoại được. Lập Khang Dụ tuy có chút buồn bã nhưng cũng không nói gì mà đồng ý với cô. Thực ra bài tập không nhiều đến thế, chẳng qua là tâm trạng cô đang không tốt, không muốn để anh lo lắng.
Cô cứ lăn lộn mãi, cuối cùng quyết định gọi điện cho Hạ Phi Phi. Hạ Phi Phi vừa mới thiu thiu ngủ đã bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh táo. Cô mệt mỏi cầm lấy điện thoại áp vào bên tai.
- Phi Phi…
Vân Thường Hi kể hết chuyện lúc trưa cho Hạ Phi Phi nghe. Sau khi nghe xong, cơn buồn ngủ của Hạ Phi Phi cũng đã biến mất hoàn toàn.
- Cục cưng, tớ nói cậu nghe. Chuyện tình cảm ấy mà, khó nói trước lắm. Hai người chỉ vừa mới ở bên nhau được mấy ngày, đừng nghĩ đến tương lai xa xôi. Nếu như chú ấy yêu cậu thật lòng, cho dù chờ đến năm bốn mươi tuổi vẫn có thể chờ được. Với cả chú ấy đã nói không giục cậu, cậu cũng đừng căng thẳng làm gì.
- Tớ sợ làm chậm trễ anh ấy.
Điều cô nói là thật. Cô không muốn anh cứ mãi chờ đợi mình, nếu như hai người không thể cùng nhau có được kết quả sau cùng, e rằng chỉ làm phí phạm thời gian của Lập Khang Dụ. Dù sao anh cũng đã sống hơn nửa đời người, không thể cứ cùng cô chơi trò mạo hiểm.
- Tóm lại là, cậu đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Mẹ chú ấy chỉ nói bâng quơ vậy thôi, người lớn tuổi ấy mà, ai chẳng mong có cháu, tâm lí chung thôi, có khi vẫn chưa sẵn sàng đâu.
Cô nghe theo lời khuyên của Hạ Phi Phi, tâm tình cuối cùng cũng ổn định lại đôi chút. Vân Thường Hi lại nằm xuống giường nhưng hai mắt vẫn mở thao láo, không tài nào chìm vào giấc ngủ được.
Không chỉ có mình cô thức, Lập Khang Dụ cũng vậy. Anh không được gọi điện thoại cho cô, sắp nhớ đến không chịu nổi. Lập Khang Dụ mở điện thoại, nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện của hai người rồi lại tắt. Anh lặp lại động tác này đến lần thứ năm, không kiềm được mà gõ vài chữ.
- Em ngủ chưa?
Bên kia ngay lập tức nhận được tin nhắn. Vân Thường Hi ngồi hẳn dậy, dựa người vào đầu giường.
- Em chưa ngủ.
Tiếng tin nhắn vào “ting” một cái, Lập Khang Dụ giật bắn người, vội vàng trả lời lại cô.
- Sao ngủ muộn thế? Bài tập nhiều lắm à?
- Em đừng học nhiều quá, kẻo lại mệt.
Vân Thường Hi nhìn dòng tin nhắn kia cũng hình dung ra được giọng điệu đầy lo lắng của anh. Cô có chút chạnh lòng. Là cô nghi ngờ tình cảm của hai người cho nên khi nãy mới từ chối gọi điện thoại cho anh, bây giờ cô hối hận rồi.
Lập Khang Dụ mím môi chờ đợi, rất lâu sau vẫn chưa thấy cô trả lời, bèn nhắn thêm một tin nữa.
- Bé con ngủ quên rồi à?
Tin nhắn vừa được gửi đi, điện thoại đã nhận được cuộc gọi mà Vân Thường Hi gọi đến.